Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi
Chương 60: Thành Cổ
Bộ phim cổ trang " Đông Cung" giống như tên của nó , kể về việc tranh đấu của các phi tần trong cung đình. Vai nữ trong phim tất nhiên rất được chú trọng, hơn nữa với danh tiếng cũng không nhỏ kia của An Tiểu Nhã, việc đoàn phim chuẩn bị xe đưa đón, phòng nghỉ cho cô là rất bình thường. An Tiểu Nhã nhận được thông báo của đoàn phim, tự mình sắp xếp đồ đạc, lại ngủ một giấc tới tận chiều mới rời đi.Địa điểm đóng phim là Chiêu Lăng, một thành cổ cách trung tâm thành phố A không xa.An Tiểu Nhã vừa xuống xe đã cảm nhận được luồng không khí trong lành, mát lạnh.Cách trung tâm thành phố không xa, nhưng nơi này thật sự rất tĩnh lặng. Hai bên đường là những dãy nhà kiến trúc cổ, treo đầy đèn lồng màu đỏ, một vài cửa hàng tạp hóa nhỏ cũng mang đậm chất cổ. Người ở đây không nhiều, ấn tượng đầu tiên về nơi này với An Tiểu Nhã rất tốt , sạch sẽ, mát mẻ, ít người thì có thể dạo đường thoải mái, không cần bịt mặt kín mít nữa. Cô thấy người chọn địa điểm đóng phim ở đây rất thông minh.Lương Mẫn giao hành lý của cô cho nhân viên lấy vào khách sạn, nhìn vẻ mặt hớn hở của cô, đoán được ra suy nghĩ của cô, thở dài"Bà cô à, đừng có suy nghĩ sẽ được đi dạo phố, ăn quán của hè, ở đây ít người nhưng người biết em lại chưa chắc đã ít! "Câu nói của Lương Mẫn làm cô bật cười"Chị Mẫn, lo xa quá rồi, nói về số lượng fan hẳn còn phải nhắc tới Ảnh hậu Huyền Cơ chứ! 'Giọng nói cô không nhỏ, người trong đoàn phim hơi liếc mắt về phía này, An Tiểu Nhã chẳng để ý ánh mắt kì dị của Lương Mẫn , hơi vươn vai"Ý em là, nếu em muốn dạo phố, dắt theo Huyền Cơ thì cơ hội bị vây quanh là rất thấp!"Lần này thì mọi người chính thức đổ dồn ánh mắt về phía này. Lương Mẫn không ngăn cô nói linh tinh, chỉ hơi nhíu mày"Em có thù với Huyền Cơ à?!"Tính cách của cô, Lương Mẫn đã quá hiểu, từ giọng điệu của cô, không khó nhận ra cô không ưa Huyền Cơ. "Đâu có, chỉ nói đùa chút thôi mà"An Tiểu Nhã cười xòa, thân hình mảnh mai dựa vào thân xe, điệu dáng rất uể oải, tựa như chuyện cô nhắc tới Huyền Cơ thật sự chỉ là chuyện đùa. Đùa gì?! Thù cô ta đẩy bà đây xuống nước, bà đây còn chưa tính, sao có thể dễ dàng bỏ qua? "Tiểu Nhã, tới đây tập trung một chút! "Ôn Từ đã đến từ sớm, sắp xếp xong xuôi thì gọi mọi người lại dặn dò một lượt "Phòng của mọi người đều đã được sắp xếp, nếu không có vấn đề gì thì ngày kia sẽ khởi quay luôn, nơi này cách thành phố A cũng không xa, nhưng nếu tùy tiện muốn về cũng phải xin phép tôi trước! "An Tiểu Nhã nghe Ôn Từ nói, tiến lên hỏi "Đạo diễn Ôn, rõ ràng khi thông báo nói ngày mai khai máy, sao lại dời lịch?!"Giọng nói của cô không lớn, người xung quanh lại nhất thời tản đường tránh ra cho cô.Ôn Từ thấy cô lên tiếng, cũng có chút khó xử "Là thế này, Huyền Cơ phải tham gia một chương trình truyền hình, ngày mai mới kết thúc thế nên phải dời lịch, mọi người yên tâm, ngày mai tôi vẫn cho mọi người dạo chơi thoải mái! Chi phí thì mọi người cứ tính cho tôi! "Ôn Từ nói rất hào sảng, nhưng lúc ai cũng không để ý, ông nhìn về An Tiểu Nhã một cách dò xét rồi nhanh chóng rời mắt. Nhanh đến dường như không ai phát hiện ra. Mọi người nghe Ôn Từ nói đều vui vẻ, mới đến địa điểm đóng phim còn được một ngày nghỉ ngơi thư giãn , ai mà không vui? An Tiểu Nhã tuy là minh tinh lớn ở nước ngoài nhưng trong nước người biết đến cô lại chưa nhiều, dù sao thì thị trường trong nước hiện giờ đều do Huyền Cơ nắm giữ. Cho nên, cô ta là ảnh hậu kiêm vai chính , dời lịch quay vì cô ta ắt bình thường. Nhưng An Tiểu Nhã không nghĩ vậy. Cô nghe nói danh tiếng của Ôn Từ trong giới điện ảnh là đạo diễn, biên kịch rất tốt, rất nghiêm túc, bây giờ lại có thể tùy tiện dời lịch quay, ảnh hưởng tiến độ quay phim, ấn tượng tốt của cô với Ôn Từ lập tức giảm mạnh. Mọi người không để ý đến sự khác thường của An Tiểu Nhã bên này, lục đục từng tốp người đi vào khách sạn. Vì người của đoàn khá đông, nên nhân viên phải 2-3 người chung một phòng , xét về vai vế của An Tiểu Nhã tất nhiên một mình chiếm hẳn một gian phòng VIP. Nằm trong thành cổ, bề ngoài khách sạn cũng mang theo dấu ấn thời gian, cũ kĩ, cổ kính nhưng bên trong lại hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài đó, vô cùng hiện đại, tiên tiến. An Tiểu Nhã nhìn căn phòng không khác lắm căn phòng của mình ở thành phố A, quay sang hỏi Lương Mẫn đang sắp xếp đồ đạc cho cô"Chị Mẫn, nhà đầu tư của phim này rất lớn, có khi nào phòng của nhân viên cũng tương tự phòng VIP này không?! "Lương Mẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục sắp xếp đồ "Có thể, dù gì cũng là người thừa tiền! "Nói gì chứ, khách sạn này coi như nằm ở ngoại ô, cũng coi là một điểm du lịch, giá cả chắc chắn không rẻ. Mà, nhân viên đoàn làm phim ít cũng gần trăm người , lại toàn sử dụng phòng VIP, số tiền phải khủng thế nào chứ? "Ừm , những người thừa tiền thường rất kì lạ, không biết tiêu vào đâu thì cũng sẽ tùy tiện ném đi! "Lương Mẫn dừng khựng, nhìn An Tiểu Nhã , cười cười "Em không phải cũng là người như vậy sao?! " cũng là một người thừa tiền và kì lạ. Chỉ có điều, cô không bao giờ lấy việc vứt tiền là trò tiêu khiển, chí ít cũng sẽ mang đi quyên góp, từ thiện. Cô là một người rất biết cách sử dụng tiền. "Không " An Tiểu Nhã vừa nói vừa đi đến chỗ tấm rèm lớn trong phòng " Em không giống mấy người đó, em hoàn toàn là người có đẳng cấp cao hơn, tiêu tiền, tất nhiên cũng không thô thiển như họ" cô giơ tay kéo soạt tấm rèm sang bên, ánh sáng chói lòa lập tức chiếu đầy gian phòng. "Đẹp quá! " Lương Mẫn nhìn khung cảnh bên ngoài, lập tức cảm thán. Qua nền kính thủy tinh trong suốt, là một cái hồ nhỏ , hai bên bờ suối là những rặng liễu xanh mướt, rủ xuống gần mặt nước. Khung cảnh giống như là một bức tranh thủy mặc đơn giản , nhưng lại vô cùng sạch sẽ, đẹp đẽ. Có lẽ, nơi đẹp đẽ này ít người để ý cho nên cũng rất yên tĩnh. Chỗ kính này chính là phía sau của khách sạn. Với tầm nhìn tốt như thế này, cô có thể tự cho rằng đây là gian phòng VIP tốt nhất của khách sạn, không phải phô trương nhưng đãi ngộ của đoàn dành cho vai phụ hình như tốt hơn cô tưởng . "Này, Tiểu Nhã, tốt nhất em đừng cho người của đoàn làm phim biết căn phòng của em có lợi thế như thế này, nếu không họ lại đổi phòng cho em luôn đấy! " Lương Mẫn thành tâm dặn dò. An Tiểu Nhã hất cằm coi như hỏi. "Thì em xem, gian phòng này luận về diện tích lớn không nói, đằng này còn có thêm một khung tranh thủy mặc khủng, thế nào cũng giống phòng dành cho nhân vật chính hơn, người ngoài nhìn không biết lại nói em có kim chủ lớn bao nuôi đấy!""Nhân vật chính " trong lời Lương Mẫn, cô đương nhiên biết là Huyền Cơ, xem chừng phòng cô ta ở cũng chỉ là VIP thường thôi. "Chị nghĩ có người bao nuôi nổi em à! " mấy năm đi lên, An Tiểu Nhã chưa từng phải dựa vào người khác, hoàn toàn từ chính bản thân tự cố gắng. Người muốn bao nuôi cô tất nhiên không ít, nhưng có ai đủ tư cách? "Khụ, đúng là không ai bao nuôi nổi! "Lương Mẫn sắp xong đồ, ở thành phố A còn nhiều việc phải làm, nên phải trở về trước . An Tiểu Nhã đã thay bộ đồ kín mít ra thành một chiếc váy dài màu trắng. Thoải mái lăn trên giường, vừa ngắm cảnh. "Cốc cốc! ""Tiểu Nhã, mọi người muốn đi dạo phố, cô có đi không?! "Phía bên ngoài vang lên tiếng gọi, An Tiểu Nhã đang vùi đầu ngủ, bị làm phiền lập tức khó chịu, hét vọng ra"Không đi"Mấy người bên ngoài dường như cũng bị ngữ điệu ngái ngủ của cô làm giật mình, tức giận rời đi "Chúng ta có tâm rủ cô ta đi, không đi thì thôi, làm kiêu như thể mình là vua không bằng! "Bọn họ nói rất lớn, An Tiểu Nhã nghe được lại không phản ứng, hiển nhiên lại đã đi gặp Chu Công. Cô ngủ một mạch, lúc thức dậy, bên ngoài đã không còn nắng, trời chiều. An Tiểu Nhã là do đói mà tỉnh, khung cảnh bên ngoài đương nhiên đẹp động lòng người nhưng cô lại chẳng có tâm tình ngắm, lấy chiếc ví trên bàn rời khỏi. Ra ngoài thấy ai cũng nhìn mình thì cô mới nhớ ra mình còn chưa thay đồ, cũng không đội mũ. Ngủ một giấc dậy, quên mất mình đã không phải ở thành phố A, cô cũng không phải đang đi xuống tiệm bách hóa bên dưới khách sạn nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp , mái tóc bạch kim xoăn dài đến thắt lưng, một thân váy trắng cùng giày thể thao trắng nốt. Xinh đẹp, sạch sẽ, tinh khiết, chút ánh nắng chiều còn lại rơi xuống người cô, lại càng thêm nổi bật. Mà kì lạ, ban sáng tới đây, rõ ràng rất ít người sao bây giờ lại đông thế? An Tiểu Nhã định đi về khách sạn thay đồ, nhưng cơn đói rất dữ dội, bụng cô sôi sục. Nhìn cũng nhìn rồi, với lại đây không phải nước ngoài, người biết cô cũng không nhiều lắm. Thế là , bất chấp mọi ánh nhìn xung quanh, cô tiếp tục đi về phía dãy phố ẩm thực. Giống như đường phố chính ngoài kia, con đường này cũng cổ kính, những gian hàng đều có người, hương thơm lan tỏa khắp nơi. Bụng An Tiểu Nhã sôi sục, đi đến gian hàng đầu tiên, ừm, là bánh bao" ông chủ, 3 cái cỡ lớn! " gian thứ hai , ôi phở bò, "ông chủ, bàn này một bát loại lớn! " gian thứ ba "một bánh đúc " gian thứ tư " đậu phụ rán"...một con đường dài, gian hàng nào cũng có dấu chân An Tiểu Nhã để lại. Đương nhiên khách đông, nhưng đẹp có lợi thế, cô luôn được giảm giá, lấy đồ ăn đầu tiên. Vỗ nhẹ cái bụng đã no căng của mình, An Tiểu Nhã vui vẻ, thong dong đi dạo cho tiện tiêu hóa, bớt bị tăng cân. May mà Lương Mẫn không ở đây, nếu không cô đã không có cơ hội ăn nhiều đồ đường phố như thế. Mà quả thực, còn ngon hơn đồ khách sạn 5sao nhiều. An Tiểu Nhã tiếp tục đi dạo, cô không biết, có một bóng người luôn đi theo cô từ khách sạn tới giờ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương