Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi

Chương 121: Hội Ngộ.



Cố Thần lo lắng một đêm, vừa đặt xong vé máy bay đến nước G thì nhận được tin An Tiểu Nhã trở về.

Lấy lý do sắp tới lễ trao giải, tâm tình không thả lỏng được để xin phép đạo diễn trở về. Người trong đoàn ấn tượng với An Tiểu Nhã rất tốt, dành một buổi sáng thu thêm vài cảnh của cô liền tiễn cô trở về thành phố A.

An Tiểu Nhã không thông báo chuyện này với Cố Thần, tin cô trở về là vệ sĩ anh phái theo bảo vệ cô báo lại.

Khác với lúc đi, sân bay lúc này đông tấp nập, số người cầm bảng có tên "An Tiểu Nhã " đã vây sắp kín cả sảnh sân bay, Cố Thần buộc phải phái thêm người vây thành một bức tường bảo vệ.

Bên ngoài đường dừng lại vài chiếc xe bắt mắt.

An Tiểu Nhã vừa xuống máy bay, nhìn tình cảnh phía bên trong sảnh không khỏi nhíu mày.

Cô dừng cước bộ, khom người xuống nói với người đang ngồi xe lăn "Chị, hiện tại rất đông người, chị chịu khó một chút nhé?"

Người ngồi xe lăn mặc một chiếc áo khoác bông lớn, đội mũ trùm hầu như che kín dung mạo, gật đầu.

An Tiểu Nhã hít sâu một hơi, tiếp tục đẩy xe lăn đi về phía trước.

"Ra rồi ra rồi!! Tiểu Nhã!!"

" Nhã tỷ!! Em ở đây!! Nhìn em đi!!"

"An Tiểu Nhã, aaaaa!!"

Tiếng gọi, tiếng la hét cơ hồ át hết tất cả tạp âm khác.

Cùng là minh tinh, xong diễn viên khác với ca sĩ, họ ít khi có cơ hội trao đổi tiếp xúc với fan ngoài đời, cơ hồ đều là dùng nhân vật mình đóng qua màn hình để giao lưu. Cho nên, bất kì khi nào có cơ hội được gặp trực tiếp, nhóm fan sẽ vô cùng cuồng nhiệt. Huống hồ hiện tại nhân khí của An Tiểu Nhã đang vô cùng cao.

An Tiểu Nhã không dừng cước bộ, chỉ thân thiện cười vẫy tay với nhóm fan, ý muốn mau chóng đẩy xe lăn ra khỏi đây.

Đám fan hiển nhiên khá nhạy cảm để ý đến người ngồi trên xe lăn kia, ăn mặc che chắn quá kín đáo, nhất thời nhìn không ra là nam hay nữ.

Ra tới tận đường lớn, đám fan vẫn reo hò ầm ĩ.

Cố Thần từ một chiếc xe sang trọng đi xuống, đám fan cơ hồ la hét càng thêm lớn. Anh không để ý, sắc mặt lạnh nhạt nhìn tới bóng dáng quen thuộc liền nhu hòa không ít.

Thế nhưng, Cố Thần nhìn người ngồi trên xe lăn kia, cứng đờ người lại. Không biết nên tiến lên hay không.

Lúc này, cái xe bên cạnh cũng mở cửa,  bóng dáng nam nhân yêu mị bước xuống xe. Vẻ mặt cợt nhả thường ngày biến đâu mất, sắc mặt lo lắng chạy vụt qua Cố Thần đến trước mặt An Tiểu Nhã.

Đám fan bị nhân vật mới xuất hiện này làm sửng sốt một chút, sau đó nhìn Cố tổng thâm trầm đứng phía sau, nhất thời não bổ một đống các câu chuyện cẩu huyết, đám phóng viên ẩn núp cũng như tiêm máu gà mà xông xáo lên không ngừng.

Cố Thần không còn cách nào, bước nhanh tới "Nơi này không thích hợp ngây người đâu, mau lên xe!" giọng anh không lớn, nhưng giữa những tiếng la hét huyên náo vẫn vang lên mạch lạc, thức tỉnh ba người vẫn ngây ngốc kia.

Bốn người chen lên xe Cố Thần.

Đám phóng viên không dễ dàng bỏ qua, lái xe đuổi theo hết một đoạn đường, Cố Thần mất vài công sức mới thành công cắt đuôi.

Văn Hạo ngồi ở ghế lái phụ, ngoài người xuống.

"Tuyết Tuyết, em rời khỏi nông trang sao lại không báo anh một tiếng?!!" thái độ hắn rất nghiêm túc, giọng nói không che giấu tia phẫn nộ.

An Tiểu Nhã trừng mắt nhìn lại hắn, lo lắng bỏ mũ áo lông xuống. Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo tương tự cô lộ ra. Cố Thần nhìn qua gương chiếu hậu một cái, sau đó mau chóng chuyển hướng gương sang soi An Tiểu Nhã.

"Chân chị ổn chứ?" An Tiểu Nhã thừa biết hành động xoay gương ấu trĩ của Cố Thần, xong không để ý quan tâm hỏi Liễu Tuyết.

Liễu Tuyết bị Văn Hạo nhìn chằm chằm hơi chột dạ, khó khăn dời tầm mắt sang An Tiểu Nhã, lắc đầu cười nhẹ "Không sao đâu, cũng không di chuyển nhiều"

"Cái gì mà không di chuyển nhiều! Mấy tiếng ngồi máy bay không phải di chuyển sao? Em còn dám không mang Elisa theo nữa " Văn Hạo không ngại ngần chen ngang cuộc trò chuyện của hai chị em, ngữ khí hỏi tội rõ ràng.

Liễu Tuyết cúi đầu không nói, dáng vẻ hối lỗi ủy khuất.

Tuy hai người là chị em sinh đôi, dung mạo cùng dáng vẻ cơ hồ không khác nhau tí nào. Nhưng tính cách lại một trời một vực, ngay tối hôm trước gặp lại, An Tiểu Nhã đã biết chị mình là cô gái hiền lành yếu đuối.

Nể tình Văn Hạo là anh rể, chăm sóc Liễu Tuyết bao năm qua không tệ, An Tiểu Nhã mới không để ý hắn vừa rồi to tiếng với Liễu Tuyết, thế nhưng một lần thì được, lần hai thì không thể!

Nhìn dáng vẻ ủy khuất không dám phản bác của Liễu Tuyết, An Tiểu Nhã vốn nghẹn một ngụm lửa tức khắc phun trào.

"Thế thì thế nào? Anh để chị tôi ở nông trang suốt bao năm, nếu không phải chị ấy biết tôi, gặp tôi, anh định giấu chị ấy cả đời sao? Không để An gia biết đến chị ấy nữa à?"

"Lại nói, anh cần gì phải nói lớn tiếng như thế? Bắt nạt chị ấy sao? Có phải anh thường xuyên bắt nạt chị ấy không?!"

An Tiểu Nhã nói một tràng dài, chặn đứng mấy lời chất vấn của Văn Hạo lại ở cổ họng, trân trối nhìn cô.

Liễu Tuyết cũng kinh ngạc nhìn cô, Cố Thần nuốt ngụm nước bọt, mắt không dám nhìn gương chới hậu nữa, chuyên chú lái xe, giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất.

Xem ra cô vẫn giận .

Cố Thần sơ lược một đống phương thức dỗ vợ hôm qua xem trên mạng, bất chợt nhận thấy không có cái nào khả thi.

"Anh lái đi đâu đấy? Về nhà em" An Tiểu Nhã nhìn thấy Cố Thần ngẩn nga ngẩn ngơ theo đường cũ về biệt thự của anh ở nội thành, nhíu mày lên tiếng.

Cố Thần bị điểm danh, tức khắc ngoan ngoãn quay đầu xe lại.

An Tiểu Nhã nhìn hướng đường đúng là đến An gia, lúc này mới quay lại nhìn Liễu Tuyết.

"Tiểu Tuyết, tuy rằng bao năm em không chăm sóc cho chị được, hại chị phải ủy khuất bao lâu nay, hiện tại chị yên tâm đi, bất cứ ai cũng không thể lớn tiếng bắt nạt chị được!" lời nói rõ rành rành mang ý cảnh cáo. Văn Hạo mắt trợn trừng, không nói được một câu.

Xe dừng trước cửa An Gia.

An Tiểu Nhã chưa bao giờ cảm thấy trở về lại hồi hộp đến vậy. Cô nhìn sang Liễu Tuyết, phát hiện cô ấy đang tự nắm chặt tay mình.

Cảm giác chua xót lan tràn, An Tiểu Nhã đau lòng nắm lấy bàn tay gầy nhỏ kia "Chị, chúng ta về nhà"

Văn Hạo rất tự giác xuống lấy xe lăn ra trước, cẩn thận đỡ Liễu Tuyết ngồi xuống.

"Em đừng quá lo lắng, anh ở đây" ngữ khí rất nhẹ nhàng, mang theo hàm ý trấn an dịu dàng. An Tiểu Nhã hừ một cái nhìn hắn, không lên tiếng nữa.

Quản gia nhìn thấy An Tiểu Nhã, vui vẻ chạy ra "Tiểu thư"

Nhìn thấy người ngồi xe lăn, nhất thời sững người.

An Tiểu Nhã vỗ nhẹ tay Liễu Tuyết, không để ý ánh mắt sững sờ của quản gia, hỏi : "Cha, mẹ ở nhà hết không?"

Dù ngạc nhiên đến thế nào, kinh nghiệm quản gia chuyên nghiệp suốt bao năm khiến ông ngay lập tức dời tầm mắt, dầu gì ở các gia đình giàu có chuyện gì cũng không ít. Khéo léo rời tầm mắt khỏi xe lăn, ông cung kính trả lời An Tiểu Nhã "Lão gia và phu nhân hôm nay đều ở nhà"

An Tiểu Nhã gật đầu, ra hiệu cho Văn Hạo đẩy xe lăn đi theo mình vào trong.

Cố Thần giao xe cho người làm của An gia , cũng nhanh chóng theo sau An Tiểu Nhã.

An Tiểu Nhã nhìn thoáng qua anh, Cố Thần chật vật rời đi ánh mắt.

"Lát tính sổ với anh sau" An Tiểu Nhã nói nhỏ với Cố Thần một câu, sau đó không để ý đến anh nữa.

Cố thần " ༎ຶ‿༎ຶ "

____________________________

An phu nhân và An Gia Minh không ở trong phòng khách mà đang ở hoa viên phía sau thưởng trà.

Vừa tới trước cửa hoa viên đã ngửi thấy mùi trà Long Tỉnh thơm thoang thoảng.

"Cha, mẹ" An Tiểu Nhã lên tiếng gọi, hai người phía trước đều quay lại, sắc mặt không che giấu nét vui mừng, câu nói lại không chút lưu tình

"Cuối cùng cũng chịu về rồi à"

Bởi khoảng cách vẫn còn hơi khá xa, hai vợ chồng An gia vẫn chưa nhìn thấy xe lăn phía sau. An Tiểu Nhã nói với Văn Hạo "Để tôi" sau đó thay anh đẩy xe lăn .

Văn Hạo tính đi theo thì bị Cố Thần kéo lại.

"Anh làm gì?"

" Để gia đình họ đoàn tụ đi, chúng ta đừng vội xen vào"

Quản gia rất hiểu ý đưa hai người về phòng khách.

"Đây là?..." An phu nhân thấy An Tiểu Nhã đẩy xe lăn, dò hỏi.

Bởi thành phố A hiện tại nhiệt độ thấp, vừa rồi xuống xe Văn Hạo đã đội mũ lại cho Liễu Tuyết rồi.

"Cha, mẹ. Con là Liễu Tuyết"
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip thabet fb88 69Vn
Tele: @erictran21
Loading...