Trong Bóng Tối
Chương 66: Mean girl (4)
Một ngày trước khi Tạ Lam Sơn chuẩn bị thảnh thơi rời bến cùng mấy cô nhóc, tại một trường cấp ba tư thục, một nữ sinh tên Đào Tĩnh đang trong giờ thể dục, đúng lúc phải thi chạy tám trăm mét, cô bé chạy vòng quanh sân hai vòng, vừa mới bắt đầu vòng thứ hai thì cô đột nhiên phát điên và lao về phía một cô gái đang chạy trước mặt, cô phát ra mấy tiếng kêu kỳ quái không giống người, sau đó há miệng cắn vào tai người kia.
Cô gái bị cắn thất thanh ré lên, máu chảy dọc từ bên tai xuống cổ ngay tại chỗ. Những cô gái xung quanh cũng gào thét thảm thiết, có người khoanh tay đứng nhìn, cũng có người muốn tách bọn họ ra, nhưng Đào Tĩnh vốn gầy yếu lại phát ra sức mạnh kinh người, vung tay đẩy ngã một cô gái đi lên kéo người.
Giáo viên thể dục đã dạy ở trường cấp ba này nhiều năm, chị ta từng chứng kiến cảnh nữ sinh cãi vã đánh nhau nhưng chưa từng thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy nên đã vội xông lên phía trước ngăn cản. Giáo viên thể dục là một vận động viên đã giải nghệ, nặng tận chín mươi cân nhưng cũng phải mất rất nhiều sức lực mới có thể kéo được Đào Tĩnh ra khỏi cô bé bị cắn kia.
Sau khi Đào Tĩnh bị kéo ra, giáo viên thể dục trấn an cô bé bị cắn và kiểm tra miệng vết thương của cô. Đào Tĩnh bị nhiều người giữ chặt một chỗ, cô vừa gào thét vừa co giật, sau vài giây thì ngã đập đầu xuống đất, không nhúc nhích nữa.
Giáo viên thể dục vội chạy qua, thử hơi thở thì nhận thấy cô bé đã không còn thở nữa. Sau khi gọi 120, giáo viên thể dục ấn huyệt nhân trung và ép ngực cho Đào Tĩnh, nhưng một loạt những động tác sơ cứu trong khả năng cũng không thể làm gì, chờ khi xe cứu thương của bệnh viện tới thì người đã chết hoàn toàn.
Nguyên nhân tử vong là do xuất huyết não đột ngột và suy thận cấp, bệnh viện nghi ngờ Đào Tĩnh có tiền sử bệnh động kinh nên đã hỏi kỹ người nhà của cô. Người nhà khóc đến mức suýt ngất xỉu, bọn họ nói Đào Tĩnh vẫn luôn khỏe mạnh, không có tiền sử bệnh như thế. Bệnh viện cảm thấy tình huống đáng ngờ nên phối hợp cùng người nhà báo cảnh sát.
Sau khi khám nghiệm tử thi chuyên sâu, nguyên nhân cái chết của Đào Tĩnh cuối cùng được xác định là do hấp thụ methamphetamine quá liều.
Đào Tĩnh là người dịu dàng điềm tĩnh, thanh tú nho nhã, gia cảnh bình thường, thành tích trên trung bình, nếu cố gắng hết sức thì có thể thi vào đại học, vậy nên bình thường cô bé cũng rất chăm chỉ học hành. Giáo viên và các học sinh đều nhận xét Đào Tĩnh rất ổn định, luôn đối xử tốt với mọi người, bình thường nói chuyện với người khác đều nhỏ nhẹ thùy mị, không giống một người chủ động hút ma t úy cho lắm.
Thuốc phiện bị tuồn vào trong trường chắc chắn là một tiếng sấm gây chấn động cả xã hội trong nháy mắt. Sở Công an tỉnh và Cục Phòng chống ma t úy đã nhanh chóng triển khai vào việc, cử hai thành viên ưu tú của đội phòng chống ma t úy tỉnh tới để hỗ trợ đội trọng án cục thành phố Hán Hải cùng phá án.
Người tới rất nhanh, Lưu Diễm Ba tỏ ý rất coi trọng vụ án này nên đã đích thân dẫn đội nghênh đón, Đào Quân và Đào Long Dược cũng theo cùng.
“Tới từ trên tỉnh à?” Đinh Ly tò mò hỏi Đào Long Dược, “Thế tức là đội cũ của đàn anh Tạ phải không?”
“Phải, đội trưởng bên đó tên là Tùy Hoằng, một người như thần tiên vậy, Đào Long Dược tôi đời này chưa từng phục ai, nhưng Tùy Hoằng chắc chắn là một trong số đó.” Đào Long Dược gật đầu, nghiêm mặt nhìn hai người tiến vào sảnh văn phòng của tổ trọng án.
Một người tên là Trì Tấn, một người tên là Lăng Vân, hai vị cảnh sát đều mặc đồng phục màu xanh đậm phẳng phiu, cao ráo chân dài, vai rộng eo thon, vừa đẹp trai vừa ngầu, bọn họ đều là thuộc hạ đắc lực của Tùy Hoằng, trông có vẻ còn rất trẻ nhưng nghe nói đều đã kinh qua nhiều trận chiến, phá được những vụ buôn lậu thuốc phiện lớn với quy mô xuyên quốc gia.
Ngoài vết sẹo trên mặt thì Đào Long Dược cũng có thể coi như khí khái anh hùng, tướng mạo oai vệ, nhưng dáng vẻ hùng dũng của hắn đối với người bình thường còn tàm tạm, đứng chung với hai người này thì lập tức tự cảm thấy lệch lạc như một con gà cạnh hai con hạc. Đào Long Dược lặng lẽ vuốt thẳng lại áo ngoài, tiện thể quan sát hai vị sĩ quan xuất sắc kia. Người tên Trì Tấn có đường nét sắc sảo lạnh lùng, cảm giác hao hao Thẩm Lưu Phi, còn người tên Lăng Vân thì rất tươi sáng rạng rỡ, dù không cười nhưng vẫn có cảm giác thân thiện dễ gần. Hắn thầm nghĩ, đây không phải đội phòng chống ma t úy đâu, rõ ràng là đội người mẫu nam.
Trì Tấn liếc mắt nhìn Đào Long Dược cùng những thành viên trong đội, sau đó đanh giọng nói: “Thành viên trong đội trọng án mấy người lôi thôi thế này sao?”
Ý là chê bọn họ ăn mặc không ra gì. Biết sao bây giờ, đội trọng án hay mặc đồ thường để điều tra nên không bắt buộc mặc đồng phục, bọn họ cũng chẳng quan tâm đ ến mấy thứ như dung nhan hay ngoại hình. Đào Long Dược nghe vậy thì quay đầu nhìn thành viên trong đội, nhìn Tiểu Lương năng động tích cực, nhìn Tiểu Trương cần cù chịu khó, nhìn Tiểu Tiêu dám nghĩ dám làm, nhìn một đống hổ lốn trên bàn của bọn họ, còn có chiếc bánh bơ-gơ và coca đang ăn dở, hắn cảm thấy đúng là mấy thằng nhãi này không ra làm sao thật. Không phải vấn đề ở đồng phục cảnh sát mà là thần thái không ổn. Đứa nào đứa nấy ăn mặc lôi thôi luộm thuộm, ngồi không ra ngồi đứng không ra đứng, so với những gương mặt xuất sắc tới từ trên tỉnh thì đám này không khác nào du côn đầu đường xó chợ.
Đào Long Dược giận dữ lườm Tiểu Lương, nhắc nhở cậu ta lau cho sạch xốt xa-lát rơi trên cổ áo bằng ánh mắt như sắp giết người, sau đó hắn quay đầu chào hỏi những người kia: “Ngại quá, đội trưởng Trì, ngày thường các anh em đều hơi tùy tiện, nhưng khi cần bán mạng thì mấy đứa chắc chắn không cẩu thả đâu.” Cảnh sát ưu tú trên tỉnh có thể đảm đương vai trò “đội trưởng” khi tới thành phố, đương nhiên đội trưởng Đào cũng chẳng quan tâm tới chút hư danh vô nghĩa này, nhưng gì thì gì cũng nên bảo vệ anh em vào sinh ra tử với mình một chút.
Mặt Trì Tấn vẫn lạnh tanh, cậu ta lại nhìn một lượt các thành viên trong đội Đào Long Dược rồi hỏi: “Tạ Lam Sơn đâu? Nghe bảo anh ta tới chỗ mấy người làm cảnh sát hình sự sau khi rời khỏi đội truy quét tội phạm ma t úy mà, sao không thấy ở đây?”
Lúc này Đào Long Dược mới ngộ ra, hẳn là người này có quen với Tạ Lam Sơn, nghe giọng điệu thì chắc là đồng đội cũ, hắn đáp: “Cũng chẳng biết làm sao nữa, cả ngày không liên lạc được, tôi sẽ gọi cho cậu ấy.” Hắn nói xong thì quay lại dặn Đinh Ly tiếp tục gọi cho Tạ Lam Sơn.
“Khỏi cần liên lạc.” Trì Tấn lạnh lùng thờ ơ, nói không thèm nể nang, “Tôi cũng chẳng muốn phá án cùng với cái loại con sâu làm rầu nồi canh trong lực lượng cảnh sát đó.”
Đây là nhóm cảnh sát có tỷ lệ thương vong cao nhất ở Trung Quốc, vì phải liều mạng chiến đấu với những trùm buôn ma t úy dao thật súng thật nên ai cũng đều là kỳ tài nổi bật, đương nhiên cũng sẽ có xu hướng hơi coi nhẹ người khác, đội trưởng Đào có thể bỏ qua. Nhưng hắn không chấp nhận nghe người này quy chụp anh em tốt của mình, hắn không kiềm chế được mà sầm mặt xuống, nghiêm nghị phản đối: “Đội trưởng Trì, nói như vậy không ổn đâu.”
Lần này ngay cả Lăng Vân đứng cạnh cũng thấp giọng nhắc nhở: “Trì Tấn, anh ăn nói tử tế chút đi.”
Khi Lăng Vân tới thì Tạ Lam Sơn vừa bị điều đi, cậu không biết Tạ Lam Sơn nhưng điều đó không ảnh hưởng đến nhận thức của Trì Tấn. Đâu chỉ nhận thức, Trì Tấn còn là người đầu tiên đi theo Tạ Lam Sơn đến rìa vách đá trong cái ngày bọn họ bao vây và trấn áp Mục Côn. Cậu ta tận mắt chứng kiến vì Tạ Lam Sơn do dự trong khoảnh khắc mà tay súng bắn tỉa do Mục Côn bố trí đã bắn chết đồng đội đi cùng, nhờ đó mà gã chớp được thời cơ và trèo lên máy bay bỏ trốn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cũng chính cậu ta là người đã tố cáo nhiều lần với cấp trên, cho rằng Tạ Lam Sơn cố ý thả cho Mục Côn tẩu thoát.
Cô gái bị cắn thất thanh ré lên, máu chảy dọc từ bên tai xuống cổ ngay tại chỗ. Những cô gái xung quanh cũng gào thét thảm thiết, có người khoanh tay đứng nhìn, cũng có người muốn tách bọn họ ra, nhưng Đào Tĩnh vốn gầy yếu lại phát ra sức mạnh kinh người, vung tay đẩy ngã một cô gái đi lên kéo người.
Giáo viên thể dục đã dạy ở trường cấp ba này nhiều năm, chị ta từng chứng kiến cảnh nữ sinh cãi vã đánh nhau nhưng chưa từng thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy nên đã vội xông lên phía trước ngăn cản. Giáo viên thể dục là một vận động viên đã giải nghệ, nặng tận chín mươi cân nhưng cũng phải mất rất nhiều sức lực mới có thể kéo được Đào Tĩnh ra khỏi cô bé bị cắn kia.
Sau khi Đào Tĩnh bị kéo ra, giáo viên thể dục trấn an cô bé bị cắn và kiểm tra miệng vết thương của cô. Đào Tĩnh bị nhiều người giữ chặt một chỗ, cô vừa gào thét vừa co giật, sau vài giây thì ngã đập đầu xuống đất, không nhúc nhích nữa.
Giáo viên thể dục vội chạy qua, thử hơi thở thì nhận thấy cô bé đã không còn thở nữa. Sau khi gọi 120, giáo viên thể dục ấn huyệt nhân trung và ép ngực cho Đào Tĩnh, nhưng một loạt những động tác sơ cứu trong khả năng cũng không thể làm gì, chờ khi xe cứu thương của bệnh viện tới thì người đã chết hoàn toàn.
Nguyên nhân tử vong là do xuất huyết não đột ngột và suy thận cấp, bệnh viện nghi ngờ Đào Tĩnh có tiền sử bệnh động kinh nên đã hỏi kỹ người nhà của cô. Người nhà khóc đến mức suýt ngất xỉu, bọn họ nói Đào Tĩnh vẫn luôn khỏe mạnh, không có tiền sử bệnh như thế. Bệnh viện cảm thấy tình huống đáng ngờ nên phối hợp cùng người nhà báo cảnh sát.
Sau khi khám nghiệm tử thi chuyên sâu, nguyên nhân cái chết của Đào Tĩnh cuối cùng được xác định là do hấp thụ methamphetamine quá liều.
Đào Tĩnh là người dịu dàng điềm tĩnh, thanh tú nho nhã, gia cảnh bình thường, thành tích trên trung bình, nếu cố gắng hết sức thì có thể thi vào đại học, vậy nên bình thường cô bé cũng rất chăm chỉ học hành. Giáo viên và các học sinh đều nhận xét Đào Tĩnh rất ổn định, luôn đối xử tốt với mọi người, bình thường nói chuyện với người khác đều nhỏ nhẹ thùy mị, không giống một người chủ động hút ma t úy cho lắm.
Thuốc phiện bị tuồn vào trong trường chắc chắn là một tiếng sấm gây chấn động cả xã hội trong nháy mắt. Sở Công an tỉnh và Cục Phòng chống ma t úy đã nhanh chóng triển khai vào việc, cử hai thành viên ưu tú của đội phòng chống ma t úy tỉnh tới để hỗ trợ đội trọng án cục thành phố Hán Hải cùng phá án.
Người tới rất nhanh, Lưu Diễm Ba tỏ ý rất coi trọng vụ án này nên đã đích thân dẫn đội nghênh đón, Đào Quân và Đào Long Dược cũng theo cùng.
“Tới từ trên tỉnh à?” Đinh Ly tò mò hỏi Đào Long Dược, “Thế tức là đội cũ của đàn anh Tạ phải không?”
“Phải, đội trưởng bên đó tên là Tùy Hoằng, một người như thần tiên vậy, Đào Long Dược tôi đời này chưa từng phục ai, nhưng Tùy Hoằng chắc chắn là một trong số đó.” Đào Long Dược gật đầu, nghiêm mặt nhìn hai người tiến vào sảnh văn phòng của tổ trọng án.
Một người tên là Trì Tấn, một người tên là Lăng Vân, hai vị cảnh sát đều mặc đồng phục màu xanh đậm phẳng phiu, cao ráo chân dài, vai rộng eo thon, vừa đẹp trai vừa ngầu, bọn họ đều là thuộc hạ đắc lực của Tùy Hoằng, trông có vẻ còn rất trẻ nhưng nghe nói đều đã kinh qua nhiều trận chiến, phá được những vụ buôn lậu thuốc phiện lớn với quy mô xuyên quốc gia.
Ngoài vết sẹo trên mặt thì Đào Long Dược cũng có thể coi như khí khái anh hùng, tướng mạo oai vệ, nhưng dáng vẻ hùng dũng của hắn đối với người bình thường còn tàm tạm, đứng chung với hai người này thì lập tức tự cảm thấy lệch lạc như một con gà cạnh hai con hạc. Đào Long Dược lặng lẽ vuốt thẳng lại áo ngoài, tiện thể quan sát hai vị sĩ quan xuất sắc kia. Người tên Trì Tấn có đường nét sắc sảo lạnh lùng, cảm giác hao hao Thẩm Lưu Phi, còn người tên Lăng Vân thì rất tươi sáng rạng rỡ, dù không cười nhưng vẫn có cảm giác thân thiện dễ gần. Hắn thầm nghĩ, đây không phải đội phòng chống ma t úy đâu, rõ ràng là đội người mẫu nam.
Trì Tấn liếc mắt nhìn Đào Long Dược cùng những thành viên trong đội, sau đó đanh giọng nói: “Thành viên trong đội trọng án mấy người lôi thôi thế này sao?”
Ý là chê bọn họ ăn mặc không ra gì. Biết sao bây giờ, đội trọng án hay mặc đồ thường để điều tra nên không bắt buộc mặc đồng phục, bọn họ cũng chẳng quan tâm đ ến mấy thứ như dung nhan hay ngoại hình. Đào Long Dược nghe vậy thì quay đầu nhìn thành viên trong đội, nhìn Tiểu Lương năng động tích cực, nhìn Tiểu Trương cần cù chịu khó, nhìn Tiểu Tiêu dám nghĩ dám làm, nhìn một đống hổ lốn trên bàn của bọn họ, còn có chiếc bánh bơ-gơ và coca đang ăn dở, hắn cảm thấy đúng là mấy thằng nhãi này không ra làm sao thật. Không phải vấn đề ở đồng phục cảnh sát mà là thần thái không ổn. Đứa nào đứa nấy ăn mặc lôi thôi luộm thuộm, ngồi không ra ngồi đứng không ra đứng, so với những gương mặt xuất sắc tới từ trên tỉnh thì đám này không khác nào du côn đầu đường xó chợ.
Đào Long Dược giận dữ lườm Tiểu Lương, nhắc nhở cậu ta lau cho sạch xốt xa-lát rơi trên cổ áo bằng ánh mắt như sắp giết người, sau đó hắn quay đầu chào hỏi những người kia: “Ngại quá, đội trưởng Trì, ngày thường các anh em đều hơi tùy tiện, nhưng khi cần bán mạng thì mấy đứa chắc chắn không cẩu thả đâu.” Cảnh sát ưu tú trên tỉnh có thể đảm đương vai trò “đội trưởng” khi tới thành phố, đương nhiên đội trưởng Đào cũng chẳng quan tâm tới chút hư danh vô nghĩa này, nhưng gì thì gì cũng nên bảo vệ anh em vào sinh ra tử với mình một chút.
Mặt Trì Tấn vẫn lạnh tanh, cậu ta lại nhìn một lượt các thành viên trong đội Đào Long Dược rồi hỏi: “Tạ Lam Sơn đâu? Nghe bảo anh ta tới chỗ mấy người làm cảnh sát hình sự sau khi rời khỏi đội truy quét tội phạm ma t úy mà, sao không thấy ở đây?”
Lúc này Đào Long Dược mới ngộ ra, hẳn là người này có quen với Tạ Lam Sơn, nghe giọng điệu thì chắc là đồng đội cũ, hắn đáp: “Cũng chẳng biết làm sao nữa, cả ngày không liên lạc được, tôi sẽ gọi cho cậu ấy.” Hắn nói xong thì quay lại dặn Đinh Ly tiếp tục gọi cho Tạ Lam Sơn.
“Khỏi cần liên lạc.” Trì Tấn lạnh lùng thờ ơ, nói không thèm nể nang, “Tôi cũng chẳng muốn phá án cùng với cái loại con sâu làm rầu nồi canh trong lực lượng cảnh sát đó.”
Đây là nhóm cảnh sát có tỷ lệ thương vong cao nhất ở Trung Quốc, vì phải liều mạng chiến đấu với những trùm buôn ma t úy dao thật súng thật nên ai cũng đều là kỳ tài nổi bật, đương nhiên cũng sẽ có xu hướng hơi coi nhẹ người khác, đội trưởng Đào có thể bỏ qua. Nhưng hắn không chấp nhận nghe người này quy chụp anh em tốt của mình, hắn không kiềm chế được mà sầm mặt xuống, nghiêm nghị phản đối: “Đội trưởng Trì, nói như vậy không ổn đâu.”
Lần này ngay cả Lăng Vân đứng cạnh cũng thấp giọng nhắc nhở: “Trì Tấn, anh ăn nói tử tế chút đi.”
Khi Lăng Vân tới thì Tạ Lam Sơn vừa bị điều đi, cậu không biết Tạ Lam Sơn nhưng điều đó không ảnh hưởng đến nhận thức của Trì Tấn. Đâu chỉ nhận thức, Trì Tấn còn là người đầu tiên đi theo Tạ Lam Sơn đến rìa vách đá trong cái ngày bọn họ bao vây và trấn áp Mục Côn. Cậu ta tận mắt chứng kiến vì Tạ Lam Sơn do dự trong khoảnh khắc mà tay súng bắn tỉa do Mục Côn bố trí đã bắn chết đồng đội đi cùng, nhờ đó mà gã chớp được thời cơ và trèo lên máy bay bỏ trốn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cũng chính cậu ta là người đã tố cáo nhiều lần với cấp trên, cho rằng Tạ Lam Sơn cố ý thả cho Mục Côn tẩu thoát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương