Tổng Tài Bá Đạo: Ép Phải Yêu
Chương 58: Tiểu hoạ bị bệnh
Nụ cười của Bạc Nhược đột nhiên trở nên cứng đờ. Helen cũng nhận ra sự bất thường của cô, liền nhìn theo hướng nhìn của cô, Vô Kỵ đứng phía sau cánh cửa ra vào, chăm chú nhìn hai người họ không chớp mắt.
Ánh mắt của Helen tối đi. Hắn định đứng dậy, Bạc Nhược bỗng cảm thấy có gì đó bất ổn lập tức ngăn hắn lại.
“ Đừng sợ, có anh ở đây ”.
Tầm mắt Helen rơi xuống bàn tay nhỏ nhắn của cô đang nắm chặt lấy cổ tay của mình, ánh mắt ít nhiều cũng dịu đi vài phần. Hắn đặt bàn tay của mình lên bàn tay cô, dịu giọng nói. Đúng lúc này, cửa phòng bệnh liền mở ra, Vô Kỵ ngang nhiên sải bước vào bên trong.
“ Em không sao chứ? ”.
Vô Kỵ hoàn toàn coi Helen như không khí, vừa bước vào liền đặt trọng tâm lên người Bạc Nhược. Helen theo bản năng liền đứng chắn ngang trước mặt Vô Kỵ.
“ Anh có thể đi được rồi ”.
“ Tôi quan tâm người phụ nữ của tôi, một người ngoài như cậu có tư cách gì lên tiếng? ”.
Vô Kỵ như cười như không buông một câu lạnh tanh.
“ Người ngoài? Hình như Vô tổng có chút nhầm lẫn rồi. Người mà anh bảo là người ngoài thực chất là chồng của tôi, là ba của con tôi ”.
Bạc Nhược bình thản chặn lời của Helen. Cô tự mình ngồi dậy, hành động chạm vào vết thương khiến Bạc Nhược khẽ nhíu mày.
“ Nhược Nhược, lần nào em nói chuyện với tôi cũng phải nhấn mạnh bốn chữ ‘ba của con tôi’. Chẳng nhẽ đứa con hoang kia không phải là con của anh ta? ”.
Vô Kỵ vừa dứt lời sắc mặt của Bạc Nhược và Helen thoáng cái liền trắng bệch. Nhưng sự thay đổi này diễn ra rất nhanh, Vô Kỵ chỉ coi lời của mình như lời nói đùa vui nên hoàn toàn không để ý.
“ Tôi đối với chồng mình một lòng, không phải con của anh ấy thì là con của ai? Vô tổng, nhấn mạnh bốn chữ ấy chính là khẳng định vị trí của anh ấy ở trong lòng tôi có bao nhiêu quan trọng ”.
Bạc Nhược khẽ hít một ngụm khí lạnh, cô nhanh chóng che giấu sự hoang mang trong đôi đồng tử trong vắt, bày ra bộ dạng như không có việc gì.
“ Nhược Nhược, em đang thách thức tôi? ”.
Vô Kỵ bất chợt dùng rất nhiều sức đẩy mạnh Helen ra, khiến hắn không kịp chống đỡ, cả người lảo đảo ngã ra một bên. Vô Kỵ nhân cơ hội liền áp sát vào người Bạc Nhược, tay nắm lấy cằm cô.
“ Không hề. Nhưng nếu như Vô tổng cho rằng bày tỏ tình cảm của mình với chồng là thách thức anh thì Bạc Nhược tôi không còn gì để tranh cãi ”.
“ Nể tình em bị thương tôi cho thời hạn suy nghĩ thêm hai ngày. Nhược Nhược, nhớ những gì tôi đang nói, em dù muốn hay không cũng đều phải trở về bên cạnh tôi. Hoặc là yên bình trở về hoặc là tôi trải cho em con đường đầy máu ”.
Vô Kỵ không muốn tiếp tục tranh cãi với cô. Anh thấy sắc mặt Bạc Nhược không được tốt cho lắm. Dứt lời liền đỡ cô nằm xuống, chỉnh lại chăn thật cẩn thận.
“ Những lời cần nói cũng đã nói rồi. Vô tổng nên ra ngoài đi, tôi cần nói chuyện riêng với Bạc Nhược ”.
Helen chẳng biết từ khi nào đã đi trở về bên này. Hắn bỏ điện thoại trong tay vào túi quần, nét mặt trầm đến phát sợ. Lần này Vô Kỵ không đôi co với hắn nữa, lưu luyến nhìn Bạc Nhược lần cuối rồi rời đi. Trước khi rời khỏi phòng bệnh còn cẩn thận dặn cô đủ điều, nhưng Bạc Nhược vẫn là không để ý đến anh.
“ Bạc Nhược ”.
Vô Kỵ đi rồi, Helen mới kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh.
“ Anh làm sao thế? ”.
Bạc Nhược nhìn thấy rất rõ sự thay đổi của Helen qua đôi đồng tử của hắn. Cô dường như thấy hắn đang sợ, đang run, cũng dường như thế hắn đang tức giận.
“ Anna vừa gọi điện thoại cho anh ”.
“ Tiểu Hoạ có phải nhớ em rồi không? ”.
Bạc Nhược mỉm cười. Ánh mắt cô thoáng cái đang ngập tràn hạnh phúc. Phàm là những chuyện liên quan đến con bé, Bạc Nhược đều nhịn không được mà vui vẻ cười. Một Bạc Nhược như vậy chẳng biết từ khi nào đã trở thành lưỡi dao cứa vào lòng Helen.
“ Không phải. Bạc Nhược... ”.
Helen có phần chần chừ. Chính sự chần chừ này của hắn khiến lòng Bạc Nhược cảm thấy bất an. Cô cố gắng mỉm cười, hai tay đặt dưới lớp chăn mỏng đã vô thức siết lại.
“ Anna gọi cho anh rốt cuộc là có việc gì? ”.
“ Anna nói, Tiểu Hoạ ban nãy chảy máu cam rất nhiều, rồi... ”.
“ Rồi thế nào? ”.
Bạc Nhược hoảng sợ quát lên.
“ Con bé ngất đi. Anna đưa Tiểu Hoạ đến bệnh viện, bác sĩ yêu cầu là kiểm tra toàn diện ”.
“ Có kết quả chưa? ”.
“ Có rồi ”.
“ Tiểu Hoạ rốt cuộc là làm sao? ”.
Hai cánh môi Bạc Nhược vì sợ mà khẽ run lên. Hai bàn tay lại thêm siết chặt ga giường. Một luồng nguy hiểm ập đến như muốn nhấn chìm Bạc Nhược.
Cô biết Tiểu Hoạ nhất định gặp chuyện, nếu không đứng trước mặt cô một Helen mạnh mẽ kiên định sẽ không có bộ dạng như bây giờ, hắn càng không thể nói lắp. Con gái nhỏ bé của cô, ngàn vạn không thể xảy ra chuyện.
“ Bạc Nhược, em nhất định phải giữ bình tĩnh ”.
“ Được. Anh nói đi ”.
Bất giác hít một ngụm khí lạnh thật sâu. Bạc Nhược càng thêm như có thứ gì đó đâm xuyên qua lục phủ ngũ tạng, khiến toàn thân cô đau buốt.
Helen nhìn thẳng vào mắt cô, có phần yếu ớt.
“ Con bé mắc ung thư máu ”.
Ánh mắt của Helen tối đi. Hắn định đứng dậy, Bạc Nhược bỗng cảm thấy có gì đó bất ổn lập tức ngăn hắn lại.
“ Đừng sợ, có anh ở đây ”.
Tầm mắt Helen rơi xuống bàn tay nhỏ nhắn của cô đang nắm chặt lấy cổ tay của mình, ánh mắt ít nhiều cũng dịu đi vài phần. Hắn đặt bàn tay của mình lên bàn tay cô, dịu giọng nói. Đúng lúc này, cửa phòng bệnh liền mở ra, Vô Kỵ ngang nhiên sải bước vào bên trong.
“ Em không sao chứ? ”.
Vô Kỵ hoàn toàn coi Helen như không khí, vừa bước vào liền đặt trọng tâm lên người Bạc Nhược. Helen theo bản năng liền đứng chắn ngang trước mặt Vô Kỵ.
“ Anh có thể đi được rồi ”.
“ Tôi quan tâm người phụ nữ của tôi, một người ngoài như cậu có tư cách gì lên tiếng? ”.
Vô Kỵ như cười như không buông một câu lạnh tanh.
“ Người ngoài? Hình như Vô tổng có chút nhầm lẫn rồi. Người mà anh bảo là người ngoài thực chất là chồng của tôi, là ba của con tôi ”.
Bạc Nhược bình thản chặn lời của Helen. Cô tự mình ngồi dậy, hành động chạm vào vết thương khiến Bạc Nhược khẽ nhíu mày.
“ Nhược Nhược, lần nào em nói chuyện với tôi cũng phải nhấn mạnh bốn chữ ‘ba của con tôi’. Chẳng nhẽ đứa con hoang kia không phải là con của anh ta? ”.
Vô Kỵ vừa dứt lời sắc mặt của Bạc Nhược và Helen thoáng cái liền trắng bệch. Nhưng sự thay đổi này diễn ra rất nhanh, Vô Kỵ chỉ coi lời của mình như lời nói đùa vui nên hoàn toàn không để ý.
“ Tôi đối với chồng mình một lòng, không phải con của anh ấy thì là con của ai? Vô tổng, nhấn mạnh bốn chữ ấy chính là khẳng định vị trí của anh ấy ở trong lòng tôi có bao nhiêu quan trọng ”.
Bạc Nhược khẽ hít một ngụm khí lạnh, cô nhanh chóng che giấu sự hoang mang trong đôi đồng tử trong vắt, bày ra bộ dạng như không có việc gì.
“ Nhược Nhược, em đang thách thức tôi? ”.
Vô Kỵ bất chợt dùng rất nhiều sức đẩy mạnh Helen ra, khiến hắn không kịp chống đỡ, cả người lảo đảo ngã ra một bên. Vô Kỵ nhân cơ hội liền áp sát vào người Bạc Nhược, tay nắm lấy cằm cô.
“ Không hề. Nhưng nếu như Vô tổng cho rằng bày tỏ tình cảm của mình với chồng là thách thức anh thì Bạc Nhược tôi không còn gì để tranh cãi ”.
“ Nể tình em bị thương tôi cho thời hạn suy nghĩ thêm hai ngày. Nhược Nhược, nhớ những gì tôi đang nói, em dù muốn hay không cũng đều phải trở về bên cạnh tôi. Hoặc là yên bình trở về hoặc là tôi trải cho em con đường đầy máu ”.
Vô Kỵ không muốn tiếp tục tranh cãi với cô. Anh thấy sắc mặt Bạc Nhược không được tốt cho lắm. Dứt lời liền đỡ cô nằm xuống, chỉnh lại chăn thật cẩn thận.
“ Những lời cần nói cũng đã nói rồi. Vô tổng nên ra ngoài đi, tôi cần nói chuyện riêng với Bạc Nhược ”.
Helen chẳng biết từ khi nào đã đi trở về bên này. Hắn bỏ điện thoại trong tay vào túi quần, nét mặt trầm đến phát sợ. Lần này Vô Kỵ không đôi co với hắn nữa, lưu luyến nhìn Bạc Nhược lần cuối rồi rời đi. Trước khi rời khỏi phòng bệnh còn cẩn thận dặn cô đủ điều, nhưng Bạc Nhược vẫn là không để ý đến anh.
“ Bạc Nhược ”.
Vô Kỵ đi rồi, Helen mới kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh.
“ Anh làm sao thế? ”.
Bạc Nhược nhìn thấy rất rõ sự thay đổi của Helen qua đôi đồng tử của hắn. Cô dường như thấy hắn đang sợ, đang run, cũng dường như thế hắn đang tức giận.
“ Anna vừa gọi điện thoại cho anh ”.
“ Tiểu Hoạ có phải nhớ em rồi không? ”.
Bạc Nhược mỉm cười. Ánh mắt cô thoáng cái đang ngập tràn hạnh phúc. Phàm là những chuyện liên quan đến con bé, Bạc Nhược đều nhịn không được mà vui vẻ cười. Một Bạc Nhược như vậy chẳng biết từ khi nào đã trở thành lưỡi dao cứa vào lòng Helen.
“ Không phải. Bạc Nhược... ”.
Helen có phần chần chừ. Chính sự chần chừ này của hắn khiến lòng Bạc Nhược cảm thấy bất an. Cô cố gắng mỉm cười, hai tay đặt dưới lớp chăn mỏng đã vô thức siết lại.
“ Anna gọi cho anh rốt cuộc là có việc gì? ”.
“ Anna nói, Tiểu Hoạ ban nãy chảy máu cam rất nhiều, rồi... ”.
“ Rồi thế nào? ”.
Bạc Nhược hoảng sợ quát lên.
“ Con bé ngất đi. Anna đưa Tiểu Hoạ đến bệnh viện, bác sĩ yêu cầu là kiểm tra toàn diện ”.
“ Có kết quả chưa? ”.
“ Có rồi ”.
“ Tiểu Hoạ rốt cuộc là làm sao? ”.
Hai cánh môi Bạc Nhược vì sợ mà khẽ run lên. Hai bàn tay lại thêm siết chặt ga giường. Một luồng nguy hiểm ập đến như muốn nhấn chìm Bạc Nhược.
Cô biết Tiểu Hoạ nhất định gặp chuyện, nếu không đứng trước mặt cô một Helen mạnh mẽ kiên định sẽ không có bộ dạng như bây giờ, hắn càng không thể nói lắp. Con gái nhỏ bé của cô, ngàn vạn không thể xảy ra chuyện.
“ Bạc Nhược, em nhất định phải giữ bình tĩnh ”.
“ Được. Anh nói đi ”.
Bất giác hít một ngụm khí lạnh thật sâu. Bạc Nhược càng thêm như có thứ gì đó đâm xuyên qua lục phủ ngũ tạng, khiến toàn thân cô đau buốt.
Helen nhìn thẳng vào mắt cô, có phần yếu ớt.
“ Con bé mắc ung thư máu ”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương