Trở Lại Một Năm Trước Mạt Thế
Chương 39: Đi Dạo Phố
Khi nghe thấy có người hô lên Lâm Lạc còn quay ra nhìn một cái, nhưng Vân Thư dường như hoàn toàn không nghe thấy mà tiếp tục bước đi.Ngược lại là người nam nhân trung niên kia dường như phát hiện ra mình nhận nhầm người, nở nụ cươi xin lỗi rồi đi theo hướng ngược lại với bọn họ.Lâm Lạc chớp chớp mắt, nhìn Vân Thư.Mà Vân Thư phảng phất như đoán được suy nghĩ trong đầu Lâm Lạc, nghiêng đầu về phía cô nói, “Tôi chỉ là Vân Thư.”Chỉ với năm chữ ngắn ngủn, nhưng Lâm Lạc đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng anh.Vô luận anh có thân thế thế nào, còn có thân nhân trên đời hay không, Vân Thư đều không để bụng.Bởi vì anh chỉ là Vân Thư mà thôi.—— Lâm Lạc, Vân Thư.Sinh hoạt ban đêm ở thành phố lớn rất sôi động, hoàn toàn bất đồng với thôn Chu gia cứ đến tối là ai về nhà nấy, ở đây tầm bẩy tám giờ tối chính là lúc trên đường náo nhiệt nhất.Từ tộc đi làm tan sở đến các ông bà có tuổi ra ngoài đi dạo, chẳng sợ thời tiết rét lạnh cũng không ngăn được nhiệt tình hướng tới náo nhiệt của mọi người.Lâm Lạc dẫn theo Vân Thư đi dạo ở đoạn đường phồn hoa náo nhiệt nhất của thành phố Ngũ Liên, ngắm nhìn ánh đèn phát ra từ các bảng hiệu dày đặc, Lâm Lạc có cảm giác như mình đã rất lâu rồi mới được trở lại nhân gian.Đáng tiếc, cảnh sắc như vậy nửa năm sau sẽ biến mất.Từ ngày Lâm Lạc trọng sinh tới nay rất ít hồi ức lại những chuyện của đời trước, nhưng hiện tại lại gợi lên một tia hồi ức.Tràng mưa sao băng kia mang đến hủy diệt cho nhân loại, nhưng đồng thời cũng mang đến tân sinh.Trước khi cô chết, những nhân loại còn sót lại đã đoàn kết thành một đoàn thể, không phân biệt quốc tịch hay chủng tộc.Mà người đàn ông tiêu diệt được tang thi vương đã trở thành thủ lĩnh của họ, dẫn dắt nhân loại vực dậy cái thế giới đã bị hủy một nửa này.Nói đến cũng rất kỳ quái, khi đó dị năng của Lâm Lạc đã đứng trên đỉnh của nhân loại, nhưng lại hết sức trùng hợp là một lần cũng chưa từng gặp được người đã cứu vớt thế giới kia, không biết người đó có lãnh khốc vô tình, thực lực siêu quần như trong truyền thuyết hay không.Bản thân Lâm Lạc cũng hết sức nổi danh ở mạt thế, ngoài việc nổi danh về thực lực ra, cô còn nổi danh là hiệp khách độc hành, không tham gia bất luận thế lực nào, chỉ một mình một bóng diệt tang thi.Đến khi đạt đến cấp 10, giết tang thi của cả một thành phố cũng chỉ cần một ý niệm mà thôi.Mà nguyên nhân chết của Lâm Lạc, nếu bị người khác biết đại khái sẽ cảm thấy buồn cười.Cô tồn tại ở mạt thế, dị năng đã là một trong những người mạnh nhất đương thời, theo đạo lý về sau hẳn là sinh hoạt thực không tồi, có điều Lâm Lạc lại vẫn luôn tìm tòi nghiên cứu cái cấp độ không ai đạt đến thậm chí cũng không biết là nó có thực sự tồn tại hay không, chính là dị năng cấp 11.Được mọi người xưng là —— Thần cấp.Đáng tiếc, Lâm Lạc cuối cùng thất bại.—— không.Cô nhìn về phía màn hình rộng đang chiếu quảng cáo ở đằng xa, có lẽ là cô không có thất bại.“Lạc Lạc?”Tiếng Vân Thư gọi làm Lâm Lạc hoàn hồn, “Làm sao vậy?”Cô nhìn Vân Thư đang đứng dưới bóng đèn, cười hỏi “Muốn ăn gì à?”Hiện tại bọn họ đang đi trên đoạn đường buôn bán nổi danh ở thành phố Ngũ Liên, tự nhiên là có rất nhiều quán ăn vặt quanh đây, mùi hương mê người của đồ ăn không tự chủ chui vào mũi của người đi đường.Lâm Lạc kỳ thật đã cho Vân Thư tiền, dặn anh nếu muốn cái gì thì tự đi mua, nhưng Vân Thư không cần.Nếu thế Lâm Lạc cũng không bắt buộc.Vân Thư nghe cô hỏi vậy lắc đầu, anh nên nói như thế nào nhỉ?Lạc Lạc khi nãy…… bộ dạng Lâm Lạc đứng nhìn ánh đèn nơi xa có vẻ rất cô đơn, chính là cho người ta cảm giác như cô không hòa hợp cùng với thế gian này vậy.Trong lòng anh bỗng dưng cảm thấy khủng hoảng, không kìm được mà hô một tiếng.Lâm Lạc thấy Vân Thư nói không nên lời, cũng không có tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, “Đi thôi.”Náo nhiệt như vậy, vẫn nên khôi phục sớm một chút mới được.Lâm Lạc đang đợi, đợi sau khi dị năng của cô lên đến cấp 5 là có thể thao tác lên thiết bị điện tử cách mình trong một phạm vi ngắn, cô sẽ đem tin tức tiết lộ cho một vài lãnh đạo, những người có quyền quyết định ở đất nước mình.*
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương