Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chương 96: Bạo khởi nhi kích (2)
Vương Tuyên đối diện đã hoàn toàn bị đánh cho choáng váng rồi, chỉ có thể liên tục lùi lại, nếu như không phải vì gã thân cũng là cường giả địa võ sư nhị trọng, hơn nữa còn có thêm hắc xà võ hồn công được thủ được của gã thì sợ là gã cũng đã sớm chết dưới đao của Lâm Hùng rồi, nhưng dù như vậy đi nữa, toàn thân Vương Tuyên lúc này cũng toàn là máu, trên người không có chỗ nào lành lặn.
Chẳng những Vương Tuyên choáng váng mà tất cả võ giả có mặt ở đây cũng bị chấn nhiếp, cả đám đứng ngây ra như phỗng, không dám tin vào chuyện trước mắt mình.
Vương Tuyên chính là nhân vật đứng thứ hai của Vương gia, là cao thủ địa võ sư nhị trọng, còn Lâm Hùng chỉ là một phó thống lĩnh địa võ sư nhất trọng mà thôi, nghe nói mấy ngày trước võ hồn của gã còn bị thương, gần như đã sắp trở thành một phế nhân.
Theo đạo lý thì Lâm Hùng vốn không phải là đối thủ của Vương Tuyên mới đúng, nhưng kết quả lại là Lâm Hùng áp chế Vương Tuyên đánh liên hồi, tràng cảnh khó mà ngờ tới này khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ trong lòng,
- Lâm thống lĩnh, dừng tay!
Lúc này Vương Thông cũng không thể không xông lên, bằng không cứ tiếp tục như vậy thì Vương Tuyên sẽ bị đánh chết, đây là việc y tuyệt đối không thể nhìn thấy.
Trước khi ra tay, Vương Thông còn ra dấu cho Chu Tiền và Chu Trùng, bằng vào một mình y, căn bản không thể ngăn cản Lâm Hùng được.
Vèo vèo vèo!
Chỉ một thoáng, vài cường giả địa võ sư của Vương gia và Chu gia đều lao nhanh tới, ba người liên thủ với Vương Tuyên, lúc này khó khăn lắm mới có thể ngăn Lâm Hùng lại được.
- Lâm thống lĩnh, dù cho nhị ca của ta có phạm sai lầm lớn hơn nữa cũng phải do phủ thành chủ định đoạt, ngươi chỉ là một phó thống lĩnh thành vệ quân, chẳng lẽ còn muốn giết người tại chỗ hay sao?
Vương Thông tức giận nói.
- Hừ.
Lâm Hùng không để ý tới y, chỉ đuổi cho tên Vương Tuyên kia chạy loạn khắp nơi như chó nhà có tang.
- Tất cả đệ tử Vương gia nghe rõ, mau ngăn kẻ này lại cho ta.
Rốt cuộc Vương Thông cũng không thể quản nhiều nữa, Lâm Hùng quả thực là phó thống lĩnh thành vệ quân, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn gã giết nhị ca của mình được, Vương gia đã cắm rễ sâu ở Lam Nguyệt thành, xảy ra chuyện, dù có lên tới phủ thành chủ cũng có thể xoay chuyển được tình hình, nhưng quyết không thể để nhị ca chết ở nơi này được.
Vương Thông vừa hạ lệnh xuống thì đám võ giả Vương gia vốn đang giơ tay chịu trói đều phản ứng lại, lửa giận mà bọn họ cố nén nãy giờ rốt cuộc cũng bùng phát, rống giận phản kháng.
- Chú ý bảo vệ học viện.
Vân Ngạo Tuyết lo lắng quay sang nói với những lão sư khác.
Tất cả dân chúng có mặt ở đây đều trợn tròn mắt ra nhìn.
Không ai có thể ngờ được cục diện đang an an ổn ổn lại vì Vương Tuyên đột nhiên lên cơn mà biến thành một tràng hỗn loạn lớn thế này, nếu cứ kéo dài thế này thì nếu không chết vài chục một trăm thì căn bản không thể ngừng được.
Còn Vương gia dám công nhiên đối kháng với thành vệ quân, đây là hành vi tương đương với bạo loạn, tội này giáng xuống thì dù Vương gia tổn thất thảm trọng đi nữa, nhưng Lâm Hùng thân là phó thống lĩnh, tới lúc đó cũng khó tránh khỏi bị trách phạt.
Ngay tại lúc cục diện trước mắt gần như không thể vãn hồi được thì ——
- Đủ rồi, các ngươi còn muốn ồn ào tới khi nào nữa, lão phu ta đang chuẩn bị cảm ngộ một phen, tu luyện một lát, các ngươi lại ồn ào lâu như vậy, Vương Tuyên ngươi cũng dám vào Tinh Huyền học viện ta giết học viên của ta, là cho rằng Tinh Huyền học viện ta dễ bắt nạt hay sao.
Một tiếng rống tức giận đột nhiên truyền tới từ bên trong học viện, thanh âm này ẩn chứa một loại âm ba công pháp nào đó, chấn cho tất cả võ giả có mặt ở đây đầu óc ong ong, một ít võ giả cấp thấp thì đầu choáng mắt hoa, yết hầu ngứa ngứa, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo nhân ảnh bạch sắc theo tiếng hô lướt nhanh tới, tốc độ cực nhanh, khiến cho người ta gần như không thấy rõ bộ dạng.
- Viện trưởng.
Vân Ngạo Tuyết mừng rỡ lên tiếng.
Chỉ thấy bóng người màu trắng này nhanh chóng nhảy vào giữa đám người đang đánh nhau, ầm ầm ầm tiếng đánh nhau vang lên liên tiếp, tứ đại địa võ sư nhất trọng là Vương Tuyên và Vương Thông của Vương gia, Chu Trùng, Chu Tiền của Chu gia bị đánh bay ra như một đống bao tải rách, chật vật ngã lăn quay ngay trước cổng của học viện.
Sau khi bóng người nọ làm xong hết thảy thì lại một tiếng rít gào vang lên, nhảy vào giữa đám võ giả Vương gia và thành vệ quân đang giằng co với nhau, đinh đinh đang đang, bóng người nọ vọt tới đâu thì đám người hai bên liền chật vật tách ra, cả đám ngã nhào ra đất, đầu óc vẫn choáng váng không thôi.
Chỉ hơn mười giây, lão giả liền trở về đứng bên cạnh đám người Vân Ngạo Tuyết, lúc này mọi người mới có thể nhìn rõ ràng bộ dạng của người nọ, không phải viện trưởng Trử Vĩ Thần thì còn có thể là ai?
Quần chúng vây xem đều trợn mắt há mồm, ngây ra nhìn.
Viện trưởng Trử Vĩ Thần của Tinh Huyền học viện là một trong số rất ít cường giả địa võ sư tam trọng hiếm hoi của Lam Nguyệt thành, luôn vô cùng an phận, người thường rất ít khi có thể nhìn thấy lão ra tay, không ngờ khi lão nổi giận lại trở nên đáng sợ tới như vậy, đám người Vương Thông đều là cường giả địa võ sư nhất trọng, đứng trước mặt lão thì chỉ như một con gà con, căn bản không có sức đánh trả.
Trử Vĩ Thần lạnh lùng quét mắt nhìn về phía đống lộn xộn trước cửa, tức giận quát:
- Hạn cho các ngươi mười phút, mau cút ra khỏi phạm vi một dặm của Tinh Huyền học viện cho ta, nếu không mặc kệ địa vị của các ngươi là gì, bằng không đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt, còn nữa, Diệp Huyền là học viên của Tinh Huyền học viện ta, Vương Tuyên ngươi dám bước vào Tinh Huyền học viện ta ra tay, niệm tình ngươi chưa thành công, lão phu chỉ phế hai tay của ngươi coi như trừng phạt, kể từ nay về sau, tất cả đệ tử Vương gia không được vào Tinh Huyền học viện của ta nữa.
- Hí!
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều hít vào một hơi thật mạnh, lời này nói ra liền có nghĩa viện trưởng Trử Vĩ Thần muốn vạch mặt với Vương gia.
- Còn nữa, nếu để ta biết các gia tộc nào dám mai phục đệ tử nào của Tinh Huyền học viện ta ở bên ngoài thì đừng trách lão phu không nể mặt, không khách khí với các ngươi, hiện tại đều cút con mẹ nó hết đi cho ta.
Trử Vĩ Thần nói xong thì thân hình loé lên, cả người lập tức biến mất ở cửa học viện, không thể chờ đợi được muốn trở về phòng tu luyện của mình, tiếp tục tìm kiếm cảm ngộ mờ ảo kia.
Chẳng những Vương Tuyên choáng váng mà tất cả võ giả có mặt ở đây cũng bị chấn nhiếp, cả đám đứng ngây ra như phỗng, không dám tin vào chuyện trước mắt mình.
Vương Tuyên chính là nhân vật đứng thứ hai của Vương gia, là cao thủ địa võ sư nhị trọng, còn Lâm Hùng chỉ là một phó thống lĩnh địa võ sư nhất trọng mà thôi, nghe nói mấy ngày trước võ hồn của gã còn bị thương, gần như đã sắp trở thành một phế nhân.
Theo đạo lý thì Lâm Hùng vốn không phải là đối thủ của Vương Tuyên mới đúng, nhưng kết quả lại là Lâm Hùng áp chế Vương Tuyên đánh liên hồi, tràng cảnh khó mà ngờ tới này khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ trong lòng,
- Lâm thống lĩnh, dừng tay!
Lúc này Vương Thông cũng không thể không xông lên, bằng không cứ tiếp tục như vậy thì Vương Tuyên sẽ bị đánh chết, đây là việc y tuyệt đối không thể nhìn thấy.
Trước khi ra tay, Vương Thông còn ra dấu cho Chu Tiền và Chu Trùng, bằng vào một mình y, căn bản không thể ngăn cản Lâm Hùng được.
Vèo vèo vèo!
Chỉ một thoáng, vài cường giả địa võ sư của Vương gia và Chu gia đều lao nhanh tới, ba người liên thủ với Vương Tuyên, lúc này khó khăn lắm mới có thể ngăn Lâm Hùng lại được.
- Lâm thống lĩnh, dù cho nhị ca của ta có phạm sai lầm lớn hơn nữa cũng phải do phủ thành chủ định đoạt, ngươi chỉ là một phó thống lĩnh thành vệ quân, chẳng lẽ còn muốn giết người tại chỗ hay sao?
Vương Thông tức giận nói.
- Hừ.
Lâm Hùng không để ý tới y, chỉ đuổi cho tên Vương Tuyên kia chạy loạn khắp nơi như chó nhà có tang.
- Tất cả đệ tử Vương gia nghe rõ, mau ngăn kẻ này lại cho ta.
Rốt cuộc Vương Thông cũng không thể quản nhiều nữa, Lâm Hùng quả thực là phó thống lĩnh thành vệ quân, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn gã giết nhị ca của mình được, Vương gia đã cắm rễ sâu ở Lam Nguyệt thành, xảy ra chuyện, dù có lên tới phủ thành chủ cũng có thể xoay chuyển được tình hình, nhưng quyết không thể để nhị ca chết ở nơi này được.
Vương Thông vừa hạ lệnh xuống thì đám võ giả Vương gia vốn đang giơ tay chịu trói đều phản ứng lại, lửa giận mà bọn họ cố nén nãy giờ rốt cuộc cũng bùng phát, rống giận phản kháng.
- Chú ý bảo vệ học viện.
Vân Ngạo Tuyết lo lắng quay sang nói với những lão sư khác.
Tất cả dân chúng có mặt ở đây đều trợn tròn mắt ra nhìn.
Không ai có thể ngờ được cục diện đang an an ổn ổn lại vì Vương Tuyên đột nhiên lên cơn mà biến thành một tràng hỗn loạn lớn thế này, nếu cứ kéo dài thế này thì nếu không chết vài chục một trăm thì căn bản không thể ngừng được.
Còn Vương gia dám công nhiên đối kháng với thành vệ quân, đây là hành vi tương đương với bạo loạn, tội này giáng xuống thì dù Vương gia tổn thất thảm trọng đi nữa, nhưng Lâm Hùng thân là phó thống lĩnh, tới lúc đó cũng khó tránh khỏi bị trách phạt.
Ngay tại lúc cục diện trước mắt gần như không thể vãn hồi được thì ——
- Đủ rồi, các ngươi còn muốn ồn ào tới khi nào nữa, lão phu ta đang chuẩn bị cảm ngộ một phen, tu luyện một lát, các ngươi lại ồn ào lâu như vậy, Vương Tuyên ngươi cũng dám vào Tinh Huyền học viện ta giết học viên của ta, là cho rằng Tinh Huyền học viện ta dễ bắt nạt hay sao.
Một tiếng rống tức giận đột nhiên truyền tới từ bên trong học viện, thanh âm này ẩn chứa một loại âm ba công pháp nào đó, chấn cho tất cả võ giả có mặt ở đây đầu óc ong ong, một ít võ giả cấp thấp thì đầu choáng mắt hoa, yết hầu ngứa ngứa, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo nhân ảnh bạch sắc theo tiếng hô lướt nhanh tới, tốc độ cực nhanh, khiến cho người ta gần như không thấy rõ bộ dạng.
- Viện trưởng.
Vân Ngạo Tuyết mừng rỡ lên tiếng.
Chỉ thấy bóng người màu trắng này nhanh chóng nhảy vào giữa đám người đang đánh nhau, ầm ầm ầm tiếng đánh nhau vang lên liên tiếp, tứ đại địa võ sư nhất trọng là Vương Tuyên và Vương Thông của Vương gia, Chu Trùng, Chu Tiền của Chu gia bị đánh bay ra như một đống bao tải rách, chật vật ngã lăn quay ngay trước cổng của học viện.
Sau khi bóng người nọ làm xong hết thảy thì lại một tiếng rít gào vang lên, nhảy vào giữa đám võ giả Vương gia và thành vệ quân đang giằng co với nhau, đinh đinh đang đang, bóng người nọ vọt tới đâu thì đám người hai bên liền chật vật tách ra, cả đám ngã nhào ra đất, đầu óc vẫn choáng váng không thôi.
Chỉ hơn mười giây, lão giả liền trở về đứng bên cạnh đám người Vân Ngạo Tuyết, lúc này mọi người mới có thể nhìn rõ ràng bộ dạng của người nọ, không phải viện trưởng Trử Vĩ Thần thì còn có thể là ai?
Quần chúng vây xem đều trợn mắt há mồm, ngây ra nhìn.
Viện trưởng Trử Vĩ Thần của Tinh Huyền học viện là một trong số rất ít cường giả địa võ sư tam trọng hiếm hoi của Lam Nguyệt thành, luôn vô cùng an phận, người thường rất ít khi có thể nhìn thấy lão ra tay, không ngờ khi lão nổi giận lại trở nên đáng sợ tới như vậy, đám người Vương Thông đều là cường giả địa võ sư nhất trọng, đứng trước mặt lão thì chỉ như một con gà con, căn bản không có sức đánh trả.
Trử Vĩ Thần lạnh lùng quét mắt nhìn về phía đống lộn xộn trước cửa, tức giận quát:
- Hạn cho các ngươi mười phút, mau cút ra khỏi phạm vi một dặm của Tinh Huyền học viện cho ta, nếu không mặc kệ địa vị của các ngươi là gì, bằng không đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt, còn nữa, Diệp Huyền là học viên của Tinh Huyền học viện ta, Vương Tuyên ngươi dám bước vào Tinh Huyền học viện ta ra tay, niệm tình ngươi chưa thành công, lão phu chỉ phế hai tay của ngươi coi như trừng phạt, kể từ nay về sau, tất cả đệ tử Vương gia không được vào Tinh Huyền học viện của ta nữa.
- Hí!
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều hít vào một hơi thật mạnh, lời này nói ra liền có nghĩa viện trưởng Trử Vĩ Thần muốn vạch mặt với Vương gia.
- Còn nữa, nếu để ta biết các gia tộc nào dám mai phục đệ tử nào của Tinh Huyền học viện ta ở bên ngoài thì đừng trách lão phu không nể mặt, không khách khí với các ngươi, hiện tại đều cút con mẹ nó hết đi cho ta.
Trử Vĩ Thần nói xong thì thân hình loé lên, cả người lập tức biến mất ở cửa học viện, không thể chờ đợi được muốn trở về phòng tu luyện của mình, tiếp tục tìm kiếm cảm ngộ mờ ảo kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương