Trong Bóng Tối
Chương 65: Mean girl (3)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chịu đựng qua một đêm dài đằng đẵng, Tạ Lam Sơn gọi điện hẹn Đường Tiểu Mạt rồi lái xe đưa cô nàng ra sân bay.
Ánh Mặt Trời cuối tháng Chín chiếu xuống, con đường dẫn đến nhà ga thẳng tắp và rộng rãi, những cây phong Bắc Mỹ được trồng hai bên đường còn chưa tới cuối thu đã lần lượt được quét sơn đỏ, giữa tầng tầng lớp lớp xanh mơn mởn là những điểm đỏ chấm phá, rực rỡ xinh đẹp đến mức như không phải trần gian.
Đúng độ lá phong và hoa lau mùa thu, nhưng cả hai đều không hề để tâm tới cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng Tạ Lam Sơn lại quay đầu nhìn Đường Tiểu Mạt, cô nàng mặt mày cau có, ngồi đăm chiêu suy nghĩ bên cạnh anh, tất cả những gì toát ra là cảm xúc tiêu cực như mệt mỏi và chán chường.
Đưa người tới nhà ga, Đường Tiểu Mạt ôm Tạ Lam Sơn rồi nói cô chỉ đi để thư giãn giải sầu mà thôi: “Anh đừng lo cho tôi, mười năm qua tôi vẫn sống như vậy, giống như một hạt giống bay theo chiều gió, đáp xuống ở đâu thì sinh trưởng ở đó, chưa biết chừng có ngày tôi ngộ ra rồi thì sẽ quay về thôi.”
Cô gái cố mỉm cười nhưng làm thế nào cũng chẳng thể ngăn được dòng nước mắt trong veo tràn ra nơi khóe mi. Tạ Lam Sơn vươn tay khẽ lau nước mắt cho cô, nhưng rồi ngay sau đó nước mắt cô bé lại tuôn trào, Tạ Lam Sơn đành phải giơ tay lên lau cho cô lần nữa.
Tựa như đang nhặt ngọc trong biển cát, Đường Tiểu Mạt kể rất nhiều hồi ức khi sống cùng ông nội thuở nhỏ, nhìn sống lưng thẳng tắp và những khớp xương rắn rỏi khi sáng tác nghệ thuật của ông, đến khi nói xong câu cuối, cô đã bật khóc: “Tôi không hiểu…”
Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu được, trằn trọc bao lâu vẫn không rõ kiên trì phấn đấu mấy chục năm sao có thể đột nhiên sụp đổ như vậy, là do lòng người thay đổi hay thế giới đổi thay, cô không hiểu.
Tạ Lam Sơn nhíu mày, anh kiên nhẫn lắng nghe từ đầu đến cuối, khi một chiếc lá phong đỏ rực rơi xuống đầu vai Đường Tiểu Mạt, anh lập tức đưa tay lấy xuống cho cô.
“Chỉ có lòng người cùng với thế giới luôn luôn thay đổi này là chẳng thể đặt câu hỏi tới cùng, nếu chúng ta không thể tóm được một mũi tên đang bay nhanh, vậy chẳng thà đứng yên tại chỗ, chờ đợi một chiếc lá rụng tĩnh lặng đẹp xinh.” Trân trọng trao chiếc lá phong tuyệt đẹp cho cô gái, Tạ Lam Sơn mỉm cười nói, “Mùa thu năm nay hẳn sẽ tuyệt vời lắm, nếu được thì hãy trở về nhìn xem.”
Tiễn Đường Tiểu Mạt đi xong, Tạ Lam Sơn quay về theo đường cũ, anh lái xe không đủ tập trung, trong lòng vẫn luôn nặng trĩu, đêm qua là một đêm quá dài và giày vò, anh trằn trọc suốt một đêm không chợp mắt, giờ đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Cuối cùng anh vẫn không mở tập tài liệu kia ra.
Trì hoãn ngày nào hay ngày đó vậy, Tạ Lam Sơn thầm chửi bản thân, thật hèn nhát.
Tạ Lam Sơn miên man suy nghĩ một hồi, vừa nghĩ đến cô gái áo trắng trong mơ lại vừa nghĩ tới Thẩm Lưu Phi, anh hoàn toàn không để ý có một cô gái đang đi xe đạp vội vàng vọt ra, đến khi phản ứng được để nhấn chân phanh thì đã đụng phải người rồi.
Cũng may là đạp phanh kịp, chiếc xe đạp loạng choạng đổ xuống đất, có vẻ như cô gái không làm sao, vẫn chật vật đứng dậy được.
Tạ Lam Sơn kinh hãi đến độ bảy vía bay mất sáu vía, anh vội bước xuống khỏi xe, chạy tới trước mặt cô gái: “Em có sao không?”
“Em… em không sao, chỉ trầy da chút thôi.” Chân cô bé có một vết bầm tím lớn, khuỷu tay rách da chảy máu, lúc này đang không đứng vững nổi. Vài món đồ rơi ra khỏi chiếc ba lô cô đeo sau lưng, cô bé lại ngồi xuống nhặt từng thứ lên một.
“Tôi là cảnh sát.” Tạ Lam Sơn tiết lộ thân phận rồi quan tâm hỏi, “Có cần tôi đưa tới bệnh viện không?”
“Không cần đâu ạ, em đang vội.” Dường như cô gái đang rất gấp gáp, luống cuống nhặt hết đồ cho vào trong ba lô rồi quay đầu bỏ đi, chưa được hai bước thì đã bị trẹo chân, cả người lảo đảo rồi lại suýt ngã sụp xuống.
Tạ Lam Sơn tiến tới đỡ lấy cô gái, giọng điệu ép buộc: “Tôi vẫn nên đưa em tới bệnh viện thì hơn.”
Cô gái vội xua tay: “Thật sự, thật sự không cần đâu!” Cô gái nghĩ một lúc rồi thỏa hiệp, “Xe của em không đi được nữa rồi, hôm nay em có hẹn với bạn ra biển, hiếm khi mới tụ tập được một lần, anh có thể đưa em tới đó không?”
Trên đường đưa người đi, Tạ Lam Sơn hỏi thăm cô gái. Cô gái cũng thật thà nói mình tên Trâu Nhược Kỳ, học sinh lớp mười một trường trung học nữ sinh Thánh Nặc, một người bạn cùng lớp của cô gái tổ chức tiệc sinh nhật trên thuyền, có mời mấy người bạn thân đi cùng ra biển.
“Du thuyền? Các em thuê à?” Tạ Lam Sơn thầm nghĩ học sinh cấp ba thời buổi này ghê gớm thật, một buổi tiệc sinh nhật thôi mà cũng phải hoành tráng như thế.
“Không phải,” Trâu Nhược Kỳ lắc đầu, “là du thuyền tư nhân của nhà bạn học em, bạn ấy là tiểu thư của tập đoàn Tinh Hối, chắc anh nghe tới Tinh Hối rồi chứ?”
“Tinh Hối? Bạn học của em là Bành Nghệ Tuyền à?” Làm gì có chuyện chưa từng nghe, là công ty tập đoàn đứng đầu trong danh sách đại gia cả nước, chủ tịch tên Bành Hoành Bân, phất lên từ lĩnh vực bất động sản, hiện tại đang phát triển toàn diện sang cả các ngành công nghiệp chính như văn hóa thương mại, có thể nói là một người cực kỳ thành công. Bành Hoành Bân có một con trai và một con gái, con trai tên là Bành Trình, biệt danh “sát thủ ngôi sao nữ”, có thể thấy mặt thường xuyên trên bản tin, vừa phong lưu quần là áo lượt cũng vừa là cái tên xuất sắc trong giới doanh nhân. Con gái tên là Bành Nghệ Tuyền, vì còn nhỏ tuổi nên chưa từng xuất hiện trước công chúng, nhưng nghe nói đang theo học tại một trường trung học quý tộc dành cho nữ sinh.
Địa điểm ở ngay tại bờ biển, cũng không xa lắm, Tạ Lam Sơn đi theo chỉ dẫn của Trâu Nhược Kỳ, không bao lâu sau đã đưa người tới nơi, anh nhìn chiếc du thuyền tư nhân đỗ ở bến tàu mà á khẩu.
Mùa thu vàng rực rỡ, biển khơi rộng bao la, chiếc du thuyền mang tên “Tinh Huy” lại càng trở nên khí thế lộng lẫy. Hình dáng con thuyền vừa lạ vừa đẹp, giống như một chú cá heo đang nhảy trên mặt nước, thân thuyền được làm bằng kim loại phủ sơn trắng bạc, khúc xạ biến hóa ra nhiều màu sắc khác nhau dưới ánh nắng Mặt Trời làm người ta hoa mắt. Nghe nói phí đỗ tại bến hàng năm ở đây phải lên đến hai trăm ngàn nhân dân tệ.
Nghĩ cô bé bị thương khá nặng, mà đã giúp thì giúp cho trót, Tạ Lam Sơn bèn đỡ Trâu Nhược Kỳ lên thuyền.
“Chờ cậu lâu quá trời, sao giờ mới đến?” Một giọng nữ vang lên, sau đó là cả đám con gái xồ ra.
Thêm cả Trâu Nhược Kỳ vừa lên du thuyền thì tất cả đều là mấy cô bé cầu kỳ diêm dúa. Những đóa hoa rực rỡ đang ngày càng trở nên hấp dẫn hơn, không muốn tán dương cũng buộc phải tán dương. Tạ Lam Sơn nhìn lướt qua một lượt, những cô bé này thoạt nhìn đều có dáng vẻ tương tự nhau, rất xinh đẹp nhưng vẻ đẹp này cũng rất hời hợt, giống như hình ảnh được in hàng loạt vậy. Có thể giữ được hình thức, diễn tả được hình hài, nhưng lại khó có thể truyền đạt ý nghĩa và thể hiện tinh thần. Nhưng nhìn kỹ thì có một người phụ nữ duy nhất nhìn là biết không còn trẻ, đường nét trên khuôn mặt vừa đẹp vừa ưa nhìn, khí chất tao nhã, nhăn mày cười mỉm đều toát ra đôi phần duyên dáng của hội họa truyền thống Trung Hoa.
Trên du thuyền có sáu cô gái, một cô giáo, ngoài thuyền trưởng thì tất cả đều là nữ, và bảy sinh vật giống cái nhìn thấy một chàng thanh niên tuấn tú áng chừng hai mươi thì lập tức nhào lên bao vây lấy anh.
“Ớ, là anh à?” Cô bé đứng chính giữa và cũng là người xinh đẹp nhất hô lên, vẻ mặt không giấu sự vui mừng, “Anh còn nhớ không, ở câu lạc bộ của chị T đó, tôi còn từng selfie với anh nè!”
Tạ Lam Sơn nhìn chằm chằm gương mặt này, sau đó mới nhớ ra, đúng là đã từng gặp ở câu lạc bộ đó.
“Tối hôm đó tôi quên tự giới thiệu, tôi là Bành Nghệ Tuyền.” Cô gái có một đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng, cô nàng đảo mắt một vòng rồi lại nảy ra ý tưởng, “Này, hay anh ra biển với chúng tôi đi, được chứ?”
Người phụ nữ lớn tuổi lập tức lên tiếng: “Vậy không ổn đâu, các em đều là con gái, anh ta lại là một người đàn ông xa lạ…”
Bành Nghệ Tuyền trợn mắt cắt lời người kia, thái độ cực kỳ sỗ sàng: “Liên quan đéo gì đến cô, tôi quen anh ấy, hiểu chưa? Mà chẳng phải có chú Thường và cô sao, gọi mấy người đến làm gì hả, mấy người không định trông chừng hay gì?” Cô nàng quay lại nhìn Tạ Lam Sơn, thái độ lập tức thay đổi, “Này anh đẹp trai, anh là tiếp viên nam mà, giờ tôi chi tiền mời anh theo bọn tôi ra khơi, nói giá đi.”
Cô gái bị anh đâm vào nhìn anh chòng chọc như đang nghi ngờ thân phận cảnh sát mà anh mới nói, tuy vậy nhưng cô gái cũng không lên tiếng.
Thực ra Tạ Lam Sơn không muốn nhận lời. Ba người phụ nữ đã đủ để dựng thành phim, bảy người chẳng phải sẽ lật tung trời lên hay sao, lần trước một mình bị cả vườn hoa quấn lấy đã quá đủ với anh rồi. Chưa kể tuy hôm nay là thứ Bảy nhưng dạo này ma t úy đá bỗng nhiên trôi nổi tràn ngập khắp thị trường, nhiệm vụ trong cục rất nặng nề, chưa biết chừng sẽ phải tăng ca đột xuất, còn chẳng biết mấy cô bé này định ra khơi bao lâu.
Bành Nghệ Tuyền khích anh: “Sao thế, không dám à? Có quy định không cho hoạt động công khai sao?”
Lòng mến người mà người còn ra vẻ*, lúc này anh chợt nghĩ đến Thẩm Lưu Phi, cảm giác khó ở thấm tận trong xương Tạ Lam Sơn bắt đầu rục rịch trỗi dậy, anh hạ quyết tâm, sau đó nhướng mày mỉm cười với mấy cô gái: “Tôi ghét nhất là tuân theo nề nếp.”
*Câu gốc là Lòng mến người mà người chẳng hay, trích từ Việt nhân ca (Khuyết danh). Ở đây ý của Tạ Lam Sơn là Thẩm Lưu Phi biết mà còn ỡm ờ ra vẻ làm màu.
Bành Nghệ Tuyền cười đắc ý, cô nàng tiến tới khoác tay Tạ Lam Sơn một cách rất quen thuộc.
Thoải mái lên thuyền, Tạ Lam Sơn nhìn khoang thuyền xa hoa một lượt, anh thầm nói trong lòng, đi ra ngoài một chuyến cũng tốt.
Thuyền trưởng chính là “chú Thường” mà Bành Nghệ Tuyền mới nói, người này tên Thường Minh, bốn mươi lăm tuổi, vóc dáng cường tráng, hình thể vạm vỡ to con, khuôn mặt màu đồng cổ gợi cảm do cháy nắng, đã lấy bằng lái du thuyền từ rất sớm và có khá nhiều kinh nghiệm đi biển. Người phụ nữ lớn tuổi kia thì là gia sư của Bành Nghệ Tuyền tên là Tiêu Cốc, nhưng từ thái độ của Bành Nghệ Tuyền thì có vẻ cô nàng coi chị ta như bảo mẫu sống chung nhà.
Trên du thuyền không có nhân viên phục vụ thừa thãi, mấy cô gái đi du lịch cùng nhau thì ắt sẽ nói chuyện riêng tư rất nhiều, muốn phát điên hay làm ồn cũng không tiện.
Quyết định này của Tạ Lam Sơn vừa tùy hứng vừa qua loa vội vàng. Không giống như những cô bé chuẩn bị đầy đủ túi lớn túi nhỏ, anh thì đến cả thẻ cảnh sát cũng nhét trong túi áo khoác ngoài rồi vứt trên xe. Giờ hai tay anh trống trơn, sau khi bình tĩnh lại thì bỗng thấy hơi ngại ngùng trước tình cảnh hiện tại của mình.
Bành Nghệ Tuyền dẫn anh đến khoang dành cho chủ thuyền, như thể biết rõ khó xử trong lòng anh, cô nàng cười vừa ngọt ngào vừa quyến rũ: “Hẳn là anh đã nhìn thấy anh tôi trên bản tin nhỉ, anh tôi vừa cao vừa đẹp trai, vóc người cũng tương tự anh đó, anh ấy để sẵn quần áo trên thuyền, nhiều món còn mới nguyên luôn, anh tự chọn đi nhé.”
Cô nàng nói xong thì mở cửa tủ, nguyên một tủ quần áo toàn là những món hàng hiệu xa xỉ hàng đầu.
Tạ Lam Sơn đã quá quen với ánh mắt ngưỡng mộ của mấy cô bé kiểu này, thậm chí còn cảm thấy rất thỏa mãn. Anh cũng chẳng nhăn nhó đắn đo gì, tùy ý lấy hai mảnh quần áo của Bành Trình dưới ánh nhìn chằm chằm của Bành Nghệ Tuyền, sau đó đi thẳng vào trong phòng tắm thay đồ.
Thân là nô bộc của nhân dân, ngày thường Tạ Lam Sơn ăn mặc rất tùy tiện, anh quen mặc áo phông, sơ mi và hoodie rồi, không hề coi trọng đẹp trai của bản thân, lúc này khi mặc quần áo của cậu cả nhà họ Bành, cả người từ ngoài vào trong bỗng trở nên khác hẳn lúc trước.
Bảo sao vẫn có câu người đẹp vì lụa, cùng một chiếc áo sơ-mi mà cảm giác khác hẳn, ngay cả khí chất của người mặc cũng không giống chút nào.
Tóc thật sự đã quá dài, dù Đào Quân đã quở trách nhiều lần nhưng Tạ Lam Sơn vẫn cứ trì hoãn không cắt. Phần tóc dài nhất đã chạm bả vai, Tạ Lam Sơn lấy một cái dây thun cạnh bồn rửa mặt để buộc tóc lên.
Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong gương hồi lâu, cảm thấy bản thân bên kia tấm kính vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, là sự quen thuộc lâu rồi không thấy.
Anh khẽ nhướng mày, khẽ mấp máy môi, nheo mắt mỉm cười, hàng lông mi dài và dày khẽ rung động theo khóe môi anh, đôi mắt như có thể chảy ra thứ mật ngọt ngây ngất nhất.
Điều chỉnh lại biểu cảm trước gương, cuối cùng gương mặt anh tuấn trong gương cũng ngưng tụ lại ở trạng thái quen thuộc nhất với anh, vừa sáng sủa vừa cao quý, Tạ Lam Sơn hài lòng mỉm cười, sau đó kéo cửa bước ra khỏi phòng tắm.
Bành Nghệ Tuyền “Á” lên hai tiếng, chỉ mới liếc nhìn Tạ Lam Sơn mà hai má đã đỏ bừng như đang say.
Cô nàng ngơ ngác nhìn Tạ Lam Sơn, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người anh, nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó mới thốt lên đầy kinh ngạc: “Anh, cảm giác như anh hoàn toàn không giống lúc trước… So với anh thì anh trai tôi không khác gì con gián đất luôn!”
Hết chương 65.
*Gián đất:))
Chịu đựng qua một đêm dài đằng đẵng, Tạ Lam Sơn gọi điện hẹn Đường Tiểu Mạt rồi lái xe đưa cô nàng ra sân bay.
Ánh Mặt Trời cuối tháng Chín chiếu xuống, con đường dẫn đến nhà ga thẳng tắp và rộng rãi, những cây phong Bắc Mỹ được trồng hai bên đường còn chưa tới cuối thu đã lần lượt được quét sơn đỏ, giữa tầng tầng lớp lớp xanh mơn mởn là những điểm đỏ chấm phá, rực rỡ xinh đẹp đến mức như không phải trần gian.
Đúng độ lá phong và hoa lau mùa thu, nhưng cả hai đều không hề để tâm tới cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng Tạ Lam Sơn lại quay đầu nhìn Đường Tiểu Mạt, cô nàng mặt mày cau có, ngồi đăm chiêu suy nghĩ bên cạnh anh, tất cả những gì toát ra là cảm xúc tiêu cực như mệt mỏi và chán chường.
Đưa người tới nhà ga, Đường Tiểu Mạt ôm Tạ Lam Sơn rồi nói cô chỉ đi để thư giãn giải sầu mà thôi: “Anh đừng lo cho tôi, mười năm qua tôi vẫn sống như vậy, giống như một hạt giống bay theo chiều gió, đáp xuống ở đâu thì sinh trưởng ở đó, chưa biết chừng có ngày tôi ngộ ra rồi thì sẽ quay về thôi.”
Cô gái cố mỉm cười nhưng làm thế nào cũng chẳng thể ngăn được dòng nước mắt trong veo tràn ra nơi khóe mi. Tạ Lam Sơn vươn tay khẽ lau nước mắt cho cô, nhưng rồi ngay sau đó nước mắt cô bé lại tuôn trào, Tạ Lam Sơn đành phải giơ tay lên lau cho cô lần nữa.
Tựa như đang nhặt ngọc trong biển cát, Đường Tiểu Mạt kể rất nhiều hồi ức khi sống cùng ông nội thuở nhỏ, nhìn sống lưng thẳng tắp và những khớp xương rắn rỏi khi sáng tác nghệ thuật của ông, đến khi nói xong câu cuối, cô đã bật khóc: “Tôi không hiểu…”
Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu được, trằn trọc bao lâu vẫn không rõ kiên trì phấn đấu mấy chục năm sao có thể đột nhiên sụp đổ như vậy, là do lòng người thay đổi hay thế giới đổi thay, cô không hiểu.
Tạ Lam Sơn nhíu mày, anh kiên nhẫn lắng nghe từ đầu đến cuối, khi một chiếc lá phong đỏ rực rơi xuống đầu vai Đường Tiểu Mạt, anh lập tức đưa tay lấy xuống cho cô.
“Chỉ có lòng người cùng với thế giới luôn luôn thay đổi này là chẳng thể đặt câu hỏi tới cùng, nếu chúng ta không thể tóm được một mũi tên đang bay nhanh, vậy chẳng thà đứng yên tại chỗ, chờ đợi một chiếc lá rụng tĩnh lặng đẹp xinh.” Trân trọng trao chiếc lá phong tuyệt đẹp cho cô gái, Tạ Lam Sơn mỉm cười nói, “Mùa thu năm nay hẳn sẽ tuyệt vời lắm, nếu được thì hãy trở về nhìn xem.”
Tiễn Đường Tiểu Mạt đi xong, Tạ Lam Sơn quay về theo đường cũ, anh lái xe không đủ tập trung, trong lòng vẫn luôn nặng trĩu, đêm qua là một đêm quá dài và giày vò, anh trằn trọc suốt một đêm không chợp mắt, giờ đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Cuối cùng anh vẫn không mở tập tài liệu kia ra.
Trì hoãn ngày nào hay ngày đó vậy, Tạ Lam Sơn thầm chửi bản thân, thật hèn nhát.
Tạ Lam Sơn miên man suy nghĩ một hồi, vừa nghĩ đến cô gái áo trắng trong mơ lại vừa nghĩ tới Thẩm Lưu Phi, anh hoàn toàn không để ý có một cô gái đang đi xe đạp vội vàng vọt ra, đến khi phản ứng được để nhấn chân phanh thì đã đụng phải người rồi.
Cũng may là đạp phanh kịp, chiếc xe đạp loạng choạng đổ xuống đất, có vẻ như cô gái không làm sao, vẫn chật vật đứng dậy được.
Tạ Lam Sơn kinh hãi đến độ bảy vía bay mất sáu vía, anh vội bước xuống khỏi xe, chạy tới trước mặt cô gái: “Em có sao không?”
“Em… em không sao, chỉ trầy da chút thôi.” Chân cô bé có một vết bầm tím lớn, khuỷu tay rách da chảy máu, lúc này đang không đứng vững nổi. Vài món đồ rơi ra khỏi chiếc ba lô cô đeo sau lưng, cô bé lại ngồi xuống nhặt từng thứ lên một.
“Tôi là cảnh sát.” Tạ Lam Sơn tiết lộ thân phận rồi quan tâm hỏi, “Có cần tôi đưa tới bệnh viện không?”
“Không cần đâu ạ, em đang vội.” Dường như cô gái đang rất gấp gáp, luống cuống nhặt hết đồ cho vào trong ba lô rồi quay đầu bỏ đi, chưa được hai bước thì đã bị trẹo chân, cả người lảo đảo rồi lại suýt ngã sụp xuống.
Tạ Lam Sơn tiến tới đỡ lấy cô gái, giọng điệu ép buộc: “Tôi vẫn nên đưa em tới bệnh viện thì hơn.”
Cô gái vội xua tay: “Thật sự, thật sự không cần đâu!” Cô gái nghĩ một lúc rồi thỏa hiệp, “Xe của em không đi được nữa rồi, hôm nay em có hẹn với bạn ra biển, hiếm khi mới tụ tập được một lần, anh có thể đưa em tới đó không?”
Trên đường đưa người đi, Tạ Lam Sơn hỏi thăm cô gái. Cô gái cũng thật thà nói mình tên Trâu Nhược Kỳ, học sinh lớp mười một trường trung học nữ sinh Thánh Nặc, một người bạn cùng lớp của cô gái tổ chức tiệc sinh nhật trên thuyền, có mời mấy người bạn thân đi cùng ra biển.
“Du thuyền? Các em thuê à?” Tạ Lam Sơn thầm nghĩ học sinh cấp ba thời buổi này ghê gớm thật, một buổi tiệc sinh nhật thôi mà cũng phải hoành tráng như thế.
“Không phải,” Trâu Nhược Kỳ lắc đầu, “là du thuyền tư nhân của nhà bạn học em, bạn ấy là tiểu thư của tập đoàn Tinh Hối, chắc anh nghe tới Tinh Hối rồi chứ?”
“Tinh Hối? Bạn học của em là Bành Nghệ Tuyền à?” Làm gì có chuyện chưa từng nghe, là công ty tập đoàn đứng đầu trong danh sách đại gia cả nước, chủ tịch tên Bành Hoành Bân, phất lên từ lĩnh vực bất động sản, hiện tại đang phát triển toàn diện sang cả các ngành công nghiệp chính như văn hóa thương mại, có thể nói là một người cực kỳ thành công. Bành Hoành Bân có một con trai và một con gái, con trai tên là Bành Trình, biệt danh “sát thủ ngôi sao nữ”, có thể thấy mặt thường xuyên trên bản tin, vừa phong lưu quần là áo lượt cũng vừa là cái tên xuất sắc trong giới doanh nhân. Con gái tên là Bành Nghệ Tuyền, vì còn nhỏ tuổi nên chưa từng xuất hiện trước công chúng, nhưng nghe nói đang theo học tại một trường trung học quý tộc dành cho nữ sinh.
Địa điểm ở ngay tại bờ biển, cũng không xa lắm, Tạ Lam Sơn đi theo chỉ dẫn của Trâu Nhược Kỳ, không bao lâu sau đã đưa người tới nơi, anh nhìn chiếc du thuyền tư nhân đỗ ở bến tàu mà á khẩu.
Mùa thu vàng rực rỡ, biển khơi rộng bao la, chiếc du thuyền mang tên “Tinh Huy” lại càng trở nên khí thế lộng lẫy. Hình dáng con thuyền vừa lạ vừa đẹp, giống như một chú cá heo đang nhảy trên mặt nước, thân thuyền được làm bằng kim loại phủ sơn trắng bạc, khúc xạ biến hóa ra nhiều màu sắc khác nhau dưới ánh nắng Mặt Trời làm người ta hoa mắt. Nghe nói phí đỗ tại bến hàng năm ở đây phải lên đến hai trăm ngàn nhân dân tệ.
Nghĩ cô bé bị thương khá nặng, mà đã giúp thì giúp cho trót, Tạ Lam Sơn bèn đỡ Trâu Nhược Kỳ lên thuyền.
“Chờ cậu lâu quá trời, sao giờ mới đến?” Một giọng nữ vang lên, sau đó là cả đám con gái xồ ra.
Thêm cả Trâu Nhược Kỳ vừa lên du thuyền thì tất cả đều là mấy cô bé cầu kỳ diêm dúa. Những đóa hoa rực rỡ đang ngày càng trở nên hấp dẫn hơn, không muốn tán dương cũng buộc phải tán dương. Tạ Lam Sơn nhìn lướt qua một lượt, những cô bé này thoạt nhìn đều có dáng vẻ tương tự nhau, rất xinh đẹp nhưng vẻ đẹp này cũng rất hời hợt, giống như hình ảnh được in hàng loạt vậy. Có thể giữ được hình thức, diễn tả được hình hài, nhưng lại khó có thể truyền đạt ý nghĩa và thể hiện tinh thần. Nhưng nhìn kỹ thì có một người phụ nữ duy nhất nhìn là biết không còn trẻ, đường nét trên khuôn mặt vừa đẹp vừa ưa nhìn, khí chất tao nhã, nhăn mày cười mỉm đều toát ra đôi phần duyên dáng của hội họa truyền thống Trung Hoa.
Trên du thuyền có sáu cô gái, một cô giáo, ngoài thuyền trưởng thì tất cả đều là nữ, và bảy sinh vật giống cái nhìn thấy một chàng thanh niên tuấn tú áng chừng hai mươi thì lập tức nhào lên bao vây lấy anh.
“Ớ, là anh à?” Cô bé đứng chính giữa và cũng là người xinh đẹp nhất hô lên, vẻ mặt không giấu sự vui mừng, “Anh còn nhớ không, ở câu lạc bộ của chị T đó, tôi còn từng selfie với anh nè!”
Tạ Lam Sơn nhìn chằm chằm gương mặt này, sau đó mới nhớ ra, đúng là đã từng gặp ở câu lạc bộ đó.
“Tối hôm đó tôi quên tự giới thiệu, tôi là Bành Nghệ Tuyền.” Cô gái có một đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng, cô nàng đảo mắt một vòng rồi lại nảy ra ý tưởng, “Này, hay anh ra biển với chúng tôi đi, được chứ?”
Người phụ nữ lớn tuổi lập tức lên tiếng: “Vậy không ổn đâu, các em đều là con gái, anh ta lại là một người đàn ông xa lạ…”
Bành Nghệ Tuyền trợn mắt cắt lời người kia, thái độ cực kỳ sỗ sàng: “Liên quan đéo gì đến cô, tôi quen anh ấy, hiểu chưa? Mà chẳng phải có chú Thường và cô sao, gọi mấy người đến làm gì hả, mấy người không định trông chừng hay gì?” Cô nàng quay lại nhìn Tạ Lam Sơn, thái độ lập tức thay đổi, “Này anh đẹp trai, anh là tiếp viên nam mà, giờ tôi chi tiền mời anh theo bọn tôi ra khơi, nói giá đi.”
Cô gái bị anh đâm vào nhìn anh chòng chọc như đang nghi ngờ thân phận cảnh sát mà anh mới nói, tuy vậy nhưng cô gái cũng không lên tiếng.
Thực ra Tạ Lam Sơn không muốn nhận lời. Ba người phụ nữ đã đủ để dựng thành phim, bảy người chẳng phải sẽ lật tung trời lên hay sao, lần trước một mình bị cả vườn hoa quấn lấy đã quá đủ với anh rồi. Chưa kể tuy hôm nay là thứ Bảy nhưng dạo này ma t úy đá bỗng nhiên trôi nổi tràn ngập khắp thị trường, nhiệm vụ trong cục rất nặng nề, chưa biết chừng sẽ phải tăng ca đột xuất, còn chẳng biết mấy cô bé này định ra khơi bao lâu.
Bành Nghệ Tuyền khích anh: “Sao thế, không dám à? Có quy định không cho hoạt động công khai sao?”
Lòng mến người mà người còn ra vẻ*, lúc này anh chợt nghĩ đến Thẩm Lưu Phi, cảm giác khó ở thấm tận trong xương Tạ Lam Sơn bắt đầu rục rịch trỗi dậy, anh hạ quyết tâm, sau đó nhướng mày mỉm cười với mấy cô gái: “Tôi ghét nhất là tuân theo nề nếp.”
*Câu gốc là Lòng mến người mà người chẳng hay, trích từ Việt nhân ca (Khuyết danh). Ở đây ý của Tạ Lam Sơn là Thẩm Lưu Phi biết mà còn ỡm ờ ra vẻ làm màu.
Bành Nghệ Tuyền cười đắc ý, cô nàng tiến tới khoác tay Tạ Lam Sơn một cách rất quen thuộc.
Thoải mái lên thuyền, Tạ Lam Sơn nhìn khoang thuyền xa hoa một lượt, anh thầm nói trong lòng, đi ra ngoài một chuyến cũng tốt.
Thuyền trưởng chính là “chú Thường” mà Bành Nghệ Tuyền mới nói, người này tên Thường Minh, bốn mươi lăm tuổi, vóc dáng cường tráng, hình thể vạm vỡ to con, khuôn mặt màu đồng cổ gợi cảm do cháy nắng, đã lấy bằng lái du thuyền từ rất sớm và có khá nhiều kinh nghiệm đi biển. Người phụ nữ lớn tuổi kia thì là gia sư của Bành Nghệ Tuyền tên là Tiêu Cốc, nhưng từ thái độ của Bành Nghệ Tuyền thì có vẻ cô nàng coi chị ta như bảo mẫu sống chung nhà.
Trên du thuyền không có nhân viên phục vụ thừa thãi, mấy cô gái đi du lịch cùng nhau thì ắt sẽ nói chuyện riêng tư rất nhiều, muốn phát điên hay làm ồn cũng không tiện.
Quyết định này của Tạ Lam Sơn vừa tùy hứng vừa qua loa vội vàng. Không giống như những cô bé chuẩn bị đầy đủ túi lớn túi nhỏ, anh thì đến cả thẻ cảnh sát cũng nhét trong túi áo khoác ngoài rồi vứt trên xe. Giờ hai tay anh trống trơn, sau khi bình tĩnh lại thì bỗng thấy hơi ngại ngùng trước tình cảnh hiện tại của mình.
Bành Nghệ Tuyền dẫn anh đến khoang dành cho chủ thuyền, như thể biết rõ khó xử trong lòng anh, cô nàng cười vừa ngọt ngào vừa quyến rũ: “Hẳn là anh đã nhìn thấy anh tôi trên bản tin nhỉ, anh tôi vừa cao vừa đẹp trai, vóc người cũng tương tự anh đó, anh ấy để sẵn quần áo trên thuyền, nhiều món còn mới nguyên luôn, anh tự chọn đi nhé.”
Cô nàng nói xong thì mở cửa tủ, nguyên một tủ quần áo toàn là những món hàng hiệu xa xỉ hàng đầu.
Tạ Lam Sơn đã quá quen với ánh mắt ngưỡng mộ của mấy cô bé kiểu này, thậm chí còn cảm thấy rất thỏa mãn. Anh cũng chẳng nhăn nhó đắn đo gì, tùy ý lấy hai mảnh quần áo của Bành Trình dưới ánh nhìn chằm chằm của Bành Nghệ Tuyền, sau đó đi thẳng vào trong phòng tắm thay đồ.
Thân là nô bộc của nhân dân, ngày thường Tạ Lam Sơn ăn mặc rất tùy tiện, anh quen mặc áo phông, sơ mi và hoodie rồi, không hề coi trọng đẹp trai của bản thân, lúc này khi mặc quần áo của cậu cả nhà họ Bành, cả người từ ngoài vào trong bỗng trở nên khác hẳn lúc trước.
Bảo sao vẫn có câu người đẹp vì lụa, cùng một chiếc áo sơ-mi mà cảm giác khác hẳn, ngay cả khí chất của người mặc cũng không giống chút nào.
Tóc thật sự đã quá dài, dù Đào Quân đã quở trách nhiều lần nhưng Tạ Lam Sơn vẫn cứ trì hoãn không cắt. Phần tóc dài nhất đã chạm bả vai, Tạ Lam Sơn lấy một cái dây thun cạnh bồn rửa mặt để buộc tóc lên.
Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong gương hồi lâu, cảm thấy bản thân bên kia tấm kính vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, là sự quen thuộc lâu rồi không thấy.
Anh khẽ nhướng mày, khẽ mấp máy môi, nheo mắt mỉm cười, hàng lông mi dài và dày khẽ rung động theo khóe môi anh, đôi mắt như có thể chảy ra thứ mật ngọt ngây ngất nhất.
Điều chỉnh lại biểu cảm trước gương, cuối cùng gương mặt anh tuấn trong gương cũng ngưng tụ lại ở trạng thái quen thuộc nhất với anh, vừa sáng sủa vừa cao quý, Tạ Lam Sơn hài lòng mỉm cười, sau đó kéo cửa bước ra khỏi phòng tắm.
Bành Nghệ Tuyền “Á” lên hai tiếng, chỉ mới liếc nhìn Tạ Lam Sơn mà hai má đã đỏ bừng như đang say.
Cô nàng ngơ ngác nhìn Tạ Lam Sơn, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người anh, nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó mới thốt lên đầy kinh ngạc: “Anh, cảm giác như anh hoàn toàn không giống lúc trước… So với anh thì anh trai tôi không khác gì con gián đất luôn!”
Hết chương 65.
*Gián đất:))
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương