Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư
Chương 182
Giới thượng lưu hiện tại dù có dậy sóng đến mức nào thì hai người trong cuộc cũng thấy vô cùng bình thường.
Khi Tần Phong nói với cô hôn lễ đã được hắn sắp xếp xong, Diễm Tinh có đôi chút bất ngờ nhưng thêm vào đó lại có vài phần mong chờ.
Tần Phong mấy ngày này tương đối bận rộn. Diễm Tinh lại ngược lại, cô không biết vì sao lượng công việc dạo này vô cùng ít. Gần như là không có. Công việc ở Hạo Tinh đều được Phong cùng anh cả quản lý khá tốt. Còn về phần Ellie, lại càng có điều kỳ quái. Khi nào cô tới, ba người Vy Vân đều niềm nở nhưng lại nói công việc đang sắp xếp rất tốt. Cô chỉ có một việc duy nhất chính là hoàn thành nốt bộ âu phục cô đang làm. Bộ âu phục này chính là món quà đặc biệt cô định tặng Phong trong ngày trọng đại của hai người.
Ngoài thời gian đó ra, hầu hết thời gian của cô đều ở bên cạnh Tần Phong. Hắn lấy cớ muốn để cô hiểu biết thêm về Tần thị, sau này giúp hắn quản lý công ty liền đem cô tới Tần thị. Mà Diễm Tinh cùng toàn thể người trong Tần thị đều hiểu đây là cái cớ của hắn mà thôi. Đơn giản là hắn chỉ muốn đưa cô theo bên cạnh hắn. Diễm Tinh biết Tần Phong vẫn luôn để chuyện cô bị bắt rồi bị đâm suýt mất mạng ở trong lòng. Từ đó, Phong để mắt tới cô rất kỹ, hầu như chỉ rời khỏi hắn một chút là hắn đã tới tìm cô.
Như lúc này chẳng hạn, trong hội trường họp của Tần thị. Diễm Tinh cũng đang ngồi một bên cùng Tần Phong “họp”. Nghĩ tới đây không hiểu sao Diễm Tinh bỗng nhiên bật cười. Mà lãnh đạo cấp cao trong Tần thị từ khi thiếu phu nhân tới đây lại vô cùng cảm kích. Vì từ khi có cô ấy, buổi họp dễ thở hơn rất nhiều. Ít nhất là dáng vẻ của tổng giám đốc không còn đáng sợ như những lần trước nữa.
Họp xong, Tần Phong cùng Diễm Tinh quay trở lại văn phòng. Tần Phong không nói hai lời ôm Diễm Tinh kéo vào trong ngực mình. Cằm đặt trên vai cô, hai mắt nhắm lại, vô cùng thư thái.
Diễm Tinh cũng ngồi yên cho Tần Phong ôm. Cô biết mấy ngày nay hắn vừa lo việc ở Tần thị, vừa giải quyết mấy công việc bên Hạo Tinh giúp cô. Nên những lúc này cần nghỉ ngơi một chút.
“Chiều nay anh có chút việc, đưa em về Trừng Viên xong sẽ đi. Có lẽ tối anh về muộn, đừng chờ cơm anh. Nếu cảm thấy buồn chán, em có thể gọi bạn cùng chị dâu đến nói chuyện.” Ôm cô một lát Tần Phong mới nói.
“Phong, cũng lâu rồi em chưa đi chơi với An An và Nhu Nhi. Chiều nay em đi chơi với hai cậu ấy được không? Em nhất định sẽ cẩn thận, thật đấy, được không ạ.” Diễm Tinh hít một hơi dè dặt nói.
Nghe thấy cô muốn đi ra bên ngoài, Tần Phong nhíu mày. Nhưng nhìn cô đang vui vẻ, hắn lại không nỡ làm cô mất hứng, rốt cuộc cũng gật đầu: “Vậy được, nhưng không được đi ra nơi nào vắng vẻ, cũng không được tách khỏi bạn em. Chỉ chơi một lúc thôi, sau đó phải trở về, có biết không?”
“Được, em biết rồi.” Thấy Tần Phong đồng ý, Diễm Tinh cười tươi. Chiều hôm đó cô mặc một chiếc váy tay lửng màu đỏ, chiếc váy này là do Vy Hân thiết kế riêng cho cô. Chiếc váy ôm trọn người Diễm Tinh tôn lên ba vòng đầy đặn. Mái tóc màu nâu buộc hờ nửa đầu, nhìn vừa có nét trưởng thành lại vừa thanh thuần, gương mặt cô chỉ đánh chút son đỏ đã khiến người nhìn phải kinh diễm.
Lúc này cô mới hiểu được cảm giác của Nhu Nhi ngày trước. Đã lâu không được đi chơi đúng là nên trưng diện một phen. Cũng may Phong không có nhà, nếu không sợ rằng cô không thể ra khỏi nhà với bộ dáng này được.
Hai giờ chiều, Diễm Tinh cùng Diệu An có mặt tại biệt thự Triệu gia. Nhu Nhi có thai nên anh hai cô giữ rất kỹ. Phải nói mãi anh ấy cũng mới chịu để Nhu Nhi đi chơi. Diệu An nhìn hai cô bạn của mình như vậy, trong lòng bất giác nhớ tới người nào đó.
Đến khi có một bàn tay áp lên trán cô Diệu An mới hoàn hồn. Thấy Diễm Tinh và Mạn Nhu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, tay của Diễm Tinh còn đăng đặt trên trán cô dì xét nóng lạnh, má Diệu An bất giác nóng lên: “Sao…sao vậy?”
“Cậu không khỏe sao? Sao lại thất thần vậy?” Mạn Nhu tò mò nhìn cô, ánh mắt có thêm phần nghiền ngẫm rồi cùng Diễm Tinh liếc nhau.
Hai cô bị ông xã nhà mình luyện cho mặt dày thêm một tầng, ánh mắt cũng sắc bén hơn phần nào. Vừa nhìn liền biết Diệu An có gì đó không đúng.
“Các cậu nhìn tóe như vậy làm gì, còn muốn đi shopping nữa hay không đây?” Diệu An bị hai cô bạn nhìn tới mất tự nhiên, hắng giọng nói.
“Được thôi, đi shopping đã.” Diễm Tinh bật cười nhún vai, vẻ mặt rất gian tà.
“Đi thôi, Nhu Nhi. Hôm nay để em dâu bồi chị nha.” Diễm Tinh nháy mắt với Mạn Nhu rồi vòng sang bên kia ngồi vào xe của mình. Mà Mạn Nhu cũng vô cùng không đứng đắn trêu chọc, cười cười với Diệu An: “Đi thôi An An, đi shopping nha~” Nói rồi cô cũng ngồi vào ghế lái phụ bên xe Diễm Tinh.
Diệu An bị hai cô bạn chọc cho tức giận nhưng không thể làm gì. Chỉ có thế nuốt cục tức này rồi vào xe ngồi.
Vì Mạn Nhu đang có em bé, Diễm Tinh cũng không hề đi nhanh chút nào tốc độ vừa phải. Lát sau ba cô gái đã có mặt tài trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Thật ra đây là sản nghiệp của Tần Phong. Hắn thấy cô hay cùng bạn tới đây, cho nên liền mua lại nơi này. Diễm Tinh đối với việc làm này của hắn căn bản không biết tới, cùng hai cô bạn của mình càn quét nơi đây.
Đến trước một cửa hiệu, Diễm Tinh nhận được cuộc gọi từ Tần Phong nên cô ra ngoài nhận.
Nghe ra cô gái nhỏ đang cao hứng, Tần Phong cũng vô cùng vui vẻ, khóe môi hắn cong lên: “Chơi vui vậy sao?”
“Vui lắm ạ.” Diễm Tinh bên này nghe giọng của hắn, ngữ điệu không khỏi mềm hơn một chút.
“Chốc nữa anh bảo Jason tới đón. Đừng ham chơi quá khiến bản thân mệt mỏi biết không?” Giọng nói trầm thấp mang theo ấm áp từ đầu dây bên kia vang lên.
“Em biết mà, anh yên tâm. Sẽ không về muộn đâu.” Diễm Tinh cười cười, nói thêm với Tần Phong mấy câu nữa mới dập máy.
Tần Phong bên này sau khi nói chuyện với cô gái nhỏ xong, ý cười trong mắt dần rút. Vẻ lãnh đạm bá đạo lại xuất hiện trên gương mặt đẹp như tượng điêu khắc.
“Lão đại, lão gia tới rồi ạ.”
“Để ông ấy vào gặp bà ta đi. Nhớ đừng để ông ấy động vào Ngu Tư Vũ. Tinh Nhi muốn tự tay xử trí bà ta.” Tần Phong gật đầu lạnh nhạt nói.
“Chuyện bên này hiện tại cứ để Devil lo liệu. Anh tới trung tâm thương mại của chúng ta đợi Tinh Nhi đi, sau khi cô ấy chơi xong thì đưa Tinh Nhi về Trừng Viên.” Nhắc tới Diễm Tinh, vẻ mặt Tần Phong rút bớt lãnh khí, nếu nhìn kỹ thì còn có thể thấy khóe môi hắn hơi nhếch lên.
“Vâng lão đại.” Jason nhận lệnh, sau khi tuyền đạt lại lời nói của Tần Pho g cho Devil cũng nhanh chóng tới trung tâm thương mại đợi Diễm Tinh.
Mà lúc này Tần Huy cũng đã được người của Death đưa đi gặp Ngu Tư Vũ. Có lẽ đối với người cha này, Tần Phong vẫn còn có chút quan tâm tới ông. Hắn để Ngu Tư Vũ lên trên gặp ông chứ không phải ở dưới hầm tối.
“Ông tới rồi, lão gia, ông tới rồi!” Ngu Tư Vũ thấy người bước vào là Tần Huy, nước mắt không ngừng rơi xuống, giống như vớ được phao cứu sinh, liên tục gọi ông. Muốn ông cứu mình ra khỏi địa phương đáng sợ này. Lúc này Ngu Tư Vũ thật sự rất thảm hại. Người bà ta gầy chỉ còn mỗi da bọc xương, gương mặt hóp vào, tóc tai bết cứng, nào còn dáng vẻ cao quý như ngày trước.
Nhưng không như bà ta mong muốn, vẻ mặt Tần Huy lại vô cùng bình thản. Ánh mắt nhìn Ngu Tư Vũ rất lạnh. Ông nhìn người cùng mình chung sống mười mấy năm qua, bỗng nhiên cảm thấy người này thật xa lạ.
“Tôi tới chỉ muốn xác nhận một việc. Tần Lâm, có phải con trai của tôi hay không?” Tần Huy khi nhắc tới vần đề này, giọng nói hơi run lên, như đang kiềm chế tức giận.
Ngu Tư Vũ nghe ông hỏi vậy, ngay lập tức ngưng khóc. Trên mặt lộ ra biểu cảm không thể tin.
Mà Tần Huy nhìn thấy vẻ mặt này của bà ta, ông cũng đã xác định được. Tần Huy bật cười: “Ha, thật buồn cười. Tôi đường đường là người đứng đầu Tần gia, điều hành cả một tập đoàn lớn mấy chục năm qua. Trên thương trường không một ai dám coi thường cũng như qua mặt Tần Huy này. Tôi tự nhận mình có bản lĩnh nhìn người không tồi, vậy mà lại bị bà qua mặt! Còn là để tôi nuôi con giúp bà bao nhiêu năm qua!”
“Lão gia…tôi…” Ngu Tư Vũ nhìn bộ dáng muốn giết người này của Tần Huy, lắp bắp nói không nên lời.
“Ngày đó tôi thật sự cho rằng Tần Lâm là con của ông. Vì vậy mới sắp xếp mưu kế khiến cho mẹ con Lâm Nhã Lan bỏ mạng, để ông có thể danh chính ngôn thuận đưa tôi vào Tần gia. Nhưng sau này, vào ngày Lâm Nhi bị tai nạn, tôi tình cờ phát hiện được nó không phải con trai ruột của lão gia. Chỉ là khi đó mọi chuyện đã qua rất nhiều năm, tôi liền nghĩ nếu đã qua được từng đấy năm vậy những năm tháng còn lại cũng nhất định không ai phát hiện ra. Vì vậy tôi đã không nói gì. Sau đó vì ông biết chuyện tôi động tay lên chiếc xe chở Tần Phong kia đem tôi nhốt lại, trong từng đấy thời gian, tôi đã có rất nhiều ý tưởng. Tôi muốn Tần thị này phải là của Tần Lâm. Tôi muốn trở thành một người phụ nữ quyền lực trong giới này. Muốn khi đi đâu mọi người đều gọi tôi một tiếng Tần phu nhân chứ không phải núp dưới cái bóng vợ hai của ông. Cứ như vậy mà tôi đi tới ngày này…Hiện tại nói ra được, thật nhẹ nhõm.” Ngu Tư Vũ biết mình không còn đường nào để đi. Lúc này bà ta không còn dáng vẻ khóc lóc van xin, bà ta chỉ ngồi yên đó bình thản nói mọi chuyện.
Tần Huy nghe vậy, đôi con ngươi càng ngày càng trở nên hung ác. Không kìm được giơ cây gậy trên tay muốn đánh Ngu Tư Vũ, nhưng bị Devil cản lại. Chỉ thấy hắn lạnh nhạt nói: “Lão gia, lão đại chúng tôi nói người có thể hỏi bà ta nhưng không được động vào người bà ta. Người này, lão đại cần giữ lại.”
Ngu Tư Vũ bật cười trước lời nói của Devil: “Tần Huy…ông sinh ra một đứa con trai thật tốt. Nếu như Tần Lâm có thể được như Tần Phong, có lẽ tôi cũng đã không rơi vào bước đường này. Nhiều lúc tôi nghĩ, nếu Tần Lâm thật sự là con của ông…vậy thì tốt biết mấy.”
“Lão gia, nếu ngài không còn gì muốn nói vậy nên ra ngoài rồi ạ.” Devil đứng bên cạnh chẳng để lời nói của Ngu Tư Vũ vào tai. Dáng vẻ hắn lạnh nhạt đưa tay mời Tần Huy ra bên ngoài.
Tần Huy nhắm hai mắt lại, lát sau ông mở mắt ra, không liếc đến người đàn bà đang ngồi đằng kia một lần nào nữa cất bước đi ra bên ngoài. Nhưng nhìn dáng vẻ, có thể thấy được ông đang rất mệt mỏi.
Tần Phong không biết đứng chờ bên ngoài từ bao giờ. Nhìn thấy bóng lưng to lớn, lạnh lùng ngạo nghễ của Tần Phong, Tần Huy bỗng nhiên giật mình. Đứa trẻ này từ từ lớn lên, vượt xa cả những gì ông mong đợi. Nhưng lại càng ngày càng khiến ông cảm thấy thật xa lạ, không thể nào nắm bắt được nữa.
“Con biết chuyện này từ bao giờ?” Tần Huy tiến lên.
“Những chuyện này hiện tại còn quan trọng sao, cha?” Tần Phong nhếch môi, dáng vẻ nhàn nhã thong dong. Giống như việc này đối với hắn để biết không hề khó.
“Con quả thật đúng là con trai của Tần Huy ta. Lạnh nhạt, vô tình, tàn nhẫn…Không…ngay cả ta, cũng không thể bằng con.” Tần Huy nở một nụ cười chua xót, rồi ông cất bước đi. Nhưng mới đi được mấy bước, giọng nói lạnh đạm của người đàn ông đằng sau vang lên.
“Con khác cha một điểm. Con sẽ không vô tình với vợ và con mình.” Kèm theo đó là tiếng cười khẩy của người đằng sau. Rồi ông nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa.
“Lão gia…” Người vẫn luôn đi theo Tần lão gia từ khi ông còn trẻ tới giờ tiến lên một bước, đỡ lấy cánh tay đang run rẩy của ông.
Tần Huy thở dài gật đầu nói: “Về thôi.”
Diễm Tinh bên này sau khi nói chuyện với Tần Phong xong quay người muốn đi vào cửa hiệu cùng hai người bạn của mình thì nghe tiếng gọi: “Triệu tiểu thư.”
Cô nhìn tới phía tiếng nói phát ra, liền thấy Quách Ngọc đứng đó nhìn cô. Diễm Tinh cũng gật đầu chào hỏi một tiếng: “Quách tiểu thư.”
Quách Ngọc cười nhẹ, đi tới cạnh Diễm Tinh. Mà Diệu An và Mạn Nhu thấy cô lâu vào, liền ra ngoài tìm. Khi nhìn thấy một màn này hai cô gái gấp tới nhảy lên, ngay lập tức tới trước mặt Diễm Tinh che chắn. Người trong bóng tối vẫn luôn theo sát Diễm Tinh cũng nhanh chóng đi ra.
Quách Ngọc và ngay cả Diễm Tinh cũng bị cảnh tượng trước mắt này khiến cho không biết nên phản ứng thế nào. Những người đi qua thấy có nhiều người áo đen xuất hiện như vậy liền mau chóng tránh ra xa một lát, sau đó hướng ánh mắt tò mò về phía này. Lát sau, Quách Ngọc mới bật cười, nhìn về phía người con gái đang được vệ sĩ bao bọc tới bất khả xâm phạm: “Tôi có thể cùng cô nói chuyện một lát được không?”
Diễm Tinh nhìn Quách Ngọc, chỉ do dự mấy giây sau đó gật đầu: “Được.”
“Tôi không sao đâu, mọi người trở về chỗ đi, để Tiểu Mỹ ở lại là được.” Rồi Diễm Tinh quay sang mấy người mặc vest đen nói.
Khi Tần Phong nói với cô hôn lễ đã được hắn sắp xếp xong, Diễm Tinh có đôi chút bất ngờ nhưng thêm vào đó lại có vài phần mong chờ.
Tần Phong mấy ngày này tương đối bận rộn. Diễm Tinh lại ngược lại, cô không biết vì sao lượng công việc dạo này vô cùng ít. Gần như là không có. Công việc ở Hạo Tinh đều được Phong cùng anh cả quản lý khá tốt. Còn về phần Ellie, lại càng có điều kỳ quái. Khi nào cô tới, ba người Vy Vân đều niềm nở nhưng lại nói công việc đang sắp xếp rất tốt. Cô chỉ có một việc duy nhất chính là hoàn thành nốt bộ âu phục cô đang làm. Bộ âu phục này chính là món quà đặc biệt cô định tặng Phong trong ngày trọng đại của hai người.
Ngoài thời gian đó ra, hầu hết thời gian của cô đều ở bên cạnh Tần Phong. Hắn lấy cớ muốn để cô hiểu biết thêm về Tần thị, sau này giúp hắn quản lý công ty liền đem cô tới Tần thị. Mà Diễm Tinh cùng toàn thể người trong Tần thị đều hiểu đây là cái cớ của hắn mà thôi. Đơn giản là hắn chỉ muốn đưa cô theo bên cạnh hắn. Diễm Tinh biết Tần Phong vẫn luôn để chuyện cô bị bắt rồi bị đâm suýt mất mạng ở trong lòng. Từ đó, Phong để mắt tới cô rất kỹ, hầu như chỉ rời khỏi hắn một chút là hắn đã tới tìm cô.
Như lúc này chẳng hạn, trong hội trường họp của Tần thị. Diễm Tinh cũng đang ngồi một bên cùng Tần Phong “họp”. Nghĩ tới đây không hiểu sao Diễm Tinh bỗng nhiên bật cười. Mà lãnh đạo cấp cao trong Tần thị từ khi thiếu phu nhân tới đây lại vô cùng cảm kích. Vì từ khi có cô ấy, buổi họp dễ thở hơn rất nhiều. Ít nhất là dáng vẻ của tổng giám đốc không còn đáng sợ như những lần trước nữa.
Họp xong, Tần Phong cùng Diễm Tinh quay trở lại văn phòng. Tần Phong không nói hai lời ôm Diễm Tinh kéo vào trong ngực mình. Cằm đặt trên vai cô, hai mắt nhắm lại, vô cùng thư thái.
Diễm Tinh cũng ngồi yên cho Tần Phong ôm. Cô biết mấy ngày nay hắn vừa lo việc ở Tần thị, vừa giải quyết mấy công việc bên Hạo Tinh giúp cô. Nên những lúc này cần nghỉ ngơi một chút.
“Chiều nay anh có chút việc, đưa em về Trừng Viên xong sẽ đi. Có lẽ tối anh về muộn, đừng chờ cơm anh. Nếu cảm thấy buồn chán, em có thể gọi bạn cùng chị dâu đến nói chuyện.” Ôm cô một lát Tần Phong mới nói.
“Phong, cũng lâu rồi em chưa đi chơi với An An và Nhu Nhi. Chiều nay em đi chơi với hai cậu ấy được không? Em nhất định sẽ cẩn thận, thật đấy, được không ạ.” Diễm Tinh hít một hơi dè dặt nói.
Nghe thấy cô muốn đi ra bên ngoài, Tần Phong nhíu mày. Nhưng nhìn cô đang vui vẻ, hắn lại không nỡ làm cô mất hứng, rốt cuộc cũng gật đầu: “Vậy được, nhưng không được đi ra nơi nào vắng vẻ, cũng không được tách khỏi bạn em. Chỉ chơi một lúc thôi, sau đó phải trở về, có biết không?”
“Được, em biết rồi.” Thấy Tần Phong đồng ý, Diễm Tinh cười tươi. Chiều hôm đó cô mặc một chiếc váy tay lửng màu đỏ, chiếc váy này là do Vy Hân thiết kế riêng cho cô. Chiếc váy ôm trọn người Diễm Tinh tôn lên ba vòng đầy đặn. Mái tóc màu nâu buộc hờ nửa đầu, nhìn vừa có nét trưởng thành lại vừa thanh thuần, gương mặt cô chỉ đánh chút son đỏ đã khiến người nhìn phải kinh diễm.
Lúc này cô mới hiểu được cảm giác của Nhu Nhi ngày trước. Đã lâu không được đi chơi đúng là nên trưng diện một phen. Cũng may Phong không có nhà, nếu không sợ rằng cô không thể ra khỏi nhà với bộ dáng này được.
Hai giờ chiều, Diễm Tinh cùng Diệu An có mặt tại biệt thự Triệu gia. Nhu Nhi có thai nên anh hai cô giữ rất kỹ. Phải nói mãi anh ấy cũng mới chịu để Nhu Nhi đi chơi. Diệu An nhìn hai cô bạn của mình như vậy, trong lòng bất giác nhớ tới người nào đó.
Đến khi có một bàn tay áp lên trán cô Diệu An mới hoàn hồn. Thấy Diễm Tinh và Mạn Nhu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, tay của Diễm Tinh còn đăng đặt trên trán cô dì xét nóng lạnh, má Diệu An bất giác nóng lên: “Sao…sao vậy?”
“Cậu không khỏe sao? Sao lại thất thần vậy?” Mạn Nhu tò mò nhìn cô, ánh mắt có thêm phần nghiền ngẫm rồi cùng Diễm Tinh liếc nhau.
Hai cô bị ông xã nhà mình luyện cho mặt dày thêm một tầng, ánh mắt cũng sắc bén hơn phần nào. Vừa nhìn liền biết Diệu An có gì đó không đúng.
“Các cậu nhìn tóe như vậy làm gì, còn muốn đi shopping nữa hay không đây?” Diệu An bị hai cô bạn nhìn tới mất tự nhiên, hắng giọng nói.
“Được thôi, đi shopping đã.” Diễm Tinh bật cười nhún vai, vẻ mặt rất gian tà.
“Đi thôi, Nhu Nhi. Hôm nay để em dâu bồi chị nha.” Diễm Tinh nháy mắt với Mạn Nhu rồi vòng sang bên kia ngồi vào xe của mình. Mà Mạn Nhu cũng vô cùng không đứng đắn trêu chọc, cười cười với Diệu An: “Đi thôi An An, đi shopping nha~” Nói rồi cô cũng ngồi vào ghế lái phụ bên xe Diễm Tinh.
Diệu An bị hai cô bạn chọc cho tức giận nhưng không thể làm gì. Chỉ có thế nuốt cục tức này rồi vào xe ngồi.
Vì Mạn Nhu đang có em bé, Diễm Tinh cũng không hề đi nhanh chút nào tốc độ vừa phải. Lát sau ba cô gái đã có mặt tài trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Thật ra đây là sản nghiệp của Tần Phong. Hắn thấy cô hay cùng bạn tới đây, cho nên liền mua lại nơi này. Diễm Tinh đối với việc làm này của hắn căn bản không biết tới, cùng hai cô bạn của mình càn quét nơi đây.
Đến trước một cửa hiệu, Diễm Tinh nhận được cuộc gọi từ Tần Phong nên cô ra ngoài nhận.
Nghe ra cô gái nhỏ đang cao hứng, Tần Phong cũng vô cùng vui vẻ, khóe môi hắn cong lên: “Chơi vui vậy sao?”
“Vui lắm ạ.” Diễm Tinh bên này nghe giọng của hắn, ngữ điệu không khỏi mềm hơn một chút.
“Chốc nữa anh bảo Jason tới đón. Đừng ham chơi quá khiến bản thân mệt mỏi biết không?” Giọng nói trầm thấp mang theo ấm áp từ đầu dây bên kia vang lên.
“Em biết mà, anh yên tâm. Sẽ không về muộn đâu.” Diễm Tinh cười cười, nói thêm với Tần Phong mấy câu nữa mới dập máy.
Tần Phong bên này sau khi nói chuyện với cô gái nhỏ xong, ý cười trong mắt dần rút. Vẻ lãnh đạm bá đạo lại xuất hiện trên gương mặt đẹp như tượng điêu khắc.
“Lão đại, lão gia tới rồi ạ.”
“Để ông ấy vào gặp bà ta đi. Nhớ đừng để ông ấy động vào Ngu Tư Vũ. Tinh Nhi muốn tự tay xử trí bà ta.” Tần Phong gật đầu lạnh nhạt nói.
“Chuyện bên này hiện tại cứ để Devil lo liệu. Anh tới trung tâm thương mại của chúng ta đợi Tinh Nhi đi, sau khi cô ấy chơi xong thì đưa Tinh Nhi về Trừng Viên.” Nhắc tới Diễm Tinh, vẻ mặt Tần Phong rút bớt lãnh khí, nếu nhìn kỹ thì còn có thể thấy khóe môi hắn hơi nhếch lên.
“Vâng lão đại.” Jason nhận lệnh, sau khi tuyền đạt lại lời nói của Tần Pho g cho Devil cũng nhanh chóng tới trung tâm thương mại đợi Diễm Tinh.
Mà lúc này Tần Huy cũng đã được người của Death đưa đi gặp Ngu Tư Vũ. Có lẽ đối với người cha này, Tần Phong vẫn còn có chút quan tâm tới ông. Hắn để Ngu Tư Vũ lên trên gặp ông chứ không phải ở dưới hầm tối.
“Ông tới rồi, lão gia, ông tới rồi!” Ngu Tư Vũ thấy người bước vào là Tần Huy, nước mắt không ngừng rơi xuống, giống như vớ được phao cứu sinh, liên tục gọi ông. Muốn ông cứu mình ra khỏi địa phương đáng sợ này. Lúc này Ngu Tư Vũ thật sự rất thảm hại. Người bà ta gầy chỉ còn mỗi da bọc xương, gương mặt hóp vào, tóc tai bết cứng, nào còn dáng vẻ cao quý như ngày trước.
Nhưng không như bà ta mong muốn, vẻ mặt Tần Huy lại vô cùng bình thản. Ánh mắt nhìn Ngu Tư Vũ rất lạnh. Ông nhìn người cùng mình chung sống mười mấy năm qua, bỗng nhiên cảm thấy người này thật xa lạ.
“Tôi tới chỉ muốn xác nhận một việc. Tần Lâm, có phải con trai của tôi hay không?” Tần Huy khi nhắc tới vần đề này, giọng nói hơi run lên, như đang kiềm chế tức giận.
Ngu Tư Vũ nghe ông hỏi vậy, ngay lập tức ngưng khóc. Trên mặt lộ ra biểu cảm không thể tin.
Mà Tần Huy nhìn thấy vẻ mặt này của bà ta, ông cũng đã xác định được. Tần Huy bật cười: “Ha, thật buồn cười. Tôi đường đường là người đứng đầu Tần gia, điều hành cả một tập đoàn lớn mấy chục năm qua. Trên thương trường không một ai dám coi thường cũng như qua mặt Tần Huy này. Tôi tự nhận mình có bản lĩnh nhìn người không tồi, vậy mà lại bị bà qua mặt! Còn là để tôi nuôi con giúp bà bao nhiêu năm qua!”
“Lão gia…tôi…” Ngu Tư Vũ nhìn bộ dáng muốn giết người này của Tần Huy, lắp bắp nói không nên lời.
“Ngày đó tôi thật sự cho rằng Tần Lâm là con của ông. Vì vậy mới sắp xếp mưu kế khiến cho mẹ con Lâm Nhã Lan bỏ mạng, để ông có thể danh chính ngôn thuận đưa tôi vào Tần gia. Nhưng sau này, vào ngày Lâm Nhi bị tai nạn, tôi tình cờ phát hiện được nó không phải con trai ruột của lão gia. Chỉ là khi đó mọi chuyện đã qua rất nhiều năm, tôi liền nghĩ nếu đã qua được từng đấy năm vậy những năm tháng còn lại cũng nhất định không ai phát hiện ra. Vì vậy tôi đã không nói gì. Sau đó vì ông biết chuyện tôi động tay lên chiếc xe chở Tần Phong kia đem tôi nhốt lại, trong từng đấy thời gian, tôi đã có rất nhiều ý tưởng. Tôi muốn Tần thị này phải là của Tần Lâm. Tôi muốn trở thành một người phụ nữ quyền lực trong giới này. Muốn khi đi đâu mọi người đều gọi tôi một tiếng Tần phu nhân chứ không phải núp dưới cái bóng vợ hai của ông. Cứ như vậy mà tôi đi tới ngày này…Hiện tại nói ra được, thật nhẹ nhõm.” Ngu Tư Vũ biết mình không còn đường nào để đi. Lúc này bà ta không còn dáng vẻ khóc lóc van xin, bà ta chỉ ngồi yên đó bình thản nói mọi chuyện.
Tần Huy nghe vậy, đôi con ngươi càng ngày càng trở nên hung ác. Không kìm được giơ cây gậy trên tay muốn đánh Ngu Tư Vũ, nhưng bị Devil cản lại. Chỉ thấy hắn lạnh nhạt nói: “Lão gia, lão đại chúng tôi nói người có thể hỏi bà ta nhưng không được động vào người bà ta. Người này, lão đại cần giữ lại.”
Ngu Tư Vũ bật cười trước lời nói của Devil: “Tần Huy…ông sinh ra một đứa con trai thật tốt. Nếu như Tần Lâm có thể được như Tần Phong, có lẽ tôi cũng đã không rơi vào bước đường này. Nhiều lúc tôi nghĩ, nếu Tần Lâm thật sự là con của ông…vậy thì tốt biết mấy.”
“Lão gia, nếu ngài không còn gì muốn nói vậy nên ra ngoài rồi ạ.” Devil đứng bên cạnh chẳng để lời nói của Ngu Tư Vũ vào tai. Dáng vẻ hắn lạnh nhạt đưa tay mời Tần Huy ra bên ngoài.
Tần Huy nhắm hai mắt lại, lát sau ông mở mắt ra, không liếc đến người đàn bà đang ngồi đằng kia một lần nào nữa cất bước đi ra bên ngoài. Nhưng nhìn dáng vẻ, có thể thấy được ông đang rất mệt mỏi.
Tần Phong không biết đứng chờ bên ngoài từ bao giờ. Nhìn thấy bóng lưng to lớn, lạnh lùng ngạo nghễ của Tần Phong, Tần Huy bỗng nhiên giật mình. Đứa trẻ này từ từ lớn lên, vượt xa cả những gì ông mong đợi. Nhưng lại càng ngày càng khiến ông cảm thấy thật xa lạ, không thể nào nắm bắt được nữa.
“Con biết chuyện này từ bao giờ?” Tần Huy tiến lên.
“Những chuyện này hiện tại còn quan trọng sao, cha?” Tần Phong nhếch môi, dáng vẻ nhàn nhã thong dong. Giống như việc này đối với hắn để biết không hề khó.
“Con quả thật đúng là con trai của Tần Huy ta. Lạnh nhạt, vô tình, tàn nhẫn…Không…ngay cả ta, cũng không thể bằng con.” Tần Huy nở một nụ cười chua xót, rồi ông cất bước đi. Nhưng mới đi được mấy bước, giọng nói lạnh đạm của người đàn ông đằng sau vang lên.
“Con khác cha một điểm. Con sẽ không vô tình với vợ và con mình.” Kèm theo đó là tiếng cười khẩy của người đằng sau. Rồi ông nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa.
“Lão gia…” Người vẫn luôn đi theo Tần lão gia từ khi ông còn trẻ tới giờ tiến lên một bước, đỡ lấy cánh tay đang run rẩy của ông.
Tần Huy thở dài gật đầu nói: “Về thôi.”
Diễm Tinh bên này sau khi nói chuyện với Tần Phong xong quay người muốn đi vào cửa hiệu cùng hai người bạn của mình thì nghe tiếng gọi: “Triệu tiểu thư.”
Cô nhìn tới phía tiếng nói phát ra, liền thấy Quách Ngọc đứng đó nhìn cô. Diễm Tinh cũng gật đầu chào hỏi một tiếng: “Quách tiểu thư.”
Quách Ngọc cười nhẹ, đi tới cạnh Diễm Tinh. Mà Diệu An và Mạn Nhu thấy cô lâu vào, liền ra ngoài tìm. Khi nhìn thấy một màn này hai cô gái gấp tới nhảy lên, ngay lập tức tới trước mặt Diễm Tinh che chắn. Người trong bóng tối vẫn luôn theo sát Diễm Tinh cũng nhanh chóng đi ra.
Quách Ngọc và ngay cả Diễm Tinh cũng bị cảnh tượng trước mắt này khiến cho không biết nên phản ứng thế nào. Những người đi qua thấy có nhiều người áo đen xuất hiện như vậy liền mau chóng tránh ra xa một lát, sau đó hướng ánh mắt tò mò về phía này. Lát sau, Quách Ngọc mới bật cười, nhìn về phía người con gái đang được vệ sĩ bao bọc tới bất khả xâm phạm: “Tôi có thể cùng cô nói chuyện một lát được không?”
Diễm Tinh nhìn Quách Ngọc, chỉ do dự mấy giây sau đó gật đầu: “Được.”
“Tôi không sao đâu, mọi người trở về chỗ đi, để Tiểu Mỹ ở lại là được.” Rồi Diễm Tinh quay sang mấy người mặc vest đen nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương