Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi
Chương 101
Cố Thần ngâm nước lạnh đến lúc cảm thấy An Tiểu Nhã chắc cũng đã tắm xong mới ra ngoài.Người làm vừa rồi đang hộ An Tiểu Nhã sấy tóc. Mái tóc dài màu bạch kim trước đó bởi vì vai diễn đã phải nhuộm lại màu đen tuyền , An Tiểu Nhã dường như đang rất thoải mái, nửa ngồi nửa nằm ở ghế tựa tùy tiện cho người làm kia sấy tóc, mắt nhắm hờ rất lười biếng. Dáng vẻ thoạt nhìn không có chút nào giống say rượu.Cố Thần bước đi rất nhẹ, An Tiểu Nhã ngay cả người sấy tóc thay đổi cũng không biết. Người làm dưới ánh nhìn chăm chú của Cố Thần, tận lực vừa bưng bát canh giải rượu đã uống hết, vừa đi thật nhẹ không phát ra tiếng động xuống lầu.Cố Thần hài lòng thu lại tầm nhìn, chuyên tâm cầm từng lọn tóc mềm lên sấy khô. Chất tóc của An Tiểu Nhã là tóc tơ, từng sợi vừa mỏng vừa mềm, cảm giác khi vuốt ve rất thích, Cố Thần yêu thích không thôi. Cùng với làn gió ấm từ máy sấy thổi ra, tóc sắp khô bay nhè nhẹ tỏa ra hương thơm bạc hà dịu nhẹ, từng sợi từng sợi vuốt qua tay anh, mềm mại một mảng.Nghĩ tới An Tiểu Nhã hiện tại khắp người đều có mùi hương giống mình, Cố Thần không khỏi lại thấy hơi nong nóng. Cảm thấy tóc đã gần như khô hoàn toàn, Cố Thần tắt máy sấy, đi tới trước mặt An Tiểu Nhã. Cô lại ngủ rồi.Ngủ rất ngoan ngoãn, không quậy cũng không nháo, Cố Thần thấy dường như lâu lâu để cô say một lần cũng không tệ, ít nhất như hiện tại, cô không có dáng vẻ lạnh nhạt xa cách với anh như bình thường. Ngược lại giống như một đứa trẻ, buông bỏ mọi phòng bị, an tâm để anh sấy tóc, ngủ say trong nhà anh.Ghế tựa không quá nhỏ, An Tiểu Nhã nửa nằm nửa ngồi cũng ngủ rất thoải mái. Nhưng cũng không thể để cô ngủ vậy cả đêm được, Cố Thần hít sâu một hơi, lại tận lực nhẹ nhàng vòng tay qua chân cùng cổ cô, định bế về giường.Tưởng rằng cô khi say ngủ sẽ rất sâu, vì vừa rồi anh bế cô một quãng đường từ gara lên tận phòng ngủ cô cũng không tỉnh. Nào ngờ hiện tại Cố Thần mới vừa thẳng lưng bế cô lên, An Tiểu Nhã đã mở mắt. Đôi mắt to tròn không còn sương mù nữa, mà rất long lanh trong suốt, vừa rồi tắm rửa sạch sẽ xong, ngửi thấy người mình tràn ngập mùi thơm bạc hà quen thuộc, An Tiểu Nhã ít nhiều cũng đã có phần hơi thanh tỉnh.Căn phòng rất lớn, chiếc ghế tựa cách giường cũng hơi xa. Nhưng Cố Thần chân dài bước rộng, An Tiểu Nhã vừa mở mắt nhìn rõ khuôn cằm góc cạnh của anh, Cố Thần đã chuẩn bị đặt cô xuống giường. An Tiểu Nhã vội nhắm chặt mắt, tận lực thả lỏng người giả vờ vẫn đang ngủ say.Cố Thần không phát hiện ra dị thường, cũng chưa vội đặt cô xuống giường mà cúi đầu nhìn thân ảnh trong ngực mình một chút. Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, dáng vẻ ngủ say thập phần non nớt, hàng mi dài dày hơi run run giống như cánh quạt. Khuôn mặt người mình thương gần ngay gang tấc, lại không chút phòng bị gì như thế, ai có thể cưỡng lại được. Vì vậy, Cố Thần hơi khom lưng, hôn nhẹ lên mắt cô, sau đó kiềm lòng không được lại cúi xuống sâu hơn một chút, cẩn trọng hôn lên môi hồng.An Tiểu Nhã gần như nín thở, tim đập mạnh đến mức chính cô cũng nghe thấy. Hai người dán sát gần như không kẽ hở thế này, cô sợ anh nghe thấy tiếng tim đập của cô luôn mất. Cũng may Cố Thần không có tiến sâu hơn, chỉ hôn nhẹ rồi đặt cô xuống giường. Anh quay người đến chiếc tủ lớn trong phòng, lấy ra một cái chăn lại đắp cho cô. Sau đó săn sóc kéo cả rèm cửa che đi cửa sổ sát đất, anh sợ ngày mai trời sáng sớm, sẽ làm cô chói mắt.An Tiểu Nhã ti hí mắt dưới tấm chăn mềm thơm ngát, nhìn từng nhất cử nhất động của anh. Thật sự rất dịu dàng, rất chu đáo. Cô giả vờ khó chịu, thay đổi tư thế nằm rúc sâu vào chăn hơn, hầu như cả người chỉ lộ ra chút tóc mới thở phào nhẹ nhõm. Động tĩnh trở người của cô không lớn, nhưng Cố Thần vẫn chú ý. Anh đi ra cửa phòng, lúc An Tiểu Nhã cho rằng anh đã sang phòng khác ngủ rồi, cô định ló mặt ra đã nghe thấy tiếng đóng cửa khe khẽ. Vừa nhìn lên đã thấy Cố Thần đóng xong cửa phòng, đi lại phía này, cô mau chóng nhắm tịt mắt lại. "Tách" một tiếng, An Tiểu Nhã tuy chùm mặt trong chăn cũng cảm nhận được xung quanh trở nên tối tăm.Bên giường nhẹ nhàng lún xuống, tiếp đến cô được cẩn thận ôm vào lồng ngực ấm áp. Trời cuối thu, ban ngày mát mẻ, ban đêm lại có chút lạnh. Nên cái ôm này không làm cô nóng bức. Cố Thần áp sát vào cô, để mặt cô áp vào lồng ngực, An Tiểu Nhã có thể nghe rõ ràng từng nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.Khẳng định bây giờ mặt cô đã đỏ bừng rồi.Cũng may đắp chăn kín, căn phòng cũng tối tăm, Cố Thần sẽ không phát hiện được dị thường. Nghĩ vậy, cả người căng cứng cũng từ từ thả lỏng, An Tiểu Nhã an tâm trong lồng ngực Cố Thần từ từ thiếp đi.Cảm nhận được người trong ngực hô hấp nhẹ nhàng, Cố Thần mới hơi buông cô ra, trong bóng đêm ngắm khuôn mặt say ngủ của cô. Cô bé này, giả vờ ngủ cũng không thật như vậy, từ lúc cô mở mắt len lén nhìn là anh đã biết cô tỉnh rồi.Hôn nhẹ một cái lên đỉnh đầu cô, trong đêm khuya nói thật nhẹ "Bảo bối, ngủ ngon"~~~~~~~~~~~~~~~~~~~An Tiểu Nhã ngủ đủ liền tự giác thức giấc. Tầm mắt mơ mơ hồ hồ nhìn khoảng tối tăm trước mặt, vừa động đậy, liền bị ôm chặt.Cố Thần vẫn chưa rời đi.An Tiểu Nhã lần nữa cứng người, nằm yên một lúc , không thấy động thái gì mà chỉ nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của người phía trên. Cố Thần vẫn chưa tỉnh ư? Sao lại ôm chặt thế, An Tiểu Nhã nhúc nhích người, muốn thoát khỏi vòng tay cứng rắn kia, lát nữa thức dậy mặt đối mặt sẽ rất ngại ngùng, hơn nữa hiện tại cô đầu bù tóc rối, không thích hợp nhìn người Vừa định nhấc tay anh ra khỏi người, đã nghe Cố Thần hừ một tiếng bất mãn, sau đó lại dễ dàng ôm lấy cô, giọng nói buổi sáng còn mang theo tia ngái ngủ trầm thấp "Đừng nháo, ngủ thêm lát nữa đi" sau đó rất tự nhiên cúi đầu xuống hôn bẹp cái lên trán cô, ngay cả mắt cũng chưa mở ra.An Tiểu Nhã nằm đơ một lúc, chỗ trán bị anh hôn cảm thấy nóng bừng bừng.Thôi được rồi, dù gì quấy phá giấc ngủ của người khác là không tốt. Huống hồ anh là người bận rộn, thời gian nghỉ ngơi hẳn là có hạn. Nghĩ vậy, An Tiểu Nhã cũng không có ý định trốn xuống giường nữa, thành thật nhắm mắt định nghỉ ngơi thêm chút nữa, Cố Thần lúc này mới thỏa mãn cong cong khóe môi.Thức dậy lần nữa, Cố Thần đã rời giường. Rèm cửa dày đã được kéo lên, còn một lớp rèm màu trắng mỏng, có thể lờ mờ qua tấm rèm thấy sắc trời bên ngoài. An Tiểu Nhã nheo mắt ngồi dậy, trong phòng tắm đang truyền ra tiếng nước.Cô bước chân xuống giường, chân trần đi vén nốt lớp rèm lên. Trời vừa mới hửng sáng, mặt trời phía xa mới đang từ từ nhô lên. Căn biệt thự này chọn phong cảnh cực kỳ đẹp, An Tiểu Nhã mở cửa kính nhỏ bên cạnh cửa sổ sát đất, đi ra ngoài ban công. Gió buổi sớm dịu nhẹ, có chút lạnh. Nhìn ra xa xa liền thấy con sông chính của thành phố A rộng lớn uốn lượn, có thể thấy bên bờ sông sạch sẽ đang có vài đoàn người chạy bộ, khung cảnh rất đỗi yên bình, An Tiểu Nhã hít một hơi thật sâu không khí trong lành của buổi sớm, đã rất lâu cô không ngắm bình minh rồi.Cả người được một cái khăn lông lớn êm ái trùm lại, Cố Thần đã tắm xong, trên người mùi hương sữa tắm thơm dịu kết hợp với dáng người hoàn mĩ, dưới khung cảnh nên thơ hiện tại cũng coi là một cảnh đẹp "Mới sáng sớm đừng hứng gió, cẩn thận cảm lạnh "An Tiểu Nhã chớp chớp mắt nhìn anh, chỉnh lại khăn lông chùm qua người, không nói gì.Cố Thần cũng không bởi cô không đáp lời mà mất hứng, xoay người vào phòng, dễ dàng xách ra hai cái ghế "Đứng ngắm không bằng ngồi cho thư giãn" sau đó dùng điện thoại gọi cho quản gia đang dưới lầu mang lên đồ ăn sáng.Một bữa sáng ngon miệng ăn dưới sắc trời bình minh tươi đẹp, ai cũng không nỡ chối từ.Ăn xong, An Tiểu Nhã hỏi lịch trình với Lương Mẫn, tắm rửa xong liền mặc bộ váy do Cố Thần chuẩn bị sẵn, màu trắng thanh nhã, chất liệu thượng hạng, đối với tín đồ thời trang như cô mà nói, không khó nhận ra là đồ của F. Thay đồ nhanh xong, đồ trang điểm không có mà cô cũng lười, nên để luôn mặt mộc cùng Cố Thần ra cửa. Dọc đường hai người nghe vài bản nhạc nhẹ nhàng buổi sáng liền tới nơi An Tiểu Nhã cần quay.________________________# lảm nhảm ngoài lề: :v nãy đọc vài comment ở các chương cũ xa lắc xa lơ, thật sự không hiểu sao mình lại viết ngắn vậy...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương