Tống Thì Hành
Chương 508: Quân Kim bị tử thương nặng nề (1)
Bên sông Tang Can, đại doanh quân Kim. Lều lớn trung quân đống chén bàn hỗn loạn, Hoàn Nhan Lâu Thất ngà say vẫn nâng ly cạn chén không ngừng. Mùa đông này đối với Hoàn Nhan Lâu Thất mà nói chẳng khác gì một cơn ác mộng. Quân Tống dũng mãnh trước nay chưa từng có làm cho Nữ Chân tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Thêm với đầu năm, Hoàn Nhan Hoạt Nữ cũng chết, làm Hoàn nhan Lâu Thất đã nhìn rõ, đối mặt với sự tiến công gây chiến của Quân Tống, cho dù là Hoàn Nhan Lâu Thất kinh nghiệm sa trường, cũng có chút ngăn cản không nổi. Nếu tiếp tục như thế nữa, binh mã quân Tống từ Yến Sơn phủ không ngừng gia tăng, tình huống Đại Kim chỉ sợ sẽ càng khó khăn. Cho nên, Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi nghị hòa, Hoàn Nhan Lâu Thất cũng có chút tán thành. Nhưng nghị hòa tựa như giống chiến bại! Hoàn Nhan Lâu Thất rất rõ ràng, lần này nghị hòa với Đại Tống, tuyệt đối không thể nào giống như trước nữa. Phải biết rằng, quân Tống lần này thu hoạch thắng lợi lớn, cho dù Triệu Hoàn là người nhu nhược thì cũng sẽ không cúi đầu như trước nữa. Huống chi, Triệu Hoàn cần trận này thắng lợi, còn ổn định ngôi vị hoàng đế của mình. Vì ngôi vị hoàng đế này, cũng nhất định phải cứng rắn, mạnh mẽ. Từ lúc Tống Kim khai chiến tới nay, Nữ Chân chưa bao giờ có thất bại thảm hại như vậy. Trong mắt Hoàn Nhan Lâu Thất, bại bởi Tống Triều như vậy, quả thật là sự khuất nhục của y. - Tôn tiên sinh, thật sự rút binh sao? Hoàn Nhan Lâu Thất mắt say lờ đờ nhìn Tôn Hải ngồi ở vị trí đầu. - Nếu Đại Thái tử muốn tiêu diệt Thân quân Thái Tử, chúng ta đại khái có thể mượn cơ hội này, đoạt lại Úy Châu, cũng tốt hơn là uất ức chạy trốn như vậy. Tôn Hải mặc một bộ áo choàng màu trắng bằng vải bông, thần sắc có chút trầm tĩnh. Y xung phong nhận việc tiến đến sông Tang Can đốc chiến. Tuy nhiên sau khi tới sông Tang Can, lại không đối chọi gay gắt với Hoàn Nhan Lâu Thất. Hoàn Nhan Lâu Thất vốn cho là, Tôn Hải ỷ vào Hoàn Nhan Tông Hàn làm chỗ dựa vững chắc, tất sẽ ngang ngược. Nào biết được Tôn Hải cũng là người biết điều, chẳng những không can thiệp quân vụ, ngược lại chủ động đem binh phù giao cho Hoàn Nhan Lâu Thất bảo quản. - Chắc Đại lang quân chưa rõ tình hình chiến đấu, ta còn muốn tiến đến bày mưu tính kế cho Đại Lang. Sông Tang Can giao cho lang quân. Tóm lại không được để người Nam qua sông. Trận chiến này nếu thành công, lang quân đã giành được công lớn rồi. Tôn Hải khiêm tốn, cũng làm cho Hoàn Nhan Lâu Thất rất có thiện cảm. Lập tức gã thiết lập yến tiệc trong quâ doanh, tiễn Tôn Hải. Hải đã sớm biết Hoàn Nhan Lâu Thất sẽ không cam lòng lui lại, cho nên nghe gã nói xong thì cũng không quá bất ngờ. Chỉ khẽ mỉm cười, Tôn Hải nói: - Đại Lang quân muốn cướp lấy Úy Châu, thật sự không thể. - Vì sao? Hoàn Nhan Lâu Thất hỏi. Tôn Hải nói: - Người Nam ở Hồ Lô Khẩu đốt lương thảo, gần một trăm ngàn binh sĩ không có gì để ăn. Nếu chúng ta là hảo hán Nữ Chân, thì không cần phải lo lắng. Nhưng trong một trăm ngàn người này còn có Niêm Bát Cát Bạch Đạt Đán và liên quân Tháp Lĩnh. Nếu bọn người kia không có gì ăn no bụng, thì sẽ không an tâm tác chiến. Làm không tốt, thậm chí sẽ dao động lòng quân. Tuy rằng Đại Lang quân mệnh Đại Đồng phủ vận chuyển lương thảo tới, nhưng dù sao nước ở xa không giải được cái khát gần. Hơn nữa dư nghiệt người Liêu kia tàn sát bừa bãi Mạc Bắc, người Bạch Đạt Đán và Niêm Bát Cát cũng đều bàng hoàng, căn bản không lòng dạ nào tác chiến...Tình trạng như thế, muốn đoạt Úy Châu đều không phải là chuyện dễ. Phải biết rằng, lão Triệu quan gia lần này cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu không thể đánh thắng một trận, ngôi vị hoàng đế của hắn sẽ không giữ được. Một khi hắn quyết định giao chiến, thì sẽ không phải là chuyện tốt đối với Đại Kim ta. c làm sao không hiểu đạo lý phương diện này. Chẳng qua là cảm thấy có chút nghẹn khuất. Tôn Hải nói xong, Tôn Hải nói xong, liền ngậm miệng lại. - Tôn tiên sinh, ta đọc sách không nhiều lắm, xác thực biết trong sách người Nam các ngươi có một điển cố gọi là: Nằm gai nếm mật. Lần này sẽ nhẫn nhịn, đợi bình định Mạc Bắc, Đại Kim ta nguyên khí khôi phục, nhất định phải lại xuôi nam, mã đạp Trung Nguyên. Dứt lời, Hoàn Nhan Lâu Thất ngửa cổ lên, uống một hơi rượu. Chỉ có điều gã không cảm thấy được, có hai tùy tùng ở sau lưng Tôn Hai nhìn nhau, lộ vẻ hội ý. - Tôn tiên sinh, không còn sớm nữa, nếu không xuất phát, thì sẽ không kịp nữa. Một người trong đó, nhẹ giọng khuyên bảo. Tròng mắt Tôn Hải hơi híp lại, mỉm cười gật gật đầu, liền đứng dậy. Trong đại trướng tràn ngập một mùi vị cổ quái. Chỉ có điều bị mùi rượu áp chế nên mùi thơm này cũng không đặc biệt rõ ràng. - Lang quân, vậy ta cáo từ. Hoàn Nhan Lâu Thất say khướt muốn đứng tiễn ba người Tôn Hải, nào ngờ vừa đứng lên, lại cảm thấy quay cuồng, thân hình lảo đảo đầu ngã cắm xuống đất. May có hai Hợp Trát phía sau Tôn Hải nhanh tay lẹ mắt thả người tiến lên, tay đỡ lấy Hoàn Nhan Lâu Thất. Hoàn Nhan Lâu Thất cảm thấy trên cổ đột nhiên lạnh ngắt, không nói gì được nữa. Gã ngồi thẳng lên muốn mở miệng, nhưng ú ớ không phát ra được âm thanh nào. Một chùm máu tươi từ cổ gã ồ ồ chảy ra, nháy mắt đã nhuộm đỏ cả áo bào vải bông màu trắng. Tay chỉ Tôn Hải, miệng ú ớ, chỉ nghe những âm thanh cổ quái phát ra từ trong cổ họng. - Lang quân say rồi, nên nghỉ sớm, không làm phiền lang quân tiễn ta nữa. Trên mặt Tôn Hải hiện ra nụ cười cổ quái, nhìn Hoàn Nhan Lâu Thất lớn tiếng nói. Hai Hợp Trát đỡ Hoàn Nhan Lâu Thất dựa vào ghế lớn, dùng áo choàng rộng khoác lên người Hoàn Nhan Lâu Thất. Hoàn Nhan Lâu Thất đã khí tuyệt bỏ mình, trong mắt vẫn toát lên thần thái khó tin. Hợp Trát kia lấy binh phù trên người Hoàn Nhan Lâu Thất, đi tới trước Tôn Hải. - Tôn tiên sinh, chúng ta đi thôi. Tôn Hải lại nhìn Hoàn Nhan Lâu Thất một cái, gật gật đầu xoay người rời đi. Đi ra lều lớn, y nói với Hợp Trát thủ vệ ở bên ngoài: - Lang quân say, chớ quấy rầy hắn, để hắn ngủ một lát. Hợp Trát vội vàng khom người tuân mệnh, nhìn theo ba người Tôn Hải lên ngựa, hiên ngang rời đi. Quay đầu nhìn thoáng qua màn trướng buông xuống, hơn mười Hợp Trát cũng không đi vào thu dọn, mà ưỡn ngực tiếp tục thủ hộ bên ngoài. - Trương Đại Lang, lần này nhọc lòng phu phụ ngươi rồi. Đi ra viên môn, Tôn Hải giống như quả bóng xì hơi, gần như ngồi phịch ở trên ngựa: - Trần Trưởng sử quả nhiên thần cơ diệu toán, nếu không có hắn trù tính thỏa đáng, chỉ sợ ta vừa rồi đã bại lộ chân tướng. Đáng tiếc, lại lấy không được thủ cấp của Hoàn Nhan Lâu Thất, nếu không đích thị là một đại công. Hợp Trát đỡ Hoàn Nhan Lâu Thất, cũng ám sát Hoàn Nhan Lâu Thất mỉm cười. - Chỉ là một Hoàn Nhan Lâu Thất, có đáng ngại gì đâu. Lang quân nay đã không cần công lao bực này nữa, tặng cho Tiểu Chủng tướng công làm lễ vật là được. Chúng ta vẫn nên nhanh rời khỏi nơi này, để tránh bị Lỗ Tặc phát hiện hành tung. Trương Đại Lang này rõ ràng là Thần Hành Thái Bảo Lâm Thao. Mà Hợp Trát đi theo Lâm Thao chính là thê tử của y, Mẫu Dạ Xoa Lý Tiểu Thúy. Tại Hồ Lô KHẩu, Ngọc Doãn một mồi lửa đốt lương thảo của người Nữ Châu, không chỉ là dao động khí thế liên quân, còn làm cho Tôn Hải Tôn tiên sinh này nảy sinh ý phản bội. Y là thư sinh nghèo túng, nhưng có tài cán xuất chúng lại không được thi triển, cho nên mới đầu phục Hoàn Nhan Tông Hàn. Nhưng khi Ngọc Doãn hỏa thiêu Hồ Lô Khẩu, Tôn Hải cảm nhận được tình huống Nữ Chân không ổn. Sau khi cân nhắc, Tôn Hải lặng lẽ liên lạc Ngọc Doãn, cũng tỏ vẻ nguyện ý quy hàng. Ngay từ đầu, Ngọc Doãn cũng không tin y. Tuy nhiên từ việc Tôn Hải thiết kế “Man thiên quá hải” thì Ngọc Doãn liền tin Tôn Hải. Dù sao, Trần Quy sớm muộn gì phải rời khỏi Ngọc Doãn. Mà ngược lại Tôn Hải cũng là tiến sĩ Trung Minh Pháp khoa, trước đây chỉ vì bất hạnh không có kinh nghiệm lý lịch và bối cảnh, cho nên không được triều đình trọng dụng. Hiện giờ, Trần Quy ở trận chiến Yến Sơn đã được thi triển tài năng, lập đủ công lao rồi. Quan trọng hơn là, họ tên của gã đã bị Tiểu Chủng tướng công Chủng Sư Trung biết được, cho nên sớm hay muộn cũng sẽ được triều đình trọng dụng. Nếu Trần Quy đi, Ngọc Doãn đã thiếu một chủ mưu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương