Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi
Chương 94
Xe Cố Thần đã chờ trước cửa.An Tiểu Nhã một thân quần áo năng động, cùng An phu nhân ra khỏi cổng.An phu nhân không ngừng càu nhàu " Cái con bé này thật là, rảnh rỗi được ngày nghỉ cũng không lên đồ cho đàng hoàng"An Tiểu Nhã cúi người nhìn lại bản thân, thật sự không thấy chỗ nào không "đàng hoàng" cả, chẳng qua cô không mặc váy tiểu thư của mẹ đưa cho thôi mà. "Được rồi mẹ à, như vậy không phải dễ vận động xách đồ hay sao" An phu nhân nhìn cô quần bò rách của cô một cái, vẻ mặt rất không hài lòng.Cố Thần hết sức chu đáo, mở cửa cho hai người rồi mới lên xe, chầm chậm rời đi.An Tiểu Nhã sực nhớ ra chiếc Ferrari trắng của mình bỏ quên ở gara cũng khá lâu rồi, thật là phung phí.Dọc đường Cố Thần luôn tìm chủ đề nói chuyện , cùng An phu nhân trò chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng sẽ không dấu vết nhìn qua gương chiếu hậu. An Tiểu Nhã mỗi lúc mẹ hỏi mới tùy tiện trả lời vài câu. Không khí trên xe cũng không quá ngột ngạt. Đi đường 15' đã đến khu mua sắm cao cấp của thành phố. Bởi vì nói là dạo phố thì không thể nào lái xe đi dạo qua từng cửa hàng được, Cố Thần giao xe cho bảo vệ , sau đó mau chóng đi theo hai người.Phụ nữ có máu mua sắm là không thể nghi ngờ, lúc đầu An Tiểu Nhã còn sợ đi bộ sẽ khiến An phu nhân bị mệt, nào ngờ chính cô lại bị lôi kéo từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Lúc dừng lại ở tầng 3 một cửa hàng mua sắm lễ phục cao cấp. Cô đã sắp không thở ra hơi nữa.Cố Thần bên cạnh đưa cho cô một chai nước.An Tiểu Nhã nhìn anh một cái, ánh mắt anh với cô hầu như lúc nào cũng ấm áp như vậy. Cô cũng đang khát, không do dự cầm chai nước uống ừng ực.Mẹ cô đang thử đồ, nên cô và Cố Thần ngồi ở ngoài chờ.Đang uống nước rất khí thế, một giọng nói êm ái dường như vô cùng mềm mại vang lên " Cố Thần! " An Tiểu Nhã nghe tiếng gọi này, lại chẳng hiểu sao bị sặc nước, ho sù sụ. Cố Thần lập tức đem sự chú ý từ Phương Lam chuyển qua, lo lắng vỗ lưng cho cô " Bất cẩn như vậy, uống nước cũng bị sặc" giọng anh rất ấm áp, mang theo tia sủng nịch không che dấu.An Tiểu Nhã khá hơn, ngẩng đầu lên đã thấy Phương Lam đứng trước mặt, ăn mặc thật sự đúng chất " đàng hoàng" mà mẹ cô nói, khí chất xinh đẹp cao quý không ngừng phơi bày. Phía sau còn khoa trương mang theo hai vệ sĩ, trên tay xách không ít đồ lỉnh kỉnh. Phương Lam nhìn hai người cười cười " Chị Tiểu Nhã, anh Cố Thần, hai người là đi cùng nhau sao?"An Tiểu Nhã không biết nói thế nào, thân phận là Thiếu phu nhân Cố gia trước kia chưa từng công khai, Cố Thần với vị trí được đánh giá là người đàn ông hoàng kim của thành phố A, thêm nữa hiện tại là người nắm giữ Thương Lăng, không ít người coi anh là một vị kim chủ vàng. An Tiểu Nhã có khi đã bị cô gái trước mặt đây liệt vào người được Cố Thần bao nuôi rồi.Cố Thần thấy cô không sặc nữa, cũng ngừng vỗ lưng. Chỉ là tay cũng không bỏ ra khỏi lưng cô, lúc này mới nhìn tới Phương Lam." Ừm, là đi chung" giọng nói so với vừa rồi lúc An Tiểu Nhã bị sặc, lãnh đạm hơn rất nhiều. Nụ cười xinh đẹp trên môi Phương Lam hơi cứng lại một chút, sau đó lại vừa như vô tình nhắc tới " Hôm trước em ghé qua Cố gia, bác gái nói anh đã chuyển sang chỗ khác rồi sao?"An Tiểu Nhã nghe tới câu này, thấy mình ngồi ở đây không khác gì người ngoài, hai người họ đã thân thiết tới mức hai nhà qua lại rồi cơ mà.Vì vậy, vừa lúc thấy bên trong An phu nhân vừa thử xong đồ, đang cười nói gì đó với chủ của hàng. Cô liền đứng dậy ,nhàn nhạt một câu " Hai vị tiếp tục trò chuyện " liền muốn bước đi.Cố Thần không kiêng kị nắm lại tay cô "Chờ một chút" sau đó nói với Phương Lam " Dọn rồi, nếu Phương tiểu thư rảnh rỗi cứ thường xuyên tới chơi với mẹ tôi, khẳng định người sẽ rất vui. Không có gì thì chúng tôi đi trước" sau đó không màng đến An Tiểu Nhã cau mày muốn giãy ra, nắm tay cô, xách lên mấy túi đồ bước vào bên trong.Phương Lam trân trân nhìn theo hai người bước vào trong, lại nhìn tới Cố Thần nắm chặt tay An Tiểu Nhã không buông, ánh mắt hiện lên tia phẫn hận.Tới chơi với mẹ tôi? Không có Cố Thần ở Cố gia thì cô ta đến chơi làm gì chứ. Vị phu nhân Cố gia kia tuy rằng cũng cần lấy lòng nhưng cô ta chẳng ưa bà một tí nào, nếu có thể mau chóng dùng mưu kế kết hôn với Cố Thần, cô ta cũng chẳng thèm bước tới khu biệt thự cũ rích ấy nữa.Cô ta lợi dụng mẹ Cố Thần một lần, muốn mẹ anh bảo anh đưa cô về nhà, sau đó sắp xếp phóng viên kĩ càng, chụp lại đăng báo. Bây giờ không ít người đều cho rằng hai người đang có quan hệ , người tới nịnh nọt cô ta đều không ít lần nhắc tới chức vị Thiếu phu nhân Cố gia làm cô ta vui.Phương Lam khuôn mặt xinh đẹp nhưng biểu tình vặn vẹo. Hai người kia thân mật như vậy, nếu để người khác nhận ra rồi chụp ảnh, kế hoạch của cô ta cũng đổ vỡ. Phương Lam hít một hơi sâu, điều chỉnh lại biểu tình trên khuôn mặt, cũng mặt dày tươi cười bước vào theo hai người.An phu nhân tuổi tuy đã hơn 40, nhưng nhan sắc cùng vóc dáng được bảo dưỡng vô cùng tốt, lại thêm tính tình nhẹ nhàng, dễ chịu, người bán hàng không ngừng tâng bốc khiến bà cười không ngừng. Mắt thấy Cố Thần cùng An Tiểu Nhã nắm tay bước vào, bà hơi ngừng lại một chút, sau đó đối với Cố Thần nở nụ tán thưởng. "Tiểu Nhã, Cố Thần, hai đứa lại đây. Ta thấy có mấy bộ mà hai đứa mặc sẽ rất đẹp!" bà gọi cả hai lại.An Tiểu Nhã bị Cố Thần nắm tay đến nóng cả người, giật mạnh ra, trừng mắt nhìn anh một cái mới đi đến.Cố Thần cũng tươi cười bước theo.Cửa hàng này rất lớn, cũng rất sang trọng. Lễ phục nam nữ đều có đủ. An Tiểu Nhã theo An phu nhân nhìn nhìn, ánh mắt liền rơi vào một bộ màu trắng, phía trên cổ áo có chữ F rất tinh xảo, nhưng rất nhỏ, không nhìn kĩ sẽ không dễ thấy.Cố Thần luôn theo dõi cô, thấy cô nhìn bộ lễ phục kia, khóe miệng cong cong đắc ý.Quả nhiên cô vẫn là thích mặc đồ anh làm.Bởi là cửa hàng lớn nên nhân viên cũng không ít, người nhận ra An Tiểu Nhã cùng Cố Thần cũng không ít. Nhưng đều là nhân viên được đào tạo chuyên nghiệp, cũng không chạy đến xin chữ kí hay muốn chụp ảnh, chỉ bàn luận xa xa.Nhân viên đứng cạnh Cố Thần giúp anh chọn âu phục nam thấy anh cười thì ngây người. Thật soái! Cái ánh mắt ôn nhu kia, khẳng định là tình yêu thương vô cùng sâu nặng.An Tiểu Nhã cầm lấy bộ lễ phục kia, cố làm lơ ánh mắt nóng bỏng của Cố Thần mới bước vào phòng thay đồ.Phương Lam đã bước vào cửa hàng.Cô ta tinh mắt nhìn thấy An phu nhân đang lựa thêm đồ cho An Tiểu Nhã, liền đi qua " An phu nhân! Trùng hợp quá" sau đó nở nụ cười hết sức khả ái."Phương Lam à, đúng thật trùng hợp, con cũng đến mua lễ phục sao?"Phương Lam mắt nhìn thoáng qua Cố Thần ở dãy âu phục nam, sau đó đáp lại " phải ạ, đây là cửa hàng của Phương gia với Cố gia hợp tác, nên người mua gì cứ để cho con tính!"An phu nhân trải đời đã lâu, tất nhiên nghe rõ cô ta nhấn mạnh Phương gia và Cố gia "hợp tác" phỏng chừng là cố tình nói cho bà nghe. Phương gia là từ nơi khác tới đây, còn chưa vững chắc. So với An gia và Cố gia thì chưa thể so sánh. Nhưng nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của cô ta nhìn Cố Thần là biết đang mưu tính điều gì.An phu nhân cười cười " Vậy ta không khách khí đâu!" nụ cười của Phương Lam đơ lại, không phải vì câu nói của An phu nhân mà là vì An Tiểu Nhã mới bước ra từ phòng thay đồ kia.Dáng người An Tiểu Nhã không phải là kiểu vô cùng bốc lửa, ngược lại có phần thanh mảnh cùng chút dịu dàng khêu gợi. "F" chuyên may đồ màu trắng, số lượng cũng không nhiều, không lộ mặt bao giờ, đồ hoàn toàn may thủ công lại vô cùng tinh xảo. Bộ lễ phục cô mặc trên người là kiểu dáng ngắn, chỉ dài tới đầu gối , chất liệu là lụa vô cùng mềm mại, phần tay áo phồng làm bằng vải sa trong suốt, khéo léo tôn lên bờ vai thon nhỏ cùng cánh tay thon. Nước da trắng nõn khiến An Tiểu Nhã càng thêm xinh đẹp vạn phần .Người trong cửa hàng cơ hồ đều nhìn qua.Cố Thần sau phút giây sững sờ ngắn ngủi, gương mặt tuấn tú hiện lên tia tự hào không che giấu. Dáng người cô so với trước kia hầu như không thay đổi, cho nên khi lấy thân phận F để may đồ, tất cả anh đều làm theo số đo của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương