Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi

Chương 118



Khác với giường ngủ ở nhà là màu trắng thuần, giường nghỉ này là màu xám đậm.

Cố Thần đặt cô nằm xuống giường, bản thân thì áp lên người cô.

"Này, tối qua anh chưa đủ hả?" An Tiểu Nhã hai tay chống lên ngực anh, ngăn cản thân hình cao lớn đè xuống hoàn toàn.

Cố Thần cười cười "Không đủ, cứ thấy em là anh muốn ném em lên giường rồi!"

An Tiểu Nhã vẻ mặt thoáng cứng đờ, Cố Thần nhân cơ hội dùng một bàn tay nắm lấy cả hai tay cô giơ lên đỉnh đầu, thỏa mãn hôn xuống.

Áo khoác lông đắt giá bị Cố Thần không thương tiếc ném xuống sàn. Làn da An Tiểu Nhã trắng nõn non mịn, trên nền giường xám đậm càng thêm mê người.

Cố Thần cúi đầu xuống hõm vai cô, hít ngửi hương thơm sữa tắm nhẹ nhàng quen thuộc. Sau đó một ngụm cắn lên cần cổ trắng nõn.

"A" An Tiểu Nhã kêu lên một tiếng "Vết hôm qua còn chưa mất đâu, anh còn tạo thêm dấu".  Lát nữa còn phải trở về nhà, để mẹ thấy thì cô biết nói thế nào.

Cố Thần không đáp lời cô, xong chuyển sang gặm mút xương quai xanh tinh xảo của cô. Trên làn da trắng nõn dần trải đầy dấu vết đỏ hồng mờ ám.

Bàn tay cũng không rảnh rỗi, ôm lấy vòng eo mảnh nhỏ, lần mò lên sống lưng muốn kéo khóa lễ phục xuống.

Tay vừa kéo được một nửa, bên ngoài phòng liền nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp. Máy truyền tin nội bộ trong phòng nghỉ vang lên tiếng của thư kí "Cố tổng, giám đốc bên Văn Thành đến  muốn gặp ngài thương lượng dự án C, đã đến phòng nghỉ bên ngoài chờ rồi ạ"

Cố Thần ngừng lại, nâng người dậy nhìn người dưới thân. Lễ phục đã kéo xuống một phần, làn da từ cổ xuống ngực tràn ngập những dấu hôn. Gương mặt tinh xảo xinh đẹp hơi mê ly, đôi mắt trong suốt nhiễm một tầng nước, dáng vẻ dụ dỗ khiến người khác không nhịn được muốn khi dễ.

An Tiểu Nhã câu được câu không nghe thông báo vừa rồi, nhưng vẫn hiểu được đại khái nội dung, cô đẩy người bên trên ra "Đừng lười biếng, mau đi làm việc đi" vừa muốn kéo quai áo đã bị kéo tụt xuống lên.

Cố Thần đỏ mắt nhìn cô ngồi dậy. An Tiểu Nhã thoát được một trận chiến, lôi gương ra nhìn nhìn dấu hôn chi chít trên người, vừa quay ra tìm áo khoác lông đã thấy Cố Thần vẫn ngồi nhìn mình chằm chằm.

Tiếng thông báo của thư kí lại vang lên, dường như có vẻ khá gấp gáp "Cố tổng, tổng giám Văn Hạo tự mình đến rồi"

Gương mặt Cố Thần thoáng chốc lạnh hẳn. An Tiểu Nhã nhìn thấy biểu tình của anh, khoác áo khoác lên, đi lại đối mắt với anh "thôi nào, mau đi làm việc thôi, em trở về An gia trước, tối sẽ chuẩn bị một phần cơm cho anh"

Ánh mắt Cố Thần thoáng chốc sáng lên, cũng bớt lạnh hẳn, ôm cô tiếc nuối "Nhớ đấy nhé!"

Dục vọng không được thỏa mãn, Cố Thần mặt mày khó chịu cùng An Tiểu Nhã đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua phòng nghỉ bên ngoài, An Tiểu Nhã rõ ràng cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng chăm chú dõi theo, xoay người lại liền chạm phải một người nam nhân trẻ, gương mặt đẹp gần như yêu dị, quả thực đang nhìn mình chằm chằm. Bắt gặp ánh nhìn của cô, còn mỉm cười.

Cố Thần muốn tiễn cô tới tận cổng, hiển nhiên cũng thấy được ánh mắt này. Tâm thoáng chốc lạnh xuống như băng, vòng tay ôm eo cô lập tức đưa cô tới thang máy, khuất khỏi ánh mắt đáng hận kia.

An Tiểu Nhã cảm nhận được sức lực không nhỏ ở eo, cười hỏi Cố Thần "Tiểu Cố tử, ghen hả?"

Cố Thần không trả lời câu hỏi của cô, xong  lại nhìn cô, ánh mắt toát lên vẻ u tĩnh, biểu tình hơi trầm trọng "Cách xa tên đó một chút"

An Tiểu Nhã vốn là người nhạy cảm, biết được người vừa rồi chắc chắn không tầm thường.

Cuối cùng ở trong thang máy bị hôn thêm một lần, An Tiểu Nhã mới rời khỏi Cố Thị.

Phòng họp của Cố Thị rất lớn , lúc này bị bao phủ bởi một tầng áp suất thấp, tuy đã bật điều hòa nhiệt độ , song mỗi người ngồi trong phòng vẫn cảm thấy được sự lạnh lẽo bên trong.

Cố Thần ngồi ở ghế chủ vị, tay cầm hợp đồng đến nhăn nhúm, khuôn mặt tuấn mĩ khinh miệt nhìn người nam nhân yêu dị kia "Văn tổng, ngài vẫn vô liêm sỉ như thế"

Người gọi là Văn tổng chính là nam nhân nhìn An Tiểu Nhã vừa rồi , nghe ý tứ khinh miệt của Cố Thần cũng không tức giận, ngược lại còn cười cười "Cố tổng khá khen rồi, chúng ta là quan hệ hợp tác lâu dài, trao đổi chút lợi ích là chuyện bình thường "

Hắn tay tao nhã nhấp một ngụm cafe nóng, ngón tay thon dài trắng gần như hòa với màu của ly màu trắng, ngón áp út không che dấu đeo một cái nhẫn kim cương sặc sỡ "Huống hồ, hai chị em sinh đôi bị chia cắt từ nhỏ. Liễu Tuyết rất mong được gặp lại em gái mình"

"Văn tổng, chuyện làm ăn đừng nhắc tới vấn đề riêng tư vào!" giọng Cố Thần trầm xuống, lạnh lẽo đến cực điểm.

Văn Hạo nhìn tới sự lạnh lẽo kia, sắc mặt cũng không còn là vẻ cà lơ phất phơ vừa rồi nữa, hắn cầm lấy bản văn kiện trước mặt "Chẳng lẽ điều kiện trên không đủ để Cố tổng hài lòng sao? Số tiền lợi nhuận này không nhỏ chút nào đâu"

"Tiểu Nhã chắc chắn cũng muốn gặp lại chị mình, không phải sao?"

Cố Thần siết chặt bản hợp đồng đến xé thủng một vết, vẻ ngoan lệ trong mắt cũng trào ra "Đừng gọi tên cô ấy thân thiết như thế, Tiểu Nhã không phải ai cũng có thể tùy tiện gọi"

"Tôi không biết tại sao Văn tổng lại có sở thích đê tiện cướp người của tôi, nhưng lần này tôi sẽ không khoan nhượng!" ánh mắt Cố Thần sâu hun hút, lại lạnh lẽo thâm trầm, khiến Văn Hạo ngồi đối diện cũng hơi phát run một chút, nhưng hắn rất nhanh lấy lại phong độ. Ném bản văn kiện trên tay sang phía anh "Anh trai, đúng vậy,không phải em nên gọi Cố tổng một tiếng anh trai sao. Chúng ta cùng chảy chung một dòng máu, sao nhất thiết phải gay gắt tranh đấu nhau?"

Cố Thần đột nhiên nở nụ cười. " Anh em? Quả thực có chung dòng máu đấy, nhưng có người em nào hết lần này tới lần khác cướp người của anh trai không?"
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...