Tống Thì Hành
Chương 465: Sợ hãi (2)
Cũng cùng lúc này, trong trạch viện ngõ Hồ Lô bên cửa hàng chính Cao Dương, Hoàn Nhan Tông Vọng mặt âm trầm, căm tức ngồi trước mặt Thiện Ứng, không nói lời nào. - Lang quân chớ tức giận, đây là chỉ bảo của Đại Lang chủ. Thiện Ứng dường như không khác gì trước, chỉ có điều nhìn khí chất trầm tĩnh thêm nhiều. Lão hạ giọng nói: - Lần này Lang quân suất bộ nam hạ, toàn quân bị diệt, làm nam nhi Nữ Chân ta chết thê thảm và nghiêm trọng. Đại Lang chủ vô cùng bất mãn, cho nên hạ chỉ nói lang quân không được tiếp tục nhúng tay vào quân vụ nữa. Nhất định phải nhanh chóng theo ta về Thượng Kinh, chờ đợi hỏi ý. Hoàn Nhan Tông Vọng sắc mặt xanh mét, sau một lúc lâu cả giận nói: - Là do gã Niêm Hãn kia châm ngòi đúng không? Lại nói tiếp, lần này nam hạ vây thành, nếu Tây Lộ quân của Hoàn Nhan Tông Hàn có thể kịp thời phá được Thái Nguyên, xuôi nam tới Khai Phong cùng hỗ trợ lẫn nhau với Hoàn Nhan Tông Vọng, kết quả trận chiến tại Khai Phong có lẽ đã khác. Trong lịch sử, mối nhục Tĩnh Khang cũng chính bởi vì Tây lộ quân nam hạ thành công, cắt đứt liên hệ giữa Quan Trung và Khai Phong, sau đó tạo thành thế bao vây chỉnh thể đối với Khai Phong. Dựa theo thương nghị ban đầu, Đông Lộ quân và Tây Lộ quân của Nữ Chân hai bút cùng vẽ, hai đường xuất phát. Nhưng bởi vì Tuyên phủ tư Phó Đô tổng quản Hà Bắc là Vương Bẩm suất Tuyên Phủ Tư tử thủ Thái Nguyên, kiềm chế chặt chẽ binh lực Tây Lộ quân, còn Đông Lộ quân thuộc sở bộ của Hoàn Nhan Tông Vọng một mình nam hạ, thế cho nên binh lực không đủ. Nếu muốn bình phán thì Hoàn Nhan Tông Hàn sẽ bị tội đầu tiên, nhưng Hoàn Nhan Tông Vọng bị bắt, Đông Lộ quân toàn quân bị diệt, khiến cho Hoàn Nhan Tông Hàn được cơ hội nghỉ ngơi. Thiện Ứng cũng biết, giữa Oát Ly Bất và Niêm Hãn có mâu thuẫn từ trước rồi, mà nay đã bùng nổ triệt để. Vì muốn thoát tội mà Niêm Hãn liền không do dự đẩy Oát Ly Bất ra, ý đồ dùng điều này để giảm bớt tội danh của mình. Về phần Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi có tin tưởng Niêm Hãn hay không? Thiện Ứng cũng không rõ. Dù sao lão chỉ nhận mệnh lệnh, là mau chóng dẫn Oát Ly Bất về Thượng Kinh hỏi tội. Nhưng đến tột cùng phải xử trí như thế nào, Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi cũng không nói rõ với Thiện Ứng. Chỉ có điều Thiện Ứng không nghĩ tới, mới đến Đông Kinh đã gặp phải phiền toái như này. Tiêu Khánh bị ám sát mất tích, đến nay vẫn không có tin tức, làm cho lão không thể không lo lắng? Theo lý mà nói Tiêu Khánh không ở đây thì sẽ do Hoàn Nhan Tông Vọng ra mặt chủ trì đại cuộc. Nhưng Thiện Ứng cũng không dám quyết định như vậy. Mệnh lệnh của Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi đã tách Hoàn Nhan Tông Vọng ra khỏi Đông Lộ quân. Đại khái ý tứ này Thiện Ứng cũng có thể lý giải. Đơn giản là không muốn Hoàn Nhan Tông Vọng tiếp tục cầm giữ binh quyền. Người Nữ Chân nhìn như đoàn kết, trên thực tế bên trong cũng tranh đấu không ngớt. Niêm Hãn cũng vậy, Oát Ly Bất cũng thế, đều là hậu duệ của Hoàn Nhan A Cốt Đả. Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi tuy là Đại lang chủ nhưng vị trí lại không ổn định. Ông ta cũng muốn con cháu mình kế thừa ngôi vị Hoàng đế, như vậy bất kể là để Niêm Hãn hay là Oát Ly Bất cũng không phải là chuyện tốt. Tốt nhất vẫn là để con cháu mình nắm giữ. Hoàn Nhan Tông Vọng chăm chú nhìn Thiện Ứng, sau đó thở dài thật sâu. - Chỉ sợ Tiêu Tướng công dữ nhiều lành ít. - Ta biết. - Biết thì sao còn muốn ta lúc này rời khỏi? Thiện Ứng cúi đầu, không trả lời. Hoàn Nhan Tông Vọng không phải người ngu, trên thực tế người này cũng cực thông minh. Ngay lập tức, y cười lạnh một tiếng, vẻ lo lắng trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ bình tĩnh. - Ta hiểu. Y thở dài, trầm giọng nói: - Nếu Tiêu tướng công thật sự gặp chuyện không may, ai tới chủ trì đại cục? - Đại Lang chủ tự có chủ trương, hơn nữa trong sứ đoàn còn có Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ, chắc có thể giải quyết được phiền toái trước mắt. Tuy nhiên, làm sao Lang quân biết Tiêu Tướng công đã gặp chuyện không may? Hoàn Nhan Tông Vọng đã trầm mặc! Sau một lúc lâu, y hạ giọng nói: - Ta và ngươi đều khinh thường người Nam. Tuy rằng lão Triệu Quan gia này không đáng là gì, nhưng trong người Nam thật sự có anh hào. Trước khi có người ám sát Tiêu tướng công, ta đã biết sự việc sẽ không đơn giản như vậy. Mà nay giữa ban ngày ban mặt lại phát sinh việc phục kích, gần trăm thích khách mà không một ai sống sót...Quốc sư, ngươi cũng đã biết điều này chứng tỏ gì không? Thiện Ứng lắc đầu: - Ta không biết. - Hừ, tuy nói những người này nói khẩu âm Yến Vân, còn có mấy hình xăm vân tước trên người, nói cái gì mà báo thù cho người Liêu...Nhảm nhí! Dư nghiệt người Liêu nay chiếm cứ Tây Liêu, tuy nói đứng vững gót chân nhưng sự thật là đang phụ thuộc và Tây Hạ. Bọn họ không có khả năng có hành động, cũng không có đảm lược này, mà nếu có thì chưa chắc Tây Hạ đã đồng ý. Cho nên, ta kết luận việc này không liên quan tới người Liêu. Vậy có khả năng động thủ nhất chính là người Nam. Nhưng trong đám người trên triều, có thể dự trữ đào tạo rất nhiều tử sĩ này, đồng thời lại có hình xăm hơn mười năm trên người, tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Chắc chán không phải là Lão Triệu quan gia, ta suy đoán hành động ám sát lần này chắc chắn là do một kẻ có địa vị cực cao, có thực lực rất lớn. Kẻ đó đã nhìn ra Tiêu tướng công rất quan trọng đối với Đại Kim ta, cho nên mới không tiếc bất cứ giá nào, muốn ám sát Tiêu tướng công. Quốc sư, ta có một cảm giác, người kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha ta, thậm chí có thể tiếp tục hành sát Tiêu tướng công. Nói xong lời nói này, chẳng biết tại sao, Hoàn Nhan Tông Vọng đột nhiên nảy sinh một cảm giác sợ hãi khôn kể. Sắc mặt Thiện Ứng cũng không tốt, chỉ lẳng lặng nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng, sau một lúc lâu đột nhiên đứng lên nói: - Lang quân yên tâm, ta nhận sự nhờ vả của Đại Lang chủ nhất định phải bảo vệ ngươi chu toàn. Tuy nhiên ngươi nói cũng không có sai, Khai Phong không phải là nơi nên ở lâu, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lên đường, mau chóng rời khỏi nơi này. Về phần chuyện khác, lang quân không cần phải lo nghĩ nữa. Sắc mặt Hoàn Nhan Tông Vọng đã khôi phục như bình thường, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: - Ta không lo nghĩ thì mọi việc sẽ tốt sao? Y trầm ngâm một lát, nghiêm mặt nói: - Quốc sư, ta đại khái có thể đoán ra tâm tư của Lang chủ. Nếu Tiêu tướng công thật sự gặp chuyện không may, chỉ sợ sẽ do Bồ Lỗ Hổ đến chủ trì đại cục. Không phải là ta nói Bồ Lỗ Hổ không đảm đương được việc mà là hắn còn quá trẻ khó có thể ngăn chặn được tình huống này. Tốt nhất hãy để Tông Hiền chủ trì đại cục, uy vọng hắn cao, Bồ Lỗ Hổ không thể sánh bằng. Tuy nói hơi lỗ mãng chút nhưng thời điểm mấu chốt có thể quyết định được việc. Nếu Tông Hiền chủ trì đại cục thì còn có một đường sống. Nếu để Bồ Lỗ Hổ chủ trì, rất có thể... Hoàn Nhan Tông Vọng nói ra như vậy đã biểu lộ thái độ. “Ta rời khỏi nơi tranh đấu quyền lực này, ta cũng có thể giao Đông Lộ quân ra, nhưng không thể giao Thống soát cho Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ.” Y có thể đoán ra tâm tư của Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi nên tự nhận lui một bước dài. Thiện Ứng ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói: - Lang quân yên tâm, ta sẽ đi thảo luận với Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ về việc này. - Quốc sư, tính mạng hai vạn binh sĩ của Đông lộ quân phó thác cho quốc sư rồi. Hoàn Nhan Tông Vọng dứt lời, đứng dậy vái chào Thiện Ứng. Thiện Ứng thầm kêu khổ: “Nhị Lang quân, chẳng phải ngươi làm vậy là làm khó ta sao? Ngươi đã hiểu tâm tư của Lang chủ, cần gì phải tham dự vào đó nữa? Sở dĩ Lang chủ không muốn để ngươi tiếp tục ở trong Đông Lộ quân, là bởi vì uy vọng ngươi quá cao, muốn nhân cơ hội làm suy yếu binh quyền của ngươi, do đó mới để Bồ Lỗ Hổ nắm giữ đông lộ quân.” Tông Hiền dù giỏi nhưng chưa chắc đã được Lang chủ yêu thích. Nếu làm không tốt, không chừng có thể liên lụy cả Hoàn Nhan Tông Hiền vào trong đó. Chỉ có điều những lời này, lão thật sự không biết nên nói như nào với Hoàn Nhan Tông Vọng. Liền lập tức gật đầu, không có ý kiến gì đi ra ngoài. Oát Ly Bất nhìn theo bóng dáng Thiện Ứng rời đi, bỗng nhiên thở dài một tiếng sâu kín, như lẩm bẩm: - Đông lộ quân, nguy rồi... Sự rung chuyển trong thành Khai Phong bất giác qua một ngày. Sáng sớm, tinh kỳ bay phấp phới trên giáo trường Chư Suất Phủ, Thân quân Thái tử đã xếp thành hàng chỉnh tề. Ngọc Doãn không mặc khôi giáp mà ăn mặc thư sinh, đứng trên Điểm tướng đài lên, ánh mắt chìm lạnh đảo qua quân tốt dưới đài. Tuy nói Triệu Hoàn hao tổn không ít tâm tư tổ chức lại Thân quân Thái tử, nhưng dù gì cũng không thể sánh bằng trước đây. Một trận chiến tại Trần Kiều, mười chỉ còn một, Thân quân Thái tử có thể nói là thương gân động cốt, trong khoảng thời gian ngắn khó mà khôi phục chiến lực được. Tuy nhiên, cũng vậy là đủ rồi! Mà nay Thân quân Thái tử cũng coi như nhân tài đông đúc. Cao Sủng, Hà Nguyên Khánh và bộ hạ cũ vẫn còn, lại có đám người Dương Tái Hưng, Lăng Uy, Địch Thanh, Trương Khởi, Vu Bằng gia nhập. Mặc dù Chu Mộng Thuyết vẫn ở Khai Phong nhưng không thuộc Thân quân Thái tử, nhưng lại tăng thêm Trần Quy, còn tốt hơn so với Chu Mộng Thuyết Chớ đừng nói chi là, Ngô Giới gia nhập, xem như đã hoàn thành tổ kiến Thân quân Thái tử. Không phải là nói Đổng Tiên không giỏi, chỉ có điều so sánh với Ngô Giới, Đổng Tiên rõ ràng không đủ. Y khéo luyện binh nhưng lại không giỏi về lâm trận chỉ huy. Điểm này, ở trận chiến Trần Kiều đã bộc lộ rõ. Có một danh tướng như Ngô Giới, cuối cùng Ngọc Doãn đã có thể yên lòng. Binh mã như thế, cũng coi là dũng mãnh trong cấm quân Tam Nha. Ngọc Doãn nheo mắt lại, trong lòng chờ đợi. Kế tiếp, hắn chỉ tận hết sức chống đỡ mưa gió cho đội binh mã này, để Thân quân Thái tử có thể khỏe mạnh trưởng thành. Đợi khi thật sự thành thục, chắc chắn sẽ bộc phát chiến lực làm người ta sợ hãi. Nghĩ đến đây, trong mắt Ngọc Doãn trở nên ôn hòa hơn. Hắn quơ lấy lệnh tiễn, trầm giọng nói: - Truyền quân lệnh ta, ba quân xuất phát!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương