Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư
Chương 181
Diễm Tinh ngủ một giấc này rất sâu, đến khi Tần Phong gọi cô Diễm Tinh mới tỉnh dậy. Chuyện cô bị đâm cha mẹ cô không hề biết chuyện. Nhưng không đồng nghĩa với việc ông ngoại Lâm và cha chồng không biết. Ngay khi Tần Phong và cô về tới Trừng Viên ông ngoại Lâm đã đợi sẵn ở đó.
Bỗng nhiên Lâm gia huy động một lực lượng lớn từ Los Angeles đi ông ngoại Lâm làm sao có thể không biết. Nhất là khi đó bỗng nhiên Tần Phong cho người tới nói với ông thằng bé chấp nhận lên chưởng quản Lâm gia. Sau đó ông biết cháu dâu gặp chuyện, Lâm lão gia suýt nữa đã lên máy bay bay thẳng tới Paris. Nếu không phải mọi người ngăn cản, nói ông hiện tại không nên cực nhọc, chắc hẳn ông đã tới rồi.
Giờ nhìn cháu dâu được cháu trai che chở bước xuống xe, cuối cùng tảng đá trong lòng Lâm lão gia cũng hạ xuống.
“Ông ngoại Lâm ạ.” Diễm Tinh nhìn trận địa hoành tráng tại Trừng Viên biết ngay ông ngoại tới. Vừa nhìn thấy Lâm lão gia, Diễm Tinh đã nở một nụ cười tươi hướng Lâm lão gia gọi.
“Không sao là tốt rồi.” Lâm lão gia nhìn Diễm Tinh một lượt thấy cháu dâu thật sự không sao thì thở ra một hơi, gật đầu nói.
“A Tinh hiện tại tốt lắm, đã khiến ông ngoại lo lắng rồi ạ.” Diễm Tinh cười nhẹ, đi lên đỡ lẫy một bên tay của Lâm lão gia rồi cùng ông đi vào trong nhà. Từ nãy tới giờ, Tần Phong đứng một bên giống như người thừa, Lâm lão gia đến 1 cái liếc mắt cũng chưa liếc hắn. Nhìn cảnh này Tần Phong bật cười, sau đó nhìn sang Jason hạ giọng: “Bên kia có động tĩnh gì không?”
“Lão gia nói người trở về một chuyến ạ.” Jason tiến lên cũng hạ thấp giọng nói.
“Devil, sang bên đó báo một tiếng, sáng mai tôi sẽ tới.” Tần Phong gật đầu xem như đã biết sau đó nhìn sang Devil nói.
“Vâng lão đại.” Devil cúi đầu rồi cũng nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Khi Tần Phong đi vào đã thấy Lâm lão gia ngồi nói chuyện với Diễm Tinh vô cùng vui vẻ. Trưa hôm đó ông ở lại Trừng Viên ăn trưa cùng Tần Phong và Diễm Tinh rồi mới trở về.
Tối đó Diễm Tinh cùng Tần Phong ngồi trên giường, đầu cô ngả vào ngực hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Phong, cha…có gọi gì không ạ?” Diễm Tinh mấy ngày này sống quá nhàn hạ, suýt chút nữa đã quên mất chuyện cô giết Tần Lâm. Chuyện này hẳn là cha Tần cũng đã biết đi.
“Yên tâm, chuyện này để anh lo liệu.” Tần Phong ôm cô vào ngực thản nhiên nói.
“Cứ giao cho anh, sẽ không sao đâu.” Thấy Diễm Tinh còn muốn nói gì đó, Tần Phong liền lên tiếng. Đáy mắt hắn lúc này mang thêm vài tầng khác thường. Đôi vòng tay đang ôm Diễm Tinh chặt thêm một chút. Mà Diễm Tinh thấy hắn như vậy cũng biết hắn có chủ ý khác nên cô cũng không nói nhiều nữa.
Sáng hôm sau, Diễm Tinh cũng dậy sớm cùng Tần Phong. Đã hơn hai tháng cô không qua Ellie và Hạo Tinh, Hạo Tinh còn đỡ đi, có anh cả và Vương Lâm giúp sức. Còn ở Ellie công việc chắc chất thành núi rồi.
Diễm Tinh tới Ellie xem xét tình hình công việc trước. Có điều khi tới, lại có cảm giác ba người Vy Vân có chút là lạ.
“Mọi người…có chuyện gì giấu em à?” Diễm Tinh thuận miệng hỏi một câu.
“À, cũng không phải chuyện gì lớn ạ. Chỉ là trang phục thiết kế cho bộ phim kia đã xong. Hiện tại khắp giới thời trang trong nước đều biết tiểu thư là Doris. Đơn đặt hàng ngày càng nhiều, có điều chúng ta hiện giờ còn phải chuẩn bị ra mắt bộ sưu tập sắp tới. Tôi đang nghĩ từ chối mấy đơn hàng, nhưng không dám tự mình chủ trương. Nhưng đơn đặt hàng đó đều đã được đặt trên bàn làm việc của tiểu thư rồi ạ.” Vy Vân cười nói nhưng trong lòng đã sớm căng thẳng, không dấu vết nhìn tới Vy Hân và Trình Tuyết bên kia.
“À đúng rồi, tối nay để lại phòng thiết kế cho em. Em muốn hoàn thành nốt bộ âu phục đó.” Diễm Tinh gật đầu, như nhớ lại cái gì cô nói với Vy Hân.
“Vâng tiểu thư.” Vy Hân nhanh chóng đáp ứng.
Mà lúc này tại Tần gia, bầu không khí có chút ngưng trọng.
“Cha cần một lời giải thích, vì sao Tần Lâm lại chết?” Tần Huy nhìn đứa con trai mình luôn tự hào, bất lực thở dài một hơi.
“Nó định giở trò đồi bại với vợ con, theo cha vì sao nó lại không thể chết!” Tần Phong bộ mặt lạnh lùng. Nhớ tới ngày đó khi thấy Tinh Nhi cả người nằm trong vũng máu, con ngươi đen nhánh lại hiện lên vẻ âm u.
“Nó là em trai con!” Tần Huy nhíu mày.
“Em trai? Con chỉ có một đứa em gái xấu số đã đi cùng với mẹ trong khi con bé mới thành hình, làm gì có em trai.” Tần Phong nhếch môi, khí tức lạnh lẽo từ người hắn dần khuếch đại.
“Jason, đưa cho Tần lão gia tập tài liệu đó.” Tần Phong lạnh nhạt. Jason đứng đằng sau tiến lên, cúi người đưa cho Tần Huy một tập tài liệu.
“Cha, người hãy xem cho kỹ.” Tần Phong nói xong, không ở lại lâu thêm mà đi ra bên ngoài.
Tần Huy nhìn tập tài liệu đặt ngay ngắn trên bàn. Mãi một lúc sau, ông mới vươn tay cầm lấy tập tài liệu trên bàn.
“Tần Lâm không phải con trai ruột của tôi!” Đọc xong những dòng chữ trên đó, Tần Huy cũng đã sớm bóp nát tờ giấy trong tay, đôi mắt hằn lên lửa giận, ông gằn giọng.
“Dạ?” Mà quản gia cũng vì tin tức này tới quá đột ngột có chút không tiêu hóa được.
“Thiếu gia…”
“Nó đã biết từ lâu nhưng đến bây giờ mới nói vì muốn trả thù cho mẹ và em gái nó. Nó vẫn không quên được cái chết của mẹ nó năm xưa.” Tần Huy tức tới bật cười, rồi ông ngả người ra đằng sau.
“Nó đứng một bên nhìn tôi ngu ngốc nuôi con của người khác lâu như vậy. Rồi nhìn tôi khi biết được sự thật sẽ cảm thấy tội lỗi và tức giận đến thế nào, tất cả đều là giúp mẹ và em gái nó xả giận.” Tần Huy đưa tay lên che mắt, ông bật cười, tiếng cười chua xót xen lẫn với phẫn nộ.
“Ông nói với Phong, tôi muốn gặp Ngu Tư Vũ.” Một lúc sau Tần Huy mới lên tiếng.
“Vâng, lão gia.” Tin tức này tới quá đột ngột, khiến cho ông cũng cảm thấy khó tin.
Mà Tần Phong bên này khi ra khỏi nhà chính Tần gia tâm trạng vẫn luôn kém.
“Tới Ellie.”
Rất nhanh xe của Tần Phong dừng trước trụ sở chính của Ellie. Chỉ lát sau, Tần Phong liền thấy Diễm Tinh từ bên trong bước ra. Trên môi cô nở nụ cười thật tươi, cả gương mặt xinh đẹp bừng sáng dưới ánh mặt trời. Nhìn nụ cười này của cô bao nhiêu tức giận trong lòng Tần Phong cũng dần dần rút đi.
Mà Diễm Tinh vừa nhìn đã nhận ra xe của Tần Phong đỗ ở đây. Nụ cười trên môi cô lại tươi thêm một phần, nói với Vy Vân thêm mấy câu Diễm Tinh liền chào tạm biệt rồi tới nơi xe Tần Phong đang đỗ.
Tần Phong biết cô đã nhận ra mình cũng xuống xe, ở bên ngoài đợi cô. Chỉ thấy cô gái nhỏ nói gì với người bên cạnh rồi chạy tới phía hắn. Tần Phong mỉm cười đưa tay ra đỡ cô gái như cánh bướm lao vào lòng mình, trong lòng là cảm giác vô cùng thỏa mãn.
“Chậm một chút!” Giọng hắn rất nhẹ nhàng cười nói với cô gái trong ngực.
Diễm Tinh cười nhẹ: “Anh đã nói chuyện với cha xong rồi?”
“Xong rồi.” Tần Phong gật đầu, nét mặt thản nhiên.
Thấy hắn như vậy Diễm Tinh cũng biết mọi chuyện ổn thỏa, cô cũng không nói thêm nữa.
“Em cần tới Hạo Tinh một chuyến. Sau đó mai muốn trở về thăm ông nội và cha mẹ.” Diễm Tinh nói sang chuyện khác.
“Được, anh cùng em tới Hạo Tinh.” Tần Phong cưng chiều nhìn cô sau đó cẩn thận đỡ Diễm Tinh lên xe.
“Anh không phải tới Tần thị sao? Anh cũng đã hơn 2 tháng chưa tới Tần thị mà.”
“Mấy hôm nay chưa cần tới vội.” Tần Phong ôm eo cô không mấy quan tâm nói. Hắn không có mặt ở Tần thị không đồng nghĩa với việc không thể quán xuyến được công việc nơi đó. Ở bên cạnh Tinh Nhi mới quan trọng. Qua chuyện vừa rồi thật chỉ muốn lúc nào cũng đưa cô theo bên mình, như vậy hắn mới yên tâm được.
Diễm Tinh và Tần Phong tới Hạo Tinh xem xét một vòng. Vương Lâm vừa mới nhận thêm 2 nghệ sĩ mới. Bộ phim “Trục xuất” do Tạ Na đóng kia đã phát sóng, hiện tại trong thời kỳ quảng bá rầm rộ. Hợp đồng quảng cáo và mời đóng phim chảy về Hạo Tinh như nước. Cũng từ sau khi mọi người biết được người quay quảng cáo cho Ellie ngày trước là Diễm Tinh, tên tuổi cô nổi như cồn trên mặt báo. Đem theo cả danh tiếng của Hạo Tinh cùng Ellie ngày một nâng cao. Lượng fan hâm mộ của Diễm Tinh cũng dần dần lớn mạnh, có người còn nói muốn xem phim cô đóng. Với gương mặt này không làm nghệ sĩ quả thật phí phạm. Nhưng rất nhanh nhiều người lại phản bác. Người ta làm nghệ sĩ mới phí phạm, tiểu thư hào môn, trong tay là công ty giải trí đứng đầu cả nước cộng thêm một hãng thời trang lớn đang trong đà phát triển. Còn là một nhà thiết kế tài ba, lại thiếu phu nhân Tần gia. Ai thèm làm công việc nghệ sĩ kia chứ.
Chỉ có điều người trong cuộc là Diễm Tinh đây không hề quan tâm tới mấy lời lẽ đó. Ngày hôm sau cô trở về nhà chính Triệu gia một chuyến. Cha mẹ đã chuyển về nhà chính Triệu gia ở rồi. Biệt thự Triệu gia thì để lại cho vợ chồng anh hai.
Hôm nay tới, vừa vặn gặp được vợ chồng anh hai ở đây. Hai người họ vừa đi hưởng tuần trăng mật về. Nhìn anh hai mình và Nhu Nhi vợ chồng gắn bó, cô cũng cảm thấy vui lây.
Mà Ngô Giai Ý lúc này trên mặt toàn ý cười. Nhìn một bên con trai con dâu, một bên con gái và con rể cười đến tít cả mắt. Chỉ khi ánh mắt bà nhìn đến đứa con trai lớn đang ngồi một mình chỗ kia ánh mắt lại trở nên chán ghét.
“Hiên Nhi, con hơn A Tinh và Tuẩn Khải tới 9 tuổi. Hiện tại cũng đã gần 30 rồi, con xem hai đứa em của con đều đã lập gia đình, con thì sao?” Ngô Giai Ý trừng mắt nhìn đứa con lớn này, bất mãn nói.
“Mẹ con nói đúng đấy, Hiên Nhi, con cũng nên để tâm tới chuyện này. Hay là để mẹ con giúp con sắp xếp mấy người xem mắt.” Cha Triệu ở một bên gật đầu, phụ họa cùng vợ.
“Con có bạn gái rồi, sắp tới sẽ đưa về ra mắt cha mẹ.” Hạo Hiên lúc này mới nâng mắt, nhìn thấy em gái mình ngồi một bên ánh mắt xem kịch vui không khỏi đưa lại cho Diễm Tinh một ánh nhìn cảnh cáo, sau đó hướng cha mẹ nói.
“Thật sao?” Ngô Giai Ý bị vui mừng tới bất ngờ, không khỏi nghi ngờ nhìn Hạo Hiên.
“Mẹ, mẹ yên tâm. Hẳn là không lâu nữa mẹ sẽ có con dâu cả.” Diêm Tinh tinh nghịch nháy mắt với mẹ mình một cái. Ngô Giai Ý khi nhìn ánh mắt này của con gái, cũng ngay lập tức hiểu ý cười cười. Chuyện của Hiên Nhi và Cẩm Trúc bà đã nghe con gái bảo bối kể rồi. Đứa con trai này rốt cuộc cũng có người trị được nó.
Buổi trưa hôm đó sau khi ăn trưa xong xuôi, Mạn Nhu cùng Diễm Tinh lên phòng trò chuyện. Nhìn bạn mình nước da hồng nhuận, biết rằng cậu ấy sống rất tốt, Diễm Tinh cảm thấy thật vui vẻ. Mạn Nhu không biết Diễm Tinh gặp chuyện bên Paris, chỉ nghĩ Diễm Tinh cùng Tần Phong sang đó có việc, thuận tiện đi chơi luôn mà thôi. Mà Diễm Tinh cũng không định nói chuyện này ra. Mọi chuyện đã qua rồi, không nên nhắc lại nữa.
“Ừmmm, A Tinh…tớ có thai rồi!” Mạn Nhu kéo Diễm Tinh lên phòng, hai má ửng đỏ nói thầm với Diễm Tinh.
Mà Diễm Tinh khi nghe tin này bất ngờ tới hai mắt mở to, sau đó là cười lớn: “Cậu…à chị dâu…có em bé rồi!”
“Ừ, được 4 tuần rồi.” Mạn Nhu gật đầu lí nhí nói.
“Cậu…sao còn kích động hơn tớ vậy!” Nhìn biểu cảm mừng tới không biết làm gì của Diễm Tinh, mặt Mạn Nhu càng ngày càng đỏ, kéo tay Diễm Tinh lại nói.
“Anh hai biết chưa vậy?” Diễm Tinh cười tới hai mắt híp lại, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng Mạn Nhu, hưng phấn hỏi.
“Chưa, mới biết chiều qua, còn chưa thông báo. Tớ định cho anh ấy một bất ngờ.” Mạn Nhu cũng đưa tay lên chiếc bụng phẳng lì của mình mỉm cười, ánh mắt vô cùng ấm áp.
“Vậy để tối nay đi. Ăn tối xong sẽ thông báo chuyện này với cả nhà luôn.” Diễm Tinh gật đầu mỉm cười nói.
Tối hôm đó khi đã ăn tối xong, cả nhà ngồi bên ngoài phòng khách trò chuyện. Triệu lão gia tâm tình dạo này không tồi, ý cười luôn ẩn hiện trên mặt ông. Cho thấy dạo gần đây sức khỏe ông dưỡng tốt lắm.
Diễm Tinh thấy Mạn Nhu ngồi một bên mím môi ngại ngùng cô liền hắng giọng rồi nói: “Ông nội, cha mẹ, anh hai, hình như chị dâu nhỏ có điều muốn nói với mọi người đấy ạ.” Nói xong cô nháy mắt với Mạn Nhu một cái.
Mạn Nhu thấy vậy cũng ngượng ngùng đứng lên: “Dạ, cháu hôm qua mới đi kiểm tra, biết được đã có em bé, thai nhi được 4 tuần rồi ạ.”
Tin tức này làm cho cả nhà bất ngờ, Tuấn Khải là người đầu tiên phản ứng. Anh kích động đứng lên, hai mắt sáng rực: “Em…”
“Em có con rồi.” Mạn Nhu mỉm cười vui vẻ nhìn anh. Mà Tuấn Khải lúc này cũng không kiềm chế được vui mừng ôm cô vào trong ngực.
Triệu lão gia và cha mẹ Triệu cười đến vui vẻ, liên tục cầm tay Mạn Nhu nói tốt.
Diễm Tinh ngồi một bên dựa vào lồng ngực người đàn ông của mình, không khỏi cảm thấy hạnh phúc.
Tin tức Mạn Nhu có thai làm truyền tới tai An An và cha mẹ Giản, ai ai cũng trở nên phấn khích. Chỉ có anh hai cô ngày ngày lo lắng đề phòng, nơi nào có Nhu Nhi sẽ thấy anh hai của cô ở đó.
Cũng mấy ngày sau đó, thiệp mời của Tần thiếu tới tay những nhân vật lớn trong giới thượng lưu. Mời họ vào ngày 12 tháng sau tới tham dự tiệc cưới của Tần thiếu và Triệu tiểu thư. Tin tức này lại một phen làm cho giới thượng lưu bận rộn. Họ biết thiệp mời này kiểu gì cũng sẽ rất nhanh nhận được mà.
Bỗng nhiên Lâm gia huy động một lực lượng lớn từ Los Angeles đi ông ngoại Lâm làm sao có thể không biết. Nhất là khi đó bỗng nhiên Tần Phong cho người tới nói với ông thằng bé chấp nhận lên chưởng quản Lâm gia. Sau đó ông biết cháu dâu gặp chuyện, Lâm lão gia suýt nữa đã lên máy bay bay thẳng tới Paris. Nếu không phải mọi người ngăn cản, nói ông hiện tại không nên cực nhọc, chắc hẳn ông đã tới rồi.
Giờ nhìn cháu dâu được cháu trai che chở bước xuống xe, cuối cùng tảng đá trong lòng Lâm lão gia cũng hạ xuống.
“Ông ngoại Lâm ạ.” Diễm Tinh nhìn trận địa hoành tráng tại Trừng Viên biết ngay ông ngoại tới. Vừa nhìn thấy Lâm lão gia, Diễm Tinh đã nở một nụ cười tươi hướng Lâm lão gia gọi.
“Không sao là tốt rồi.” Lâm lão gia nhìn Diễm Tinh một lượt thấy cháu dâu thật sự không sao thì thở ra một hơi, gật đầu nói.
“A Tinh hiện tại tốt lắm, đã khiến ông ngoại lo lắng rồi ạ.” Diễm Tinh cười nhẹ, đi lên đỡ lẫy một bên tay của Lâm lão gia rồi cùng ông đi vào trong nhà. Từ nãy tới giờ, Tần Phong đứng một bên giống như người thừa, Lâm lão gia đến 1 cái liếc mắt cũng chưa liếc hắn. Nhìn cảnh này Tần Phong bật cười, sau đó nhìn sang Jason hạ giọng: “Bên kia có động tĩnh gì không?”
“Lão gia nói người trở về một chuyến ạ.” Jason tiến lên cũng hạ thấp giọng nói.
“Devil, sang bên đó báo một tiếng, sáng mai tôi sẽ tới.” Tần Phong gật đầu xem như đã biết sau đó nhìn sang Devil nói.
“Vâng lão đại.” Devil cúi đầu rồi cũng nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Khi Tần Phong đi vào đã thấy Lâm lão gia ngồi nói chuyện với Diễm Tinh vô cùng vui vẻ. Trưa hôm đó ông ở lại Trừng Viên ăn trưa cùng Tần Phong và Diễm Tinh rồi mới trở về.
Tối đó Diễm Tinh cùng Tần Phong ngồi trên giường, đầu cô ngả vào ngực hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Phong, cha…có gọi gì không ạ?” Diễm Tinh mấy ngày này sống quá nhàn hạ, suýt chút nữa đã quên mất chuyện cô giết Tần Lâm. Chuyện này hẳn là cha Tần cũng đã biết đi.
“Yên tâm, chuyện này để anh lo liệu.” Tần Phong ôm cô vào ngực thản nhiên nói.
“Cứ giao cho anh, sẽ không sao đâu.” Thấy Diễm Tinh còn muốn nói gì đó, Tần Phong liền lên tiếng. Đáy mắt hắn lúc này mang thêm vài tầng khác thường. Đôi vòng tay đang ôm Diễm Tinh chặt thêm một chút. Mà Diễm Tinh thấy hắn như vậy cũng biết hắn có chủ ý khác nên cô cũng không nói nhiều nữa.
Sáng hôm sau, Diễm Tinh cũng dậy sớm cùng Tần Phong. Đã hơn hai tháng cô không qua Ellie và Hạo Tinh, Hạo Tinh còn đỡ đi, có anh cả và Vương Lâm giúp sức. Còn ở Ellie công việc chắc chất thành núi rồi.
Diễm Tinh tới Ellie xem xét tình hình công việc trước. Có điều khi tới, lại có cảm giác ba người Vy Vân có chút là lạ.
“Mọi người…có chuyện gì giấu em à?” Diễm Tinh thuận miệng hỏi một câu.
“À, cũng không phải chuyện gì lớn ạ. Chỉ là trang phục thiết kế cho bộ phim kia đã xong. Hiện tại khắp giới thời trang trong nước đều biết tiểu thư là Doris. Đơn đặt hàng ngày càng nhiều, có điều chúng ta hiện giờ còn phải chuẩn bị ra mắt bộ sưu tập sắp tới. Tôi đang nghĩ từ chối mấy đơn hàng, nhưng không dám tự mình chủ trương. Nhưng đơn đặt hàng đó đều đã được đặt trên bàn làm việc của tiểu thư rồi ạ.” Vy Vân cười nói nhưng trong lòng đã sớm căng thẳng, không dấu vết nhìn tới Vy Hân và Trình Tuyết bên kia.
“À đúng rồi, tối nay để lại phòng thiết kế cho em. Em muốn hoàn thành nốt bộ âu phục đó.” Diễm Tinh gật đầu, như nhớ lại cái gì cô nói với Vy Hân.
“Vâng tiểu thư.” Vy Hân nhanh chóng đáp ứng.
Mà lúc này tại Tần gia, bầu không khí có chút ngưng trọng.
“Cha cần một lời giải thích, vì sao Tần Lâm lại chết?” Tần Huy nhìn đứa con trai mình luôn tự hào, bất lực thở dài một hơi.
“Nó định giở trò đồi bại với vợ con, theo cha vì sao nó lại không thể chết!” Tần Phong bộ mặt lạnh lùng. Nhớ tới ngày đó khi thấy Tinh Nhi cả người nằm trong vũng máu, con ngươi đen nhánh lại hiện lên vẻ âm u.
“Nó là em trai con!” Tần Huy nhíu mày.
“Em trai? Con chỉ có một đứa em gái xấu số đã đi cùng với mẹ trong khi con bé mới thành hình, làm gì có em trai.” Tần Phong nhếch môi, khí tức lạnh lẽo từ người hắn dần khuếch đại.
“Jason, đưa cho Tần lão gia tập tài liệu đó.” Tần Phong lạnh nhạt. Jason đứng đằng sau tiến lên, cúi người đưa cho Tần Huy một tập tài liệu.
“Cha, người hãy xem cho kỹ.” Tần Phong nói xong, không ở lại lâu thêm mà đi ra bên ngoài.
Tần Huy nhìn tập tài liệu đặt ngay ngắn trên bàn. Mãi một lúc sau, ông mới vươn tay cầm lấy tập tài liệu trên bàn.
“Tần Lâm không phải con trai ruột của tôi!” Đọc xong những dòng chữ trên đó, Tần Huy cũng đã sớm bóp nát tờ giấy trong tay, đôi mắt hằn lên lửa giận, ông gằn giọng.
“Dạ?” Mà quản gia cũng vì tin tức này tới quá đột ngột có chút không tiêu hóa được.
“Thiếu gia…”
“Nó đã biết từ lâu nhưng đến bây giờ mới nói vì muốn trả thù cho mẹ và em gái nó. Nó vẫn không quên được cái chết của mẹ nó năm xưa.” Tần Huy tức tới bật cười, rồi ông ngả người ra đằng sau.
“Nó đứng một bên nhìn tôi ngu ngốc nuôi con của người khác lâu như vậy. Rồi nhìn tôi khi biết được sự thật sẽ cảm thấy tội lỗi và tức giận đến thế nào, tất cả đều là giúp mẹ và em gái nó xả giận.” Tần Huy đưa tay lên che mắt, ông bật cười, tiếng cười chua xót xen lẫn với phẫn nộ.
“Ông nói với Phong, tôi muốn gặp Ngu Tư Vũ.” Một lúc sau Tần Huy mới lên tiếng.
“Vâng, lão gia.” Tin tức này tới quá đột ngột, khiến cho ông cũng cảm thấy khó tin.
Mà Tần Phong bên này khi ra khỏi nhà chính Tần gia tâm trạng vẫn luôn kém.
“Tới Ellie.”
Rất nhanh xe của Tần Phong dừng trước trụ sở chính của Ellie. Chỉ lát sau, Tần Phong liền thấy Diễm Tinh từ bên trong bước ra. Trên môi cô nở nụ cười thật tươi, cả gương mặt xinh đẹp bừng sáng dưới ánh mặt trời. Nhìn nụ cười này của cô bao nhiêu tức giận trong lòng Tần Phong cũng dần dần rút đi.
Mà Diễm Tinh vừa nhìn đã nhận ra xe của Tần Phong đỗ ở đây. Nụ cười trên môi cô lại tươi thêm một phần, nói với Vy Vân thêm mấy câu Diễm Tinh liền chào tạm biệt rồi tới nơi xe Tần Phong đang đỗ.
Tần Phong biết cô đã nhận ra mình cũng xuống xe, ở bên ngoài đợi cô. Chỉ thấy cô gái nhỏ nói gì với người bên cạnh rồi chạy tới phía hắn. Tần Phong mỉm cười đưa tay ra đỡ cô gái như cánh bướm lao vào lòng mình, trong lòng là cảm giác vô cùng thỏa mãn.
“Chậm một chút!” Giọng hắn rất nhẹ nhàng cười nói với cô gái trong ngực.
Diễm Tinh cười nhẹ: “Anh đã nói chuyện với cha xong rồi?”
“Xong rồi.” Tần Phong gật đầu, nét mặt thản nhiên.
Thấy hắn như vậy Diễm Tinh cũng biết mọi chuyện ổn thỏa, cô cũng không nói thêm nữa.
“Em cần tới Hạo Tinh một chuyến. Sau đó mai muốn trở về thăm ông nội và cha mẹ.” Diễm Tinh nói sang chuyện khác.
“Được, anh cùng em tới Hạo Tinh.” Tần Phong cưng chiều nhìn cô sau đó cẩn thận đỡ Diễm Tinh lên xe.
“Anh không phải tới Tần thị sao? Anh cũng đã hơn 2 tháng chưa tới Tần thị mà.”
“Mấy hôm nay chưa cần tới vội.” Tần Phong ôm eo cô không mấy quan tâm nói. Hắn không có mặt ở Tần thị không đồng nghĩa với việc không thể quán xuyến được công việc nơi đó. Ở bên cạnh Tinh Nhi mới quan trọng. Qua chuyện vừa rồi thật chỉ muốn lúc nào cũng đưa cô theo bên mình, như vậy hắn mới yên tâm được.
Diễm Tinh và Tần Phong tới Hạo Tinh xem xét một vòng. Vương Lâm vừa mới nhận thêm 2 nghệ sĩ mới. Bộ phim “Trục xuất” do Tạ Na đóng kia đã phát sóng, hiện tại trong thời kỳ quảng bá rầm rộ. Hợp đồng quảng cáo và mời đóng phim chảy về Hạo Tinh như nước. Cũng từ sau khi mọi người biết được người quay quảng cáo cho Ellie ngày trước là Diễm Tinh, tên tuổi cô nổi như cồn trên mặt báo. Đem theo cả danh tiếng của Hạo Tinh cùng Ellie ngày một nâng cao. Lượng fan hâm mộ của Diễm Tinh cũng dần dần lớn mạnh, có người còn nói muốn xem phim cô đóng. Với gương mặt này không làm nghệ sĩ quả thật phí phạm. Nhưng rất nhanh nhiều người lại phản bác. Người ta làm nghệ sĩ mới phí phạm, tiểu thư hào môn, trong tay là công ty giải trí đứng đầu cả nước cộng thêm một hãng thời trang lớn đang trong đà phát triển. Còn là một nhà thiết kế tài ba, lại thiếu phu nhân Tần gia. Ai thèm làm công việc nghệ sĩ kia chứ.
Chỉ có điều người trong cuộc là Diễm Tinh đây không hề quan tâm tới mấy lời lẽ đó. Ngày hôm sau cô trở về nhà chính Triệu gia một chuyến. Cha mẹ đã chuyển về nhà chính Triệu gia ở rồi. Biệt thự Triệu gia thì để lại cho vợ chồng anh hai.
Hôm nay tới, vừa vặn gặp được vợ chồng anh hai ở đây. Hai người họ vừa đi hưởng tuần trăng mật về. Nhìn anh hai mình và Nhu Nhi vợ chồng gắn bó, cô cũng cảm thấy vui lây.
Mà Ngô Giai Ý lúc này trên mặt toàn ý cười. Nhìn một bên con trai con dâu, một bên con gái và con rể cười đến tít cả mắt. Chỉ khi ánh mắt bà nhìn đến đứa con trai lớn đang ngồi một mình chỗ kia ánh mắt lại trở nên chán ghét.
“Hiên Nhi, con hơn A Tinh và Tuẩn Khải tới 9 tuổi. Hiện tại cũng đã gần 30 rồi, con xem hai đứa em của con đều đã lập gia đình, con thì sao?” Ngô Giai Ý trừng mắt nhìn đứa con lớn này, bất mãn nói.
“Mẹ con nói đúng đấy, Hiên Nhi, con cũng nên để tâm tới chuyện này. Hay là để mẹ con giúp con sắp xếp mấy người xem mắt.” Cha Triệu ở một bên gật đầu, phụ họa cùng vợ.
“Con có bạn gái rồi, sắp tới sẽ đưa về ra mắt cha mẹ.” Hạo Hiên lúc này mới nâng mắt, nhìn thấy em gái mình ngồi một bên ánh mắt xem kịch vui không khỏi đưa lại cho Diễm Tinh một ánh nhìn cảnh cáo, sau đó hướng cha mẹ nói.
“Thật sao?” Ngô Giai Ý bị vui mừng tới bất ngờ, không khỏi nghi ngờ nhìn Hạo Hiên.
“Mẹ, mẹ yên tâm. Hẳn là không lâu nữa mẹ sẽ có con dâu cả.” Diêm Tinh tinh nghịch nháy mắt với mẹ mình một cái. Ngô Giai Ý khi nhìn ánh mắt này của con gái, cũng ngay lập tức hiểu ý cười cười. Chuyện của Hiên Nhi và Cẩm Trúc bà đã nghe con gái bảo bối kể rồi. Đứa con trai này rốt cuộc cũng có người trị được nó.
Buổi trưa hôm đó sau khi ăn trưa xong xuôi, Mạn Nhu cùng Diễm Tinh lên phòng trò chuyện. Nhìn bạn mình nước da hồng nhuận, biết rằng cậu ấy sống rất tốt, Diễm Tinh cảm thấy thật vui vẻ. Mạn Nhu không biết Diễm Tinh gặp chuyện bên Paris, chỉ nghĩ Diễm Tinh cùng Tần Phong sang đó có việc, thuận tiện đi chơi luôn mà thôi. Mà Diễm Tinh cũng không định nói chuyện này ra. Mọi chuyện đã qua rồi, không nên nhắc lại nữa.
“Ừmmm, A Tinh…tớ có thai rồi!” Mạn Nhu kéo Diễm Tinh lên phòng, hai má ửng đỏ nói thầm với Diễm Tinh.
Mà Diễm Tinh khi nghe tin này bất ngờ tới hai mắt mở to, sau đó là cười lớn: “Cậu…à chị dâu…có em bé rồi!”
“Ừ, được 4 tuần rồi.” Mạn Nhu gật đầu lí nhí nói.
“Cậu…sao còn kích động hơn tớ vậy!” Nhìn biểu cảm mừng tới không biết làm gì của Diễm Tinh, mặt Mạn Nhu càng ngày càng đỏ, kéo tay Diễm Tinh lại nói.
“Anh hai biết chưa vậy?” Diễm Tinh cười tới hai mắt híp lại, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng Mạn Nhu, hưng phấn hỏi.
“Chưa, mới biết chiều qua, còn chưa thông báo. Tớ định cho anh ấy một bất ngờ.” Mạn Nhu cũng đưa tay lên chiếc bụng phẳng lì của mình mỉm cười, ánh mắt vô cùng ấm áp.
“Vậy để tối nay đi. Ăn tối xong sẽ thông báo chuyện này với cả nhà luôn.” Diễm Tinh gật đầu mỉm cười nói.
Tối hôm đó khi đã ăn tối xong, cả nhà ngồi bên ngoài phòng khách trò chuyện. Triệu lão gia tâm tình dạo này không tồi, ý cười luôn ẩn hiện trên mặt ông. Cho thấy dạo gần đây sức khỏe ông dưỡng tốt lắm.
Diễm Tinh thấy Mạn Nhu ngồi một bên mím môi ngại ngùng cô liền hắng giọng rồi nói: “Ông nội, cha mẹ, anh hai, hình như chị dâu nhỏ có điều muốn nói với mọi người đấy ạ.” Nói xong cô nháy mắt với Mạn Nhu một cái.
Mạn Nhu thấy vậy cũng ngượng ngùng đứng lên: “Dạ, cháu hôm qua mới đi kiểm tra, biết được đã có em bé, thai nhi được 4 tuần rồi ạ.”
Tin tức này làm cho cả nhà bất ngờ, Tuấn Khải là người đầu tiên phản ứng. Anh kích động đứng lên, hai mắt sáng rực: “Em…”
“Em có con rồi.” Mạn Nhu mỉm cười vui vẻ nhìn anh. Mà Tuấn Khải lúc này cũng không kiềm chế được vui mừng ôm cô vào trong ngực.
Triệu lão gia và cha mẹ Triệu cười đến vui vẻ, liên tục cầm tay Mạn Nhu nói tốt.
Diễm Tinh ngồi một bên dựa vào lồng ngực người đàn ông của mình, không khỏi cảm thấy hạnh phúc.
Tin tức Mạn Nhu có thai làm truyền tới tai An An và cha mẹ Giản, ai ai cũng trở nên phấn khích. Chỉ có anh hai cô ngày ngày lo lắng đề phòng, nơi nào có Nhu Nhi sẽ thấy anh hai của cô ở đó.
Cũng mấy ngày sau đó, thiệp mời của Tần thiếu tới tay những nhân vật lớn trong giới thượng lưu. Mời họ vào ngày 12 tháng sau tới tham dự tiệc cưới của Tần thiếu và Triệu tiểu thư. Tin tức này lại một phen làm cho giới thượng lưu bận rộn. Họ biết thiệp mời này kiểu gì cũng sẽ rất nhanh nhận được mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương