Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi

Chương 117



Kết thúc buổi đấu giá, để tránh bị phóng viên thừa cơ bao vây, trợ lý nhanh chóng dẫn An Tiểu Nhã theo cửa sau ở hội trường thoát trước.

Ngắm nghía đôi bút tinh xảo, xúc cảm trơn nhẵn mát mịn vô cùng thoải mái.

Bên ngoài rộn ràng đông đúc, An Tiểu Nhã nghĩ nghĩ đến Cố Thị đưa đồ cho Cố Thần rồi trở về An Gia. Cha mẹ về cũng đã vài ngày, cô lại mất tăm mất tích với chồng cũ, quả thực...không ổn.

Chiếc xe không tiếng động dừng ở garage Cố Thị, An Tiểu Nhã như cũ chỉ đeo một cặp kính râm, thong thả đi vào.

Thành phần trí thức nhìn lướt qua cô, sau đó lại vội vàng đi làm công việc của mình. Thời điểm cuối năm vô cùng bận rộn, ai cũng không có thời gian chạy lại gặp gỡ minh tinh, huống hồ còn là bà chủ tương lai.

Cố Thần đang tham gia hội nghị, thư kí dường như đã được nhắc từ trước, để cô vào hẳn phòng làm việc của Cố Thần chờ.

An Tiểu Nhã nhìn quanh, lúc trước đều là chờ ở phòng nghỉ bên ngoài, đây coi như là lần đầu tiên cô bước chân vào đây.

Bàn làm việc đặt từng sấp văn kiện dày cộp, tưởng như mấy ngọn núi nhỏ, còn có một tách cafe đen chưa uống hết cùng một khung ảnh lồng kính.

An Tiểu Nhã cầm tấm ảnh lên,  khuôn mặt này...là mình đi? Ảnh chụp chắc chắn là chụp lén, bởi vì người trong ảnh đang ngủ. Cô đặt khung ảnh lại chỗ cũ, lại dò xét quanh phòng làm việc.

Khóe môi vừa nở nụ cười vui vẻ có chút cứng ngắc .Một cái tủ kính lớn sát tường, vừa rồi đi vào không để ý. An Tiểu Nhã lại đi tới, không ngoài dự đoán thấy cực nhiều khung ảnh của chính mình bên trong. Có ảnh chụp cho tạp chí, có ảnh là nhân vật trong phim, còn có lúc ăn, ngủ, phơi nắng...nói chung chính là đủ loại sắc thái.

Cái tủ này dường như lớn bằng cả mặt tường, bên trong tất thảy đều là ảnh của cô.

An Tiểu Nhã muốn mở tủ xem thử phía sau còn chứa gì không, lại phát hiện cái tủ kính này còn sử dụng khóa vân tay. Bảo hộ thật tốt....

Thư kí mang theo nước cam cùng chút bánh ngọt đi vào, thấy vị minh tinh rất xinh đẹp nổi tiếng sắc mặt cứng ngắc đứng trước tủ kính, tưởng cô thấy gì không hài lòng liền đi tới.

Phòng làm việc của Cố Thần có rất nhiều văn kiện cùng cơ mật quan trọng, cho nên dù là thư kí cô cũng rất ít được tiến vào nơi này, ngoại trừ lúc mang cafe và văn kiện đến. Nhưng vài tuần trước, Cố tổng tự mình phát lệnh mỗi lần thấy vị minh tinh này đến thì trực tiếp đưa cô ấy vào phòng làm việc cũng khiến mọi người rất bất ngờ, đồng thời thêm khẳng định vị trí của cô gái này.

Nhìn thấy vô số khung ảnh kia, thư kí tâm lý trấn tĩnh không để khay nước cam cùng bánh ngọt rơi xuống.

Cô biết được một bí mật động trời rồi, Cố tổng lãnh khốc khó tính vốn là người cuồng vợ a~~ Xem ra đã có nhân vật để nịnh hót rồi, sau này hẳn sẽ dễ sống hơn một chút.

Thư kí vui vẻ nghĩ ra kế sách, bưng cái khay để xuống bàn trong phòng , kéo An Tiểu Nhã rời mắt khỏi khung kính "Thiếu phu nhân ăn chút đồ gì đi, vừa rồi Cố tổng có nói bữa sáng ngài ăn không nhiều" gọi ' thiếu phu nhân' quả thực vô cùng ngọt miệng.

An Tiểu Nhã cũng chú ý đến danh từ kia, vành tai trắng nõn thoáng cái hơi hồng hồng, ngồi xuống uống nước cam.

"Sự vụ gần cuối năm quả thực nhiều đến phát sợ, nếu Cố tổng không kịp về ăn cơm cùng thì Thiếu phu nhân cũng đừng giận ngài ấy nhé?" thư kí đột nhiên nói như vậy, An Tiểu Nhã hơi tò mò, hỏi "Cái này sao mà giận nổi chứ, nhưng mà có việc gì sao?"

Có! Nếu Cố tổng bị vợ giận, sắc mặt ngài ấy cả ngày sẽ âm u thâm trầm, mức độ lạnh lẽo sẽ ép người ta không thở nổi. Ý nghĩ trong đầu gào thét, xong thư kí không dám nói thật ra, đành tỏ vẻ thương cho vị giám công ty mình "Ầy, Thiếu phu nhân không biết chứ, ngài ấy để ý Thiếu phu nhân lắm, nếu bị Thiếu phu nhân giận sẽ...đáng thương lắm, tâm tình không tốt cái là ngài ấy chẳng làm được gì, có khi chỉ ngồi ngốc trong này ngắm ảnh Thiếu phu nhân thôi "

Tưởng tượng vẻ mặt anh tuấn của Cố Thần tràn đầy u sầu cầm cái ảnh của mình oán trách, sau đó phẫn nộ mang ra ném phi tiêu...

An Tiểu Nhã bị tưởng tượng của mình làm nghẹn lời, đành cứng nhắc cười cười với thư kí một chút.

Thư kí tựa hồ còn muốn hàn huyên thêm, nghe thấy tiếng cửa mở liền đứng dậy, một bộ mặt nghiêm túc đi ra ngoài.

Cố Thần đối với việc An Tiểu Nhã tự mình đến công ty tìm vô cùng cao hứng, bộp cái vứt tệp văn kiện vừa cầm lên bàn "Bảo bối, sao lại đến đây?  Buổi đấu giá ổn không?" từ vài hôm trước Cố Thần liền thay đổi cách xưng hô, gọi cô là bảo bối. Cách một buổi sáng mà giống như tam thu, Cố Thần không kiềm nổi hỏi liền hai vấn đề.

An Tiểu Nhã gạt bỏ sự chú ý với cái tủ kính kia đi, cũng ngoan ngoãn trả lời hết vấn đề. Sau đó từ trong túi xách lấy ra cái hộp gỗ quý giá hơn tỉ kia.

Cố Thần nhìn hoa văn điêu khắc tinh xảo trên hộp gỗ, nghiêng đầu nhìn An Tiểu Nhã "Cho anh?"

Đối với việc sử dụng từ ngữ này của Cố Thần, An Tiểu Nhã rất không hài lòng, không phải "cho" là "tặng" có được không. Bất quá cũng không sai nghĩa lắm bèn gật đầu "Của anh một nửa"

Còn có thể chia đôi? Đồ ăn? Nhưng tựa hồ đựng đồ ăn trong gỗ tử đàn không hợp lắm. Cố Thần đoán tới đoán lui, càng lúc càng tò mò.

An Tiểu Nhã bị bộ dáng sốt sắng này của anh làm buồn cười, nói "Anh mở đi"

Cố Thần nhìn hai cái bút có điểm tương tự nhau, ánh mắt đầy thâm ý nhìn An Tiểu Nhã "Bảo bối, hóa ra em thích đồ đôi hửm?"

An Tiểu Nhã bị ánh nhìn của anh làm hơi ngại, liền cười lưu manh "Rất thích a, đồ đôi nhìn rất...tình thú"

Cố Thần cảm thấy da đầu cũng run lên. Với vài người và fan hâm mộ, An Tiểu Nhã thật đúng là một con thỏ trắng ngây thơ thuần khiết, thế nào vài ngày sớm tối ở chung, cô đối với anh lại biến thành hồ ly tinh dụ người rồi.

Không tự chủ nhớ tới tình cảnh kiều diễm tối qua, Cố Thần chỉ cảm thấy một trận khô nóng, ánh mắt nhìn cô cũng sâu thẳm hơn vài phần. Anh dứt khoát để hai cái bút vào lại hộp, một bước liền đi qua bàn nhỏ đứng trước mặt An Tiểu Nhã, cúi người xuống, giam cô trong phạm vi nhỏ.

An Tiểu Nhã liền cảm thấy đại sự không ổn rồi, liền vội ngăn cản đôi môi mỏng muốn áp xuống kia "Tiểu Cố Tử, đây là phòng làm việc!" ý chính là, nơi cất giữ bao nhiêu cơ mật quan trọng của công ty, lại không biết lúc nào sẽ có người tiến vào, không thể làm loạn ở đây a.

Nhưng Cố Thần không nghĩ như cô, anh dừng động tác cúi xuống, nhìn thẳng mắt cô một chút, sau đó càng cảm thấy không thể nhịn nổi dục vọng mãnh liệt này, liền vòng tay sang ôm lấy cô lên, đi tới phòng nghỉ riêng phía trong.

"Không được, Tiểu Cố Tử! cuối năm sự vụ bận rộn không được lười biếng!!" An Tiểu Nhã vung vẩy loạn xạ, ngược lại Cố Thần vẫn vững bước đưa cô vào phòng nghỉ rộng lớn, nhẹ nhàng đè cô lên giường.

"Anh không lười biếng, bây giờ chính là có chuyện quan trọng cần xử lý" Cố Thần giọng nói thập phần nghiêm túc, nếu như không có chút khàn khàn kia thì sẽ càng đáng tin hơn.

An Tiểu Nhã nhất thời chậm mạch não, hỏi "Chuyện quan trọng gì?"

Cố Thần cười lên, dung mạo tuấn mĩ phảng phất như gió xuân, đem An Tiểu Nhã nằm dưới thân nhìn tới ngơ ngẩn, anh cúi đầu "Quan trọng chính là...giải quyết vấn đề sinh lý" nói xong liền không để người dưới thân có cơ hội phản bác, hôn xuống.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...