Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi

Chương 122



Liễu Tuyết tự mình bỏ mũ xuống, đối mặt với cha mẹ đã lâu không gặp.

Cả hai vợ chồng đều bị sự gặp gỡ này làm sững sờ, giây phút kinh ngạc nhanh chóng trôi qua,An phu nhân che miệng đi tới trước mặt Liễu Tuyết,  nước mắt không kiềm được chảy xuống khuôn mặt phúc hậu.

"Tiểu Tuyết, cuối cùng cũng gặp lại con rồi...là chúng ta có lỗi với con" An phu nhân khóc lên, ngồi xuống nắm chặt lấy tay Liễu Tuyết.

An Gia Minh vốn là người kiên định, tuy không khóc lên như vợ mình nhưng khóe mắt cũng không kìm được mà đỏ hoe. Ông run run tay sờ lên mái tóc đen dài của Liễu Tuyết, dường như để chứng thực rằng nữ nhi trước mắt của mình là thật, chứ không phải trong giấc mộng hối lỗi hằng đêm.

"Tiểu Tuyết...cha mẹ thật xin lỗi con, con đã phải chịu nhiều ủy khuất quá rồi"

Liễu Tuyết vốn là người hiền lành, trước kia không biết mình có một em gái sinh đôi, sau khi biết cũng từng có suy nghĩ tại sao cha mẹ lại lựa chọn mình giao cho Liễu gia, tuy thắc mắc nhưng cô cũng chưa từng thấy căm hận cha mẹ ruột của mình, huống hồ Liễu gia đối xử với cô cũng rất tốt.

Sau khi Liễu gia tan rã, Liễu Tuyết lại được Cố Thần đưa đi với thân phận ân nhân cứu mạng, anh đối xử với cô cũng vô cùng tốt, chỉ là lạnh nhạt.

Hiện tại đã kết hôn với Văn Hạo, khỏi nói hắn yêu cô nhiều bao nhiêu, chính là nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.

Liễu Tuyết cảm thấy mình như vậy đã là tốt hơn rất nhiều người.

Cô cũng rất bằng lòng với cuộc đời của mình.

"Cha, mẹ, con sống rất tốt. Hai người không cần cảm thấy khó xử"

Liễu Tuyết nắm tay cả hai người, khóe mắt xinh đẹp ửng hồng nhưng khóe môi nở nụ cười ấm áp.

An phu nhân kìm tiếng nức nở, An Tiểu Nhã đưa khăn tay cho bà lau nước mắt.

Kích động khi hội ngộ qua đi, hai vợ chồng An gia mắt đều đỏ sưng, biết được chân Liễu Tuyết bị lạnh sẽ không tốt liền cùng nhau đẩy xe lăn vào phòng khách.

Cố Thần và Văn Hạo đang ngồi đối diện nhau, cách một cái bàn lớn, khí thế đấu đá nhau không kiêng dè lan tỏa khắp phòng khách, hại đám người làm An gia đứng một bên im phăng phắc không dám ho he gì, vô cùng có quy củ.

An Tiểu Nhã đi vào trước, hắng giọng ra hiệu cho hai người thu liếm lại, sau đó đến bên cạnh Cố Thần ngồi xuống.

Vợ chắc không giận mình nhiều rồi, Cố Thần vui vẻ nghĩ, len lén muốn nắm tay cô, An Tiểu Nhã mặt không đổi sắc đập vào cái tay không an phận kia.

Cố Thần ngoan ngoãn rụt tay lại.

Văn Hạo từ lúc Liễu Tuyết được che mẹ đẩy vào phòng khách đã sốt sắng lấy khăn lông dày đắp cho cô, hiện tại cũng vô cùng hòa hợp nói chuyện, kể lại quãng thời gian của mình với Liễu Tuyết

"Hiện tại bọn con kết hôn cũng đã 6 năm rồi ạ" Văn Hạo đắc ý nắm lấy tay Liễu Tuyết, khoe nhẫn cặp quý giá của hai người nhìn Cố Thần, bộ dáng khiêu khích không kiêng dè.

Cố Thần liếc mắt một cái liền không thèm để ý. Đắc ý gì chứ, anh đây cũng đã kết hôn rồi, tính ra cũng hơn 6 năm còn gì, sắp tới theo đuổi vợ thành công sẽ còn làm một lễ kết hôn linh đình, nhẫn cặp cũng quý giá hơn của mi gấp trăm ngàn lần! Hừ!

Mới không thèm ghen tị ấu trĩ!

Nghĩ thì nghĩ thế, Cố Thần nhìn sang An Tiểu Nhã đang vui vẻ trò chuyện cùng mấy người trong nhà kia, lại nhìn tới bàn tay trắng nõn thon dài kia, tuy rằng không đeo nhẫn cưới, nhưng lắc tay cũng tính là tín vật đi.

Nhất định không lâu nữa anh sẽ tự tay đeo nhẫn cưới lên cho cô, một cặp nhẫn độc nhất vô nhị!

An Gia đối với sự trở về của Liễu Tuyết vô cùng hoan nghênh, cuối cùng sợ cô mệt mới để Văn Hạo đưa cô về phòng nghỉ.

Liễu Tuyết ngồi trên giường nệm êm, ngắm nghía căn phòng.

Căn phòng rất lớn, chủ đạo một màu trắng thuần, mọi vật dụng trong phòng đều đầy đủ, tổng thể vô cùng sạch sẽ ấm áp.

Đây sẽ là căn phòng của cô, một căn phòng thuộc về chính cô, trong chính ngôi nhà của mình. Từ nay, cô sẽ sống ở nơi này, cùng với thân nhân của mình.

Liễu Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, đã lâu không cảm nhận được không khí gia đình, cô rất hạnh phúc, cảm giác đau nhức ở chân cũng không thấy nữa.

Văn Hạo ngược lại vốn không thoải mái như cô, nhưng nhìn tới khuôn mặt tươi tỉnh rạng rỡ của cô, liền nuốt mấy lời định nói xuống.

Kì thực, cảm tình của anh với người An Gia không tốt lắm, với An Tiểu Nhã lại càng không.

Anh không hiểu, tại sao Liễu Tuyết và An Tiểu Nhã vốn là chị em sinh đôi, thời khắc tới thế giới này cũng chỉ cách nhau vài giờ đồng hồ, số phận liền bị khác biệt như vậy.

An Tiểu Nhã được giữ lại An Gia, từ nhỏ tới lớn sống trong vòng tay bảo bọc của cha mẹ ruột, vô ưu vô lo mà lớn lên, hầu như chẳng gặp một trắc trở nào trong đời. Liễu Tuyết thì khác, ngay từ khi biết nhận thức, cũng biết cha mẹ ở Liễu Gia không phải cha mẹ ruột của mình, tuy rằng hai người cha mẹ kia đối xử với cô cũng khá tốt, nhưng sau khi có đứa con của riêng mình cũng làm lơ cô đi ít nhiều.

Gặp Cố Thần, chỉ là một bất ngờ.

Gặp anh, chính là định mệnh.

Văn Hạo đi tới vuốt tóc cô, thở dài một hơi "Tuyết Tuyết, sau này em muốn đi đâu đều nên nói cho anh biết trước. Sáng nay không liên lạc được với em, anh rất là sợ. Khí hậu ở đây cũng quá lạnh, đối với thân thể em không tốt."

"Qua Giáng Sinh chúng ta trở về được không?"

Liễu Tuyết mở to mắt nhìn anh,ý định chần chừ rõ ràng.

"Hạo Hạo, nơi này rất tốt mà...có em gái, còn có cha mẹ tốt"

Văn Hạo ngược lại cũng không tức giận, cười ôn nhu, động tác vuốt tóc cũng không ngừng .

"Nhưng mà nơi này lạnh a, qua Giáng Sinh còn lạnh hơn bây giờ nữa kìa. Em ở đây sẽ không được ngắm hoa vào buổi sớm, cũng không được ngắm sao đêm nha. Cả ngày chỉ có thể ở trong nhà như thế này sưởi ấm"

"Hửm? Có chịu được không? " Văn Hạo cúi đầu sát vào Liễu Tuyết, vẻ mặt dịu dàng như nước.

Liễu Tuyết quả thực do dự.

Cảm giác đau nhức đến không thể đi lại quả thực vô cùng đau đớn, cô vốn nhiều năm cũng không thể quen nổi cảm giác này.

Nhưng, mỗi ngày đối mặt với người thân của mình quả thực rất vui.

Liễu Tuyết nhìn Văn Hạo vẫn đang dịu dàng cười, ngập ngừng đề xuất "Hay là chúng ta qua Giáng Sinh trở về nông trang, đến Tết Nguyên Đán lại đến được không? Mùa Xuân đã bớt lạnh rồi"

Văn Hạo vốn chỉ đùa cô thế thôi, biết được cô yêu mến An Gia thế nào thì sao anh nỡ bắt cô rời khỏi nữa chứ, thế nhưng đề xuất này quả thực rất không tệ.

"Được"

Liễu Tuyết vui vẻ ôm chầm lấy hắn "Hạo Hạo thật tốt, yêu anh nhất!"

Văn Hạo sủng nịch cũng ôm chầm lấy cô "Anh cũng yêu Tuyết Tuyết nhất"

________________

Phòng bên cạnh ấm áp vui vẻ thế nào thì hiện tại Cố Thần cảm giác bản thân như đang ngồi trên gai nhọn.

An Tiểu Nhã đứng trên giường nhằm tăng chiều cao, nâng khí thế đến mức cao nhất, hất cằm hỏi anh "Hay lắm Cố Thần, vậy ra bí mật anh nói chính là chị Tiểu Tuyết đúng không?"

Cố Thần bị bộ dáng của cô làm đáng yêu muốn chết, lại không thể xông lên ôm cô vào lòng, đành ngoan ngoãn "ừm" một tiếng.

"Anh sớm đã biết chị ấy còn sống, còn đang ở nước G, vậy mà còn dám giấu em?" An Tiểu Nhã chau mày nghe Cố Thần thừa nhận, giọng điệu vốn không có bao nhiêu lạnh lùng đột nhiên giảm nhiệt độ.

Cố Thần phát giác sự thay đổi của cô, thấm than không ổn rồi, ngay lập tức đi tới ôm lấy eo cô.

Bởi An Tiểu Nhã đứng trên giường mà cao lên không ít, Cố Thần ôm em cô, đầu cũng chỉ cao tới ngực cô, có cảm giác giống như đang làm nũng.

"Anh biết trước em có vài chục phút thôi mà, thật đấy"

Cố Thần chân thành thề thốt, lời nói cũng ôn nhu đáng tin hết mức. Hơn nữa, anh cũng không nói dối. Quả thực vì lo lắng cho cô nên Cố Thần mới điều tra cái nông trang lớn nọ, phát hiện ra Liễu Tuyết hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Ai biết cái tên Văn Hạo kia tưởng giấu kĩ thế nào, ai ngờ lại ở cái nơi dễ dàng lộ ra như thế, ngay cả tên tuổi xuất thân cũng không thay đổi gì.

An Tiểu Nhã không quá tin tưởng nhưng biểu tình cũng nhu hòa hơn ít nhiều, hỏi lại "Thật không đấy?"

"Thật, anh thề!" Cố Thần vẻ mặt hết sức nghiêm túc, giơ ba ngón tay lên.

An Tiểu Nhã bị bộ dạng của anh làm phì cười, bỏ tay anh ra, ngồi xuống nệm. Cố Thần thừa cô xông tới ôm chầm lấy cô.

"Tiểu Cố tử" An Tiểu Nhã đột nhiên gọi.

Cố Thần mặc dù rất thích nghe cô gọi mình bằng biệt danh, nhưng nghe đi nghe lại lại càng ngày càng thấy giống như gọi thái giám....

Nhưng dù nghĩ thế nào, Cố Thần tất nhiên sẽ không nói ra, vui vẻ nghe An Tiểu Nhã gọi.

" Anh không giấu em gì nữa chứ?"

Những cô gái đang yêu, luôn muốn người yêu thật lòng không che giấu gì đối với mình, cô hỏi câu này cũng gần như là bản năng của phụ nữ.

Thế nhưng Cố Thần không cảm thấy vậy, thân thể đang ôm cô bỗng cứng đờ.

Có giấu, còn là giấu một chuyện rất lớn, rất nguy hiểm.

An Tiểu Nhã nhạy cảm nhận ra biến hóa của anh, đẩy anh ra.

"Anh có chuyện giấu em thật đấy à?"

Cố Thần nhìn chằm chằm cô, không lên tiếng.

Tình cảm hai người xác định còn chưa lâu, nếu hiện tại để cô biết được bí mật quá khứ ấy....anh sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

Không, không thể được. Anh không thể mất cô, dù phải trả giá thế nào, coi anh ích kỉ cũng được, bí mật ấy anh nhất định phải giấu cô cả đời!

Cố Thần lại tiến tới ôm lấy cô, gượng nở nụ cười khẽ trầm thấp "Anh không giấu em chuyện gì cả, bây giờ không, sau này lại càng không!"

"Tin anh, Tiểu Nhã"
Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip thabet fb88 69Vn
Tele: @erictran21
Loading...