Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 49: Phó Thắng Nam không tin tường
Tôi lừa cô ta? Chuyện đứa bé ư?
Nhìn cô ta lại giơ tay lên, tôi đưa tay cản lại, giọng nói lạnh thêm một chút: “Cô Lâm, làm người không thể không có điểm mấu chốt, làm người thứ ba mà còn kiêu ngạo như vậy, da mặt cô chẳng khác gì tường thành nhỉ?”
“Cô…” Cô ta còn muốn nói gì đó, nhưng bên ngoài phòng làm
việc vang lên tiếng bước chân vội vội vàng vàng chạy vào.
Tôi chưa kịp phản ứng, chợt Lâm Hạnh Nguyên hất tay tôi ra, sau đó tự mình đụng vào bàn làm việc, lực còn không nhẹ.
Chờ mấy người Phó Thắng Nam và Kiều Cảnh Thần vội vàng chạy vào, cảnh tượng nhìn thấy chính là Lâm Hạnh Nguyên chật vật nằm rạp dưới đất, trán còn còn chảy một đống máu.
Mà tôi thì lành lặn không chút xây xát nào, từ trên cao nhìn xuống Lâm Hạnh Nguyên trước mặt.
Con mẹ nó, cô ta không đi đóng phim đúng là đáng tiếc.
“Hạnh Nguyên, em không sao chứ” Kiểu Cảnh Thần đỡ Lâm Hạnh Nguyên dậy, nhìn tôi tức giận nói: “Thẩm Xuân Hinh, cô đừng quá đáng.”
Tôi quá đáng ư?
Mặc kệ anh ta, tôi nhìn gương mặt lạnh băng của Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Em nói, em không đầy cô ấy, anh tin không?”
Trên mặt Phó Thắng Nam lạnh lùng, đôi mắt nhìn vết máu trên trán Lâm Hạnh Nguyên, trong con ngươi sâu thằm đều là lạnh lẽo:
“Thẩm Xuân Hinh, làm việc phải có chừng mực.”
Câu nói kia không nặng không nhẹ, nhưng lại như dội vào người tôi một thau nước lạnh, lạnh đến tận xương, nhìn Phó Thắng Nam, tôi cong môi cười: “Em đúng là ngây thơ.”
Ngây thơ bị anh ngon ngọt lừa dối mấy ngày nay, thật sự cho rằng anh là chồng của mình.
Buồn cười. Dằn chua xót trong lòng, tôi bước đến trước mặt Lâm Hạnh Nguyên, cực kỳ ghê tờm nói: “Lần sau đóng kịch chân thực một chút, cô Lâm, cô đã thấy ai đẩy
người mà có thể đẩy xa như vậy chưa? Hơn nữa tôi còn là phụ nữ có thai.”
“Gỗ ”
“Chát.” Không cho cô ta cơ hội nói chuyện, tôi giơ tay tát xuống, nhìn cô ta che mặt, tôi cười yếu ớt: “Trả lại cho cô đấy, nếu cô muốn làm người thứ ba thì nên có đạo đức tu dưỡng của người thứ ba, đừng tới đây làm tôm tép nhãi nhép.”
Văn phòng rối loạn, tôi không còn tâm trạng tiếp tục ở lại nữa.
Lạnh lùng nhìn đám người kia, tôi trực tiếp rời khỏi văn phòng, giữa đường bị Phó Thắng Nam tóm cổ tay lại, tôi hung hăng rút về, lạnh lùng nhìn anh nói: “Tổng giám đốc Phó vẫn nên dỗ dành cục cưng của anh thật tốt di.”
Rời khỏi văn phòng, tôi trực tiếp đến chung cư Hương Uyển, hiện tại Vũ Linh còn đang nghỉ ngơi, tôi dứt khoát đổi đường tới siêu thị.
Mấy ngày nay đều không ở nhà, có lẽ những thứ mua lúc trước đã không dùng được nữa, dù sao
cũng rảnh rỗi, xem như giết thời gian, dạo phố rồi trở về.
Gặp được Trần Húc Diệu, tôi cũng rất bất ngờ, thấy anh ta bị một người đẹp trẻ tuổi quấn lấy, xem ra là nợ đào hoa do anh ta trêu chọc, bây giờ tìm tới cửa.
Vốn dĩ tâm trạng tôi đã không tốt, dứt khoát khoanh tay trước ngực xem náo nhiệt.
Nhưng không ngờ rằng Trần Húc Diệu lại nhìn thấy tôi, còn chạy tới lôi kéo tôi, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Mau cứu tôi.”
Sau đó không đợi tôi phản ứng, anh ta đã nói với người đẹp
đuổi theo mình: “Giai Nghi, đây chính là người mà trước giờ tôi nói tới, chị gái mà tôi cực kỳ thích, tôi thích chị ấy gần mười năm, tôi thực sự không có cảm giác với cô, cô đừng quấn lấy tôi nữa được không?”
Người đẹp bị từ chối, mắt đỏ bừng, nhìn rất đáng thương: “Anh thích chị ta, chưa chắc chị ta đã thích anh, Trần Húc Diệu, anh xem độ tuổi của chị ta chắc đã kết hôn rồi, anh thích chị ta cái gì?”
Tôi ư? Nhìn tôi già lắm hả?
Trò đùa giữa trẻ con, tôi không muốn tham gia, nhưng tay lại bị Trần Húc Diệu níu lấy, vẻ mặt anh ta nghiêm túc nói: “Giai Nghi, cô còn nhớ lúc chúng ta học năm ba, cô hỏi tôi, cô bé trong ví tiền là ai không, cô nhìn kỹ xem, chính là chị ấy, tôi thật sự đã thích chị ấy mười năm rồi.”
Người đẹp kia ngớ ngác, đôi mắt to đen nhánh nhìn tôi chăm chú, sau đó nước mắt rơi xuống liên tục, cực kỳ đau lòng.
“Trần Húc Diệu, cậu làm gì vậy?” Tôi hơi nhức đầu, tình cảm giữa trẻ con, sao lại rối rắm như thế.
Trần Húc Diệu cũng rất bất đắc dĩ, nhìn tôi nói: “Tôi cũng hết cách rồi, cô ấy quấn lấy tôi nhiều năm như vậy, tôi phiền muốn chết, hơn nữa tôi chỉ khiến cô ấy hết hy vọng mà thôi.”
Hết hy vọng cái gì? Nhàm chán. Trợn mắt, tôi trực tiếp bỏ di, sau lưng truyền tới tiếng khóc của người đẹp, Trần Húc Diệu đi theo phía sau tôi: “Thẩm Xuân Hinh, tôi thật sự thích cô, Phó Thắng Nam
không có tình cảm với cô, sao cô lại không rời khỏi anh ta, tôi có tiền có thế, cô suy nghĩ một chút di.”
Tâm trạng tôi không tốt, không muốn nghe anh ta nói nhảm nhiều như vậy, chợt ngừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta.
Anh ta thoáng sửng sốt, bước chân vốn đi theo tôi cũng dừng, nhìn tôi cười một cái: “Cô nghĩ xong rồi à?”
“Trần Húc Diệu, bây giờ tôi chính thức cảnh cáo cậu, cách xa tôi một chút, tôi không có hứng thú với loại trẻ ranh lông tóc chưa mọc đủ như cậu, OK?”
Cơn giận trong công ty còn nghẹn lại ð ngực, hôm nay xem như Trần Húc Diệu xui xẻo.
Đè ép khó chịu, tôi trực tiếp tiến vào chung cư Hương Uyển.
Nhưng tôi không ngờ rằng thằng nhóc Trần Húc Diệu này lại đuổi theo, hơn nữa còn kéo tôi lại, mặt mũi tràn đầy tức giận nhìn tôi nói: “Trong mắt cô tôi là trẻ ranh lông tóc chưa mọc đủ à?”
Móa nó chứ, đúng là đồ cao da chó không gỡ ra được.
“Đúng, Trần Húc Diệu, cậu có
phiền hay không? Tôi… Á.” Anh ta trực tiếp vác tôi lên. ông tóc chưa mọc đủ, để tôi cho cô xem, tôi mọc đủ hay chưa.” Giọng nói của anh ta vừa hung dữ và nghiêm túc, càng nói càng bực bội, còn nặng nề đánh mông tôi hai cái.
Tôi xóc nảy tới váng đầu hoa mắt, thằng nhóc thối này nhìn thì gầy teo, nhưng bả vai rộng lớn vừa khéo đè vào dạ dày của tôi, cộng thêm tôi lại mang thai.
Đi chưa được mấy bước, tôi kéo anh ta hô to: “Trần Húc Diệu,
cậu mau thả tôi xuống đi, tôi mang
thai, cậu làm như vậy quá nguy hiểm”
Vốn dĩ anh ta đi rất gấp, vừa nghe tôi nói xong chợt ngừng tại, thả tôi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào tôi: “Bao lâu rồi?”
Tôi hơi choáng váng, ôm trán nói: “Hai tháng, cậu muốn điên thì mau về nhà mình điên đi, đừng ở đây giày vò người khác.”
Đúng là muốn chết.
“Của Phó Thắng Nam hả?”
Tôi chửi thể, nhịn lắm mới không nồi giận, nhìn anh ta nghiêm túc nói: “Tôi là vợ anh ấy, trừ anh ấy ra, tôi còn có thể mang thai con ai được nữa, cậu mau về nhà đi.”
“Anh ta biết không?” Thằng ranh này còn nóng nảy, chặn trước mặt tôi, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn anh ta, tôi hơi bất đắc dĩ nói: “Biết, anh ấy là cha của đứa bé, anh ấy không biết thì còn ai biết.”
Thấy vẻ mặt anh ta mê mang, tâm trạng tôi lại không tốt, cả người thật sự mỏi mệt, tôi không muốn cãi nhau với anh ta, tôi trực tiếp về chung cư.
Quả nhiên Vũ Linh không khác những gì tôi nghĩ, có lẽ ở trong cục cảnh sát ngủ không ngon giấc, lúc tôi về, cô ấy ở trong phòng ngủ rất say.
Quá lâu không tới đây, nơi này đã rối tung lên, tôi dọn dẹp một chút, rửa hoa quả ngồi trong phòng khách vừa nhìn điện thoại, vừa chð Vũ Linh dậy.
Nhưng không ngờ rằng tôi cũng ngủ mất, đến khi tôi tỉnh lại thì nhìn thấy Vũ Linh để lại tờ giấy trên bàn trà, nói là ra ngoài mua Ít đồ.
Nhìn cô ta lại giơ tay lên, tôi đưa tay cản lại, giọng nói lạnh thêm một chút: “Cô Lâm, làm người không thể không có điểm mấu chốt, làm người thứ ba mà còn kiêu ngạo như vậy, da mặt cô chẳng khác gì tường thành nhỉ?”
“Cô…” Cô ta còn muốn nói gì đó, nhưng bên ngoài phòng làm
việc vang lên tiếng bước chân vội vội vàng vàng chạy vào.
Tôi chưa kịp phản ứng, chợt Lâm Hạnh Nguyên hất tay tôi ra, sau đó tự mình đụng vào bàn làm việc, lực còn không nhẹ.
Chờ mấy người Phó Thắng Nam và Kiều Cảnh Thần vội vàng chạy vào, cảnh tượng nhìn thấy chính là Lâm Hạnh Nguyên chật vật nằm rạp dưới đất, trán còn còn chảy một đống máu.
Mà tôi thì lành lặn không chút xây xát nào, từ trên cao nhìn xuống Lâm Hạnh Nguyên trước mặt.
Con mẹ nó, cô ta không đi đóng phim đúng là đáng tiếc.
“Hạnh Nguyên, em không sao chứ” Kiểu Cảnh Thần đỡ Lâm Hạnh Nguyên dậy, nhìn tôi tức giận nói: “Thẩm Xuân Hinh, cô đừng quá đáng.”
Tôi quá đáng ư?
Mặc kệ anh ta, tôi nhìn gương mặt lạnh băng của Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Em nói, em không đầy cô ấy, anh tin không?”
Trên mặt Phó Thắng Nam lạnh lùng, đôi mắt nhìn vết máu trên trán Lâm Hạnh Nguyên, trong con ngươi sâu thằm đều là lạnh lẽo:
“Thẩm Xuân Hinh, làm việc phải có chừng mực.”
Câu nói kia không nặng không nhẹ, nhưng lại như dội vào người tôi một thau nước lạnh, lạnh đến tận xương, nhìn Phó Thắng Nam, tôi cong môi cười: “Em đúng là ngây thơ.”
Ngây thơ bị anh ngon ngọt lừa dối mấy ngày nay, thật sự cho rằng anh là chồng của mình.
Buồn cười. Dằn chua xót trong lòng, tôi bước đến trước mặt Lâm Hạnh Nguyên, cực kỳ ghê tờm nói: “Lần sau đóng kịch chân thực một chút, cô Lâm, cô đã thấy ai đẩy
người mà có thể đẩy xa như vậy chưa? Hơn nữa tôi còn là phụ nữ có thai.”
“Gỗ ”
“Chát.” Không cho cô ta cơ hội nói chuyện, tôi giơ tay tát xuống, nhìn cô ta che mặt, tôi cười yếu ớt: “Trả lại cho cô đấy, nếu cô muốn làm người thứ ba thì nên có đạo đức tu dưỡng của người thứ ba, đừng tới đây làm tôm tép nhãi nhép.”
Văn phòng rối loạn, tôi không còn tâm trạng tiếp tục ở lại nữa.
Lạnh lùng nhìn đám người kia, tôi trực tiếp rời khỏi văn phòng, giữa đường bị Phó Thắng Nam tóm cổ tay lại, tôi hung hăng rút về, lạnh lùng nhìn anh nói: “Tổng giám đốc Phó vẫn nên dỗ dành cục cưng của anh thật tốt di.”
Rời khỏi văn phòng, tôi trực tiếp đến chung cư Hương Uyển, hiện tại Vũ Linh còn đang nghỉ ngơi, tôi dứt khoát đổi đường tới siêu thị.
Mấy ngày nay đều không ở nhà, có lẽ những thứ mua lúc trước đã không dùng được nữa, dù sao
cũng rảnh rỗi, xem như giết thời gian, dạo phố rồi trở về.
Gặp được Trần Húc Diệu, tôi cũng rất bất ngờ, thấy anh ta bị một người đẹp trẻ tuổi quấn lấy, xem ra là nợ đào hoa do anh ta trêu chọc, bây giờ tìm tới cửa.
Vốn dĩ tâm trạng tôi đã không tốt, dứt khoát khoanh tay trước ngực xem náo nhiệt.
Nhưng không ngờ rằng Trần Húc Diệu lại nhìn thấy tôi, còn chạy tới lôi kéo tôi, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Mau cứu tôi.”
Sau đó không đợi tôi phản ứng, anh ta đã nói với người đẹp
đuổi theo mình: “Giai Nghi, đây chính là người mà trước giờ tôi nói tới, chị gái mà tôi cực kỳ thích, tôi thích chị ấy gần mười năm, tôi thực sự không có cảm giác với cô, cô đừng quấn lấy tôi nữa được không?”
Người đẹp bị từ chối, mắt đỏ bừng, nhìn rất đáng thương: “Anh thích chị ta, chưa chắc chị ta đã thích anh, Trần Húc Diệu, anh xem độ tuổi của chị ta chắc đã kết hôn rồi, anh thích chị ta cái gì?”
Tôi ư? Nhìn tôi già lắm hả?
Trò đùa giữa trẻ con, tôi không muốn tham gia, nhưng tay lại bị Trần Húc Diệu níu lấy, vẻ mặt anh ta nghiêm túc nói: “Giai Nghi, cô còn nhớ lúc chúng ta học năm ba, cô hỏi tôi, cô bé trong ví tiền là ai không, cô nhìn kỹ xem, chính là chị ấy, tôi thật sự đã thích chị ấy mười năm rồi.”
Người đẹp kia ngớ ngác, đôi mắt to đen nhánh nhìn tôi chăm chú, sau đó nước mắt rơi xuống liên tục, cực kỳ đau lòng.
“Trần Húc Diệu, cậu làm gì vậy?” Tôi hơi nhức đầu, tình cảm giữa trẻ con, sao lại rối rắm như thế.
Trần Húc Diệu cũng rất bất đắc dĩ, nhìn tôi nói: “Tôi cũng hết cách rồi, cô ấy quấn lấy tôi nhiều năm như vậy, tôi phiền muốn chết, hơn nữa tôi chỉ khiến cô ấy hết hy vọng mà thôi.”
Hết hy vọng cái gì? Nhàm chán. Trợn mắt, tôi trực tiếp bỏ di, sau lưng truyền tới tiếng khóc của người đẹp, Trần Húc Diệu đi theo phía sau tôi: “Thẩm Xuân Hinh, tôi thật sự thích cô, Phó Thắng Nam
không có tình cảm với cô, sao cô lại không rời khỏi anh ta, tôi có tiền có thế, cô suy nghĩ một chút di.”
Tâm trạng tôi không tốt, không muốn nghe anh ta nói nhảm nhiều như vậy, chợt ngừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta.
Anh ta thoáng sửng sốt, bước chân vốn đi theo tôi cũng dừng, nhìn tôi cười một cái: “Cô nghĩ xong rồi à?”
“Trần Húc Diệu, bây giờ tôi chính thức cảnh cáo cậu, cách xa tôi một chút, tôi không có hứng thú với loại trẻ ranh lông tóc chưa mọc đủ như cậu, OK?”
Cơn giận trong công ty còn nghẹn lại ð ngực, hôm nay xem như Trần Húc Diệu xui xẻo.
Đè ép khó chịu, tôi trực tiếp tiến vào chung cư Hương Uyển.
Nhưng tôi không ngờ rằng thằng nhóc Trần Húc Diệu này lại đuổi theo, hơn nữa còn kéo tôi lại, mặt mũi tràn đầy tức giận nhìn tôi nói: “Trong mắt cô tôi là trẻ ranh lông tóc chưa mọc đủ à?”
Móa nó chứ, đúng là đồ cao da chó không gỡ ra được.
“Đúng, Trần Húc Diệu, cậu có
phiền hay không? Tôi… Á.” Anh ta trực tiếp vác tôi lên. ông tóc chưa mọc đủ, để tôi cho cô xem, tôi mọc đủ hay chưa.” Giọng nói của anh ta vừa hung dữ và nghiêm túc, càng nói càng bực bội, còn nặng nề đánh mông tôi hai cái.
Tôi xóc nảy tới váng đầu hoa mắt, thằng nhóc thối này nhìn thì gầy teo, nhưng bả vai rộng lớn vừa khéo đè vào dạ dày của tôi, cộng thêm tôi lại mang thai.
Đi chưa được mấy bước, tôi kéo anh ta hô to: “Trần Húc Diệu,
cậu mau thả tôi xuống đi, tôi mang
thai, cậu làm như vậy quá nguy hiểm”
Vốn dĩ anh ta đi rất gấp, vừa nghe tôi nói xong chợt ngừng tại, thả tôi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào tôi: “Bao lâu rồi?”
Tôi hơi choáng váng, ôm trán nói: “Hai tháng, cậu muốn điên thì mau về nhà mình điên đi, đừng ở đây giày vò người khác.”
Đúng là muốn chết.
“Của Phó Thắng Nam hả?”
Tôi chửi thể, nhịn lắm mới không nồi giận, nhìn anh ta nghiêm túc nói: “Tôi là vợ anh ấy, trừ anh ấy ra, tôi còn có thể mang thai con ai được nữa, cậu mau về nhà đi.”
“Anh ta biết không?” Thằng ranh này còn nóng nảy, chặn trước mặt tôi, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn anh ta, tôi hơi bất đắc dĩ nói: “Biết, anh ấy là cha của đứa bé, anh ấy không biết thì còn ai biết.”
Thấy vẻ mặt anh ta mê mang, tâm trạng tôi lại không tốt, cả người thật sự mỏi mệt, tôi không muốn cãi nhau với anh ta, tôi trực tiếp về chung cư.
Quả nhiên Vũ Linh không khác những gì tôi nghĩ, có lẽ ở trong cục cảnh sát ngủ không ngon giấc, lúc tôi về, cô ấy ở trong phòng ngủ rất say.
Quá lâu không tới đây, nơi này đã rối tung lên, tôi dọn dẹp một chút, rửa hoa quả ngồi trong phòng khách vừa nhìn điện thoại, vừa chð Vũ Linh dậy.
Nhưng không ngờ rằng tôi cũng ngủ mất, đến khi tôi tỉnh lại thì nhìn thấy Vũ Linh để lại tờ giấy trên bàn trà, nói là ra ngoài mua Ít đồ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương