Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi

Chương 61: Rắc Rối Với Huyền Cơ



Đi dạo cũng đã đỡ căng bụng , An Tiểu Nhã quay trở lại khách sạn.

Giờ này chắc cũng kịp giờ Huyền Cơ đến rồi chứ nhỉ.

Nhưng vừa định bước vào,  An Tiểu Nhã nhìn thấy một cái lỗ nhỏ gần bụi cây.

Nhìn xung quanh không thấy ai chú ý,  cô mới bước lại gần.

Chính xác là một lối đi bị cỏ che khuất,  An Tiểu Nhã nhìn bộ váy trắng tinh khôi,  lại nhìn lối đi,  cắn răng cúi người chui vào.

Vừa chui lọt,  cô lập tức đứng dậy.

Cũng may không có ai,  nếu không để bị nhìn thấy cô chui lỗ chó thì xấu hổ chết.

Cảnh tượng bên này cũng khá quen thuộc,  chính là cái hồ nhỏ và rặng liễu ngoài phòng cô. Nhưng điều đáng chú ý ở đây chính là không gian khép kín.

Bốn bề đều là những hàng cây che như chỗ cô chui vừa rồi,  thảo nào mà cảnh đẹp lại vắng người như vậy , nói cách khác,  ngoài phòng cô ra , không gian phòng nào trong khách sạn nhìn được khung cảnh này.  Cứ coi như cô vớ được một " căn cứ bí mật " đi.

Ở đây tuy bị một phần cành cây che khuất  nhưng vẫn có thể nhìn thấy khung cảnh trong phòng cô.

Mà,  đây cũng không phải chỉ có cây xanh và nước trong,  còn có một chiếc xích đu và một chiếc ghế quý phi,  trông có vẻ đã cũ,  chắc cũng lâu lắm không  có người ngồi.

An Tiểu Nhã nhìn sắc trời đã nhá nhem tối,  xung quanh lại rậm rạp,  lỡ gặp rắn hay côn trùng thì không tốt nên quay lại,  rời đi.

Bóng đen đứng đằng sau gốc liễu già,  đứng nhìn cô an toàn ra khỏi,  lại thấy phòng cô đã được bật đèn sáng mới đi ra.

Được một lúc sau thì có người lên gọi cô xuống ăn cơm,  nghe nói thì Huyền Cơ cũng vừa đến rồi,  đang mở tiệc.

An Tiểu Nhã nhìn đám người rộn ràng bên ngoài,  nghĩ nghĩ đi theo rồi tiện dạo phố cũng tốt,  nơi này một buổi chiều cô cũng chỉ mới đi được hết dãy ẩm thực,  hơn nữa,  buổi tối ở thành cổ rất đẹp.

Tiết trời hơi lạnh,  cô mặc một chiếc áo len màu be rộng,  phối với một quần bò rách ,  giày thể thao,  buộc cao mái tóc dài,  từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ trẻ trung, năng động. Tất nhiên,  cô lại đội một mũ lưỡi trai.

Người trong đoàn vì chuyện ban sáng mà ấn tượng với An Tiểu Nhã không tốt lắm,  thấy cô xuống  cũng không chào,  chỉ bu vào nói chuyện,  hỏi thăm Huyền Cơ,  trong đại sảnh khách sạn,  hầu như đều tập trung lại phía cô ta.

Huyền Cơ tối nay mới tới,  có lẽ vội nên chưa kịp thay đồ,  trên người vẫn mặc một bộ lễ phục,  cả người xinh đẹp,  quyến rũ. Đại sảnh vì cô ta mà giống như một buổi họp mặt fan.  Nhìn cô ta,  ai mà không cho rằng là người chăm chỉ,  cần cù,  vội vàng lắm nên mới chưa thay đồ mà tới.

An Tiểu Nhã đứng trên cầu thang,  không để tâm đến, cố tình  đi vòng qua đám người.

Vậy mà,  Huyền Cơ không biết đang yên đang lành lại "sơ ý" trượt chân,  xô về phía này.

Đương nhiên,  An Tiểu Nhã phản xạ cực nhanh... tránh sang bên, chỗ đứng thưa người nên không ai kịp đưa tay đỡ,  Huyền Cơ oanh oanh liệt liệt ngã xuống sàn.

Đám người tất nhiên lập tức hốt hoảng,  đỡ cô ta dậy,  hỏi thăm,  đòi đưa cô ta đi bệnh viện các kiểu,  An Tiểu Nhã đang tính nhân lúc mọi người hoảng loạn lo cho Huyền Cơ thì chuồn nhanh,  nhưng số phận nghiệt ngã không cho phép,  Huyền Cơ lại xông tới

"Tại sao cô không đỡ tôi?! " giọng nói cứ như cô phạm phải tội tày trời gì vậy

"Tại sao tôi phải đỡ cô? " An Tiểu Nhã thản nhiên hỏi vặn lại.

Hai người không thân không thích,  lại còn có thù,  cô tốt bụng chưa tính sổ với cô ta,  cô ta ngã cô không đạp cho cô ta thêm một phát đã là nhân từ lắm rồi.  Lại còn muốn bà đây đỡ cô,  làm đệm thịt à?

"Cô..! " Huyền Cơ bị chặn họng,  không biết phải nói gì.  Mọi người xung quanh tất nhiên đứng về phía Huyền Cơ, xúm lại nói cô,  cái gì mà vô lương tâm,  vô đạo đức, xấu tính,  độc ác... nói chung,  đã gắn cho cô cái danh "tội nhân thiên cổ " rồi.

Sức mạnh của sự đoàn kết là gì,  chính là như bây giờ,  mọi người ra sức sỉ vả cô xấu xa tới tận mười tám tầng địa ngục,  một thân lẻ loi như An Tiểu Nhã chẳng thể nói lại,  chỉ có thể rửa tai nghe

Người người đang nói hăng,  An Tiểu Nhã sắp ngáp ngủ tới nơi thì một người hét lên

"Xin lỗi Huyền Cơ tỷ tỷ đi! "

Cơ hồ mọi ánh mắt tập trung vào người nói,  là một cậu thanh niên trẻ,  chắc là fan của Huyền Cơ,  cậu ta dường như có hơi lúng túng nhưng lại gân cổ lên tiếp

"Cô ta làm Huyền Cơ tỷ tỷ bị thương,  phải công khai xin lỗi! "

Hở?  Bà đây rõ ràng chỉ bước sang bên cạnh một bước,  bị gán tội "tội nhân thiên cổ" chưa nói,  bây giờ lạị còn bảo bà làm cô ta bị thương?  Mắt nhìn đâu ra thế?!

Nhưng điều đáng tức hơn là,  mọi người không hề cho rằng yêu cầu của cậu ta là vô lý mà cùng yêu cầu cô xin lỗi.

Đệch!  Bà đây chỉ muốn yên tĩnh làm một thiếu nữ nhỏ bé,  yếu ớt thôi được không,  đừng bắt bà đây dùng bạo lực nhét giẻ lau vào miệng mấy người!

Mà Huyền cơ cũng là một diễn viên rất tài năng,  thấy nhiều  người nói hộ mình,  lập tức hùa theo

"Thôi được rồi,  mọi người đừng ầm ĩ nữa,  Tiểu Nhã là người mới,  đừng gây khó dễ cho cô ấy! "

A,  giờ còn công khai thân phận của cô,  mắt con hàng này cũng ghê thật,  cô đội mũ cả sợi tóc cũng không lộ,  vậy mà con hàng  này còn nhận ra.

Giọng điệu của Huyền Cơ rất dễ gây hiểu lầm,  giống như cô thật sự mf cô ta bị thương,  là tiền bối nên cô ta rộng lượng không tính toán với hậu bối là cô vậy.

Huyền Cơ lên tiếng ,  mọi người cũng trật tự lại,  nghe cô ta nói thân phận cô thì cũng chỉ còn nhỏ giọng bàn tán.

An Tiểu Nhã tiếp tục  lơ đám người,  ngẩng đầu.   lên nở nụ cười

"Vậy là tôi phải biết ơn tiền bối rộng lượng rồi?! "

Một trận hít khí ,  không phải tức giận vì cô vô lễ với Huyền Cơ,  mà vì khi cô ngẩng đầu lên,  gương mặt cô vốn che đi bởi vành mũ giờ lộ rõ.

Môi đỏ,  răng trắng,  làn da trắng mịn màng,  mà nhất là đôi mắt kia,  to tròn trong suốt,  tựa như có thể nhìn xuyên thấu tâm hồn người.

Huyền Cơ đã từng thấy An Tiểu Nhã trang điểm xinh đẹp hơn hiện tại,  nên cho dù cô để mặt mộc tuyệt sắc thì cô ta cũng không mấy ngạc nhiên,  vẫn tươi cười phúc hậu

"Không sao,  người mới mà,  tôi giúp đỡ chút là chuyện thường tình! "

Giúp đỡ cái gì?  Bà đây không thèm!

"Sao mọi người còn tụ tập ở đây?  Tôi đã gọi món xong cả rồi! "

Ôn Từ từ cửa khách sạn bước vào,  hiển nhiên là đi tìm tại sao mọi người còn chưa tới.

"A,  Tiểu Nhã,  mau đi thôi ,  đồ ăn cô thích tôi đã gọi cả rồi,  không lát lại nguội mất! "

Ôn Từ vui vẻ tiến tới kéo cô ra khỏi vòng vây của đám người,  hoàn toàn không để tâm Huyền Cơ đang đứng bên cạnh.

Cô ta nhất thời đen mặt,  đường đường là bản hậu hơn nữa còn đảm nhận vai chính trong phim,  vậy mà đạo diễn lại đối xử với cô ta như vậy!

"Đạo diễn Ôn! "

Mắt thấy Ôn Từ và An Tiểu Nhẫ sắp ra đến cửa,  Huyền Cơ lập tức gọi lại,  hy vọng Ôn Từ sẽ nói mình sơ ý không nhìn thấy cô ta,  vớt cho cô ta chút mặt mũi.

"Sao thế,  đi thôi! "

Ôn Thi quay lại,  hiển nhiên là nói với Huyền Cơ,  nói xong cũng không chần chừ gì mà đi thẳng.

Vừa lên xe,  An Tiểu Nhã đã chán ghét bỏ tay Ôn Từ  ra. Ôn Từ phát hiện mình đã thất lễ cũng xấu hổ cười trừ.

An Tiểu Nhã nhìn nụ cười của Ôn Từ cũng không nói gì,  nếu không phải nhờ ông ta giải vây cho cô thì cô đã sớm chặt đứt tay vừa kéo cô rồi.

Ôn Từ thấy cô không nhìn mình mới lén lút rời mắt ra cửa sổ,  nhìn chiếc xe Porches sang trọng đi sát bên cạnh,  khẽ cung kính gật đầu,  cười ra dấu ok.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...