Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi

Chương 71: Say, Nhà Thiết Kế F



Những ngày tiếp theo, tiến độ quay phim diễn ra suôn sẻ, Cố Thần do công việc bận rộn, thường chỉ giao người đưa cơm tới cho cô, dĩ nhiên vài lần vẫn tranh thủ tới thăm cô, Huyền Cơ cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, ngoại trừ lúc quay phim, cô ta cũng không nói với cô lời nào.

Thoáng chốc, phân cảnh của cô đã hết, An Tiểu Nhã có thể trở về thành phố A , Ôn Từ tổ chức một tiệc chia tay nho nhỏ cho cô trong nhà hàng.

An Tiểu Nhã thường ngày giao lưu với nhân viên đoàn phim không nhiều, nhưng người có hảo cảm với cô lại không ít. Sẵn Cố Thần cũng không ở đây tỏa khí lạnh, mọi người đua nhau tới chúc rượu cô

"Chị Tiểu Nhã,sau này hy vọng có thể tiếp tục làm trong đoàn phim có chị! Em kính chị một ly!"

"Tiểu Nhã, kĩ năng diễn của cô đúng là rất tốt, chắc chắn khi chiếu phim , tầm ảnh hưởng của cô trong nước sẽ tốt hơn! Nào, một ly!"

"Chị Tiểu Nhã em kính chị một ly!"

"Nào, một ly!"

"Tới, uống cạn nào! "

Một người chúc lại tới một người, Ái Ái biết cô tửu lượng không tốt, dốc sức uống hộ, vậy mà chưa tới 5 ly đã gục xuống bàn, không biết trời đất gì nữa.

An Tiểu Nhã nhìn hàng dài ly rượu đầy trước mắt, mọi người vui vẻ thúc dục, cô không muốn làm hỏng bầu không khí náo nhiệt, nhắm mắt uống cạn một ly.

Thử hỏi, năm năm cô thay đổi nhiều như thế, có gì không thay đổi được, chính là tửu lượng vô cùng kém, bia không sao, nhưng rượu thì không thể vượt nổi  3 cốc!

Quả nhiên, rượu vừa trôi khỏi cổ họng, cô đã thấy nóng bừng, thần trí mơ hồ.

An Tiểu Nhã lắc lắc đầu giữ tỉnh táo , khóe môi xinh đẹp nở nụ cười ngây ngốc, trong tiếng hò reo ầm ĩ của mọi người, cầm thêm cốc nữa, ngửa cổ uống cạn.

Nóng rát, cay nồng, lại cảm thấy có phần vui vẻ. An Tiểu Nhã vẫn ngây ngô cười, mắt xinh đẹp vẫn nhìn chằm chằm ly rượu, khuôn mặt kiều diễm đỏ bừng.

"Sao thế, mới có 2 cốc a!"

"Tiểu Nhã, đừng yếu đuối thế chứ. Nào, tiếp đi!"

"Được được, nào tới, tôi uống! " Rượu vào người, An Tiểu Nhã tinh thần mơ hồ phấn chấn, từ ghế lảo đảo đứng dậy, hào sảng cầm ly rượu lên cao, nói lớn " Nào, nào đứng dậy, chúng ta cùng cạn!!" vừa đưa ly rượu vào gần miệng. Huyền Cơ ngồi trong góc, khóe môi nở nụ cười kì dị, trong lúc mọi người nháo lên chúc rượu cô, cô ta đã lén bỏ xuân dược vào một ly, chính là cái ly trên tay cô đang cầm. Nếu An Tiểu Nhã trúng thuốc, cho dù cô gọi Cố Thần, anh nhất thời đang ở xa, không kịp tới, vậy cô sẽ nhất thiết xảy ra quan hệ với một người trong đoàn phim, lúc ấy quay video lại, An Tiểu Nhã nhất định bị hủy hoại. Cô ta nghĩ vậy, không khỏi nở nụ cười càng tươi hơn, chăm chú nhìn cô sắp uống.

"Này, làm gì vậy?!" ly rượu trong tay đột nhiên bị cướp mất, An Tiểu Nhã khó chịu quay người lại, tên nào mà to gan cướp rượu của bà? Kết quả vừa quay ra, khuôn mặt quen thuộc đã hiện ra trước mắt, anh hơi nhíu mày, môi mỏng mím lại, bộ dáng cực kỳ không hài lòng, vậy mà ai kia còn vô cùng vô tư, cười hì hì

" Oa, là một mỹ nam tử nha, xem nào " cánh tay trắng nõn mềm mại véo má anh "thế nào xúc cảm lại mịn màng như thế ?" lại lấy tay còn lại véo má mình , tươi cười "hì, vẫn không mịn bằng má tôi!"

"..."

"Nhưng thế nào lại thấy gương mặt nhìn quen quen! " An Tiểu Nhã nheo mắt, cố nhìn rõ, trước mắt lại như có tầng sương mỏng bao phủ, không thể thấy rõ.

Cố Thần rõ ràng sắc mặt đã rất kém, cả người tỏa khí lạnh như băng sơn. Đám người im thin thít, chột dạ cúi đầu xuống, họ chỉ muốn chúc rượu chia tay cô thôi, thế nào mà tửu lượng cô lại tệ đến thế, 2 ly đã say!

Anh nhìn tới cô gái đang cố nhìn mặt mình, tâm tình rất không tốt, say tới nỗi không nhận ra anh?

"Tiểu Nhã say rồi, tôi đưa cô ấy về  không ảnh hưởng mọi người mọi người chứ?" là câu hỏi, lại hoàn toàn có ý khẳng định, ai dám phản bác, đám người gật đầu lia lịa . Huyền Cơ nắm chặt tay, móng tay gần như đâm vào da thịt, ánh mắt tức tối đến cực điểm, anh vậy mà lại tới.

Cố Thần đặt ly rượu vẫn còn đầy trở lại bàn, khom người bế thốc An Tiểu Nhã đã gục xuống vai anh lên theo kiểu công chúa, từng bước vững vàng rời đi.

Anh tới, chính là để đưa cô trở về thành phố A, lại không nghĩ trong tình trạng cô say tới bất tỉnh nhân sự như thế này.

Anh cẩn thận đặt cô vào ghế lái phụ, sắc mặt cô ửng hồng, làn mi dày yên tĩnh, đôi môi hồng hơi hé, ngủ say. Cố Thần không dời mắt được khỏi dung nhan xinh đẹp của cô, kiềm lòng không đậu hôn nhẹ cô một cái mới lên xe.

Chiếc xe Ferrari trong đêm tối, như một con dã thú,  phóng vụt đi.

Ngôi biệt thự màu trắng nằm ngay rìa thành phố, to lớn, đẹp như một tòa lâu đài trong cổ tích. Đây không phải ngôi biệt thự của Cố Gia trước đây, mà chỉ là nơi anh ở tạm gần công ty để thuận lợi cho công việc, trong nhà cũng không có người giúp việc.

Cố Thần bế An Tiểu Nhã lên phòng, đặt cô xuống giường, xác định cô nằm yên không nháo, mới đi xuống lầu nấu canh giải rượu.

Cố Thần cẩn thận bưng bát canh thơm ngát, thế nhưng người vừa ngoan ngoãn nằm yên trên giường đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Tiểu Nhã!" Cố Thần hốt hoảng gọi, nhìn một lượt xung quanh, nghe được tiếng nước chảy,  đi vào phòng tắm, thở nhẹ nhõm, may là cô ở trong đây.

An Tiểu Nhã say rượu, nằm yên một lúc thì buồn nôn, lảo đảo vào được phòng tắm, nôn thốc nôn tháo. Tính cô lại ưa sạch sẽ, cho dù khi say cũng không chịu được bị dính bẩn, vậy là lại bật vòi hoa sen, muốn tắm . Cho nên bây giờ trong phòng tắm chính là tình trạng: nước xả lênh láng khắp nơi, sữa tắm, thuốc cạo râu , khăn mặt... toàn bộ rơi toán loạn trên nền nhà tắm. Khung cảnh nhà tắm sang trọng giống như vừa trải qua một trận lũ quét, mà người gây ra chuyện này lại đang nằm trong bồn tắm, ngủ ngon lành.

Cố Thần nhíu mày, cũng không nhặt mấy đồ vật dụng dưới đất lên, tiến lại phía cô.

An Tiểu Nhã nằm trong bồn, đầu nghiêng về một bên, tóc bạch kim ướt dính toán loạn , để dung nhan mỹ lệ kia như ẩn như hiện,mà thân hình dưới nước , lớp áo mỏng không che được cảnh xuân, thấp thoáng nội y màu đen quyến rũ. Cố Thần bị khung cảnh trước mặt làm ngây ngẩn, vòi nước chưa tắt, nước vẫn không ngừng tràn ra ngoài... đến lúc An Tiểu Nhã dường như không thoải mái, kêu "ưm" lên một tiếng, Cố Thần mới sực tỉnh. Anh thế nhưng lại ngây người nhìn cô, để cô ngâm nước!

Cố Thần, mày đúng là bị sắc làm mờ mắt rồi, cô ngâm nước lâu như vậy, bị cảm lạnh sẽ không tốt.

Cố Thần tự trách, khom người bế lấy cô từ trong bồn tắm ra. Đồ trên người ướt hết, bó sát vào thân hình tuyệt mĩ. Tay cô tự nhiên vòng qua cổ anh, thân hình nóng bỏng dính sát vào anh. Giữa hai người chỉ cách một tầng vải vóc mỏng manh.

Cố Thần hít sâu một, bình tĩnh bế cô vào phòng.

Quần áo cô đã ướt hết, anh đi tới mở một cánh cửa trong phòng, tức thì bị tràn ngập bởi một màu trắng chói mắt. Bên trong, hàng chục giá treo quần áo, tất cả đều là lễ phục cao cấp, đều là màu trắng, phía trên mỗi bộ lễ phục đều đính một chữ "F" bằng vàng nho nhỏ.

Không có gì đáng ngạc nhiên, năm năm qua ngoại trừ làm việc điên cuồng, đưa Cố Thị ngày càng lớn mạnh. Cố Thần khi rảnh rỗi sẽ trở thành một nhà thiết kế, lấy hiệu là "F" mà lễ phục của anh làm nên, tất thảy đều dựa vào dáng người và sở thích của cô  mà làm.

Anh cũng đưa vài bộ ra ngoài, đưa đến trụ sở thời trang " Nhã Linh" . Lần tiệc ở An Gia, anh thế nhưng ngoài mong muốn thấy cô mặc đồ của chính mình làm ra, vô cùng thỏa mãn.

Anh, chính là nhà thiết kế "F".

Đôi tay thon dài lướt qua từng bộ lễ phục xinh đẹp, nhưng lại cảm thấy hình như có chút không hợp. Cô say rượu, anh cần là một bộ đồ thoải mái cho cô, mà, lễ phục hình như hơi không thoải mái lắm? Cố Thần sa sầm mặt, nhìn một lượt, cũng không phát hiện ra bộ đồ nào bình thường. Anh vô cùng hối hận đã không thiết kế vài bộ đồ thường, sau này nhất định anh sẽ làm thật nhiều cho cô.

Cố Thần đóng lại cánh cửa, mở tủ đồ của mình ra, lấy một chiếc áo sơ mi trắng, ngồi xuống đỡ cô nằm trên giường lên.

An Tiểu Nhã mặc là áo sơ mi trễ vai, cởi rất đơn giản. Thoáng chốc, thân hình nóng bỏng đã lộ ra. Cố Thần vẫn bình tĩnh, tháo mắc áo bra.  Chiếc áo bra quyến rũ theo tầm tay anh rơi xuống đất, đôi gò bồng đảo trắng noãn không gì che đậy,đẹp tuyệt trần. Hơi thở Cố Thần nặng nề, nhưng anh vẫn không mảy may lay động, tiếp tục đưa tay xuống phía dưới...

Mặc xong áo sơ mi cho cô, Cố Thần không nhìn lại mình đã đóng cúc đúng hay chưa, bình tĩnh đi vào phòng tắm, tắm nước lạnh.

Thay đồ cho phụ nữ say, lại còn là phụ nữ mình thương yêu, nhưng không thể làm gì. Đúng là cực hình, lần đầu trong đời, Cố Thần trải nghiệm qua việc dục hỏa không được thỏa mãn, phải tắm nước lạnh để dập lửa!

Tắm xong, Cố Thần lấy canh giải rượu xuống hầm lại, cho cô uống xong thì sang phòng khác ngủ. Anh sợ anh không nhịn được!

~~~~~~~~~~~

An Tiểu Nhã bị ánh sáng làm chói mắt tỉnh dậy. Mở mắt ra lại càng chói lòa, một màu trắng khiến cô lóa mắt.

Sau khi thích ứng được ánh sáng, An Tiểu Nhã nhíu mà nhìn gian phòng rộng lớn. Sơn tường trắng, đèn chùm bằng  pha lê trắng, giường trắng, thảm trải sàn cũng trắng nốt. Tất cả đều là một màu trắng sạch sẽ đến lóa mắt. Với một người yêu thích màu trắng như An Tiểu Nhã, nơi đây quả thật là một thiên đường.

Nhưng dù thiên đường này có đẹp đến mấy, cô cũng tỉnh táo để biết rằng : đây không phải phòng khách sạn của cô ở thành cổ!  Là ai đưa cô tới đây.

An Tiểu Nhã lật chăn xuống giường, lại thấy bộ đồ quen thuộc vứt bừa bãi trên sàn nhà. Sàn nhà bằng cẩm thạch trắng sáng bóng, chao ôi, sao bộ nội y màu đen quyến rũ kia lại nổi bật đến thế!

An Tiểu Nhã đơ người, chậm chạp xoay người với chiếc gương lớn trong phòng. Cô gái trong gương thập phần xinh đẹp, với màu trắng trong căn phòng vô cùng hài hòa. Đôi chân trần thon dài trắng noãn lộ ra dưới chiếc áo sơ mi nam, vô cùng gợi cảm .

Sơ mi nam?! Cô cư nhiên lại là đàn ông đưa tới!!!
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...