Tống Thì Hành
Chương 464: Sợ hãi (1)
Trong thành Khai Phong đã hỗn loạn. Sứ giả Nữ Chân tại Khai Phong bị người ta ám sát cũng không phải là việc nhỏ. Phủ Doãn Khai Phong Ngô Mẫn tức thì hoảng sợ, vội vàng phái ra nhân sự, phong tỏa chín cửa thành, tập nã hung thủ. Chỉ có điều hung thủ kia đã chết rồi, cho dù là phái ra nhiều người hơn nữa cũng không có tác dụng gì, càng làm cho toàn thành hỗn loạn chó gà không yên, người người lo lắng đề phòng. Ngọc Doãn hộ tống Triệu Kham trở về Hoàng thành thì hắn tập tức về nhà. Dọc đường đi, nhìn thấy sai dịch và cấm quân phủ Khai Phong cầm đao sáng loáng vẻ mặt hung hãn đi kiểm tra trên đường phố. Cũng may Ngọc Doãn là người quen mặt nên cũng không gặp phải nhiều phiền toái. Nhưng nhìn bộ dạng những quân tốt này như lâm đại địch, trong lòng không khỏi có chút buồn cười. Về đến nhà, Ngọc Doãn cất bước vào cửa chính thì thấy Yến Nô từ trong nhà bếp đi ra, bên cạnh là Dương Kim Liên. Thấy dáng vẻ bình tĩnh của nàng, Ngọc Doãn cũng không kìm được tán thưởng một tiếng. Khí chất thật trầm ổn! Chân trước vừa mới giết người, sau lưng lại trở thành bà chủ bận rộn việc nhà như bình thường. Tuy nhiên cẩn thận ngẫm lại, cũng bình thường. Yến Nô giết người ít sao? Trận chiến tại Triêu Dương môn, người Nữ Chân chết trong tay Yến Nô gần trăm người, một nhân vật đã trải qua như thế, sao có thể thiếu kiên nhẫn, chứ đừng nói chi là chỉ bắn chết một tên phu xe thôi. - Tiểu Ất ca, bên ngoài tốt chứ. Yến Nô nhìn đến Ngọc Doãn lúm đồng tiền đẹp lập tức lộ ra tươi cười. Giọng nói như thế nghe như là tranh công làm cho Ngọc Doãn cũng không nhịn được cười. - Ổn lắm, sắp lật cả trời rồi. - Hả? - Sứ giả Nữ Chân bị ám sát, Nam Nha hạ lệnh toàn thành giới nghiêm. Cấm quân Tam Nha xuất động kiểm tra tìm kiếm hung thủ toàn đường phố. - Vậy... - Không sao đâu, hung thủ đã chết rồi, là một nhóm tử sĩ. Hai người nhìn như là nói chuyện phiếm trên thực tế cũng là kết nối tin tức. Gia đình Yến Nô có tiếng là học giỏi sâu xa, thừa hưởng tuyệt nghệ của Chu Đồng, xạ thuật kinh người. Khí lực nàng không nhỏ, có thể kéo được cường cung hai thạch. Lần phục kích này, Ngọc Doãn giao nhiệm vụ cho Yến Nô, đó là ngăn cản xe ỷ của Tiêu Khanh chạy thoát. Nếu giết ngừơi trước công chúng, khó tránh khỏi sẽ khơi lên một sự rung chuyển to lớn, chẳng bằng xử lý Tiêu Khánh thần không biết quỷ không hay là tốt nhất. Yến Nô ở bên trong rừng đào trên bờ đê sông Biện dùng Điêu Linh tiễn trong quân thường dùng bắn chết phu xe và ngựa kéo. Sau khi vứt cung tiễn đi, nàng nhanh chóng rời khỏi. Tình cảnh lúc ấy căn bản không có ai để ý sự hiện hữu của nàng. Cộng thêm Yến Nô cũng là địa đầu xà chính gốc Khai Phong, trước khi sự việc chưa bị bùng nổ thì nàng đã về đến nhà rồi. Thế nên Ngọc Phủ to như vậy nhưng rất nhiều người cũng không biết Yến Nô đã đi ra ngoài. Cho dù là biết Yến Nô ra ngoài, thì cũng đều nghĩ đến nàng là đi chợ mua thức ăn, không khả năng liên hệ nàng với chuyện thích khách phục kích Tiêu Khánh là một. Nghe Ngọc Doãn nói, Yến Nô thở phào nhẹ nhõm. - Phủ Khai Phong này từ sau khi bị Lỗ tặc vây thành thì cũng đã quá hỗn loạn rồi. - Đúng vậy, vô cùng loạn. Hai người hiểu ý cười, chuyển đề tài. Dương Kim Liên hồn nhiên không biết chuyện gì xảy ra, vui vẻ nói: - Hôm nay Trung thu, chúng ta ở trong viện ngắm trăng, thấy thế nào? - Rất tốt. Ngọc Doãn lập tức hưởng ứng nói: - Nhắc đến cũng lâu rồi ta chưa gảy hồ cầm, cảm thấy hơi lạ lẫm. Hôm nay ngày tốt cảnh đẹp sẽ đánh đàn trợ hứng. Đúng rồi, đừng quên mang lễ vật đến tặng Lý trưởng lão. Lý trưởng lão, đó là Lý Sư Sư. Hiện giờ nàng xuất gia làm ni cô trong Quan Âm Viện, làm trụ trì Quan Âm Viện. Ngày bình thường nàng cũng tới Ngọc phủ ngồi một chút, đàm luận nhạc luật với Ngọc Doãn, hoặc là truyền thụ việc nữ công với Yến Nô Dương Kim Liên. Thường xuyên qua lại cũng coi như người một nhà. Yến Nô và Dương Kim Liên nghe xong, liền liên tục đáp ứng. Ngọc Doãn thì đi vào thư phòng, dựa vào lan can. Lúc này, chân trời phía Tây một ráng đỏ, lại không biết hồ Kim Minh kia đã loạn thành bộ dạng như nào rồi. Đúng như Ngọc Doãn phỏng đoán, hồ Kim Minh đã thành hỗn loạn. Sứ giả một quốc gia bị ám sát tại Khai Phong, từ có Tống tới nay, vẫn là lần đầu tiên phát sinh. Chứ đừng nói chi là sứ giả này là sứ giả Nữ Chân. Triệu Hoàn đang gấp rút chữa lại quan hệ với nước Kim, không ngờ rằng lại phát sinh chuyện này. Tin tức truyền đến, Triệu Hoàn lập tức ngây người. Đang yên lành sao lại xảy ra chuyện này? - Tiêu tướng công có sao không? Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Triệu Hoàn, Từ Xứ Nhân thầm thở dài. Y có thể hiểu Triệu Hoàn nóng lòng tạo lại quan hệ tốt với nước Kim, nhưng lại không thể chấp nhận phương thức và phương pháp của Triệu Hoàn.Vì củng cố ngôi vị Hoàng đế, ngàn vạn tướng sĩ máu tươi chảy một cách vô nghĩa rồi. Rõ ràng là một trận đại thắng lại đổi lấy một kết quả thê lương. Mặc dù là xuất phát từ mục đích chính trị, nhưng nghĩ như nào cũng đều cảm thấy làm cho người ta khó có thể chấp nhận được. Tiêu Khánh? Từ Xứ Nhân cười lạnh trong lòng. Y đã nhận được tin tức, Tiêu Khánh đã chết! Về phần là bị ai giết chết, hay là liên quan đến ai, y cũng không rõ. Dù sao, chỉ cần Tiêu Khánh chết là tốt rồi, sự tình khác không quan hệ tới y. Phủ doãn Khai Phong Ngô Mẫn nói: - Quan gia không cần phải lo lắng, theo như tùy tùng đi theo Tiêu Khánh nói, khi thích khách phục kích, Tiêu Khánh đã được vây cánh cứu đi, hẳn là không ảnh hưởng tới tính mạng. Tuy nhiên cho tới bây giờ, Tiêu Khánh không có tin tức gì, có khả năng là bị thương. - Hy vọng là thế. Triệu Hoàn nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt có chút tái nhợt bật chợt lại đỏ bừng lên lạnh lùng nói: - Đã tra được kẻ nào gây nên chưa? Ngô Mẫn vội vàng nói: - Theo như lời người dân lúc ấy ở đó, khi thích khách ra tay từng hô to báo thù cho người Liêu. Hơn nữa nghe như khẩu âm Yến Vân. Mặt khác, Ngỗ tác cũng đã kiểm tra tỉ mỉ thi thể thích khách này rồi, phát hiện trên thi thể họ có hình xăm vân tước. Hậu duệ quý tộc người Liêu thích xăm người làm đẹp, mà vân tước lại là có mặt từ Yến Vân, cho nên thần có thể xác định việc này không liên quan tới Đại Tống ta. Ngô Mẫn còn chưa dứt lời, lại nghe có người nói: - Đó là triều đình của ta gây nên, xăm vân tước cũng không phải là kỳ lạ. Thanh âm hơi có vẻ âm trầm, Ngô Mẫn ngẩng đầu nhìn lại, là Hộ Bộ Thượng Thư, môn hạ Thị lang Đường Khác mới nhậm chức. Lại nói tiếp, Ngô Mẫn và Đường Khác đều xuất từ Đông cung. Nhưng hai người chính kiến bất đồng, cho nên cho tới nay, mâu thuẫn thật mạnh. Ngô Mẫn cười lạnh lùng: - Lời Đường Thượng thư nói không phải là không được...Tuy nhiên xăm thân cũ mới ta không phải nhận không ra. Hình xăm vân tước trên người thích khách kia chí ít phải hơn mười năm rồi. Mười năm trước, người Liêu vẫn còn, sao có thể liên quan tới triều đình chúng ta? Có phải Đường Thượng thư cảm thấy muốn triều đình ta liên lụy vào đó, để hai nước trở mặt đúng không? Sắc mặt Triệu Hoàn lập tức trầm xuống. Mà Đường Khác thì cả kinh, vội vàng nói: - Thần tuyệt đối không có ý này. Chỉ là lo lắng bọn đạo tặc áp chế, kính xin quan gia minh giám. Đại thần trong triều bất hòa, trong mắt Triệu Hoàn lại là chuyện tốt. Nhớ ngày đó, Triệu Cát chính là dựa vào sự mâu thuẫn giữa các đại thần trong triều mà nhanh chóng nắm triều đình trong tay. Từ nhỏ y đã biết thuật cân bằng đế vương. Nếu các đại thần đều vắt thành một sợi dây, với y mà nói đều không phải là chuyện tốt. Cho nên, Triệu Hoàn cũng không có lòng truy cứu Đường Khác. Chỉ “hừ” một tiếng, chuyển đề tài. - Việc cấp bách, là phải nhanh một chút tìm được Tiêu tướng công. Nếu Tiêu tướng công thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ sự việc càng thêm phiền toái. Thái Thượng Đạo Quân ít ngày nữa đến Đông Kinh, trẫm không hy vọng vào lúc này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Ngô Mẫn, ngươi lập tức phái người tăng mạnh bảo vệ sứ đoàn, trẫm sẽ để Vương Tông Trụ Điện Tiền Ti phối hợp với ngươi, không được để xảy ra sai sót nào. Trung thu đẹp như vậy mà lại Triệu Hoàn dứt lời, liền bãi giá hồi cung. Ngô Mẫn và Đường Khác nhìn nhau, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi. Từ Xứ Nhân ở một bên lạnh lùng nhìn, trên khuôn mặt gầy yếu lộ ra một nụ cười quỷ quái. Tìm đi, để cho các ngươi đi tìm, cũng sẽ không có bất luận kết quả gì đâu. Nếu Chủng công quyết định làm việc này, sao có thể cho các ngươi tra ra chứ? Đêm đó, toàn thành Khai Phong cấm đi lại ban đêm. Trung thu nguyên niên Tĩnh Khang, tại Khai Phong bao trùm không khí sợ hãi. Vốn tưởng rằng Tiêu Khánh sẽ rất nhanh xuất hiện, nhưng ai có thể nghĩ đã cả đêm nhưng không thấy Tiêu Khanh đâu. Lần này làm cho Triệu Hoàn vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại khẩn trương lên. Hay là thật sự đã xảy ra chuyện? Nhưng ngẫm nghĩ, có lẽ Tiêu Khánh thật sự bị thương, cho nên đã tránh một chốc. Nhưng vấn đề là, Tiêu Khánh không xuất hiện, chuyện kế tiếp sẽ do ai phụ trách? Phóng thích hai vạn tù binh Nữ Chân sắp tới, Tiêu Khánh không có mặt, ai tới chủ trì đây? Đúng rồi, Hoàn Nhan Tông Vọng chưa quay về thì phải? Triệu Hoàn lập tức phái người thông tri sứ đoàn, hỏi tin tức của Hoàn Nhan Tông Vọng. Nhưng kết quả tới lại làm cho Triệu Hoàn có chút thất vọng. Hoàn Nhan Tông Vọng sớm đã rời khỏi Đông Kinh, phỏng chừng lúc này đang trên đường trở về Thượng Kinh. Vì sao ngay cả một chút phong thanh cũng không có? Tiêu Khánh mất tích, Hoàn Nhan Tông Vọng không ở đây, mà phó sứ Nữ Chân Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ rõ ràng là không làm chủ được, thật sự là phiền toái. Không được, nhất định phải tìm Tiêu Khánh! Một ngày Tiêu Khánh không xuất hiện thì thêm một ngày không thể giải quyết được việc, cuối cùng cũng là một chuyện phiền toái. Vì thế cấm quân toàn quân xuất động, truy tìm tung tích của Tiêu Khanh tại phủ Khai Phong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương