Tổng Tài Bá Đạo: Ép Phải Yêu
Chương 59: Kẻ phù hợp để ghép tuỷ
Có một khắc Bạc Nhược tưởng mình như đã chết đi, trái tim cô khi ấy hoàn toàn không thể đập nổi nữa. Con của cô, đứa bé mới chỉ có hai tuổi vậy mà đã bị ông trời tuyên án tử hình.
Còn gì đau lòng hơn thế nữa?
Nước mắt thoát khỏi sự khống chế của cô mà rơi xuống, từng giọt nước mắt nối tiếp nhau, rơi xuống rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lấp đầy gương mặt nhỏ nhắn của Bạc Nhược. Helen ở bên cạnh không biết phải khuyên nhủ cô thế nào. Cô vừa mới trải qua phẫu thuật dĩ nhiên là cần chú ý nghỉ ngơi.
“ Bạc Nhược, anh sẽ tìm bác sĩ chữa trị cho Tiểu Hoạ. Không phải anh đã nói, một đời này con bé nhất định sẽ ở bên cạnh em sao? ”.
Nhìn thấy những giọt nước mắt của Bạc Nhược, trái tim Helen đau thắt lại. Hắn chợt nhận ra, hắn không đơn thuần chỉ coi cô là công cụ để trừng phạt Vô Kỵ, mà hắn chẳng biết từ khi nào đã đem lòng yêu cô.
Người phụ nữ này ở trong mắt hắn mạnh mẽ có, yếu đuối có, cố gắng lạc qua cũng có. Có lẽ ba năm trước, lần đầu gặp cô hắn đã phải lòng cô rồi. Chỉ là bao năm nay sống trong thù hận, đầu óc chỉ nghĩ đến việc lợi dụng cô chuốc giận cho Duẫn Giản Giao mà làm mờ đi tình yêu này.
“ Tiểu Hoạ sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi có phải không? ”.
Đôi bàn tay Bạc Nhược run run túm lấy vạt áo của Helen. Bây giờ cô đang bước vào thời kỳ đáng sợ nhất. Sợ rằng một lúc nào đó cô đang để ý Tiểu Hoạ sẽ rời xa cô.
“ Phải, con bé sẽ ổn thôi. Bạc Nhược, em ở đây hiện tại anh đi nói chuyện với bác sĩ ”.
“ Em cũng muốn đi ”.
“ Không được, sức khoẻ của em rất yếu. Ra ngoài nếu như trúng gió thì phải làm sao đây? ”.
“ Helen... ”.
Con bé là con của cô, làm sao Bạc Nhược có thể ngồi yên ở đây mà không lo lắng...
Ở bên ngoài phòng bệnh của Bạc Nhược, Vô Kỵ vẫn chưa có rời đi. Anh đứng đó, qua tấm kính nhỏ bé trên cửa ra vào theo dõi bóng hình cô. Anh thấy cô bật khóc, thấy cô nép vài người Helen, được hắn dịu dàng dỗ dành, mà Bạc Nhược lại hoàn toàn không có sự bài xích đối với hành động của Helen.
Bàn tay Vô Kỵ siết chặt lại. Anh vĩnh viễn có thể mở lòng để cho cô cơ hội bước vào thế giới của anh, chỉ là Bạc Nhược luôn luôn trốn tránh cánh cửa ấy.
Vô Kỵ xoay người, rút điện thoại rồi áp sát lên tai.
“ Diễn Phong ”.
“ Vô tổng có chuyện gì? ”.
“ Tôi muốn tất cả những việc Vô Kỷ làm trong ba năm nay ”.
[... ]
Helen không khuyên nhủ được Bạc Nhược đành đưa cô đi cùng, hắn còn cẩn thận đến mức gọi cả bác sĩ chuyên nghiệp đi theo. Bạc Nhược tuy cảm thấy không cẩn thiết, nhưng vì một lòng lo lắng cho Tiểu Hoạ nên không dám làm trái lời hắn.
“ Bác sĩ, chúng tôi là người nhà của bệnh nhân Vô Hi Hoạ ”.
Helen đặt tay lên vai của Bạc Nhược, ý nói cô cứ bình tĩnh. Vừa nhìn thấy bác sĩ tới, hắn liền mở lời giới thiệu.
“ Helen tiên sinh, Bạc tiểu thư ”.
“ Tôi muốn biết tình trạng của bệnh nhân ”.
“ Tình trạng của bệnh nhân không được lạc quan cho lắm, hiện tại cần nhập viện để phối hợp điều trị. Căn bệnh đã đến giai đoạn cuối. Nhưng hai người cũng đừng quá lo lắng, ung thư máu ở trẻ em có khả năng chữa trị cao hơn ”.
Trái tim Bạc Nhược đập nhanh một nhịp. Cô luôn cho rằng bản thân đối với Tiểu Hoạ đã hoàn thành rất tốt trách nhiệm của một người mẹ, cô bao bọc, chăm sóc, bảo vệ nó nhưng đến cuối cùng vẫn không hề biết trong người con bê có bệnh.
“ Phác đồ điều trị của bệnh viện là gì? ”.
Helen trầm mặc một hồi lâu rồi mới hỏi. Lúc này bàn tay của hắn đã di chuyển xuống nắm lấy bàn tay của Bạc Nhược. Hắn phát hiện tay của cô rất lạnh, lạnh giống như vừa chạm vào băng. Helen hoảng hốt nhìn lên gương mặt của cô, sắc mặt Bạc Nhược rất xấu. Hắn sợ cô chịu không nổi, đến khi ấy vết thương trên người đã nặng lại thêm nặng.
“ Muốn điều trị triệt để chi bằng cho ta dùng phương pháp ghép tuỷ ”.
Bác sĩ vừa dứt lời Bạc Nhược đã vội vã lên tiếng.
“ Tôi là mẹ của con bé, lấy tuỷ của tôi là thích hợp nhất ”.
“ Bạc tiểu thư, tôi biết hiện tại cô đã rất lo lắng. Nhưng tuỷ được tiến hành cấy ghép phải là tuỷ phù hợp với cơ thể của bệnh nhân. Vì vậy chúng tôi không thể tuỳ tiện lấy tuỷ của cô để tiến hành phẫu thuật. Trước hết ta phải xét nghiệm xem nó có phù hợp hay không ”.
“ Xét nghiệm cho cả tôi và cô ấy. Tôi muốn lấy được kết quả nhanh nhất ”.
Helen cướp lời của Bạc Nhược, ánh mắt ngập tràn sự kiên định.
Mấy tiếng sau liền có kết quả xét nghiệm. Bạc Nhược và Helen vẫn ngồi chờ trong phòng làm việc của bác sĩ. Vị bác sĩ kia cầm kết quả xét nghiệm trong tay, lắc đầu.
“ Helen tiên sinh, Bạc tiểu thư tuỷ của hai người đều không hợp đối với bệnh nhân ”.
Bạc Nhược nghe tin như sét đánh qua tai. Đáy mắt vụt qua một tia sáng, cô túm lấy tay của Helen, gấp gáp hét lớn.
“ Vô Kỵ là ba ruột của Tiểu Hoạ. Tuỷ của hắn chắc chắn sẽ hợp với con bé ”.
Còn gì đau lòng hơn thế nữa?
Nước mắt thoát khỏi sự khống chế của cô mà rơi xuống, từng giọt nước mắt nối tiếp nhau, rơi xuống rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lấp đầy gương mặt nhỏ nhắn của Bạc Nhược. Helen ở bên cạnh không biết phải khuyên nhủ cô thế nào. Cô vừa mới trải qua phẫu thuật dĩ nhiên là cần chú ý nghỉ ngơi.
“ Bạc Nhược, anh sẽ tìm bác sĩ chữa trị cho Tiểu Hoạ. Không phải anh đã nói, một đời này con bé nhất định sẽ ở bên cạnh em sao? ”.
Nhìn thấy những giọt nước mắt của Bạc Nhược, trái tim Helen đau thắt lại. Hắn chợt nhận ra, hắn không đơn thuần chỉ coi cô là công cụ để trừng phạt Vô Kỵ, mà hắn chẳng biết từ khi nào đã đem lòng yêu cô.
Người phụ nữ này ở trong mắt hắn mạnh mẽ có, yếu đuối có, cố gắng lạc qua cũng có. Có lẽ ba năm trước, lần đầu gặp cô hắn đã phải lòng cô rồi. Chỉ là bao năm nay sống trong thù hận, đầu óc chỉ nghĩ đến việc lợi dụng cô chuốc giận cho Duẫn Giản Giao mà làm mờ đi tình yêu này.
“ Tiểu Hoạ sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi có phải không? ”.
Đôi bàn tay Bạc Nhược run run túm lấy vạt áo của Helen. Bây giờ cô đang bước vào thời kỳ đáng sợ nhất. Sợ rằng một lúc nào đó cô đang để ý Tiểu Hoạ sẽ rời xa cô.
“ Phải, con bé sẽ ổn thôi. Bạc Nhược, em ở đây hiện tại anh đi nói chuyện với bác sĩ ”.
“ Em cũng muốn đi ”.
“ Không được, sức khoẻ của em rất yếu. Ra ngoài nếu như trúng gió thì phải làm sao đây? ”.
“ Helen... ”.
Con bé là con của cô, làm sao Bạc Nhược có thể ngồi yên ở đây mà không lo lắng...
Ở bên ngoài phòng bệnh của Bạc Nhược, Vô Kỵ vẫn chưa có rời đi. Anh đứng đó, qua tấm kính nhỏ bé trên cửa ra vào theo dõi bóng hình cô. Anh thấy cô bật khóc, thấy cô nép vài người Helen, được hắn dịu dàng dỗ dành, mà Bạc Nhược lại hoàn toàn không có sự bài xích đối với hành động của Helen.
Bàn tay Vô Kỵ siết chặt lại. Anh vĩnh viễn có thể mở lòng để cho cô cơ hội bước vào thế giới của anh, chỉ là Bạc Nhược luôn luôn trốn tránh cánh cửa ấy.
Vô Kỵ xoay người, rút điện thoại rồi áp sát lên tai.
“ Diễn Phong ”.
“ Vô tổng có chuyện gì? ”.
“ Tôi muốn tất cả những việc Vô Kỷ làm trong ba năm nay ”.
[... ]
Helen không khuyên nhủ được Bạc Nhược đành đưa cô đi cùng, hắn còn cẩn thận đến mức gọi cả bác sĩ chuyên nghiệp đi theo. Bạc Nhược tuy cảm thấy không cẩn thiết, nhưng vì một lòng lo lắng cho Tiểu Hoạ nên không dám làm trái lời hắn.
“ Bác sĩ, chúng tôi là người nhà của bệnh nhân Vô Hi Hoạ ”.
Helen đặt tay lên vai của Bạc Nhược, ý nói cô cứ bình tĩnh. Vừa nhìn thấy bác sĩ tới, hắn liền mở lời giới thiệu.
“ Helen tiên sinh, Bạc tiểu thư ”.
“ Tôi muốn biết tình trạng của bệnh nhân ”.
“ Tình trạng của bệnh nhân không được lạc quan cho lắm, hiện tại cần nhập viện để phối hợp điều trị. Căn bệnh đã đến giai đoạn cuối. Nhưng hai người cũng đừng quá lo lắng, ung thư máu ở trẻ em có khả năng chữa trị cao hơn ”.
Trái tim Bạc Nhược đập nhanh một nhịp. Cô luôn cho rằng bản thân đối với Tiểu Hoạ đã hoàn thành rất tốt trách nhiệm của một người mẹ, cô bao bọc, chăm sóc, bảo vệ nó nhưng đến cuối cùng vẫn không hề biết trong người con bê có bệnh.
“ Phác đồ điều trị của bệnh viện là gì? ”.
Helen trầm mặc một hồi lâu rồi mới hỏi. Lúc này bàn tay của hắn đã di chuyển xuống nắm lấy bàn tay của Bạc Nhược. Hắn phát hiện tay của cô rất lạnh, lạnh giống như vừa chạm vào băng. Helen hoảng hốt nhìn lên gương mặt của cô, sắc mặt Bạc Nhược rất xấu. Hắn sợ cô chịu không nổi, đến khi ấy vết thương trên người đã nặng lại thêm nặng.
“ Muốn điều trị triệt để chi bằng cho ta dùng phương pháp ghép tuỷ ”.
Bác sĩ vừa dứt lời Bạc Nhược đã vội vã lên tiếng.
“ Tôi là mẹ của con bé, lấy tuỷ của tôi là thích hợp nhất ”.
“ Bạc tiểu thư, tôi biết hiện tại cô đã rất lo lắng. Nhưng tuỷ được tiến hành cấy ghép phải là tuỷ phù hợp với cơ thể của bệnh nhân. Vì vậy chúng tôi không thể tuỳ tiện lấy tuỷ của cô để tiến hành phẫu thuật. Trước hết ta phải xét nghiệm xem nó có phù hợp hay không ”.
“ Xét nghiệm cho cả tôi và cô ấy. Tôi muốn lấy được kết quả nhanh nhất ”.
Helen cướp lời của Bạc Nhược, ánh mắt ngập tràn sự kiên định.
Mấy tiếng sau liền có kết quả xét nghiệm. Bạc Nhược và Helen vẫn ngồi chờ trong phòng làm việc của bác sĩ. Vị bác sĩ kia cầm kết quả xét nghiệm trong tay, lắc đầu.
“ Helen tiên sinh, Bạc tiểu thư tuỷ của hai người đều không hợp đối với bệnh nhân ”.
Bạc Nhược nghe tin như sét đánh qua tai. Đáy mắt vụt qua một tia sáng, cô túm lấy tay của Helen, gấp gáp hét lớn.
“ Vô Kỵ là ba ruột của Tiểu Hoạ. Tuỷ của hắn chắc chắn sẽ hợp với con bé ”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương