Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 50: Người đàn ông của cô năm trong ngực người khác
Thấy sắc trời bên ngoài cũng đã tối, tôi dứt khoát về căn hộ của mình, tôi và Vũ Linh ðở cùng một tầng, ở ngay bên cạnh.
Về nhà nhìn đồng hồ đã là mười một giờ đêm rồi, điện thoại rung mấy lần, tôi nhìn thoáng qua, là số lạ.
Vốn dĩ tôi không muốn nghe máy, nhưng đối phương cứ gọi mãi,
tôi bắt máy, mờ miệng nói: “Xin chào.”
“Thầm Xuân Hinh.” Giọng nói này… Kiều Cảnh Thần?
Hơn nửa đêm anh ta gọi cho tôi làm gì? “Có chuyện gì không?”
“Thẩm Xuân Hinh, đêm nay Phó Thắng Nam vẫn chưa về nhỉ.” Câu này nghe có chút hả hê: “Cô thật sự cho rằng trong bụng mình có thêm một đứa bé thì cô sẽ mẹ quý nhð con hả? Bây gið tôi cực kỳ thương hại cô, chồng cô đang nằm với người phụ nữ khác, một mình cô trông phòng, cảm giác không dễ chịu đúng không?”
Tôi đưa tay lên day trán: “Tổng giám đốc Kiều, anh bị bệnh hay sao mà nửa đêm lại gọi cho tôi? Chẳng lẽ Lâm Hạnh Nguyên và Phó Thắng Nam lên giường không gọi anh hả? Trong lòng anh khó chịu nên mới tìm tôi trút giận đúng không?”
Dừng một chút, tôi tiếp tục nói: “Nếu anh thật sự thích Lâm Hạnh Nguyên, tôi cảm thấy anh có thể thương lượng với Phó Thắng Nam, nói không chừng ba người các anh còn có thể… Đừng có rảnh
rỗi thì gọi điện cho tôi, tự anh một mình trông phòng khó chịu, không có nghĩa là có thề lấy tôi xả giận.”
“Thầm Xuân Hinh con mẹ nó cô…” Tôi không nghe câu tiếp theo của Kiều Cảnh Thần mà trực tiếp cúp điện thoại.
Hôm nay, mọi chuyện đều rối bời, công việc còn chưa xong, vấn đề tình cảm lại xuất hiện.
Chung cư Hương Uyển không lớn, căn hộ khoảng một trăm mét vuông, một người ở khá thoải mái, ban ngày quá nhiều chuyện phiền lòng, tôi có hơi bực bội.
Ban nãy đã ngủ một giấc, bây giờ không ngủ được lại nhàm chán, tôi dứt khoát mờ máy tính, chuẩn bị xem tài liệu.
Mở hòm thư ra, cái mail kia khiến cơ thể tôi chợt cứng lại, suýt chút nữa tôi đã quên mất việc này. Vốn dĩ định giao tất cả kiểm toán của tập đoàn Phó Thiên cho Tinh Kỳ, nhưng tôi không ngờ rằng giai đoạn sau Tinh Kỳ lại đào hố cho tôi, vì vậy mới gọi cho Thầm Minh Thành, nhờ anh ta gửi cho tôi một phần tư liệu của An Cường những năm gần đây, vốn định dùng những thứ này để ngăn An Cường gây chuyện.
Nhưng bây giờ Tinh Kỳ không muốn giải quyết việc kiểm toán của Kiều Dương, cuối cùng tôi chỉ có thể giao việc kiểm toán của Kiều Dương cho An Cường, vì vậy phần tư liệu của Thẩm Minh Thành đã trở nên vô dụng.
Tôi trực tiếp bỏ qua, nếu không phải tình thế bắt buộc, tôi không muốn nhắc tới cái tên Thẩm Minh Thành này nữa.
Rất nhiều chuyện trôi qua cũng chỉ có thể vẽ lên một chút, vẫy tay chào lúc trước.
Chuông cửa vang lên, chắc là Vũ Linh mua đồ đã về, tôi đứng dậy, có lẽ do ngồi dậy nên đầu choáng váng một trận.
Tôi mờ cửa, cúi đầu tìm dép lê cho cô ấy, hơi chóng mặt nói: “Cậu ra ngoài mua gì vậy? Đi lâu thế!”
Đặt dép lông ở cửa ra vào, thấy cô ấy không lên tiếng, tôi không khỏi nhìn sang.
Đột nhiên tôi nhìn thấy một người đàn ông mặt mày u ám, ánh mắt thâm sâu khó dò, thân hình thon dài đứng trước cửa, giống như thần giữ cửa.
Tôi không khỏi nhíu mày, bây giờ không phải anh nên nằm trên giường của Lâm Hạnh Nguyên sao? Chạy tới chỗ này làm gì?
Vốn đã mờ cửa, tôi đẩy ra, chuẩn bị đóng lại.
Cửa bị chặn lại, Phó Thắng Nam trầm mặt: “Cô đang chờ ai?”
Cửa bị anh đẩy vào, không đóng được, tôi cũng chẳng muốn quan tâm, miễn cưỡng hỏi: “Trời tối yên tĩnh em còn có thể đợi ai, tất nhiên là đang đợi người hóa giải sự trống vắng của em rồi.”
Ánh mắt của Phó Thắng Nam
lóe lên một tia sáng lạnh sắc bén, khẽ cười một tiếng, đi tới chặn tôi ở cửa: “Hóa giải sự trống vắng ư?”
Anh đầy hông, nặng nề đụng vào tôi: “Cô cảm thấy như thế này có thể giúp cô hóa giải sự trống vắng hay không?”
Người mặt dày e là cũng phải xấu hồ.
“Tại sao không nói chuyện?” Cả người anh áp sát vào tôi.
Đôi môi mỏng hơi lạnh khẽ đặt lên trán tôi như chuồn chuồn lướt nước, sau đó hỏi.
“Tại sao không trờ về?” Vừa nói chuyện, anh vừa cắn môi tôi một cái, giọng nói khô khốc: “Trốn tới chỗ này làm gì?”
“Phó Thắng Nam, anh thả em ra.” Tôi chưa bao giờ thấy người vô liêm sỉ như vậy, giây trước còn nâng Lâm Hạnh Nguyên trong tay, giây sau đã phát điên ở chỗ này.
Cơ thề bị anh đè lại, anh nói nhỏ: “Cô cảm thấy bây gið tôi còn có thể thả ra ư?”
Nếu là bình thường, chỉ sợ tôi đã làm càn theo anh, nhưng kề từ lần trước, mỗi khi anh chạm vào tôi, tôi gần như đều không thề đáp lại.
Anh nhíu mày, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo: “Không có phản ứng với tôi ư?”
Tôi há mồm, nhưng không nói được câu nào.
Anh chợt giữ lấy tay tôi, kéo tôi vào phòng tắm, đặt tôi dưới vòi hoa sen, sau đó mở nước, không chút thương tiếc xả nước lạnh như băng lên người tôi.
“Phó Thắng Nam, anh đang làm gì vậy?” Tôi có chút bực bội: “Anh đang làm gì thế? Nếu như anh muốn thì đi tìm Lâm Hạnh Nguyên, bảo cô ấy thỏa mãn anh là được, anh ở đây làm khó một người phụ nữ có thai làm gì?”
Người một lòng hướng về Lâm Hạnh Nguyên là anh, che chờ Lâm Hạnh Nguyên trong lòng bàn tay cũng là anh, nếu đã như vậy, tại sao không thể để một mình tôi tìm chỗ chữa thương, cần gì phải chạy tới tra tấn tôi?
Bàn tay để ở khóa kéo của Phó Thắng Nam dừng lại, quả bom vốn chạm vào là nồ ngay, đột nhiên ngừng lại, trầm mặc một lúc lâu, anh tắt vòi hoa sen, cơ thể thon dài lùi về sau vài bước, kéo dài khoảng cách với tôi.
Tôi nhìn anh, cơ thể vốn dĩ không có bao nhiêu sức lực, sau khi mất đi sự chống đỡ của anh, tôi trượt ngồi xuống đất.
Có lẽ là sau mấy ngày oi bức, đột nhiên bên ngoài nổ sấm chớp, đổ mưa to.
Trong phòng tắm yên tĩnh tới đáng sợ, vốn dĩ tôi cho là Phó Thắng Nam tức giận nên dừng lại, nhưng một lát sau lại phát hiện không phải.
Anh tỉnh táo lại, chỉnh lại quần áo trên người, sau đó nhìn tôi nói:
“Cô nghỉ ngơi thật tốt di.”
Sau đó liền xoay người bỏ đi. Cảm xúc này đến một cách khó hiểu, đi cũng khó hiểu.
Lúc Vũ Linh đi vào, tôi vẫn ngồi trong phòng tắm ngần người, thấy tôi chật vật như vậy, cô ấy hét lên: “Thầm Xuân Hinh, cậu không muốn sống nữa hả? Sao lại biến mình thành như vậy? Cậu không thương tiếc bản thân thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng một xíu chứ.”
Tôi bị cô ấy kéo ra khỏi phòng tắm, có chút ngơ ngác ngồi trên
giường để mặc cô ấy lau tóc cho mình.
Một lúc lâu sau, tôi mở miệng hỏi Vũ Linh: “Cậu nói xem, một người đàn ông có vì một đứa bé mà yêu một người phụ nữ không?”
Về nhà nhìn đồng hồ đã là mười một giờ đêm rồi, điện thoại rung mấy lần, tôi nhìn thoáng qua, là số lạ.
Vốn dĩ tôi không muốn nghe máy, nhưng đối phương cứ gọi mãi,
tôi bắt máy, mờ miệng nói: “Xin chào.”
“Thầm Xuân Hinh.” Giọng nói này… Kiều Cảnh Thần?
Hơn nửa đêm anh ta gọi cho tôi làm gì? “Có chuyện gì không?”
“Thẩm Xuân Hinh, đêm nay Phó Thắng Nam vẫn chưa về nhỉ.” Câu này nghe có chút hả hê: “Cô thật sự cho rằng trong bụng mình có thêm một đứa bé thì cô sẽ mẹ quý nhð con hả? Bây gið tôi cực kỳ thương hại cô, chồng cô đang nằm với người phụ nữ khác, một mình cô trông phòng, cảm giác không dễ chịu đúng không?”
Tôi đưa tay lên day trán: “Tổng giám đốc Kiều, anh bị bệnh hay sao mà nửa đêm lại gọi cho tôi? Chẳng lẽ Lâm Hạnh Nguyên và Phó Thắng Nam lên giường không gọi anh hả? Trong lòng anh khó chịu nên mới tìm tôi trút giận đúng không?”
Dừng một chút, tôi tiếp tục nói: “Nếu anh thật sự thích Lâm Hạnh Nguyên, tôi cảm thấy anh có thể thương lượng với Phó Thắng Nam, nói không chừng ba người các anh còn có thể… Đừng có rảnh
rỗi thì gọi điện cho tôi, tự anh một mình trông phòng khó chịu, không có nghĩa là có thề lấy tôi xả giận.”
“Thầm Xuân Hinh con mẹ nó cô…” Tôi không nghe câu tiếp theo của Kiều Cảnh Thần mà trực tiếp cúp điện thoại.
Hôm nay, mọi chuyện đều rối bời, công việc còn chưa xong, vấn đề tình cảm lại xuất hiện.
Chung cư Hương Uyển không lớn, căn hộ khoảng một trăm mét vuông, một người ở khá thoải mái, ban ngày quá nhiều chuyện phiền lòng, tôi có hơi bực bội.
Ban nãy đã ngủ một giấc, bây giờ không ngủ được lại nhàm chán, tôi dứt khoát mờ máy tính, chuẩn bị xem tài liệu.
Mở hòm thư ra, cái mail kia khiến cơ thể tôi chợt cứng lại, suýt chút nữa tôi đã quên mất việc này. Vốn dĩ định giao tất cả kiểm toán của tập đoàn Phó Thiên cho Tinh Kỳ, nhưng tôi không ngờ rằng giai đoạn sau Tinh Kỳ lại đào hố cho tôi, vì vậy mới gọi cho Thầm Minh Thành, nhờ anh ta gửi cho tôi một phần tư liệu của An Cường những năm gần đây, vốn định dùng những thứ này để ngăn An Cường gây chuyện.
Nhưng bây giờ Tinh Kỳ không muốn giải quyết việc kiểm toán của Kiều Dương, cuối cùng tôi chỉ có thể giao việc kiểm toán của Kiều Dương cho An Cường, vì vậy phần tư liệu của Thẩm Minh Thành đã trở nên vô dụng.
Tôi trực tiếp bỏ qua, nếu không phải tình thế bắt buộc, tôi không muốn nhắc tới cái tên Thẩm Minh Thành này nữa.
Rất nhiều chuyện trôi qua cũng chỉ có thể vẽ lên một chút, vẫy tay chào lúc trước.
Chuông cửa vang lên, chắc là Vũ Linh mua đồ đã về, tôi đứng dậy, có lẽ do ngồi dậy nên đầu choáng váng một trận.
Tôi mờ cửa, cúi đầu tìm dép lê cho cô ấy, hơi chóng mặt nói: “Cậu ra ngoài mua gì vậy? Đi lâu thế!”
Đặt dép lông ở cửa ra vào, thấy cô ấy không lên tiếng, tôi không khỏi nhìn sang.
Đột nhiên tôi nhìn thấy một người đàn ông mặt mày u ám, ánh mắt thâm sâu khó dò, thân hình thon dài đứng trước cửa, giống như thần giữ cửa.
Tôi không khỏi nhíu mày, bây giờ không phải anh nên nằm trên giường của Lâm Hạnh Nguyên sao? Chạy tới chỗ này làm gì?
Vốn đã mờ cửa, tôi đẩy ra, chuẩn bị đóng lại.
Cửa bị chặn lại, Phó Thắng Nam trầm mặt: “Cô đang chờ ai?”
Cửa bị anh đẩy vào, không đóng được, tôi cũng chẳng muốn quan tâm, miễn cưỡng hỏi: “Trời tối yên tĩnh em còn có thể đợi ai, tất nhiên là đang đợi người hóa giải sự trống vắng của em rồi.”
Ánh mắt của Phó Thắng Nam
lóe lên một tia sáng lạnh sắc bén, khẽ cười một tiếng, đi tới chặn tôi ở cửa: “Hóa giải sự trống vắng ư?”
Anh đầy hông, nặng nề đụng vào tôi: “Cô cảm thấy như thế này có thể giúp cô hóa giải sự trống vắng hay không?”
Người mặt dày e là cũng phải xấu hồ.
“Tại sao không nói chuyện?” Cả người anh áp sát vào tôi.
Đôi môi mỏng hơi lạnh khẽ đặt lên trán tôi như chuồn chuồn lướt nước, sau đó hỏi.
“Tại sao không trờ về?” Vừa nói chuyện, anh vừa cắn môi tôi một cái, giọng nói khô khốc: “Trốn tới chỗ này làm gì?”
“Phó Thắng Nam, anh thả em ra.” Tôi chưa bao giờ thấy người vô liêm sỉ như vậy, giây trước còn nâng Lâm Hạnh Nguyên trong tay, giây sau đã phát điên ở chỗ này.
Cơ thề bị anh đè lại, anh nói nhỏ: “Cô cảm thấy bây gið tôi còn có thể thả ra ư?”
Nếu là bình thường, chỉ sợ tôi đã làm càn theo anh, nhưng kề từ lần trước, mỗi khi anh chạm vào tôi, tôi gần như đều không thề đáp lại.
Anh nhíu mày, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo: “Không có phản ứng với tôi ư?”
Tôi há mồm, nhưng không nói được câu nào.
Anh chợt giữ lấy tay tôi, kéo tôi vào phòng tắm, đặt tôi dưới vòi hoa sen, sau đó mở nước, không chút thương tiếc xả nước lạnh như băng lên người tôi.
“Phó Thắng Nam, anh đang làm gì vậy?” Tôi có chút bực bội: “Anh đang làm gì thế? Nếu như anh muốn thì đi tìm Lâm Hạnh Nguyên, bảo cô ấy thỏa mãn anh là được, anh ở đây làm khó một người phụ nữ có thai làm gì?”
Người một lòng hướng về Lâm Hạnh Nguyên là anh, che chờ Lâm Hạnh Nguyên trong lòng bàn tay cũng là anh, nếu đã như vậy, tại sao không thể để một mình tôi tìm chỗ chữa thương, cần gì phải chạy tới tra tấn tôi?
Bàn tay để ở khóa kéo của Phó Thắng Nam dừng lại, quả bom vốn chạm vào là nồ ngay, đột nhiên ngừng lại, trầm mặc một lúc lâu, anh tắt vòi hoa sen, cơ thể thon dài lùi về sau vài bước, kéo dài khoảng cách với tôi.
Tôi nhìn anh, cơ thể vốn dĩ không có bao nhiêu sức lực, sau khi mất đi sự chống đỡ của anh, tôi trượt ngồi xuống đất.
Có lẽ là sau mấy ngày oi bức, đột nhiên bên ngoài nổ sấm chớp, đổ mưa to.
Trong phòng tắm yên tĩnh tới đáng sợ, vốn dĩ tôi cho là Phó Thắng Nam tức giận nên dừng lại, nhưng một lát sau lại phát hiện không phải.
Anh tỉnh táo lại, chỉnh lại quần áo trên người, sau đó nhìn tôi nói:
“Cô nghỉ ngơi thật tốt di.”
Sau đó liền xoay người bỏ đi. Cảm xúc này đến một cách khó hiểu, đi cũng khó hiểu.
Lúc Vũ Linh đi vào, tôi vẫn ngồi trong phòng tắm ngần người, thấy tôi chật vật như vậy, cô ấy hét lên: “Thầm Xuân Hinh, cậu không muốn sống nữa hả? Sao lại biến mình thành như vậy? Cậu không thương tiếc bản thân thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng một xíu chứ.”
Tôi bị cô ấy kéo ra khỏi phòng tắm, có chút ngơ ngác ngồi trên
giường để mặc cô ấy lau tóc cho mình.
Một lúc lâu sau, tôi mở miệng hỏi Vũ Linh: “Cậu nói xem, một người đàn ông có vì một đứa bé mà yêu một người phụ nữ không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương