Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu

Chương 37: Giải Quyết(1)



Editor: Meii

Vu Lệ Lệ mặt đỏ lên, chính cô ta là người chủ động dán lên Trần An Chí, cô ta cả giận nói: “Không phải các người thì là ai? Cũng chỉ có nhà mấy người các người có thù oán với bọn họ."

"Nhà chúng tôi khinh thường đánh hắn. Nói đến hắn đã thấy ghê tởm rồi chứ đừng nói là đánh hắn! Cô còn có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì tôi đi đây!" Phong Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng nói.

Vu Lệ Lê trước mắt hoàn toàn bị dáng vẻ của Trần An Chí mê hoặc, cô không muốn so đo với loại người này.

Vu Lệ Lệ tức giận muốn bắt lấy tay Phong Thanh Thanh.

Phong Thanh bèn hất tay cô ta ra nói: "Về sau không được vì việc của Trần An Chí mà đến đây tìm tôi. Tôi với hắn không có dính dáng đến một chút xíu nào, cô muốn cùng hắn làm như thế nào cũng được, không liên quan đến tôi. Tôi nghe thấy tên của hắn đã thấy ghê tởm rồi."

Dứt lời, Phong Thanh Thanh nghênh ngang rời đi.

Vu Lệ Lệ ở phía sau tức giận dậm chân!

Như vậy mấy ngày, gió yên sóng lặng.

Nhưng cả nhà Phong Thanh Thanh cũng không dám thả lỏng một chút nào. Sau đó, Trần Giang cũng thử đi tìm người thanh niên ngày hôm đó tới nhắc nhở bọn họ, nhưng đáng tiếc là, không có tìm được người thanh niên kia.

Nếu đã biết trước tin tức, biết bên kia hẳn là sẽ ra tay, cho nên Phong Thanh Thanh bên này ngoại trừ tăng cường phòng bị ra còn dùng tiền mời một người, đặc biệt chú ý quán của bọn họ, chờ sau khi những người đó ra tay thì có thể nhanh chóng báo cảnh sát.

Mà Phong Kiến Thiết và Phong Thụy Thanh, Trần Giang cũng không dám lơ là, mấy ngày nay không nói đến việc họ bỏ buôn bán buổi tối, còn tăng cường luyện võ. Những tên du côn lưu manh đó không dám giết người, nhưng vẫn dám đánh bọn họ bị thương.

Hôm nay, vừa đúng là thứ sáu, buổi chiều, sau khi Phong Thanh Thanh tan học trở về nhà thì phát hiện ra trong nhà không có người, cô để đồ ăn lại trong nồi, sau đó đi đến quầy hàng.

Trần Giang và Phong Thụy Thanh đang bày cái bàn nhỏ.

Phong Kiến Thiết đang đứng ở trước xe ba bánh. Ông nghe theo đề nghị của Phong Thanh Thanh làm một cái khung nhựa trong suốt, chỉ chừa vài ô vuông để thuận tiện chuyển đồ ăn ra ngoài. Ngoại trừ một vài chỗ, họ còn đóng một tấm ván gỗ ở phía trên của xe ba bánh, đem đĩa chứa đồ ăn đặt ở trên bàn.

Mà bên kia, Lý Tiểu Lộ đang thu dọn bát đĩa.

“Thanh Thanh, sao con lại qua đây? Mau đi về nhà ôn tập. Mẹ để lại đồ ăn cho con, đang còn nóng ở trong nồi đấy.” Lý Tiểu Lộ đầu tiên là ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó lại tức giận nói.

“Con về đến nhà phát hiện trong nhà không có người, ăn cơm xong mói qua đây xem thử. Hôm nay học cả ngày, ngày mai không cần đến trường, để ngày mai lại ôn tập đi.” Phong Thanh Thanh nói xong bèn vén tay áo lên, chuẩn bị giúp đỡ.

Thấy tư thế này, Lý Tiểu Lộ cũng không khuyên nữa, nói: “Vậy con giúp thu tiền đi.”

Bà bên này chủ yếu là phụ trách giao món và thu tiền, Phong Thụy Thanh chủ yếu là phụ trách xào rau, mà Trần Giang, còn lại là phụ trách xào mì.

“Vâng.” Phong Thanh Thanh đáp xong bèn bắt đầu thu xếp đồ.

Mấy người bọn họ vẫn luôn bận đến 9 giờ tối, lúc này mới bán hết đồ đã được chuẩn bị từ trước.

Phong Kiến Thiết duỗi cái eo già của mình ra một chút, cảm khái nói: “Ra ngoài đây bận việc cũng mệt mỏi, ở nhà nhàn rỗi cũng mệt mỏi.”

Mọi người cười ha ha.

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, họ đẩy đồ chuẩn bị về nhà.

Tiếng cười nói dọc theo đường đi .

Chỉ là, khi đi qua một ngã rẽ, Phong Thụy Thanh đột nhiên dừng lại.

Trần Giang lập tức rút dùi cui từ xe ba bánh ra, chia mỗi người một cái.

Bọn họ mới vừa cầm dùi cui xong, còn chưa kịp hỏi gì, bỗng nhiên nhìn thấy hai mươi người cầm gậy sắt chạy ra.

Dẫn đầu đám người đó đúng là Triệu Nhật Địa lúc trước với mái tóc rẽ ngôi giữa được nhuộm màu vàng.

Hắn vừa nhìn thấy đám người Phong Thanh Thanh, cặp mắt tam giác kia cười híp lại, hắn vẫy tay, những tên đàn em của hắn liền dừng lại.

Phong Thụy Thanh tiến lên, che chở bọn người Phong Thanh Thanh.

“Tôi còn tưởng rằng các ngươi trốn ở nhà không dám ra tới chứ?” Triệu Nhật Địa hừ lạnh một tiếng nói.

“Vì cái gì không dám, chỉ là mấy con giun mà thôi, sợ các người làm gì?” Phong Thụy Thanh khẽ cười một tiếng nói.

Cơn tức của Triệu Nhật Địa lập tức nổi lên, ngay cả bả vai bị Phong Thụy Thanh đánh trước đó vài ngày dường như còn đang đau âm ỷ, hắn hừ một tiếng, rồi sau đó hung dữ mà nói: “Các người có nộp phí bảo kê hay không? Nếu mỗi tháng đều đóng 150, tôi lập tức gọi người của tôi trở về, cũng sẽ không hề truy cứu chuyện trước kia các người đánh tôi nữa. Nếu không, ngày hôm nay thù mới hận cũ cùng nhau tính!”

Hôm nay hắn mang nhiều người như vậy xuất hiện cũng là rất mạo hiểm. Mấy ngày này, cũng không biết vì sao, kiểm tra rất nghiêm ngặt, nếu không phải vì miếng thịt mỡ này, hắn cũng không đến mức sẽ đi một chuyến.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...