Trò Chơi Sống Lại
Chương 26
Âm thanh quỷ dị "bùng bùng" chỉ vang lên một lúc, Lăng Cửu Vi vẫn coi như không nghe thấy, yên tâm nhắm mắt ngủ tiếp. Lục Kim Thần dứt khoát xuống giường, đi đến bên cạnh bức tường đối diện, nhìn xem nguyên nhân. "Thế nào rồi?" Lăng Cửu Vi thấy Lục Kim Thần vẻ mặt không chút thay đổi quay trở lại, chỉ nhìn ở đó một hồi liền về lại giường của mình. "Chị đoán xem đó là âm thanh của cái gì?" Lục Kim Thần hơi cong khoé miệng, tay gối sau đầu lười biếng hỏi. "Âm thanh của cái gì?" Lăng Cửu Vi nhướng mày trái, có chút tò mò hỏi theo lời anh. "Không phải tàu vừa mới rung lắc rất dữ dội sao, bên kia bức tường chính là nơi để quần áo, đương nhiên là tiếng móc áo va vào tường rồi." Lục Kim Thần mỉm cười giải thích. Sau khi Lăng Cửu Vi biết được nguyên nhân, cũng có chút dở khóc dở cười.... Cô bị trò chơi sống lại này lăn lộn đến nghi thần nghi quỷ, ngay cả một động tĩnh nhỏ cũng cho là nguy hiểm. Lần này, Lăng Cửu Vi và Lục Kim Thần mỗi người một giường yên lặng nghỉ ngơi một tiếng, cho đến khi sắp một giờ chiều, bọn họ mới lên tầng bảy xem tình hình. Tầng bảy là trò chơi của người lùn, mặc dù còn chưa bắt đầu, nhưng người lùn mặc một bộ âu phục trắng đã đứng canh ở đó, hắn nhìn thấy hai người Lăng Cửu Vi và Lục Kim Thần, dường như vô cùng vui vẻ. "Chào buổi chiều! Hai người đến chơi trò chơi sao?" Người lùn theo thói quen dùng ngón tay nâng mũ dạ lên, chào hỏi bọn họ. "Chào buổi chiều...... Chúng tôi tuỳ tiện đến xem thử." Lăng Cửu Vi nhìn thấy hắn cầm con dao phay trong tay, trên bàn trước mặt bày đủ các loại nguyên liệu nấu ăn và nước sốt, "Trò chơi của anh chơi như thế nào?" "Trò chơi của tôi là 'thưởng thức món ăn ngon'!" Người lùn nói về trò chơi của hắn, đôi mắt đỏ rực kỳ lạ, "Tôi sẽ làm ba món ăn giống hệt nhau cho cô, nhưng cô chỉ có thể chọn một trong số chúng! Sau khi cô ăn xong, không chỉ phải kể tên một trong những nguyên liệu chính của món ngon này, mà món ngon này phải có dấu ăn đặc biệt của tôi!" "Dấu ấn đặc biệt?" Lăng Cửu Vi lặp lại lời nói. "Tôi sẽ giấu một lưỡi dao nhỏ trong số chúng, chỉ cần cô chọn trúng món bên trong có nó, liền tính là thành công! Nhưng, nếu cô chọn sai, phải trở thành nguyên liệu nấu ăn của tôi!" Người lùn vui vẻ giới thiệu, "Thế nào? Có phải rất đơn giản hay không? Muốn chơi chứ?" "Ồ....... Tôi sẽ xem lại lần nữa." Lăng Cửu Vi nghe xong giới thiệu trò chơi, trong lòng vẫn có chút do dự....... Mặc dù lấy được một "vật phẩm cụ thể" trong trò chơi này sẽ ổn, nhưng trò chơi của hai em diễn xiếc, cô chắc chắn mình không thể thông qua, đến cả trò chơi của người lùn, nếu không có vật phẩm tiêu hao đặc biệt gì, thì hoàn toàn là dựa vào vận may. "Tôi sẽ thử xem." Lục Kim Thần vẫn luôn ở bên cạnh nghe quy tắc mở miệng nói. "Lục Kim Thần? Cậu muốn làm gì!" Anh đột nhiên lên tiếng cắt ngang sự suy ngẫm của Lăng Cửu Vi, cô hỏi một cách khó hiểu: "Loại trò chơi này hoàn toàn là dựa vào may mắn..... Chẳng lẽ cậu có vật phẩm đặc biệt gì sao?" "Ha ha, chị quên rồi sao...... Tôi chính là đầu bếp độc quyền của chị, tôi đối với đồ ăn, đương nhiên hiểu rất rõ." Lục Kim Thần cong khoé miệng dường như tâm trạng rất tốt, trong giọng nói còn mang theo vài phần đùa giỡn, hoàn toàn không vì trò chơi của người lùn mà cảm thấy bối rối. "Lúc này còn nói đùa được......" Cậu làm sao có thể! Nấu ăn cũng không có mắt nhìn xuyên thấu....... "Được rồi được rồi, không giỡn nữa." Lục Kim Thần lấy ra một cái kính gọng đen từ trong hình xăm đeo lên, nhưng việc đó cũng không làm giảm giá trị nhan sắc của anh, ngược lại thêm vài phần chỉnh tề nho nhã hơn. Anh vô cùng tự tin ngồi vào bàn ăn của người lùn, mỉm cười nói: "Vậy thì, tôi đã sẵn sàng, có thể bắt đầu rồi." "........ Được, tôi sẽ bắt đầu phục vụ!" Người lùn thu hết hành động của anh vào trong mắt, dường như đã đoán được điều gì đó, hứng thú thấp hơn một chút, lấy ra ba đĩa "gà ăn mày" hoàn toàn giống nhau. Ba đĩa "gà ăn mày" này đều được ướp đầy đủ và nhiều dầu, nướng đến chín vàng, phía dưới lót lá sen. Lục Kim Thần đẩy gọng kính, ánh mắt nhìn lướt qua ba đĩa "gà ăn mày", bóp cằm trầm tư một lúc liền trả lời: "Món này trông giống như món "'gà ăn mày'........" Khi anh nói những lời này, khoé miệng người lùn không khỏi nhếch lên một chút, Lăng Cửu Vi kinh ngạc nhìn hắn, nhịn không được mở miệng nói: "Cậu nghĩ kỹ lại rồi hãy nói!" "Xin đừng can thiệp vào trò chơi." Người lùn không vui liếc mắt nhìn cô một cái, cong miệng nở một nụ cười toe toét. "Không sao đâu, đừng lo lắng." Đôi mắt đen nhánh của Lục Kim Thần có chút sáng lên, anh liếm môi dưới tiếp tục nói: "Mặc dù bên ngoài trông giống món 'gà ăn mày', nhưng thật ra anh đã dùng thịt chim bồ câu làm món này phải không?" Nụ cười toe toét của người lùn đột nhiên cứng lại, thậm chí cả bộ ria mép cũng rũ xuống: "Cậu nói không sai....... Vậy cậu chọn đĩa nào?" "Tôi chọn...... Đĩa này." Lục Kim Thần cầm cái đĩa ngoài cùng bên phải nói, một bên cầm đũa lên, chọc vào miếng thịt bồ câu, tuỳ ý gắp một cái, sau đó lấy ra một lưỡi dao nhỏ. "....... Chúc mừng cậu đã thông qua trò chơi, mũ dạ cho cậu." Người lùn hoàn toàn nản lòng, sau khi hắn đưa mũ dạ cho Lục Kim Thần, trực tiếp nhảy xuống từ tầng bảy....... Trên sàn tầng năm quả nhiên lại mở ra một cái lỗ đen như mực, để hắn nhảy vào trong. "Thành công rồi?" Lăng Cửu Vi nhìn mũ dạ trong tay Lục Kim Thần, có chút khó tin...... Sao anh có thể hoàn thành trò chơi dễ dàng và nhanh chóng như vậy được? "Thật ra là trùng hợp thôi...... Tôi vốn dĩ còn tưởng rằng loại đạo cụ râu ria này là vô dụng." Lục Kim Thần tháo kính xuống, đưa cho Lăng Cửu Vi nói: "Này, đeo lên thử xem." Lúc người lùn rời đi, không có dọn dẹp bàn ăn, vì vậy, sau khi Lăng Cửu Vi đeo kính vào, nhìn ba đĩa đồ ăn trên bàn...... Chỉ thấy xuyên qua mắt kính, bên cạnh mỗi một đĩa "gà ăn mày" đều viết một loạt lời giới thiệu. Ví như đĩa Lục Kim Thần đã chọn, nó giới thiệu là: Món ngon này được làm từ thịt chim bồ câu đầy đặn, phần nội tạng của chim bồ câu được thay thế bằng nấm, nhưng dị vật trong đó, thật sự là phá huỷ món ăn ngon! Thì ra là thế, "dị vật" có lẽ là để chỉ lưỡi dao, khó trách Lục Kim Thần có thể nhanh chóng chắc chắn khoá chặt ba đĩa "gà ăn mày" như vậy. "Tôi hiểu rồi....... Mắt kính của cậu." Lăng Cửu Vi trả lại kính cho Lục Kim Thần nói, cô phát hiện dù là cô gái thiên thần nhỏ thông qua trò chơi của tên hề lúc trước hay Lục Kim Thần hiện tại, bọn họ đều có đạo cụ đặc biệt hoặc là một thứ nào đó, mới có thể thuận lợi thông qua trò chơi...... Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên nhớ tới Lục Kim Thần ở trong một căn phòng lớn như vậy, có đạo cụ đặc biệt, còn có một cây quạt làm vũ khí, điểm số cá nhân cũng cân đối, không biết còn tin gì cô chưa biết không..... Anh thật sự giống cô, là lần thứ ba chơi trò chơi sống lại sao? "Cửu Vi, trên mặt tôi có dính gì sao?" Lục Kim Thần bị cô nhìn chằm chằm đến có chút đỏ mặt, anh dùng ngón trỏ xoa xoa chóp mũi, ngượng ngùng hỏi. "Lục Kim Thần, cậu là lần thứ ba chơi trò chơi sống lại sao?" Lăng Cửu Vi vẫn hỏi ra miệng. "Ừm...... Thật ra cũng không phải." Lục Kim Thần nghe thấy câu hỏi này hơi do dự không trả lời, đôi mắt anh dường như bị ánh đèn rực rỡ xung quanh nhuộm đẫm một màu vàng, sau đó, vẻ mặt của anh dường như trở nên có chút đáng thương: "..... Nếu như tôi nói trước đây tôi vô cùng yếu đuối, vì vậy vẫn luôn ở phó bản dành cho người mới, chị sẽ ghét bỏ tôi sao?" "........ Đương nhiên là không." Đáp án này còn tính là hợp lý, thì ra anh vẫn luôn ở phó bản dành cho người mới nâng cao năng lực của mình sao?! Lăng Cửu Vi tránh ánh mắt của anh, Lục Kim Thần dường như khá giỏi việc sử dụng khuôn mặt đẹp trai của mình, làm ra một số biểu cảm đáng thương hoặc vô tội, nhìn qua anh giống như một chú chó lớn ngoan ngoãn, hơi hếch đầu tóc làm người ta không nhịn được muốn vỗ đầu. "Thật tốt quá, tôi biết chị sẽ không ghét bỏ tôi mà!" Lục Kim Thần thở phào nhẹ nhõm khi cô quay mặt đi, sau đó, anh có chút lấy lòng đưa mũ dạ cho Lăng Cửu Vi nói: "Cái này chị cầm đi! Mặc dù người lùn hôm nay không thể giết người được nữa, nhưng người buổi sáng chết nói không chừng là do hắn giết, vì vậy anh em diễn xiếc ở tầng dưới vẫn rất nguy hiểm." "Không cần, là cậu lấy được mũ dạ, đương nhiên là cậu giữ nó rồi." Lăng Cửu Vi từ chối ý tốt của anh, cô nhịn không được nhìn thoáng qua nụ cười "ngốc bạch ngọt" của Lục Kim Thần........ Ở đây là trò chơi sống lại! Cậu vị tha như vậy thật sự được sao?! Nếu không phải cùng đội với cô, nói không chừng bị người khác bán đi còn giúp người đó kiếm tiền nữa! "Sao cơ? Hai người thắng người lùn rồi sao?" Bộ ba học sinh cấp ba có lẽ là vừa kết thúc giờ nghỉ trưa nhìn thấy cái bàn bị bỏ hoang, và cái mũ dạ trong tay Lục Kim Thần, có chút kinh ngạc hỏi. Nụ cười của Lục Kim Thần lập tức nhạt đi một chút, anh tạm thời bỏ mũ dạ vào trong hình xăm, lịch sự gật đầu với bộ ba học sinh cấp ba. "Oa, cậu thật là lợi hại! Tôi tên Lưu Bội Bội, cậu thì sao?" Cô gái còn lại trong bộ ba bước đến gần hơn vài bước nói, giọng của cô ta chút the thé, với một "đầu công chúa" được buộc chặt. Sau khi cô ta nhìn rõ ngũ quan của Lục Kim Thần, hơi mở to hai mắt...... Cô bỗng nhiên phát hiện thì ra trong trò chơi này, trai đẹp vẫn còn tồn tại! Lại còn lấy được một "vật phẩm cụ thể"! Gặp được người con trai như vậy, Lưu Bội Bội không hề nghĩ ngợi lập tức sử dụng khả năng thiên phú của mình: "Quấy nhiễu tinh thần". Đây là thiên phú cô ta nhận được trong trò chơi, sau khi học tập, cô ta có thể bóp méo ký ức của người có tinh thần lực thấp hơn mình. "......." Lục Kim Thần dường như ý thức được điều gì đó, vẻ mặt không vui lùi lại một bước, bước đến bên cạnh Lăng Cửu Vi nhẹ giọng hỏi cô có muốn xem những phòng ở tầng bảy hay không. Có lẽ là do biểu hiện của Lục Kim Thần, lời nói và hành động đều tỏ ý anh rất không muốn tiếp xúc gần với bộ ba học sinh cấp ba, Lăng Cửu Vi dứt khoát làm theo ý anh, đi dạo vòng quanh tầng bảy. "......." Sắc mặt của Lưu Bội Bội có chút khó coi, không ngờ tinh thần lực của anh lại cao hơn cô ta. Thật ra Lưu Bội Bội lớn lên cũng không có gì nổi bật, nhưng hai nam sinh trong bộ ba học sinh cấp ba rõ ràng rất thích cô gái nhỏ nói này nói nọ, thấy Lục Kim Thần không "thương hoa tiếc ngọc" như vậy, lập tức một trái một phải vội vàng chạy tới bên cạnh Bội Bội. "Lôi kéo cái gì mà lôi kéo! Bội Bội chờ tớ thắng được vật phẩm cụ thể sẽ cho cậu." Nam sinh bên trái vỗ ngực đảm bảo nói. "Đúng vậy! Có gì đặc biệt hơn người đâu! Chúng tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu đến khi trò chơi kết thúc!" Nam sinh bên phải cũng nhanh chóng nói. "Thật sao?" Lưu Bội Bội nhỏ giọng hỏi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hiện lên vẻ bất lực: "Vậy làm phiền các cậu rồi!" "Tất nhiên rồi!" Hai nam sinh lập tức vui mừng đáp lại, hoàn toàn không biết nam sinh trong đội chết lúc trước, chính là vì Lưu Bội Bội. Lúc đó người mà người lùn muốn giết chính là Lưu Bội Bội, nhưng cô ta đã đẩy nam sinh bên cạnh về phía người lùn, bản thân giữ lại được cái mạng, sau đó, cô ta lập tức bóp méo ký ức của hai nam sinh cơ bắp não ngắn còn lại, khiến bọn họ quên đi đoạn ký ức kia, chỉ nhớ rằng bọn họ đang yêu thầm cô ta. Tác giả có lời muốn nói: Về âm thanh "bùng bùng" trên tàu du lịch là trải nghiệm của tôi 2333* *2333: hahahahaa Lúc tôi đang nằm trên giường lúc 8,9 giờ, đột nhiên nghe được tiếng "bùng bùng bùng" dạo tôi nhảy dựng. Sau đó nhìn lại, phát hiện là móc áo va vào tường _(:3" <)_
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương