Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi

Chương 74.



Ông xã?!!

Nhìn dãy số điện thoại, An Tiểu Nhã đã biết là anh. Năm năm rồi anh không thay số điện thoại, mà dãy số này cô đã khắc ghi rất sâu đậm.

Có nên nghe hay không?

Còn mải phân vân giữa nghe và không nghe, hồi chuông đã dứt. An Tiểu Nhã nhìn màn hình điện thoại tối thui, chợt cảm thấy hối hận.

Nhưng cô không bỏ điện thoại xuống. Anh không thấy cô nghe chắc sẽ gọi lại chứ nhỉ?

Giống như tâm ý tương thông, quả nhiên một hồi chuông mới vang lên. Nhưng tay An Tiểu Nhã đang định vội vàng ấn nút nghe lập tức dừng lại giữa không trung. Không được ! Nếu bắt máy nhanh như vậy, anh nhất định sẽ đoán ra cô chờ điện thoại. Như vậy rất mất mặt. Chờ một chút nữa, một chút nữa...

Ngay giây phút gần kết thúc hồi chuông, tay An Tiểu Nhã nhanh như chớp ấn nút nghe

"A lô!" dù đã cố bình tĩnh, song giọng cô vẫn có chút gấp gáp.

"Sao khi nãy không nghe điện thoại vậy?!" giọng nói bên kia điện thoại ngược lại rất chậm rãi, rất trầm ấm.

"À...em vừa đi tắm!" An Tiểu Nhã lấy cớ, chột dạ vừa nhìn về phía cửa phòng tắm.

"Ừm, em tắm rồi, vậy ăn tối chưa?" anh ân cần hỏi.

"Hả, à, em có thể tự nấu" An Tiểu Nhã vừa nói, vừa cầm điện thoại đi xuống bếp. Tủ lạnh màu trắng rất nhiều trang nhã, nhưng trống không! Trời ạ, Lương Mẫn mua nhà cho cô thì cũng phải có trách nhiệm mua đồ cho cô luôn chứ?!

"Không cần phiền phức như vậy, vừa hay tôi cũng mới tan ca, tôi mời em bữa tối, được chứ?!" giọng nói trầm ấm, vang bên tai cô như có ma lực, An Tiểu Nhã vô thức gật đầu một cái " Được"

"Tôi đến đón em!"

"Không cần, em tự đến!"

Cô vẫn không muốn anh biết nơi ở hiện tại của mình. Rất nguy hiểm!

~~~~~~~~~~~~~~~

Nhà hàng lớn nhất thành phố A.  Không gian xa hoa lộng lẫy, những người có mặt trong nhà hàng đều là người có mặt mũi của thành phố.

An Tiểu Nhã vừa xuống xe đã có người dẫn cô lên tầng thượng.

Khác với vẻ ồn ào náo nhiệt phía dưới, căn phòng lớn có phần yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc du dương êm ái của dàn nhạc công bên cạnh.

Cố Thần đã đến, anh ngồi trên chiếc ghế trải lông sang trọng, trên tay cầm một ly rượu vang, cả người cao quý mị hoặc giống như vương tử.

Thấy cô đến, anh đứng dậy, lịch sự kéo ghế cho cô.

"Muốn ăn gì? " anh đưa thực đơn cho cô.

Thực đơn rất phong phú, dĩ nhiên giá tiền đều là hơn sáu chữ số, An Tiểu Nhã không xem hết, tùy tiện nói ra vài món. Cô thực sự không thích ăn ở nhà hàng lớn, thức ăn có một chút, vị tuy ngon nhưng đều đa số không hợp khẩu vị của cô.

Cố Thần cũng nhận ra cô miễn cưỡng, gọi món theo lời cô.

An Tiểu Nhã ăn không no, có chút bất mãn, muốn rời đi sớm. Cô có suy tính, sau khi về sẽ tùy tiện ghé vào một siêu thị mua mì gói. Ít ra cũng đỡ hơn tình trạng nửa đói nửa no hiện tại.

"Em có muốn đi thêm vài chỗ cùng tôi không? " Cố Thần đứng ở trước xe cô, hai tay đút túi quần hỏi cô.

An Tiểu Nhã đang nghĩ đến bát mì nóng thơm phức, lại nghe anh muốn đến vài nơi, lập tức không khách khí từ chối " Mai em phải dậy sớm, chắc không đi cùng anh được rồi! " cô nhún nhún vai, lộ vẻ tiếc rẻ . Cô cũng không nói dối,  sáng sớm mai quả thật cô phải dậy sớm , Lương Mẫn đã nhận cho cô vài quảng cáo.

"Vậy à. Tiếc quá, phía nam thành phố mới mở một phố ẩm thực, tôi muốn cùng em đi. Xem ra phải đi một mình rồi! "

Phố ẩm thực, vừa nghe đến, bụng An Tiểu Nhã đã kêu gào, lần trước dạo phố ẩm thực ở thành cổ, cô rất ấn tượng. Bây giờ trong thành phố cũng có phố ẩm thực, nghĩ đến vài xiên thịt nướng bên lề đường, bát phở bò thơm nức nóng hổi. Nghĩ thế nào cũng thấy hơn mì gói. Cho dù mai phải dậy sớm, cô ăn một chút rồi về chắc cũng không sao nhỉ?

"À, nghĩ lại thì mai chắc đi muộn chút cũng được. Em chịu thiệt đi cùng anh vậy!"

Cố Thần nghe cô nói thì mỉm cười,  đi đến ngồi bên ghế phụ xe của cô.

An Tiểu Nhã cũng không để ý, trong đầu còn đang lập kế hoạch sẽ ăn cái gì trước.

Phố ẩm thực mới mở quả nhiên rất náo nhiệt, xe không thể đi vào, lại hết chỗ để xe. An Tiểu Nhã không để ý đến việc một chiếc xe Ferrari mới toanh, sang chảnh đậu ở lề đường sẽ gây chú ý thế nào, đi bộ vào trong.

Tuy đông người, nhưng sự xuất hiện của Cố Thần quả thực quá nổi bật. Không nói đến dung mạo yêu nghiệt kia, bộ đồ vest cùng đôi giày da đắt tiền nghiêm túc đã vô cùng có sức hút.

An Tiểu Nhã ngược lại có nhiều kinh nghiệm trong việc "ăn lề đường " ăn mặc tuy cũng là đồ hàng hiệu nhưng không gây chú ý nhiều.

Người chú ý thì chú ý, người chụp ảnh thì chụp ảnh, An Tiểu Nhã vẫn kéo Cố Thần càn quét được hết lần lượt các quán trên phố.

Lúc nhìn thấy quán lẩu cay. An Tiểu Nhã nảy ra ý tưởng hết sức ác ý, lôi Cố Thần vào đọ sức ăn cay.

Một lúc sau, môi An Tiểu Nhã bởi ăn cay mà sưng đỏ hồng, nước mắt không ngừng chảy ra vô cùng hối hận nhìn Cố Thần thản nhiên uống nước lẩu đỏ lòm mà sắc mặt vẫn vô cùng bình thường.

"Anh ăn cay giỏi thật đấy! " An Tiểu Nhã khâm phục cảm thán, không ngừng uống nước lạnh ừng ực. Cay quá!

"Cay lắm sao?" Cố Thần nhìn bộ dạng tèm lem nước mắt nước mũi vì cay của cô, không khỏi lại mỉm cười.

An Tiểu Nhã nghe anh nói dường như bị đả kích, kinh ngạc hỏi lại "Cố Thần, không lẽ anh bị liệt vị giác sao?" Đây là lẩu cay cấp độ cao nhất đấy, thế mà anh còn nói cay lắm sao? Dĩ nhiên là rất cay rồi.

Cố Thần không trả lời cô, thanh toán rồi cùng cô rời đi.

Anh đứng dưới đèn đường, áo vest đắt tiền đã bị anh cởi bỏ vắt bừa trên vai, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng đã tháo ra vài cúc, ẩn hiện lộ ra lồng ngực rắn chắc. So với vẻ nghiêm túc khi mới xuống xe vào phố ẩm thực, trông anh giống một lãng tử bụi đời hơn. Tóc hơi rối, bên khóe môi có chút sưng đỏ và quần áo có chút dính bụi bặm. Duy chỉ có đôi mắt xanh lục vẫn sáng quắc như thường.

"Anh gọi người đến đón hay để em đưa về?!"

"Tôi bắt taxi được rồi, em về trước đi!"

"Như vậy có an toàn không? "

"..."

Không khí so với lúc ban đầu ở nhà hàng giữa hai người đã thoải mái hơn rất nhiều, An Tiểu Nhã cũng có thể vô tư trêu đùa anh.

"Thật đấy, bây giờ người xấu giả làm tài xế rất nhiều, bộ dạng anh lại xinh đẹp như vậy. Rất nguy hiểm! " An Tiểu Nhã trêu đùa, thấy anh nín thing thì vô cùng vui vẻ cười lớn.

Nụ cười bỗng chốc cứng đờ bên môi, bởi người đàn ông nào đó đã ôm cô vào lòng, vô sỉ mà yêu cầu "Nguy hiểm như vậy, chi bằng đưa tôi về nhà em đi?!"
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...