Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi

Chương 119



Cố Thần thu lại biểu tình, chỉ còn vẻ lãnh đạm lạnh băng "Đừng đùa giỡn giới hạn của tôi, động đến Tiểu Nhã tôi không biết mình sẽ làm ra sự tình gì đâu"

"Còn dự án này..." Cố Thần cầm lấy bản hợp đồng, không chút do dự ném thẳng vào gương mặt đẹp đẽ kia "Tôi không cần tiếp nhận sự giúp đỡ nào khác, chính cậu lo cho Văn Thành trước đi " Một câu nói mang theo ý cảnh cáo nồng đậm, Văn Hạo thoáng nhíu mày, ánh mắt căm hận nhìn theo bóng dáng cao lớn kia vững vàng rời đi.

Lúc Cố Thần tới An gia, An Gia Minh đã trở về đang ngồi ở phòng khách đọc báo, thấy anh cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên gì, thuận tiện cùng anh trao đổi chút tin tức thương trường hôm nay.

Bữa cơm dưới sự chuẩn bị của An phu nhân và An Tiểu Nhã, mùi vị thật sự không tồi, Cố Thần nhớ lại bữa cơm An Tiểu Nhã xuống bếp nấu lần đầu bị mình không thương tiếc phá hủy, lại càng thêm trân trọng với bữa ăn này. An phu nhân vốn tinh ý, chuyện An Tiểu Nhã vài hôm không về cũng không hỏi gì, bữa cơm trôi qua rất ấm áp, mang theo không khí gia đình hòa thuận.

Bởi ở đây còn có cha mẹ vợ, Cố Thần không thể nào mặt dày lôi kéo cùng An Tiểu Nhã ở chung một phòng, ăn cơm xong liền thành thành thật thật đi vào phòng dành cho khách tắm rửa.

An Tiểu Nhã vừa tắm xong, vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Cố Thần đang ngồi trên giường mình, ánh mắt chuyên chú nhìn màn hình máy tính.

Cô đơn giản đem mái tóc dài còn ướt quấn lên, buộc khăn cố định rồi đi tới, vuốt lông mày đang chau lại của anh "Sao thế? Có chuyện gì rồi?"

Cố Thần gần như bị cô làm giật mình, bộp cái đóng lại máy tính, ngăn cản An Tiểu Nhã nhìn thấy nội dung bên trong, ánh mắt chưa kịp thu miễn lộ ra tia hàn khí bức người.

An Tiểu Nhã sững sờ, tay bất giác cũng quên thu lại.

Cố Thần biết phản ứng của mình thái quá, chột dạ ném máy tính sang một bên, tháo khăn xuống nhẹ nhàng lau lau tóc cho cô, nhất thời không biết nói gì để giải thích. Nếu là bí mật thương nghiệp, dù quan trọng cỡ nào anh cũng không lo ngại cho cô xem hết, nhưng thứ này...tư liệu mới tra vừa rồi quả thực anh còn chưa tiếp nhận được, cũng tạm thời chưa biết nói với cô thế nào. Chính mình năm năm trước đã nói giết chết Liễu Tuyết , hiện tại...

An Tiểu Nhã không từ chối hành động chột dạ của anh, cũng trầm mặc không nói một câu.

Không khí trong phòng nhất thời im ắng khó chịu, tựa như lại bắt đầu một sự xa cách quen thuộc.

Cố Thần một tay cầm máy sây, một tay nâng làn tóc dài mềm mượt không ngừng sấy khô, quanh chóp mũi đều là mùi dầu gội thanh mát dễ chịu.

"Vừa rồi..thực ra là có chút chuyện, anh giật mình nên mới vậy" Cố Thần sấy tóc xong, ôm lấy An Tiểu Nhã nãy giờ vẫn im lặng vào lòng.

"Có một số chuyện anh vẫn chưa tiếp thu kịp, anh không định giấu em, nhưng thực sự cần một chút thời gian ổn thỏa một chuyện xuống. Tiểu Nhã, em cho anh chút thời gian, anh sẽ nói hết cho em...được không? " Cố Thần nói rất nhẹ, rất ôn nhu, lại tựa như trong lời nói có chút phiền não cùng bất an.

An Tiểu Nhã thở dài một hơi, nãy giờ ngồi để anh sấy tóc cũng suýt ngủ mất.

Kỳ thực chiều nay khi trở về, cô có tìm hiểu thử cái người tên Văn Hạo gặp trong Cố Thị kia, cũng biết được anh ta là tổng tài của Văn Thành-  công ty này thế lực không nhỏ, tuy hiện tại vẫn thua Cố Thị, nhưng tiềm lực rất lớn, sau này hẳn cũng không biết ai hơn ai.

Bất quá, cô cũng hiểu thân phận người này có lẽ không phải chỉ đơn giản như vậy. Nếu người này đã có liên quan tới bí mật của Cố Thần, hiện tại anh lại chưa muốn nói, cô cũng không muốn ép, cô muốn là anh tự mình nói hết thảy cho cô.

Giữa mối tình cảm khó khăn có phần mỏng manh của hai người này, đi tới hiện tại đã là thật không dễ dàng, nhất định phải có lòng tin vững chắc làm nền tảng.

"Không sao, em đợi được. Nhưng đừng quá lâu nhé!" An Tiểu Nhã dựa vào lồng ngực ấm áp, nhu nhu đáp lại.

Cũng không để Cố Thần nói tiếp câu nào, An Tiểu Nhã liền lên tiếng nói trước "Ngày mai có chút hoạt động bên nước G, sợ là phải ở lại bên ấy vài ngày. Anh ở nhà đừng quá nhớ em nhé"

Cố Thần sâu thẳm nhìn cô một cái, đêm qua còn nói từ giờ tới Tết sẽ không rời khỏi thành phố A, sao giờ tự dưng lại nhảy ra một cái hành trình xa cách 8 giờ máy bay?

Nghi hoặc thì nghi hoặc, Cố Thần cũng không dám hỏi ra miệng, anh biết cô đối với việc vừa rồi chắc chắn không thể dễ dàng bỏ qua, có thể lợi dụng lần công tác này trừng phạt anh đây mà. Cố Thần không dám xin tha thứ đành cúi đầu cắn cổ cô một cái, nói rất hùng hồn "Vậy lát nữa tranh thủ hoàn thành việc bỏ dở lúc chiều đi" cả vài ngày sau nữa.

An Tiểu Nhã trợn tròn mắt, quyết giả ngây "Em có bỏ dở chuyện gì đâu? Anh mau về phòng khách ngủ đi, em còn phải lấy sức mai bay sớm " nói xong còn đẩy anh ra.

Cố Thần bị đẩy cũng không xi nhê gì, không báo hiệu liền chồm lên, đè cô dưới thân "Vậy...mấy ngày sau phải đền bù cho tốt nhé!"

Cuối cùng anh cũng không nỡ làm mệt cô, ngồi máy bay là một rất mệt mỏi, anh hiện tại có chuyện không thể theo cô sang nước G ngay được, chỉ có thể tạm ủy khuất chính mình một chút, để vài ngày sau lấy lại cả vốn cả lãi.

Cố Thần nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô chặt chẽ mới thỏa mãn nhắm mắt lại.

___________________________

Sắc trời mùa Đông của thành phố A không quá âm u, nhưng nhiệt độ lại rất thấp, ngoài đường sau một đêm  đều đọng lại một lớp tuyết dày.

An Tiểu Nhã ngồi trong xe ấm áp ăn bữa sáng, một lúc lại quay xuống ghế sau trao đổi chút chuyện tầm phào giải trí với Lương Mẫn, làm lơ vị tổng tài tuấn mĩ đang làm tài xế kế bên.

Lương Mẫn nhìn Cố Thần an tĩnh lái xe, nơm nớp lo sợ tiếp lời An Tiểu Nhã. Tối qua đột nhiên nhận được thông báo công tác xa, vốn nghĩ An Tiểu Nhã từ chối thì xong chuyện, nào ngờ vị tiểu thư mỗi ngày hận không thể đều ở nhà làm ổ này lại không dứt khoát đồng ý, còn dặn dò cô giúp chuẩn bị đồ đạc, khẳng định Cố tổng hiện tại đã muốn đem cô băm làm trăn mảnh rồi đi.

Phía trước bị tuyết làm kẹt xe, chiếc xe sang trọng bắt mắt cũng không thoát khỏi số phận gia nhập đoàn xe tắc đường.

Cố Thần tạm thời rảnh rỗi, tự nhiên coi Lương Mẫn là không khí, quay sang hôn An Tiểu Nhã đang uống sữa nóng một cái, còn chẹp miệng tán thưởng "Bác đầu bếp nhà em làm sữa ngon thật đấy, rất thơm" bữa sáng An Tiểu Nhã đang ăn ngon lành chính là An phu nhân thức dậy sớm nhắc nhở đầu bếp nấu sớm cho cô.

Lương Mẫn quay đầu, lơ đễnh đếm số xe kẹt bên ngoài, coi hai người kia là không khí.

An Tiểu Nhã bỏ lơ Cố Thần một đoạn đường, bị cái hôn này làm ấm lòng không ít, hừ một tiếng nhoài người sang hôn lại. Cố Thần rất vui vẻ cong cong khóe môi.

Lương Mẫn "..." được rồi, tôi chính là không khí.

Tới sân bay đã là 20 phút sau, may là An Tiểu Nhã cố tình chuẩn bị sớm, cũng chưa bị muộn. Nhưng cách chuyến bay cũng chỉ còn chút thời gian, loa thông báo cũng đang thông báo về chuyến bay của cô rồi  Cố Thần lại chỉ mong tắc đường đến trễ chuyến bay.

Dù sao cũng mới thân thiết chưa bao lâu, lúc này đối phương rời đi đều vô cùng lưu luyến, bất chấp sân bay đông người qua lại, ôm thật chặt.

Cũng may sự việc lần này không bị lộ với phóng viên, bằng không với dáng vẻ bắt mắt lại không thèm che đậy gì của hai người này, chỉ sợ đã bị vây kín.

Lương Mẫn nghe tiếng thông báo bắt đầu sốt ruột, hai người kia đều đội mũ lông to, chụm đầu vào nhau khỏi cần nghĩ cũng biết đang làm gì.

Cuối cùng lúc Lương Mẫn sắp không chịu nổi muốn kéo hai người ra, An Tiểu Nhã đã kết thúc trước, sắc mặt đỏ hồng khả nghi thở dồn dập.

"Được rồi, em phải đi trước đây, Tiểu Cố Tử ở nhà ngoan nhé!" An Tiểu Nhã kiễng chân, miễn cưỡng xoa được chóp đầu anh, vui vẻ lên tiếng. Cố Thần nhìn đôi môi anh đào bị mình hôn đến hơi sưng kia, kìm nén xúc động muốn ôm người về nhà, lưu luyến tiễn cô lên máy bay.

Trở về Cố Thị liền bắt đầu điên cuồng làm việc, anh muốn trong thời gian ngắn nhất xử lý tất cả sự vụ trong thời gian này, rút ra một thời gian nghỉ, chuyên tâm bồi vợ nhỏ.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...