Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi

Chương 72: Tôi Bây Giờ Rất Muốn Hôn Em.



Rốt cuộc cô vẫn không mất bình tĩnh đến mức hét toáng lên. Người đưa cô về tuy là đàn ông nhưng cũng không gây tổn hại gì cho cô, chắc không có ý định xấu.

An Tiểu Nhã nhìn đống quần áo, nhíu mày, dù gì cũng đã thay đồ hộ cô, sao không giúp cô bỏ luôn đồ vào máy giặt. Bây giờ cô không có đồ mặc, cứ phải mặc cái áo sơ mi này sao? Tuy rằng nhìn vào cô biết chiếc áo này không phải tầm thường, nhưng mặc trước mặt người khác sẽ rất ngại, huống chi là một người đàn ông?!

Chỉnh lại cho hàng cúc áo thẳng hàng, cô cầm đống quần áo dưới đất lên,mở cửa tìm phòng tắm. Ngoài ý muốn, mở ra một căn phòng cũng toàn màu trắng. Cứ cho rằng cô đã quen được với không gian màu trắng sạch sẽ ngoài kia, nhìn vào gian phòng này vẫn không khỏi choáng ngợp.

Một căn phòng tràn ngập lễ phục màu trắng!

Mỏng manh, cao quý, chất lượng thượng đẳng. Chỉ nhìn từ xa, cô cũng biết được là thiết kế của F! Thậm chí còn rất nhiều kiểu mẫu chưa từng thấy trên thị trường.

An Tiểu Nhã mắt sáng như sao , chỉ muốn bất chấp xông vào. Nhưng may mắn sự tỉnh táo của cô vẫn còn, vẫn biết đây là nhà người khác, những bộ lễ phục kia là của người khác.

An Tiểu Nhã vô cùng luyến tiếc đóng cửa "thiên đường " lại, vừa quay ra đã thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc đứng trong phòng.

"Cố Thần?! An Tiểu Nhã kinh ngạc hỏi . "Vậy ra anh là người đưa tôi về?".

"Ừm!" Cố Thần trả lời qua loa, lúc này cô mới thấy tay anh bê một khay đồ ăn.

Phù, An Tiểu Nhã thở phào, không biết lý do tại sao, nhưng biết được anh đưa cô về, tâm tình cô ít nhiều cũng được thả lỏng. Có lẽ vì cô quen anh chăng? Ít nhất hai người cũng từng có quan hệ.

Nhìn Cố Thần thành thục bày biện đồ ăn lên chiếc bàn trong phòng, An Tiểu Nhã lại nhất thời ngây ngẩn. Cô chưa từng thấy dáng vẻ người đàn ông nào nội trợ lại đẹp như thế.

Cố Thần có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của cô, ngước lên nhìn, hai ánh mắt đồng thời chạm nhau,

An Tiểu Nhã cầm quần áo của mình, trên người lại mặc sơmi của anh, có chút lúng túng, khuôn mặt nhỏ nhắn vội cúi xuống đỏ bừng , cô lấy cớ " À, cái này, nhà tắm ở đâu, em giặt chút đồ! "

Cố Thần thấy bộ dáng đáng yêu của cô, hơi nở nụ cười, chỉ vào cánh cửa trước mắt, còn quan tâm nói "Nhanh lên một chút, thức ăn nguội sẽ không ngon!"

"Cảm ơn! " An Tiểu Nhã chạy trối chết vào trong phòng tắm, đối diện ngay cửa là một tấm gương rất lớn, An Tiểu Nhã say sẽ không nhớ chút gì, nhưng ấn tượng được nơi này có chút quen thuộc.

An Tiểu Nhã bỏ đồ vào máy giặt, trong lúc chờ lại nhớ tới căn phòng kia. Nhiều lễ phục như vậy, anh lại là đàn ông, dựa vào cách bài trí trong phòng ngủ vừa rồi và phòng tắm này, không có dấu vết của phụ nữ lui tới. Vậy...không lẽ anh không có sở thích biến thái?! Mặc đồ phụ nữ?!!!

Cô nhớ lại, trước đây ở biệt thự Cố Gia, cũng có vài căn phòng không cho phép người ngoài ra vào, có khi nào... cũng là vì để che giấu sở thích thật?!

An Tiểu Nhã nghĩ tới giả thiết của mình, càng nghĩ càng thấy đúng, sống lưng theo vậy cũng lạnh toát.

Hình tượng người chồng trước Cố Tổng lạnh lùng ,nghiêm nghị, nam tính trong tư tưởng quá khứ của An Tiểu Nhã bỗng chốc sụp đổ rầm rầm.

Còn đang chìm trong trí tưởng tượng, tiếng Cố Thần ngoài cửa vọng vào " Tiểu Nhã, sao lâu vậy?!" An Tiểu Nhã lập tức lấy đồ ra, chức năng vắt của máy rất tốt áo gần như đã khô, nhưng quần của cô lại là chất liệu bò cứng, vẫn còn hơi hơi ẩm , tạm thời chưa mặc được, An Tiểu Nhã đành vẫn mặc sơmi của anh ra ngoài.

Thức ăn trên bàn rất phong phú, tỏa ra hương thơm vô cùng hấp dẫn. An Tiểu Nhã nhìn đồ ăn mà lo nghĩ không thôi, cô dị ứng hành, nhưng trong các món ăn trên bàn hiện tại, món nào cũng có hành làm phụ gia!

Mấy lần trước anh làm cơm mang tới cho cô có tí hành nào đâu, sao hôm nay lại cho nhiều như vậy?!

An Tiểu Nhã lại đang rất đói, nhưng lại không ăn được, vô cùng đau khổ.

"Sao vậy?" Cố Thần thấy cô mặt mũi nhăn nhó, không động đũa thì quan tâm hỏi " không hợp khẩu vị của em sao?!"

An Tiểu Nhã thở dài, bỏ đũa, cười như không có gì " Không phải, là em dị ứng hành! " thái độ của cô rất bình thường, không có ý trách anh cho nhiều hành, nhưng câu nói cùng thái độ của cô lại như một mũi tên đâm vào tim anh, đau nhói. Cô bị dị ứng hành, nhưng anh lại không hề hay biết!

Cũng phải, 1 năm sống cùng cô, mang danh vợ chồng, hôn lễ cũng không tổ chức, anh lúc ấy lại trút giận từ Liễu Tuyết lên cô, hành hạ cô không dứt, cơm cũng chưa từng ngồi chung một bàn,khẩu vị của cô thế nào, anh sao biết được? Trách, cũng là trách quá khứ anh quá ngu muội, quá lãnh khốc, quá vô tâm... Những việc anh tổn thương cô, tương lai có thể bù đắp lại được bao nhiêu, anh sẽ cố gắng bấy nhiêu.

"Xin lỗi, tôi không biết! " Cố Thần nén khó chịu trong lòng, cố làm hòa đi bầu không khí hai người " Vậy tôi nấu lại cho em, chờ một lát, sẽ rất nhanh!" nói rồi cũng không để cô lên tiếng, anh đã đi xuống lầu. Cô chưa từng thấy anh như vậy, anh đi rất nhanh, giống như đang trốn tránh...

Quả thực rất nhanh, anh cẩn thận sắp xếp đồ ăn cũ vào một góc, sau đó bày lại đồ ăn mới lên, không có một chút hành nào. Hai người yên lặng ăn sáng, không khí rất gượng gạo.

Thực sự An Tiểu Nhã không cho rằng việc này là nghiêm trọng, nhưng thái độ của anh kì lạ như vậy, nên cũng không nói gì.

Bữa ăn kết thúc trong im lặng.

Lúc phụ anh bê đồ thừa xuống lầu, chuông cửa bên ngoài vang lên. Bầu không khí cứng nhắc bởi tiếng chuông mà vô tình thả lỏng hơn. Cố Thần đến hộ cô bê nốt đồ thừa đặt lên bàn mới ra mở cửa.

Lúc vào, trên tay anh cầm một chiếc túi khá tinh xảo "Quần bò chắc cũng không khô luôn được, tôi đặt cho em một bộ khác, mặc thử xem thẩm mĩ tôi thế nào " anh đưa chiếc túi cho cô, để cô khỏi tốn công leo cầu thang lên phòng, anh chỉ cho cô một căn phòng khác ngay dưới chân cầu thang.

"Thẩm mĩ của tôi xem ra không tệ!" Cố Thần nhìn cô bước ra, mỉm cười hài lòng. "Ừm, rất đẹp!" An  Tiểu Nhã cũng cười cười, cô rất tự hào về vóc dáng của mình "Không biết giá cả thế nào, em sợ không đủ tiền trả!"

An Tiểu Nhã nói câu này cũng là thói quen, cô chưa bao giờ nhận đồ không từ người khác, kể cả là mượn cô cũng sẽ trả tiền. Nhưng ngay lập tức, cô đã cảm nhận được nhiệt độ xung quanh giảm xuống.

"Này!" An Tiểu Nhã chưa kịp phản ứng, Cố Thần đã kéo tay cô lên, ấn cô vào tường. Sống lưng qua lớp vải mỏng, lạnh toát!. "Cố Thần, anh làm cái gì, mau buông ra!" An Tiểu Nhã hốt hoảng, muốn tung mấy món võ phòng thân đã học được ở nước ngoài, tiếc là tay đã bị anh nắm chặt, chân cũng bị ép sát, thêm nữa, khí lực của anh quá lớn, cô căn bản là không có đường thoát.

"Với quan hệ của chúng ta, tôi tặng một chiếc váy cũng cần em trả tiền sao? " Giọng nói anh rất trầm, nghe rất hay nhưng cô cảm thấy vô cùng bất an " Anh buông tôi ra đã!" An Tiểu Nhã nghiến răng, bởi tư thế của hai người bây giờ vô cùng mập mờ, gần sát, đến mức anh nói cũng phả hơi vào mặt cô.

Cố Thần thấy cô giận thật, buông hai tay cô ra, bất quá tay chuyển xuống ôm lấy eo cô.

"Cố Thần, anh đừng làm bừa!" An Tiểu Nhã trừng mắt cảnh cáo, cố kéo cánh tay anh đang ôm eo mình ra, gương mặt không biết vì tức giận hay ngượng ngùng mà đỏ bừng. Rất khả ái.

"Nhã Nhã" Cố Thần gọi cô, nhưng là tên chưa từng có ai gọi, giọng anh lúc này không trầm như khi nãy, ngược lại vô cùng êm tai, ấm áp. Cô kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt xanh tựa như hồ nước, cô thấy rõ từng đợt nước trong hồ ấy đang dao động "Tôi bây giờ rất muốn hôn em!" anh chỉ nói một câu, giống như thông báo, trong lúc An Tiểu Nhã còn đang sững sờ, gương mặt anh tuấn đã chủ động gần sát, kế tiếp trên môi cảm thấy lành lạnh, mềm mại.

~~~~~~~~~~~~~

Lúc trước An Tiểu Nhã mới về nước cũng đã yêu cầu Lương Mẫn tìm cho mình một căn nhà, hiệu suất làm việc của Lương Mẫn thì khỏi bàn, An Tiểu Nhã hiện tại chỉ việc xách vali vào nhà mới.

Lương Mẫn chọn cho cô một căn penthouse rất tuyệt, trang trí chủ đạo một màu trắng và xanh nhạt, nhìn tổng thể vô cùng sạch sẽ, cao quý. Quan trọng, nơi này cách Thượng Lăng không quá xa, đi xe chỉ mất 20', An Tiểu Nhã vô cùng hài lòng.

Trong lúc dạo quanh nhà mới, cô nhìn thấy một nhà để xe. Suýt thì quên mất, cô đã lên kế hoạch mua xe mới.

Sắp tới là thời điểm vô cùng bận rộn, xem ra cũng chỉ có ngày hôm nay có thời gian. An Tiểu Nhã nói với Lương Mẫn một chút rồi đến Đường Lộ.

Đường Lộ là nơi bán xe lớn nhất thành phố A. Lớn thì lớn, nhưng không phải xe bình thường gì cũng có, chỉ có siêu xe. Đặc biệt, người mua xong xe, lập tức có thể được cung cấp cho bằng lái.

An Tiểu Nhã được quản lý dẫn đi vòng vòng, cuối cùng chọn một Ferrari màu trắng. Ngồi chờ một chút, cầm trong tay bằng lái, An Tiểu Nhã hưng phấn lái xe mới của mình trở về.

Quản nhiên không ngoài dự đoán, hôm sau Lương Mẫn đã tới nhà, kéo cô tới Thượng Lăng.

#viết vội, chưa chỉnh sửa, thấy lỗi thì comment hộ mình nhé.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...