Trở Lại Một Năm Trước Mạt Thế

Chương 38: Mua Xe



Sau khi miễn cưỡng lấp đầy bụng, Lâm Lạc cùng Vân Thư tiếp tục lái xe vào nội thành, cô ngàn dặm xa xôi tới đây tất nhiên là có mục đích của mình.

Lâm Lạc muốn đổi xe.

Cái xe cô đang lái này là loại xe nhỏ dùng cho gia đình mà ba Lâm mua từ mười năm trước, bình thường nếu dùng cho cả gia đình đi du lịch đều không có vấn đế gì.

Nhưng theo tình hình hiện tại mà nói, cái xe này lại có vẻ quá nhỏ, hơn nữa các tính năng cũng có mấy vấn đề nhỏ.

Giống như hiện tại, Vân Thư ngồi ở trên ghế phụ có vẻ thập phần chen chúc, nhìn anh cả người to con mà phải đáng thương ngồi trong không gian nhỏ như vậy, hơn nữa mỗi lần cơ hồ là ngồi đến mấy tiếng đồng hồ, Lâm Lạc đều cảm thấy vất vả thay anh.

Nhưng để anh ngồi ở ghế sau rộng rãi, Vân Thư lại không bằng lòng.

Cho nên cô cần mua một chiếc xe rộng hơn nữa để có thể chứa nhiều đồ hơn, thậm chí phải là kiểu xe càng kiên cố và càng bền hơn.

Dạo gần đây mỗi lần Lâm Lạc lên mạng đều vẫn luôn tìm xem kiểu xe này, mãi cho đến mấy ngày hôm trước mới chọn được.

Sau đó vừa vặn ở thành phố Ngũ Liên có đại lý bán xe có bán kiểu xe này, kế hoạch của Lâm Lạc vốn là hôm nay đến đây mua xe.

Tiểu nhạc đệm đêm qua cô căn bản không để ở trong lòng.

Bởi vì đã hẹn trước, sau khi Lâm Lạc đến đại lý bán xe trực tiếp tìm đến nhân viên tiêu thụ vẫn luôn tư vấn cho cô.

Nhân viên tiêu thụ trực tiếp đưa cô đến chỗ trưng bày để xem xe, đồng thời giới thiệu lại một lần nữa cho Lâm Lạc nghe.

Kỳ thật những gì nên tìm hiểu cô đã sớm biết hết, hãng xe này là nhãn hiệu lâu đời, chất lượng và dịch vụ đều rất có uy tín.

“Vân Thư, anh ngồi thử một chút đi.”

Nhân viên tiêu thụ vừa nghe lập tức tươi cười chủ động mở cửa xe bên ghế lái, mẫu xe này vốn chính là mẫu xe được phái nam yêu thích, anh ta cảm thấy chắc chắn Vân Thư sẽ muốn mua.

Nhìn thân hình của vị soái ca này là biết khẳng định sẽ thích…Hử?

Gần như ngay lập tức, Vân Thư mở cửa bên ghế phụ trực tiếp ngồi vào.

Vài giây sau, “Lạc Lạc, rất thoải mái.”

“Vị trí có đủ rộng không?” Trong lúc Lâm Lạc hỏi chuyện, cô tự mình ngồi vào ghế lái, còn nói câu cảm ơn với nhân viên tiêu thụ đã giúp cô mở cửa xe.

Nhân viên tiêu thụ: “…… Không, không có gì.”

Điều chỉnh ghế ngồi ổn thỏa xong, trong khoảng thời gian này Lâm Lạc đã thành công cao lên đến 1m7 cảm thấy rất thoải mái.

Sau khi kiểm tra toàn bộ các tính năng, Lâm Lạc lập tức quyết định mua xe trả luôn một lần.

Thật ra nhân viên tiêu thụ vẫn luôn khuyên cô nên trả góp thì tốt hơn, nhưng Lâm Lạc lại không muốn chiếm chút tiện nghi này, mặc dù cô đã biết trước sau mấy tháng nữa đến mạt thế cô tự nhiên không cần phải trả tiền nữa.

Bởi vì còn phải làm thủ tục, nhanh nhất phải ngày hôm sau mới xong được, Lâm Lạc đã biết từ trước, hôm nay cô cũng không định sẽ về thôn Chu Gia luôn.

Hoàn tất thủ tục xong, hai người đi tìm khách sạn để nghỉ lại một đêm.

Lâm Lạc cùng Vân Thư còn bị hiểu lầm là một cặp, được giới thiệu cho căn phòng đôi, tất nhiên là bị cự tuyệt, cô không có thiếu chút tiền nhỏ thuê khách sạn này!

Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, Lâm Lạc lại dẫn Vân Thư đi ăn, chính là nhà hàng buffet đó!

Sau khi Lâm Lạc chứng kiến khả năng ăn uống của Vân Thư liền cảm thán, dẫn anh đi ăn buffet, chủ nhà hàng nhất định sẽ khóc.

Vừa vặn nơi này có một nhà hàng buffet nổi tiếng, nổi tiếng với các món ăn hết sức phong phú, đi liền với nó là giá cả cũng hết sức “đẹp”.

888 tệ một người, hai giờ ăn thoải mái không giới hạn nhưng không thể lãng phí.

Khi Lâm Lạc cùng Vân Thư đi vào đã được nhân viên cửa hàng nhiệt tình chiêu đãi, soái ca mỹ nữ mà, mọi người đều thích.

Nhưng gần một giờ sau, tâm tình thưởng thức lập tức thay đổi.

“Lão đại, làm sao bây giờ? Còn muốn thêm đồ ăn hay không?”

Có vài khu đồ ăn đã rất nhanh không còn! Tốc độ lên món còn không nhanh bằng tốc độ vị khách nam kia ăn.

Quản lý nhìn Vân Thư không có chút động tác nào tạm dừng, lại nhìn một chồng mâm bị dọn đi, có loại “Ảo giác” người này còn có thể tiếp tục ăn như vậy một giờ nữa.

“Thêm!”

Không thể bởi vì chút chuyện này mà hủy hoại chiêu bài của nhà hàng, quản lý nghiến răng nghiến lợi nói.

Vì thế, quản lý tiếp tục trơ mắt nhìn Vân Thư không ngừng ăn trong một giờ nữa.

Đã sắp hết thời gian, nhân viên phục vụ cơ hồ là mang theo ánh mắt sùng bái tiến lên nhắc nhở, nói thật, nhà hàng cũng không đến mức chịu thiệt, chỉ cần người này không phải là mỗi ngày đều tới.

Lâm Lạc cùng Vân Thư rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn đi ra nhà hàng, đúng lúc nghênh diện một đoàn người đi tới, người đi đầu ước chừng bốn năm chục tuổi, vừa nhìn chính là kiểu nhân sĩ thành công.

“Thẩm tổng?”

Ông ta nhìn Vân Thư, kinh ngạc mà kêu lên.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...