Trò Chơi Sống Lại
Chương 25
[Kinh Khải] Chuyện đó...... Chị gái nhỏ, những gì nên nói tôi đều đã nói hết rồi.... Chị có thể cứu tôi được không? Nhìn thấy yêu cầu của cậu, Lăng Cửu Vi trước tiên chậm rãi thông báo cho Lục Kim Thần những thông tin mới biết được, sau đó có chút do dự nhìn viên đá màu vàng cam...... Cô luôn cảm thấy Kinh Khải người này, thông tin anh biết có lẽ do cô mới hơi cưỡng ép cậu, cậu liền nói ra hai câu. Nếu cô lại cưỡng ép cậu lần nữa, cậu có phải sẽ nói thêm thông tin không? [Lăng Cửu Vi] Ai, tôi thật sự không muốn cứu cậu, chúng tôi đi trước, cậu tự mình giải quyết đi! Lăng Cửu Vi gửi xong tin nhắn, liền cong khoé miệng vẫy tay với viên đá màu vàng cam, chào từ biệt, sau đó xoay người kéo Lục Kim Thần định rời khỏi nơi này. [Kinh Khải] Đợi đã! Tôi đưa chị 5000 điểm tích luỹ! Chị mau cứu tôi..... Có thể làm người thích tính kế người khác chủ động đưa điểm tích luỹ cho cô, sợ là cậu đã thật sự hết bản lĩnh rồi? Lăng Cửu Vi dừng bước, xoay người nhìn viên đá màu vàng cam, cười tủm tỉm gửi tin nhắn trò chuyện riêng. [Lăng Cửu Vi] 10000 điểm tích luỹ, thiếu một điểm tôi cũng không cứu cậu. [Kinh Khải].......... 8000 điểm tích luỹ! ——— Kinh Khải quả nhiên là người chết đến nơi vẫn còn nghĩ đến mặc cả. [Lăng Cửu Vi] 10000 điểm tích luỹ. Thấy Lăng Cửu Vi muốn xoay người rời đi lần nữa, viên đá màu vàng cam dường như run rẩy một trận thống khổ....... [Kinh Khải] Được, 10000 điểm thì 10000 điểm! Tôi chuyển cho chị 5000 điểm tích luỹ trước, khi nào cứu được tôi, tôi sẽ chuyển cho chị phần còn lại. [Lăng Cửu Vi] Không được! Cậu chuyển cho tôi điểm tích luỹ trước! Nếu không làm sao tôi biết được sau khi tôi cứu cậu xong, cậu sẽ bóp viên đá trong suốt lần trước chạy trốn hay không? Nhân tiện, thêm mười viên đá trong suốt lần trước cho tôi. [Kinh Khải]........... Viên đá màu vàng cam lại trầm mặc một lúc, cậu quyết định không nói nữa, miễn cho Lăng Cửu Vi lại nói thêm gì nữa, sau đó, một hiệp ước xuất hiện trước mặt Lăng Cửu Vi——— [Hiệp ước bình đẳng: Sau khi Lăng Cửu Vi cứu Kinh Khải khỏi trạng thái viên đá, Kinh Khải sẽ lập tức trả 10000 điểm tích luỹ và mười viên đá trong suốt cho Lăng Cửu Vi. Bạn có chấp nhận hiệp ước bình đẳng này không?] "Hiệp ước bình đẳng....... Có an toàn không?" Lăng Cửu Vi theo bản năng hỏi Lục Kim Thần bên cạnh. "Ừm, an toàn, nhưng mà chị nhất định phải xác nhận nội dung." Lục Kim Thần gật đầu, "Nếu cậu ta không thực hiện hiệp ước, hệ thống cũng sẽ cưỡng chế thu." Lăng Cửu Vi cẩn thận đọc lại "hiệp ước bình đẳng" một lần nữa sau đó mới nhấn vào chấp nhận, cô tìm trong hình xăm, lấy ra con dao phay và cái nồi lần trước cho Hạ Tiểu Nam mượn. Đưa dao phay nồi lại gần, cẩn thận đi về phía viên đá màu vàng cam. [Kinh Khải] Chị chị lấy dao phay làm gì! Chị nhẹ nhàng một chút a a a! "Nói nhảm ít thôi." Lăng Cửu Vi dùng dao phay lay viên đá màu vàng cam, cậu liền lăn "lộc cộc lộc cộc" vào trong nồi. Lăng Cửu Vi bước ra ngoài cửa hàng, nghiêng nồi, để viên đá màu vàng cam lăn "lộc cộc lộc cộc" xuống đất..... Ngay khi viên đá màu vàng cam vừa tiếp xúc với bên ngoài, lập tức biến trở về bộ dáng của Kinh Khải, cậu trông có chút chật vật, có lẽ là lúc lăn "lộc cộc lộc cộc" vừa rồi, hơi chóng mặt..... "Chóng mặt chóng mặt quá" Kinh Khải duỗi tay tìm cảm giác thăng bằng một hồi lâu, cả người mới ổn định trở lại. Cậu vốn dĩ vẫn luôn đội mũ áo hoodie, nhưng bây giờ, mũ cũng rơi ra, mái tóc màu cà phê rối bù, đôi mắt như mèo có chút ẩm ướt. "Điểm tích luỹ và viên đá." Lăng Cửu Vi cười tủm tỉm đưa tay nói. "Biết rồi biết rồi." Kinh Khải tức giận chuyển 10000 điểm tích luỹ cho Lăng Cửu Vi, sau đó lấy mười viên đá trong suốt từ trong hình xăm ra, ném toàn bộ vào lồng ngực cô: "Đây là viên đá trong suốt, bóp chặt nó là chị có thể dịch chuyển đến một nơi nào đó ngẫu nhiên trong vòng 500 mét." "Nhận được rồi." Lăng Cửu Vi bỏ bảy viên vào trong hình xăm, đưa ba viên còn lại cho Lục Kim Thần. "Này, cầm lấy." "Không cần đâu, chị cứ cầm đi." Lục Kim Thần hơi sững sờ, sau đó mỉm cười nói. "Vậy sao được, tốt xấu gì chúng ta cũng là một đội." Lăng Cửu Vi nhét viên đá trong suốt vào tay anh, "Cậu chết rồi, về sau tôi cũng chỉ có thể đến quán ăn." "........ Được rồi, tôi sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu." Lục Kim Thần cuối cùng cũng chấp nhận, anh vừa mới gặp lại cô, làm sao có thể cam tâm chết được...... Hơn nữa, phó bản này, anh hoàn toàn có khả năng giữ được tính mạng của mình, thêm cả cô nữa, cũng không có vấn đề gì...... ——— Nhưng anh vẫn rất vui vẻ, Cửu Vi ít nhất cũng quan tâm đến sự sống chết của anh, mặc dù nguyên nhân là vì tài nấu nướng của anh. "Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước." Kinh Khải tuỳ tiện đội mũ lên lần nữa, vội vàng rời khỏi cửa hàng trang sức mang lại xui xẻo cho anh. "Nếu không........ Chúng ta đi ăn trưa đi?" Trải qua một màn lăn lộn như vậy, cũng đã hơn mười một giờ, Lục Kim Thần nhìn thời gian đề nghị. "Được." Lăng Cửu Vi đáp nhẹ, "Không biết tiệc buffet ở đây có ngon không....." Hai người chậm rãi đi thang máy lên tầng mười một, cầm lấy một chiếc đĩa sạch sẽ, bắt đầu gắp những món mình thích. Đội học sinh cấp ba dường như cũng tới ăn, nhưng bọn hắn chỉ còn lại ba người, xem ra người bị xoá sổ lúc trước, là một trong số bọn họ. "Ồ, ăn trưa sao?" Tên hề từ bên kia hành lang bước vào, có lẽ là hắn vừa thay một "cái mũi đỏ" mới, trên tay cầm một cái đĩa, trên đó là một miếng thịt lớn không biết là gì, nướng bên ngoài giòn bên trong mềm, toả ra mùi thơm lạ lùng..... Nhưng dựa theo lời nói của hắn lúc trước, trên dĩa hắn rất có thể là bộ phận nào đó trên người của người đàn ông trung niên lúc trước bị treo. "Ừ, ăn trưa." Lăng Cửu Vi khẽ gật đầu với hắn, bây giờ cũng không phải thời gian săn giết, cũng không phải thời gian chơi trò chơi, hơn nữa hôm nay hắn cũng không thể giết người, nói chuyện với hắn cũng không có vấn đề gì. "Ngồi cùng được chứ?" Tên hề mời chào vui vẻ. Lăng Cửu Vi nhìn thoáng qua Lục Kim Thần, thấy anh không có ý phản đối, vì vậy cô cũng gật đầu, "Được, ngồi cùng đi." Lăng Cửu Vi và Lục Kim Thần bưng đồ ăn và cơm, đi theo tên hề đến vị trí bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, cô nghe thấy đội học sinh cấp ba cách đó không xa dường như không đồng ý với hành động của bọn họ, đều bưng đồ ăn đến một vị trí cách xa bọn họ........ Nhưng cô cũng không để ý, một tay chống cằm, tay còn lại cầm đũa gắp đồ ăn cho vào miệng, không hề bận tâm đến tên hề ngồi đối diện. Ngoài cửa sổ biển cả vô tận bị gió biển thổi lên từng tầng gợn sóng, mới vừa nhìn thấy, cảm giác sóng lớn mạnh mẽ, nhìn lâu rồi, lại có cảm giác con tàu chưa từng tiến một bước. "Chú hề tiên sinh, tôi có một câu hỏi." Lục Kim Thần ung dung dùng muỗng múc canh trong chén. "Ồ, cậu hỏi đi." Tên hề dường như đã sớm đoán được bọn họ sẽ đặt câu hỏi, thản nhiên dùng tay xé một miếng thịt trước mặt, cho vào miệng nhai. "Ngày đầu tiên là chú hề tiên sinh, hai anh em diễn xiếc, người lùn tiên sinh; ngày thứ hai là đôi tình nhân trượt băng, người huấn luyện thú, và cặp song sinh, vậy thì ngày thứ ba....... Người săn giết chúng tôi, là ai?" Lục Kim Thần cuối cùng múc một muỗng canh, cho vào miệng, dừng một chút lại hỏi tiếp: "Chẳng lẽ là...... Cô gái tí hon sao?" "Các cậu đã phát hiện ra cô gái tí hon!" Tên hề nhướng mày trái, tiếp tục thưởng thức bữa trưa của mình, "Ngày thứ ba sao, sẽ là sáu người chúng tôi cùng nhau săn giết các người! Về phần cô gái tí hon, cô ấy không thích ở cùng chúng tôi......" "Chẳng lẽ cô gái tí hon không giết người sao?" Lăng Cửu Vi ngước mắt lên hỏi tiếp. "Khặc khặc khặc, cô gái tham lam, hai người ăn cơm cùng với tôi, còn muốn hỏi bao nhiêu câu nữa, hả?" Tên hề không trả lời câu hỏi, hắn nhiệt tình ăn miếng thịt lớn trước mặt, "Khuyên hai người một câu, không có việc gì thì đừng mù quáng tới tìm cô gái tí hon." "........." Lăng Cửu Vi và Lục Kim Thần liếc nhìn nhau, không tránh khỏi nhún vai, vô cùng ăn ý tiếp tục ăn bữa trưa trước mặt mình. Thật ra thức ăn trên con tàu ma cũng không tệ, bọn họ đã ăn hết tất cả thức ăn mình đã gắp, cho đến khi đĩa trống được đặt đúng nơi quy định, bọn họ mới phát hiện người đứng ở chỗ "nơi đặt đĩa trống", là người lùn. "Buổi trưa tốt lành." Người lùn dùng ngón tay cái và ngón trỏ nâng mũ dạ lên: "Bữa trưa ăn ngon chứ?" "Buổi trưa tốt lành." Lăng Cửu Vi và Lục Kim Thần đưa đĩa trống cho hắn, "Bữa trưa ăn rất ngon, cảm ơn." "Không cần khách sáo, thật vui khi hai người thích món ăn tôi làm." Người lùn cầm lấy đĩa, thấy họ không còn chuyện gì nữa, ý cười trên mặt lập tức đậm hơn, giọng điệu càng thêm thân thiết, "Đúng rồi, trò chơi của chúng tôi sẽ diễn ra vào lúc 8 giờ sáng đến 11 giờ trưa, 1 giờ chiều đến 5 giờ chiều, hoan nghênh tới thử thách." "Được." Lăng Cửu Vi và Lục Kim Thần không nói chuyện với hắn quá nhiều, bởi vì ánh mắt hắn nhìn bọn họ, như thể hai người họ là hai phần nguyên liệu nấu ăn. Mặc dù cô không làm gì vào buổi sáng, nhưng Lăng Cửu Vi có chút mệt mỏi vì lý do nào đó, cô định đánh một giấc trên giường, dù sao trò chơi cũng bắt đầu lúc một giờ chiều, ngủ quên cũng không gặp nguy hiểm gì. Lục Kim Thần đang dựa lưng vào thành giường, nhìn trần nhà không biết đang suy nghĩ gì....... Khoảng mười phút sau, anh nghe thấy hô hấp của Lăng Cửu Vi dần dần ổn định, nhịn không được nhìn qua cô. Lăng Cửu Vi đang ngủ trông có chút yên tĩnh mà ngọt ngào, mái tóc đen xoã ra trên gối, lộ ra cái đầu trơn bóng, đôi môi đỏ mọng như nước dường như đang mím lại nhưng không mím chặt, trông giống như cô gái ôn nhu nhà bên...... Nhìn Lăng Cửu Vi như vậy, Lục Kim Thần thận trọng bước xuống giường, muốn quan sát kỹ dung nhan đang ngủ say của người con gái mình hâm mộ. "Bang———" Một tia sáng lạnh lẽo chợt loé lên, Lục Kim Thần nhìn thấy Lăng Cửu Vi chĩa dao phay chỉ cách mũi của mình ba centimet. "Hình như tôi từng nói....... Không muốn cậu vượt rào?" Lăng Cửu Vi nheo mắt lại, cô dường như vẫn chưa tỉnh hẳn, hành động tự vệ này hoàn toàn theo phản ứng của cơ thể. "........ Tôi chỉ muốn đắp chăn cho chị." Lục Kim Thần vô tội nói, duỗi ngón trỏ đẩy dao phay sang một bên, "Tàu hơi rung lắc, chị đừng chĩa dao vào tôi." ".........." Lăng Cửu Vi hơi nhướng mày, cô nhìn thoáng qua cái chăn, hình như đúng là chưa đắp kỹ, lại nhìn Lục Kim Thần, vẻ mặt của anh vẫn vô tội như cũ mang theo một chút uỷ khuất, dùng vẻ mặt gây chết người này của anh, người bình thường sợ là đã sớm giao nộp vũ khí đầu hàng...... Mà con tàu ma dường như cũng thật sự giống như lời anh nói, hơi rung lắc. "Bùng———bùng bùng———Bùng———" Lăng Cửu Vi bị tiếng động đột ngột phát ra từ bức tường bên cạnh làm cho hoảng sợ, theo phản xạ chĩa dao phay vào tường. Nhưng khi thân tàu dần dần ổn định lại, âm thanh quỷ dị "bùng bùng" khi nãy đương như lại biến mất, như thể nó chưa từng vang lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương