Tống Thì Hành
Chương 507: Huyết chiến núi Trục Lộc (2)
Tông Hàn mắt đỏ ngầu! Từ tháng 11 khai chiến với Thân quân Thái Tử tới nay, Nữ Chân thực tại bị thiệt hại rất nặng nề. Nếu không có sự xuất hiện của Thân quân Thái Tử, Đại Kim cũng không có khả năng rơi vào thế cục như hiện giờ. Chứ đừng nói chi là, cái chết của hai vạn tù binh về bắc kia cũng với Thiện Ứng, Tông Vọng, Tiêu Khánh đều có thể liên quan mật thiết tới Thân quân thái tử. Mắt thấy Thân quân Thái Tử càng ngày càng gần, Hoàn Nhan Tông Hàn đột nhiên giơ lên thương lớn. Bang bang bang, một trận mõ thanh quanh quẩn trong bóng đêm, trong phút chốc, từ một bên sườn núi Trục Lộc đứng ra vô số quân Kim, giương cung cài tên, nhắm tới quân Tống. Cùng lúc đó, Tông Hàn hét lớn một tiếng, Nữ Chân tam quân đồng thời xuất kích. Gần vạn quân Kim giống như thủy triều từ bên sườn núi Trục Lộc, hướng về Thân quân Thái Tử trên quan đạo đánh tới... - Địch tập kích, bày trận! Trong nháy mắt, quân Tống cũng truyền đến liên tiếp hô tiếng quát. Tuy nhiên, quân Tống mà người Nữ Chân gặp phải không giống như trong dĩ vãng nữa. Thân quân Thái Tử khi gặp phải phục kích cũng không lộ vẻ luống cuốn, ngược lại đâu vào đấy bày trận chống đỡ. Thuẫn bài thủ đều tiến lên, chống đỡ mưa tên bay tới. Hai cánh mã quân cũng nhanh chóng tản ra, trường thương thủ cung tiễn thủ giẫm chân tại chỗ tiến lên. Dưới sự yểm hộ của thuẫn bài thủ, cung tiễn thủ chợt phát động phản kích về phía quân Kim. Trong lúc nhất thời, dưới chân núi Trục Lộc tiếng kêu rung trời, phá vỡ đêm khuya yên tĩnh. Tông Hàn không nghĩ tới, Thân quân Thái Tử cứng cỏi như thế. Đối mặt với phục kích bất thình lình xảy ra mà không hề loạn chút nào. Tuy nhiên ngẫm nghĩ thì cũng bình thường thôi. Nếu không có một đội binh mã như vậy, sao có thể liên tục chiến thắng, đánh cho Nữ Chân chật vật không chịu nổi? - Người Nam, quả là có chút thủ đoạn. Nhưng dù có thủ đoạn thì sao chứ? Trên núi Trục Lộc này đã bày ra thiên la địa võng, vì chính là để toàn diệt Thân quân Thái Tử. Tông Hàn trầm giọng thét ra lệnh: - Thổi tù và! Ô, ô, ô... Tiếng tù và Người Nữ Chân vang lên quanh quẩn trong sơn dã. Từ bốn phương tám hướng lập tức giết ra nhiều đội quân Kim, cuồn cuộn hướng tới quân Tống. Vì để tiêu diệt hoàn toàn Thân quân Thái Tử, Tông Hàn gần như điều động tất cả cả quân Kim. Thậm chí, gã cũng không thông tri người Bạch Đát Đán và người Niêm Bát Cát, càng không nói cho liên quân Tháp Lĩnh. Một trận chiến này, là Nữ Chân chân chính chiến đấu, không thể nào mượn tay người khác được. Nhìn binh lực của Thân quân Thái Tử cũng chỉ trên dưới năm ngàn người, nhưng lại phù hợp với binh lực Thân quân Thái Tử. Trên mặt Tông Hàn đầy dữ tợn, không ngừng phát ra hiệu lệnh. Từng đội kỵ binh quân Kim phóng ra, trong miệng liên tiếp phát ra tiếng kêu gào, hoàn toàn không thấy quân Tống phóng tới tên. Để tiêu diệt Thân quân Thái Tử, Tông Hàn thậm chí điều động Thiết Phù Đồ tinh nhuệ nhất dưới trướng của gã. Kỵ sĩ Thiết phù đồ toàn bộ đều mặt trọng giáp, ngay cả ngựa cũng đều phủ thêm áo giáp. Tên bình thường căn bản không thể tạo thành thương tổn đối với bọn họ, lực sát thương càng đặc biệt kinh người. Tuy nhiên, thế tấn công của quân Kim mặc dù mãnh liệt, nhưng quân Tống lại không hề có bất kỳ dấu hiệu bối rối. Dưới đại kỳ trung quân, một viên quân Tống đội mũ quán giáp, tay cầm một cây thương lớn nhìn quân Kim đánh tới. Y đâu vào đấy phát ra mệnh lệnh. Quân Tống vừa đánh vừa lui, trận hình không loạn chút nào, chậm rãi lui hướng tới một gò núi cách đó không xa. Nhìn trận hình chỉnh tề của quân Tống, Tông Hàn không khỏi âm thầm ngạc nhiên thán phục. - Tướng Tống kia là Ngọc Tiểu Ất? Tay gã chỉ vào chủ tướng quân Tống, quay đầu hỏi thân binh bên cạnh. Rất nhanh, Tông Hàn nghe lời đáp: - Đại Lang quân, gã kia không phải là Ngọc Tiểu Ất, mà là Ngô Giới, Phó Đô Thống Thân quân Thái Tử. - Ngô Giới? Tông Hàn nhăn mày lại, có vẻ kinh ngạc. Vốn tưởng rằng Ngọc Tiểu Ất đích thân truy kích, lại không nghĩ đổi thành Ngô Giới. Trong trận chiến Tùng Tử Khẩu, Hoàn Nhan Tông Hàn và Thân quân Thái Tử giao phong nhiều lần, đối với việc phối trí nhân viên của Thân quân Thái Tử, nên không có gì xa lạ. Gã biết, thủ hạ Ngọc Doãn có một viên đại tướng, tên là Ngô Giới, và một người mưu sĩ tên là Trần Quy, là phụ tá đắc lực của Ngọc Doãn. Ngoài ra, trong Thân quân Thái Tử còn có các Phó tướng Tống là Trương Kỳ, Vu Bằng và Phó Tuyển, cộng thêm Thống Lĩnh Bối Ngôi quân dưới trướng Ngọc Doãn là đám người Cao Sủng, Hà Nguyên Khánh. Ngẫm nghĩ, Ngô Giới suất bộ truy kích, ngược lại cũng chẳng có gì lạ. Nếu Ngọc Doãn là chủ soái, quả quyết không có khả năng khinh thân mạo hiểm. Cũng giống như Hoàn Nhan Tông Hàn gặp phải tình huống như này cũng không có khả năng tự mình truy kích. Tuy nhiên, nếu Ngô Giới được xưng hiệu là phụ tá đắc lực của Ngọc Doãn, nếu có thể đem chém giết được, chắc chắn sẽ tạo nên đả kích rất lớn đối với Ngọc Doãn. Nghĩ đến đây, Tông Hàn càng không chút do dự, sai người lôi vang trống trận, đốc xúc quân Kim tiếp tục công kích. Trong bóng đêm, dưới chân núi Trục Lộc đao quang kiếm ảnh, tiếng kêu không ngừng. Sau khi Thiết phù đồ phát động công kích, khí thế càng kinh người, giết được quân Tống liên tiếp bại lui. Tuy nhiên, Tông Hàn rất nhanh phát hiện tình huống không ổn. Quân Tống tuy rằng lui về phía sau, nhưng đầu trận tuyến cũng không có xuất hiện sự hỗn loạn. Thiết Phù Đồ ngay từ đầu đích thật là sinh ra tác dụng rất lớn, nhưng từ lúc quân Tống lui đến gò đất, uy lực của Thiết phù đồ cũng theo đó mà yếu đi. Mượn địa thế, phá Thiết phù đồ ta! Ngô Giới này thật đúng là nhân tài... Trong lòng Tông Hàn mặc dù không ngừng tán thưởng Ngô Giới, nhưng lại không có nửa điểm nhân từ nương tay. Nếu có thể hoàn toàn tiêu diệt đội nhân mã này, đối với Nữ Chân mà nói, không thể đo lường được lực ảnh hưởng. Cho nên càng tỉnh táo để giết chết tâm tư Ngô Giới. Người Nam không phải là không có người tài ba...Không nói đến Đô Thống Chế Thân quân là Ngọc Doãn kia, mà ngay cả Ngô Giới cũng phi kẻ đầu đường xó chợ. Hơn nữa Nhạc Phi Thạch Môn quan cùng với Hàn Thế Trung đóng quân ở Kế Châu. Yến Sơn phủ nhỏ bé này nhưng lại ngọa hổ tàng long. Đáng tiếc lão Triệu quan gia có mắt không tròng, lại khiến cho những người tài ba này không được thi triển tài hoa, nếu không sao lại có cục diện hôm nay. Sắc trời, đã không còn sớm! Gió càng lúc càng lớn... Tông Hàn biết, không thể kéo lâu nữa, nếu không rất có thể sẽ phát sinh điều không ngờ. Vì thế gã cắn răng một cái, vắt thương thúc ngựa, liền lao xuống núi. Ở phía sau gã, mấy trăm Hợp Trát cũng phóng ngựa múa đao, gia nhập chiến đấu... Trên mô đất, Ngô Giới trầm tĩnh đang xem cuộc chiến. Đối với mặt sự xung phong của quân Kim, y không chút nào kích động, bình tĩnh huy binh mã, chống đỡ quân Kim công kích. Mắt thấy quân Kim càng ngày càng nhiều, thế công càng ngày càng mãnh liệt, nụ cười trên mặt Ngô Giới cũng theo đó càng lúc càng rõ ràng. - Đô Thống, cứ tiếp tục thế này, các huynh đệ sẽ ngăn cản không nổi. Ngô Giới trầm giọng nói: - Đừng vội kích động, truyền mệnh lệnh của ta, lui về phía sau ba mươi bước, từ mô đất kết trận ngăn địch. Theo một tiếng ra lệnh của y, lính liên lạc phía sau lập tức múa cây đuốc. Dưới mô đất, Thân quân Thái Tử bày ra thế tan tác, liên tục lui lại. Mà quân Kim thấy quân Tống lui về phía sau, sĩ khí càng dâng cao, tiếng kêu càng ngày càng vang dội, hướng mô đất đánh tới. Tông Hàn vọt tới dưới chân núi, lại đột nhiên ghìm chặt chiến mã. Hình như không thích hợp! Đã đến lúc này, Thân quân Thái Tử rõ ràng không tan tác, cũng không phải hiện tượng bình thường. Trừ phi, Thân quân Thái Tử nắm chắc tình thế, nếu không quyết không thể nào ở loại tình huống này, còn duy trì trận hình không loạn. duy trì trận hình bất loạn. Cho dù là bọn họ là đang không ngừng lui về phía sau, nhưng Tông Hàn có thể thấy, giống như là muốn tập trung lực lượng phòng ngự, mà không phải điềm báo đại quân tan tác. Sao lại thế này? Ngay lúc Tông Hàn cảm thấy nghi hoặc, chợt nghe xa xa trên mô đất có tiếng quân Tống hò hét. Thuẫn bài thủ bước nhanh đoạt ra, đứng ở tiền phương trận quân. Thuẫn bài thủ này cầm trong tay thiết thuẫn cao gần bằng thân người, sau khi đoạt lên tiền phương, dùng sức đem tấm chắn đâm xuống mặt đất. Theo sát sau, chỉ thấy mấy trăm quân Tống lao tới. Cầm trong tay hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ), cũng không biết châm cái gì, từ bên trong quân Tống liên tiếp truyền đến tiếng hô: - Hỏa lôi thủ. Ném mạnh! Không hay rồi! Tông Hàn lập tức kịp phản ứng, đích thực quân Tống này có ý đồ. Chưởng Tâm Lôi... Trong tay Thân quân Thái Tử cầm có một loại hỏa khí uy lực thật lớn. Tông Hàn đã sớm nghe người ta nói qua, nhưng vẫn chưa tận mắt thấy. Cho dù là ở Tùng tử khẩu, Thân quân Thái Tử cũng không có dùng loại hỏa khí này.loại này hỏa khí hiển lộ ra. Lúc này, quân Tống đã tụ ở một chỗ, mà bên ngoài phương trận tất cả đều là binh mã Nữ Chân. Tông Hàn vội vàng muốn hạ lệnh quân Kim đình chỉ tiến công. Nhưng đã muộn! Mấy trăm quả Chưởng Tâm Lôi từ trong trận doanh quân Tống bay ra ngoài, dừng ở khoảng cách trước thuẫn bài thủ quân Tống ước chừng sáu bảy mươi mét. Kíp nổ Chưởng Tâm Lôi trải qua xử lý, một khi châm, rất khó tắt. Mấy trăm quả Chưởng Tâm Lôi bay ra, liền dừng ở bên trong quân Kim. Không đợi quân Kim kịp phản ứng. Chợt nghe những tiếng nổ ầm ầm liên tiếp thật lớn. Từng đoàn từng đoàn ánh lửa trên chiến trường dâng lên, khói thuốc tràn ngập. Trong ngọn lửa, quân Kim bị nổ chia năm xẻ bảy, huyết nhục văng tung tóe. Cho dù là Thiết phù đồ có áo giáp hộ thân, nhưng bị sóng khí khổng lồ kia làm cả kỵ binh Nữ Chân xông lên trước nhất bị hất ngã trên mặt đất. - Hỏa lôi thủ, ba lượt luân phiên ném Ngô Giới lớn tiếng hô quát, hỏa lôi thủ trong quân Tống không ngừng đem châm Chưởng Tâm Lôi ném hướng chiến trường. Tiếng nổ mạnh ầm ầm không dứt bên tai, Tông Hàn mặc dù khoảng cách hiện trường nổ khá xa nhưng cung cảm nhận được sóng khí kia ập vào mặt. Chiến mã đang cưỡi hí lên hoảng sợ bất an. Tông Hàn không khỏi nuốt nước miếng, quay đầu ngựa định chạy đi, lại nghe được xa xa có ba tiếng pháo hiệu vang lên, theo sát sau một đội quân Tống, từ sau núi Trục Lộc giết đi ra. Một viên đại tướng cầm đầu mặc khôi giáp màu đen, cưỡi Vương Truy mã, tay cầm cây thiết thương lớn. Y lớn tiếng quát: - Hoàn Nhan Tông Hàn, Dương gia gia ta ở đây, để mạng lại. Thương tật ngựa nhanh, con Vương truy mã trong chớp mắt liền vọt vào chiến trường. Dương Tái Hưng vũ động thương lớn giống như mãnh hổ xuống núi nhảy vào trong loạn quân. Quân Kim Sớm đã bị Chưởng Tâm Lôi nổ thất kinh giờ phút này căn bản không lòng dạ nào ham chiến. Hỏa khí trong tay người Nam, thật sự là thật lợi hại...Ba lượt Chưởng Tâm Lôi ném mạnh, nổ chết hơn ngàn binh mã. Mà hết thảy, đều là phát sinh trong chớp mắt. Trước một khắc quân Kim còn chiếm thượng phong, sĩ khí tăng vọt; nhưng qua ba lượt Chưởng Tâm Lôi, toàn bộ cục diện cũng theo đó mà sinh ra biến hóa. Dương Tái Hưng suất bộ giết ra; Cao Sủng suất bộ giết ra; Hà Nguyên Khánh suất bộ giết ra... Thân quân Thái Tử, tuy chỉ là ba đội mã quân, gần như là dốc toàn lực xuất động. Tông Hàn mắt thấy cục diện hỗn loạn, trong đầu trống rỗng...Vốn là tính toán diệt hoàn toàn quân Tống, hiện tại xem ra hình như trái ngược? Ở nơi này gấp gáp truy kích, rõ ràng là đã có chuẩn bị. Ngay lập tức Tông Hàn giật nảy mình toàn thân lạnh toát, trong đầu hiện lên ý nghĩ không hay. Phục kích Thân quân Thái Tử, chỉ có ta và Tôn Hải biết. Lần này phục kích, lại Tôn Hải hiến kế...Ta không có khả năng để lộ phong thanh, như vậy chỉ có thể là Tôn Hải để lộ phong thanh? Nghĩ đến đây, sắc mặt Tông Hàn trắng bệch. Nếu thật là Tôn Hải để lộ phong thanh, như vậy Hoàn Nhan Lâu Thất... - Lui lại, lui lại, theo ta giết đi ra ngoài. Tông Hàn lúc này đã hoàn toàn rối loạn đầu trận tuyến, làm sao còn dám tiếp tục giao chiến. Gã quay đầu ngựa bỏ chạy, vừa chạy, trong lòng vừa cầu nguyện: Chỉ mong không phải là kế phản gián của người Nam, nếu không Lâu Thất nguy rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương