Tự Bạch
Chương 77: Em muốn anh
Tình trạng thân thể của Giản Thư đã ổn định, có thể tự do đi lại, thuận theo đứa bé lớn lên, việc ngồi dậy hay đi lại của anh cũng trở nên chậm chạp và khó khăn do cơ thể nặng nề, nhưng theo lời của bác sĩ, cơn động kinh có thể vẫn còn tái phát mà anh khôi phục với trình độ như vậy đã là kỳ tích.
Cứ như vậy, vấn đề liên quan đến việc có được xuất viện về nhà hay không cũng được đưa ra nghị sự.
Theo ý của bác sĩ phụ trách, biện pháp bảo thủ nhất tất nhiên là nằm viện quan sát đến tháng thứ chín, sau đó tiến hành sinh mổ, có nhân viên y tế trực 24/24, có thể ngăn chặn chuyện bất ngờ phát sinh ở mức cao nhất, bảo vệ người cha và thai nhi an toàn. Tất nhiên Lê Hành cũng có suy nghĩ này, nhưng kể từ lúc đồng nghiệp đến thăm, hắn bắt đầu do dự.
Đối với Giản Thư, môi trường ở bệnh viện có phần nặng nề và căng thẳng. Lê Hành biết, cho dù lúc nào hắn cũng có thể ở cạnh Giản Thư, cùng anh trò chuyện giải buồn, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh, nhưng chỉ với sức lực của một người tuyệt đối không cách nào thay thế toàn bộ vòng sinh hoạt vốn có của Giản Thư, dưới tình thế gần như bị cô lập với thế giới, lại không hề phản khác mà phối hợp trị liệu lâu như vậy, e rằng Giản Thư đã sớm tiêu hao hết nhẫn nại của mình - thậm chí có thể nói là sự nhẫn nại mà những người bình thường không thể tưởng tượng được.
Từ lúc ấy đến giờ, thời gian trị liệu tâm lý của Giản Thư được chuyển sang buổi sáng. Mặc dù không biết gần đây bác sĩ Lưu đã nói chuyện gì với Giản Thư, Lê Hành có thể cảm nhận được tình trạng tinh thần của A Thư đang được cải thiện liên tục: anh dần dần không còn cảm thấy ác ý đang rình rập mình nữa; những lần thân cận với Lê Hành cũng từ một loại thử nghiệm biến thành sự tự phát, thuận lý thành chương thành thói quen; thỉnh thoảng hai người còn có thể lén lút ân ái trước mặt nhân viên y tế: hôm nay sau khi bạn trai nghiêm túc báo cáo tình hình với bác sĩ liền giúp anh xoa bóp, ngày mai đến lệ kiểm tra định kỳ, khi y tá ấn bụng phồng lên, anh sẽ tựa vào trong vòng tay của Lê Hành để giảm bớt gánh nặng... Mặc dù lần nào anh cũng xấu hổ đến vành tai đỏ bừng, nhưng vẻ hạnh phúc đó lại không thể thoát khỏi ánh mắt của Lê Hành.
Trong lúc chờ bác sĩ Lưu trị liệu, Lê Hành ngồi một mình ở hành lang sẽ vô thức nghĩ đến những chuyện này, nghĩ đến liền không nhịn được cười.
Gần trưa, bác sĩ Lưu bước ra từ bệnh phòng, chào hỏi Lê Hành rồi tạm biệt.
Khi Lê Hành bước vào phòng, Giản Thư đang tràn đầy mong đợi mỉm cười nhìn hắn.
"A Hành, anh xem này."
Lê Hành nghe xong bước tới, thấy trên bàn nhỏ có một quyển sổ, trên trang đang mở có viết vài dòng chữ, đó là nét chữ thường ngày của Giản Thư mà Lê Hành đã rất quen thuộc từ hồi đại học, chỉ là bây giờ đôi tay không còn chút sức lực nên nét chữ có hơi biến dạng.
"Hôm nay em đọc sách với bác sĩ Lưu." Giản Thư kéo ống tay áo của Lê Hành, bắt hắn ngồi lên giường, sau đó đẩy quyển sổ về phía hắn như thể dâng bảo vật, "Em đọc được đoạn thơ này, cảm thấy rất hay nên muốn chép lại cho anh xem."
Lê Hành phối hợp nhận lấy quyển sổ, thấy nội dung trên đó:
"Anh ấy ở đây
Ngắm nhìn đám mây trôi theo dòng sông chảy về phía đông
Còn có sương giá hoa cỏ (*)
Anh ấy muốn an cư ở đây."
(*) Trích trong tác phẩm "The Stars, the Snow, the Fire: Twenty-Five Years in the Alaska Wilderness" của tác giả John Haines. Mình dịch hơi xu, mọi người thông cảm:<
"Câu cuối này là em viết, tuyệt không!" Giản Thư vừa nói vừa dùng ngón tay vẽ nguệch ngoạc dòng cuối cùng như một cách nhấn mạnh.
Mũi Lê Hành đột nhiên chua xót.
Hắn không nói lời nào, Giản Thư cũng không nói nữa. Một lúc sau, Lê Hành đột nhiên nghe thấy một giọng hát ngâm nga truyền đến tai mình.
We will call this place our home
The dirt in which our roots may grow
Though the storms will push and pull
We will call this place our home
(Trích lời bài hát "Sleeping at Last – 'North'")
............
Giọng của Giản Thư hơi khàn, có chút hụt hơi nhưng với Lê Hành lại đẹp đến khó hiểu, nói là giọng hát dịu dàng nhất trên thế giới này cũng không quá đáng.
Sinh mệnh bé bỏng trong bụng có lẽ đã bị đánh thức, nó bắt đầu đá lung tung lật người trong bụng của Giản Thư. Giản Thư dựa vào vai của Lê Hành, tay vỗ vỗ bụng dỗ dành đứa bé, vẫn cứ hát lên, mãi đến tận lúc bị đứa bé đạp một cái đau quá mới hít nhẹ một hơi, không phát ra tiếng nữa.
"Làm sao vậy?" Lê Hành rất căng thẳng, vội vàng thu dọn cảm xúc ôm lấy Giản Thư.
"Bảo bảo đá em." Giản Thư nói như đang cáo trạng.
"Đá đau? Hiện tại chỗ nào không thoải mái?"
"Ở bên sườn bên này..." Giản Thư cách lớp chăn bông chỉ vào chỗ dưới xương sườn của mình.
Lê Hành nghe xong liền bắt đầu xoa xoa một hồi, đợi Giản Thư không đau nữa, liền xoa bóp lưng dưới của anh.
"Ừm..."
Giản Thư vùi mặt vào trong ngực Lê Hành, khó chịu di chuyển thân thể để điều chỉnh tư thế, trong tiềm thức tránh bàn tay đang dùng sức đè lên eo mình.
"Rất đau sao?" Lê Hành hỏi.
"Anh đừng nhấn cũng được." Giọng của Giản Thư bị bóp nghẹt.
"Phải ấn mấy cái, cơ bắp của em đã cứng đờ rồi."
Giản Thư không thể không tàn nhẫn mà cắn một cái nữa lên vai Lê Hành để kháng nghị, kết quả là khi anh vừa động đậy, bụng lại căng ra, mang đến một trận đau lớn, anh đành phải thành thật ngồi yên.
Lê Hành bị đau nên bất đắc dĩ buông tay ra, nhẹ nhàng vỗ về bụng của Giản Thư:
"Được được, anh không ấn nữa, em ngoan ngoãn nằm xuống đi."
"Giận lên huyết áp."
Lê Hành xì cười. Làm nũng mà cũng có thể lời ít ý nhiều và độc đáo như vậy, không hổ là A Thư của hắn.
Hai người đều mệt mỏi, Giản Thư nói buổi trưa muốn ăn bánh giò và rau mận khô, Lê Hành tính toán tiệm bánh cách đó không xa, dọc đường còn có thể mua cháo về nên chạy ra ngoài mua bữa trưa cho đối phương.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó đúng lúc bác sĩ điều trị chính trực ban, sau khi rời khỏi phòng khám ngoại trú, bác sĩ bắt đầu kiểm tra phòng bệnh nhân, khi đến phòng bệnh của Giản Thư, Lê Hành vẫn chưa quay lại, bác sĩ đùa giỡn cảm thán một câu, bắt gặp Giản Thư một mình ở phòng bệnh thực sự quá khó, sau đó mới kiểm tra cho anh.
Khi bác sĩ rời đi liền bị Giản Thư gọi lại. Anh do dự một lúc, mang theo mong đợi và lo lắng hỏi:
"Tình huống hiện tại của tôi... có thể bình an sinh đứa bé không?"
"Hiện tại thai nhi đang phát triển tốt, dinh dưỡng cũng theo kịp, nếu ca sinh mổ diễn ra thuận lợi thì không có vấn đề gì."
Giản Thư gật đầu và hỏi lại:
"Vậy thì... còn tôi thì sao? Tôi... cũng có thể an toàn sống sót sao?"
Bác sĩ liếc mắt nhìn anh, trả lời:
"Phẫu thuật có những rủi ro nhất định. Trước khi sinh, cậu phải tích cực nghỉ ngơi, để dành sức lực lên bàn mổ. Là bác sĩ, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Giản Thư sững sờ một lúc, tuy vẫn mỉm cười cảm ơn bác sĩ nhưng trong lòng anh đã nguội lạnh đi một nửa.
Các bác sĩ không bao giờ đưa ra dự đoán tuyệt đối liên quan đến phẫu thuật, nhưng Giản Thư lại không thể hiểu được ý nghĩa của những từ này. Có Lê Hành đồng hành, được sưởi ấm và có tình yêu để mong chờ từng ngày, có lẽ là vì sống trong những tháng ngày như vậy quá lâu, khiến Giản Thư quên mất, muốn có đứa con này, bắt đầu từ ngày anh quyết định, chính là một trận chiến sinh tử một mạng đổi một mạng.
Có lẽ may mắn sẽ có một ngày hữu dụng.
Giản Thư vẫn tiếp tục mong chờ ngày ấy, anh có thể đợi lâu hơn một chút, càng lâu càng tốt - nhưng bây giờ, ngày này dường như trong lúc vô tình sắp xảy đến rồi.
Cứ như vậy, vấn đề liên quan đến việc có được xuất viện về nhà hay không cũng được đưa ra nghị sự.
Theo ý của bác sĩ phụ trách, biện pháp bảo thủ nhất tất nhiên là nằm viện quan sát đến tháng thứ chín, sau đó tiến hành sinh mổ, có nhân viên y tế trực 24/24, có thể ngăn chặn chuyện bất ngờ phát sinh ở mức cao nhất, bảo vệ người cha và thai nhi an toàn. Tất nhiên Lê Hành cũng có suy nghĩ này, nhưng kể từ lúc đồng nghiệp đến thăm, hắn bắt đầu do dự.
Đối với Giản Thư, môi trường ở bệnh viện có phần nặng nề và căng thẳng. Lê Hành biết, cho dù lúc nào hắn cũng có thể ở cạnh Giản Thư, cùng anh trò chuyện giải buồn, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh, nhưng chỉ với sức lực của một người tuyệt đối không cách nào thay thế toàn bộ vòng sinh hoạt vốn có của Giản Thư, dưới tình thế gần như bị cô lập với thế giới, lại không hề phản khác mà phối hợp trị liệu lâu như vậy, e rằng Giản Thư đã sớm tiêu hao hết nhẫn nại của mình - thậm chí có thể nói là sự nhẫn nại mà những người bình thường không thể tưởng tượng được.
Từ lúc ấy đến giờ, thời gian trị liệu tâm lý của Giản Thư được chuyển sang buổi sáng. Mặc dù không biết gần đây bác sĩ Lưu đã nói chuyện gì với Giản Thư, Lê Hành có thể cảm nhận được tình trạng tinh thần của A Thư đang được cải thiện liên tục: anh dần dần không còn cảm thấy ác ý đang rình rập mình nữa; những lần thân cận với Lê Hành cũng từ một loại thử nghiệm biến thành sự tự phát, thuận lý thành chương thành thói quen; thỉnh thoảng hai người còn có thể lén lút ân ái trước mặt nhân viên y tế: hôm nay sau khi bạn trai nghiêm túc báo cáo tình hình với bác sĩ liền giúp anh xoa bóp, ngày mai đến lệ kiểm tra định kỳ, khi y tá ấn bụng phồng lên, anh sẽ tựa vào trong vòng tay của Lê Hành để giảm bớt gánh nặng... Mặc dù lần nào anh cũng xấu hổ đến vành tai đỏ bừng, nhưng vẻ hạnh phúc đó lại không thể thoát khỏi ánh mắt của Lê Hành.
Trong lúc chờ bác sĩ Lưu trị liệu, Lê Hành ngồi một mình ở hành lang sẽ vô thức nghĩ đến những chuyện này, nghĩ đến liền không nhịn được cười.
Gần trưa, bác sĩ Lưu bước ra từ bệnh phòng, chào hỏi Lê Hành rồi tạm biệt.
Khi Lê Hành bước vào phòng, Giản Thư đang tràn đầy mong đợi mỉm cười nhìn hắn.
"A Hành, anh xem này."
Lê Hành nghe xong bước tới, thấy trên bàn nhỏ có một quyển sổ, trên trang đang mở có viết vài dòng chữ, đó là nét chữ thường ngày của Giản Thư mà Lê Hành đã rất quen thuộc từ hồi đại học, chỉ là bây giờ đôi tay không còn chút sức lực nên nét chữ có hơi biến dạng.
"Hôm nay em đọc sách với bác sĩ Lưu." Giản Thư kéo ống tay áo của Lê Hành, bắt hắn ngồi lên giường, sau đó đẩy quyển sổ về phía hắn như thể dâng bảo vật, "Em đọc được đoạn thơ này, cảm thấy rất hay nên muốn chép lại cho anh xem."
Lê Hành phối hợp nhận lấy quyển sổ, thấy nội dung trên đó:
"Anh ấy ở đây
Ngắm nhìn đám mây trôi theo dòng sông chảy về phía đông
Còn có sương giá hoa cỏ (*)
Anh ấy muốn an cư ở đây."
(*) Trích trong tác phẩm "The Stars, the Snow, the Fire: Twenty-Five Years in the Alaska Wilderness" của tác giả John Haines. Mình dịch hơi xu, mọi người thông cảm:<
"Câu cuối này là em viết, tuyệt không!" Giản Thư vừa nói vừa dùng ngón tay vẽ nguệch ngoạc dòng cuối cùng như một cách nhấn mạnh.
Mũi Lê Hành đột nhiên chua xót.
Hắn không nói lời nào, Giản Thư cũng không nói nữa. Một lúc sau, Lê Hành đột nhiên nghe thấy một giọng hát ngâm nga truyền đến tai mình.
We will call this place our home
The dirt in which our roots may grow
Though the storms will push and pull
We will call this place our home
(Trích lời bài hát "Sleeping at Last – 'North'")
............
Giọng của Giản Thư hơi khàn, có chút hụt hơi nhưng với Lê Hành lại đẹp đến khó hiểu, nói là giọng hát dịu dàng nhất trên thế giới này cũng không quá đáng.
Sinh mệnh bé bỏng trong bụng có lẽ đã bị đánh thức, nó bắt đầu đá lung tung lật người trong bụng của Giản Thư. Giản Thư dựa vào vai của Lê Hành, tay vỗ vỗ bụng dỗ dành đứa bé, vẫn cứ hát lên, mãi đến tận lúc bị đứa bé đạp một cái đau quá mới hít nhẹ một hơi, không phát ra tiếng nữa.
"Làm sao vậy?" Lê Hành rất căng thẳng, vội vàng thu dọn cảm xúc ôm lấy Giản Thư.
"Bảo bảo đá em." Giản Thư nói như đang cáo trạng.
"Đá đau? Hiện tại chỗ nào không thoải mái?"
"Ở bên sườn bên này..." Giản Thư cách lớp chăn bông chỉ vào chỗ dưới xương sườn của mình.
Lê Hành nghe xong liền bắt đầu xoa xoa một hồi, đợi Giản Thư không đau nữa, liền xoa bóp lưng dưới của anh.
"Ừm..."
Giản Thư vùi mặt vào trong ngực Lê Hành, khó chịu di chuyển thân thể để điều chỉnh tư thế, trong tiềm thức tránh bàn tay đang dùng sức đè lên eo mình.
"Rất đau sao?" Lê Hành hỏi.
"Anh đừng nhấn cũng được." Giọng của Giản Thư bị bóp nghẹt.
"Phải ấn mấy cái, cơ bắp của em đã cứng đờ rồi."
Giản Thư không thể không tàn nhẫn mà cắn một cái nữa lên vai Lê Hành để kháng nghị, kết quả là khi anh vừa động đậy, bụng lại căng ra, mang đến một trận đau lớn, anh đành phải thành thật ngồi yên.
Lê Hành bị đau nên bất đắc dĩ buông tay ra, nhẹ nhàng vỗ về bụng của Giản Thư:
"Được được, anh không ấn nữa, em ngoan ngoãn nằm xuống đi."
"Giận lên huyết áp."
Lê Hành xì cười. Làm nũng mà cũng có thể lời ít ý nhiều và độc đáo như vậy, không hổ là A Thư của hắn.
Hai người đều mệt mỏi, Giản Thư nói buổi trưa muốn ăn bánh giò và rau mận khô, Lê Hành tính toán tiệm bánh cách đó không xa, dọc đường còn có thể mua cháo về nên chạy ra ngoài mua bữa trưa cho đối phương.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó đúng lúc bác sĩ điều trị chính trực ban, sau khi rời khỏi phòng khám ngoại trú, bác sĩ bắt đầu kiểm tra phòng bệnh nhân, khi đến phòng bệnh của Giản Thư, Lê Hành vẫn chưa quay lại, bác sĩ đùa giỡn cảm thán một câu, bắt gặp Giản Thư một mình ở phòng bệnh thực sự quá khó, sau đó mới kiểm tra cho anh.
Khi bác sĩ rời đi liền bị Giản Thư gọi lại. Anh do dự một lúc, mang theo mong đợi và lo lắng hỏi:
"Tình huống hiện tại của tôi... có thể bình an sinh đứa bé không?"
"Hiện tại thai nhi đang phát triển tốt, dinh dưỡng cũng theo kịp, nếu ca sinh mổ diễn ra thuận lợi thì không có vấn đề gì."
Giản Thư gật đầu và hỏi lại:
"Vậy thì... còn tôi thì sao? Tôi... cũng có thể an toàn sống sót sao?"
Bác sĩ liếc mắt nhìn anh, trả lời:
"Phẫu thuật có những rủi ro nhất định. Trước khi sinh, cậu phải tích cực nghỉ ngơi, để dành sức lực lên bàn mổ. Là bác sĩ, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Giản Thư sững sờ một lúc, tuy vẫn mỉm cười cảm ơn bác sĩ nhưng trong lòng anh đã nguội lạnh đi một nửa.
Các bác sĩ không bao giờ đưa ra dự đoán tuyệt đối liên quan đến phẫu thuật, nhưng Giản Thư lại không thể hiểu được ý nghĩa của những từ này. Có Lê Hành đồng hành, được sưởi ấm và có tình yêu để mong chờ từng ngày, có lẽ là vì sống trong những tháng ngày như vậy quá lâu, khiến Giản Thư quên mất, muốn có đứa con này, bắt đầu từ ngày anh quyết định, chính là một trận chiến sinh tử một mạng đổi một mạng.
Có lẽ may mắn sẽ có một ngày hữu dụng.
Giản Thư vẫn tiếp tục mong chờ ngày ấy, anh có thể đợi lâu hơn một chút, càng lâu càng tốt - nhưng bây giờ, ngày này dường như trong lúc vô tình sắp xảy đến rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương