Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu

Chương 36: Nhắc Nhở



Mà Trần Giang bên kia, cũng hỏi thăm được tin tức của tên du côn lưu manh Triệu Nhật Địa Đại kia.

Mấy năm trước gã Triệu Nhật Địa mới đến phố Hoàng Kết, làm chuyện xấu không đếm xuể, mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng, một hai năm nay thấy phố Hoàng Kết phát triển đặc biệt nhanh, làm việc thu phí bảo kê, người mở cửa hàng trên con phố này, nghe được tên của hắn, đều không rét mà run.

Một thời gian trước, gã Triệu Nhật Địa dẫn đầu thuộc hạ của gã cùng những tên du côn lưu manh ở phố bên cạnh tranh giành địa bàn, bị thương một chút, cho nên mãi đến ngày hôm trước mới tới quầy hàng của bọn họ thu phí bảo kê.

Trần Giang còn nghe được, cũng có một hai người như bọn họ không muốn trả phí bảo hộ, kết quả đều không tốt lắm, bị người của Triệu Nhật Địa gây phiền phức không làm ăn được, còn bị đánh bị thương.

Chỉ là, phí hết mất hai ngày cũng không nghe được người đứng sau của tên Triệu Nhật Địa.

Người nhà họ Phong nghe xong cũng rối rít cảnh giác. Phong Kiến Thiết còn suốt đêm đi mua mấy cây dùi cui, chuẩn bị sau này lúc ra ngoài bày sạp đều mang theo trên người.

Chờ Phong Kiến Thiết mua dùi cui về không lâu, một nam thanh niên bỗng nhiên lén lút tới cửa tìm một nhà Phong Thanh Thanh.

"Cậu là?” Phong Kiến Thiết híp mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Người tới là một thanh niên nhuộm tóc vàng, vóc dáng đại khái một mét bảy, thấp hơn Trần Giang một chút, khuôn mặt cũng khá ổn, nhưng bả vai rụt lại, thoạt nhìn có chút hèn mọn đáng khinh.

"Là cậu! Cậu làm gì ở đây?” Phong Kiến Thiết còn đang nghi ngờ, Phong Thụy Thanh đã nhận ra người trước mắt này.

Phong Thụy Thanh nhắc nhở như vậy, mọi người lại nhìn kĩ cũng nhận ra người trước mắt này là ai.

Thế nhưng người kia lại là thủ hạ của Triệu Nhật Địa.

Sự việc ngày đó của bọn họ quá mức chấn động, cho nên họ cũng nhận ra người trước mặt này.

"Cậu tới đây làm gì?” Trần Giang quát to, tùu tay cầm lấy gậy gỗ ở góc tường, tiến lên một bước.

Phong Thanh Thanh cảm thấy không có việc gì, bây giờ chỉ có mỗi mình hắn nên hắn sẽ không dám làm gì bọn họ.

Người nọ thấy Trần Giang như vậy, cổ rụt rụt lại, sau đó không biết hắn nhớ ra cái gì đó lại tiến lên nói

"Tôi tới đây tìm các người có việc."

"Việc gì?”

Phong Thụy Thanh không thế nào kiên nhẫn nổi nói: “Có phải lại đến đây đòi tiền hay không? Tôi nói với các người rồi, tiền không có, chỉ có một cái mạng này thôi.”

Việc này Triệu Nhật Địa thực sự rất vô pháp vô thiên, không coi pháp luật ra gì, không có đạo trời nào.

"Không phải, tôi không đến đây đòi tiền, tôi chỉ là đến đây, đến đây....”

Nghe thấy Phong Thụy Thanh rống lên như vậy, hắn có chút sợ hãi lại nói lắp, chân còn lùi về sau hai bước.

“Có cái gì thì nói nhanh lên, sợ cái gì? Chúng tôi cũng không đánh cậu” Phong Thụy Thanh vừa thấy vậy thì đè thấp âm thanh một chút, sợ làm người nọ chạy.

Người nọ lúc này mới trở nên can đảm, nhanh chóng nhìn mọi thứ xung quanh một lúc, lúc này mới thấp giọng nói: "Hôm trước các người đả thương anh Nhật, còn làm bị thương nhiều anh em của chúng tôi như vậy, khiến cho chúng tôi không còn chút mặt mũi nào. Anh Nhật quyết định mấy hôm nay sẽ dạy dỗ các người một chút. Tôi đến đây nói cho các người một tiếng, nếu có khả năng thì thu xếp rời khỏi nơi này đi. Các người đấu không lại anh Nhật đâu."

“Khi nào?” Phong Thụy Thanh không cho là đúng hỏi.

Bọn họ vất vả hơn một tháng, thật vất vả mới đứng vững gót chân tại phố Hoàng Kết này, sao có thể vì câu nói của người trước mặt liền dọn đi?

Dọn đi rồi, bọn họ ăn cái gì? Gió Tây Bắc sao?

Người đàn ông kia lắc đầu nói: “Hiện tại còn chưa xác định được khi nào. Nhưng bọn họ đang thương lượng việc này, đến lúc đó toàn bộ anh em sẽ xuất động."

“Các người có mấy anh em?” Phong Kiến Thiết hỏi.

"Mười sáu người, hơn nữa anh Nhật có mười bảy người. Các người chỉ có ba người căn bản không thắng được chúng tôi đâu. Mau thu dọn rồi đi đi, đừng ở chỗ này, lân cận nơi đây đều là địa bàn của anh Nhật, các người tốt nhất nên đi phía nam, đầu rắn bên kia!" Người trẻ tuổi kia lại nói.

"Chúng tôi không có khả năng bằng một câu nói của các người thì rời đi. Ai biết lời nói của cậu có thật sự hay không? Cậu là người của Triệu Nhật Địa, tôi không tin lời cậu nói." Phong Thụy Thanh nói.

Cũng không biết người trước mặt này định làm cái gì, hắn không có khả năng nghe hàm răng người trước mặt trên dưới chạm vào nhau thì cả nhà đã thu dọn rời đi.

Người trẻ tuổi kia nghe được lời nói của Phong Thụy Thanh biết là Phong Thụy Thanh sẽ không tin hắn, nóng nảy nói: "Lời tôi nói đều là sự thật. Tôi không có lừa các người. Nhanh dọn đồ đi thôi, nếu không tôi không biết anh Nhật sẽ thật sự làm ra cái gì? Tôi tốt bụng mới đến đây nói một chút cho các người, dù sao tin hay không là tùy các người."

Dứt lời không đợi đám người Phong Thanh Thanh phản ứng lại, hắn đã xoay người nhanh như chớp chạy đi.

Trần Giang chạy nhanh đuổi theo.

Phong Thanh Thanh gọi hắn anh lại: "Anh Giang, đừng đi, ai biết hắn có dẫn người tới hay không?"

Người trước mắt không biết là địch hay là bạn, tùy tiện lao ra sẽ không ổn.

Trần Giang dừng bước chân lại.

Mấy người trở về liền thương lượng.

Cuối cùng đưa ra một kết luận, mặc kệ người kia nói thật hay giả thì đều phải có phương án dự phòng là tốt nhất.

Nghe người nọ nói như vậy thì phỏng chừng tên Triệu Nhật Địa kia sẽ không sử dụng thủ đoạn trong tối mà chỉ biết sẽ đánh chính diện.

Bọn họ cần chuẩn bị sẵn sàng mới được.

Một chỗ khác, Lý Thiên Long vừa mới chạy khỏi nơi đám người Phong Thanh Thanh đang sống, lúc này mới dừng lại, chậm rãi đi về nhà.

Vội vàng đi, hắn quay đầu lại thì thấy bà nội hỏi.

Hắn bất đắc dĩ mới phải gia nhập tiểu đoàn của Triệu Nhật Địa kia. Mười năm trước những người đó nhốt ba mẹ hắn trong chuồng bò, ba mẹ hắn không chịu nổi sỉ nhục này, thắt cổ tự sát, cả nhà chỉ còn lại mình hắn với bà nội sống nương tựa lẫn nhau.

"Đứa nhỏ này, đi chậm vậy, con đi từ nơi nào về?” Trong khu nhà tối tăm, ở trong phòng có một tiếng nói già nua theo tiếng bước chân của Lý Thiên Long vang lên

"Bà nội, con vừa đi ra ngoài chốc lát tại buổi tối ăn no quá" Lý Thiên Long lau mồ hôi trên mặt, bước nhanh đi vào nhà ở, nâng bà lão đầu bạc trắng dậy vừa đi vừa nói chuyện nói.

"Bà còn tưởng con lại đến chỗ Triệu Nhật Địa. Nghe bà nội nói, con đừng đến chỗ Triệu Nhật Địa đó lăn lộn nữa. Bệnh của bà nội chữa cũng không khỏi được." Bà lão vỗ vỗ tay cháu nội nói.

"Vâng, con không đi đến chỗ anh Nhật kia đâu. Bà nội, con bảo đảm với người con sẽ không đi làm chuyện xấu" Lý Thiên Long đỡ bà nội mình vào nhà nhẹ giọng nói.

Hắn hôm nay còn đi làm chuyện tốt đó nha, nhưng hắn vẫn đến chỗ anh Nhật kia lăn lộn, hắn không có bản lĩnh gì cũng không biết nhiều chữ, mình nói muốn buôn bán rồi cuối cùng cũng không biết làm cái gì hết, nếu hắn không tới chỗ anh Nhật lăn lộn thì lấy đâu ra tiền chữa bệnh cho bà nội?

Bà lão tóc bạc thở dài một tiếng vỗ vỗ tay Lý Thiên Long không nói gì.

Sáng sớm ngày hôm sau, bởi vì hôm qua người nọ nói nên Phong Kiến Thiết lại đi mua mấy cây côn để phòng ngừa vạn nhất sợ những người đó lại giết tới nơi.

Phong Thanh Thanh lo lắng không thôi, nhưng mà trên tay cô không có tiền, cũng không phải là nhà giàu mới nổi ở kiếp trước, lại càng không có nhân mạch gì chỉ có thể dặn dò bọn họ cẩn thận một chút rồi sau đó đi đến trường học.

Học xong một buổi sáng, Phong Thanh Thanh thu thập sách vở vào cặp sách chuẩn bị đi về thì bị Vu Lệ Lê ngăn cản đường đi của cô.

Phong Thanh Thanh dừng lại, bình tĩnh nhìn Vu Lệ Lệ.

"Cô lại đây với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô." Vu Lệ Lệ thấy vẻ mặt bình tĩnh của Phong Thanh Thanh thì có chút tức giận lôi kéo tay áo Phong Thanh Thanh vào rừng cây nhỏ bên cạnh.

Trần Chanh nghĩ ngăn cản nhưng Phong Thanh Thanh lại bảo cô ấy đi trước.

Trần Chanh biết trước Vu Lệ Lệ sẽ không dám làm gì Phong Thanh Thanh nên không qua đó cùng cũng không có về nhà, mà đứng ở tại chỗ chờ.

"Chuyện gì? Nói đi. Tôi còn vội về nhà ăn cơm.” Vừa đến rừng cây nhỏ, Phong Thanh Thanh hất tay Vu Lệ Lệ ra nói.

Rừng nhỏ không có người chỉ nghe thấy tiếng gió thổi lá cây xào xạc.

"Tôi hỏi cô, chuyện của nhà anh An Chí có phải là do nhà cô làm hay không?” Vẻ mặt Vu Lệ Lệ tức giận chất vấn. Tuần trước cô ta vừa mới chuyển đến trường học này nên chưa quen thuộc, ba mẹ lại quản nghiêm, đúng giờ đưa đúng giờ đón cho nên cô ta không tìm được thời gian chất vấn Phong Thanh Thanh.

Hôm nay, cuối cùng ba mẹ cô ta cũng yên tâm để cho một mình cô ta đến trường học, cô ta mới có thời gian rảnh để tới chất vấn Phong Thanh Thanh.

"Cái gì?” Vẻ mặt Phong Thanh Thanh đầy khinh thường nói: "Hừ! Có thời gian rảnh làm mấy việc đó không bằng chúng tôi đi kiếm thêm nhiều tiền còn hơn, làm gì rảnh rỗi đi đánh tên khốn không biết xấu hổ Trần An Chí kia. Tên tra nam hạ tiện vậy chỉ có cô mới có thể nhớ thương thôi!"

"Cô!" Vu Lệ Lệ tức đến mặt đều đỏ, Phong Thanh Thanh trước mặt này tại sao lại dám nói anh An Chí thành bộ dáng vậy?

"Tôi cái gì mà tôi? Chẳng lẽ Trần An Chí không phải là tên cặn bã sao? Lúc trước tôi đính hôn với hắn, hai nhà đã đi xem bát tự, thầy bói còn nói không có chỗ nào là không hợp.Chờ đến lúc tôi thi đại học bị rớt xong thì lại nói bát tự không hợp. Tôi nhổ vào, đúng là đồ vong ân bội nghĩa, lúc trước đính hôn nhà tôi giúp đỡ hắn nhiều hay ít? Còn lấy tiền cho hắn đi học, tôi thi rớt thì nhà hắn bèn đến hủy hôn, loại người như vậy chúng tôi chỉ muốn cách thật xa, chúng tôi làm gì có thời gian rảnh đâu mà đi đánh hắn, chúng tôi còn sợ làm bẩn tay của mình đây.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...