Tự Bạch
Chương 78
Thứ Hai theo lệ có lịch kiểm tra phòng, ngay khi bác sĩ nói tình hình đã ổn định, Giản Thư đã nóng lòng hỏi mình có thể xuất viện hay chưa. Lê Hành rất ít khi nhìn thấy bộ dạng không kìm lòng được của A Thư, chỉ là trông anh như vậy, Lê Hành cảm thấy thật sự rất đáng yêu.
Bác sĩ không tỏ rõ ý kiến, vẫn như cũ nhắc lại lời khuyên của bác sĩ: Để đảm bảo an toàn cho giai đoạn mang thai cuối, tốt nhất là nên ở lại bệnh viện để theo dõi quá trình vân vân, Giản Thư không nói gì nữa, ngoan ngoãn phối hợp nghe bác sĩ dặn dò mấy chuyện cần chú ý trong thời gian này, không còn nhắc đến vấn đề xuất viện nữa.
Kết quả là, khi Lê Hành tiễn bác sĩ ra cửa, lúc quay đầu lại thì thấy người ngồi trên giường bệnh đang lom lom nhìn mình.
"Làm sao thế? Giống như con thỏ đang chờ được cho ăn vậy?" Lê Hành xoa sau gáy của Giản Thư, hỏi đùa.
"A Hành, em muốn xuất viện..."
Lê Hành bất đắc dĩ né tránh ánh mắt chân thành của Giản Thư, một mặt ở dưới đáy lòng tự chửi mình tâm địa sắt đá, một mặt tiếp tục tâm địa sắt đá mà khuyên nhủ:
"Không phải bác sĩ đã nói thời gian mấu chốt này vẫn nên ở lại bệnh viện quan sát mới tương đối an toàn sao. Lần này em gặp nguy hiểm như vậy, khoảng thời gian này không đùa được đâu."
"Nhưng bây giờ em thật sự không sao rồi mà..." Giản Thư thấy nói không được, ngữ khí mềm nhũn, vừa làm nũng vừa thăm dò "đường biên giới" của Lê Hành.
Lê Hành thầm thở dài, cảm thấy sắp không kiên trì được nữa.
"Sao đột nhiên em lại nghĩ đến chuyện xuất viện? Vội vã ra ngoài đào vàng hửm?"
"Chỉ là... không muốn ở lại bệnh viện..."
Sợ rằng nếu ở lại bệnh viện, những ngày cuối cùng có thể ở bên anh đều phải bị giam cầm tại căn phòng nhỏ này, sợ rằng không thể nhìn thấy nơi chúng ta đã sống cùng nhau lần nào nữa, sợ rằng lần này đi không có đường về, nhưng lại có quá nhiều tưởng niệm không thể nào gạt bỏ.
"Ở trong bệnh viện cũng không thành vấn đề, em ở đâu anh sẽ đều ở bên cạnh em." Lê Hành không biết gánh nặng tâm lý của Giản Thư, vì vậy chỉ nhẹ nhàng an ủi anh.
Anh mãi mãi ở bên cạnh em, nhưng em lại không nhất định có thể đồng hành cùng anh suốt đời, nếu sau này em rời đi, kí ức cuối cùng của anh về em chỉ là bức tường trắng đơn điệu và không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, em sẽ rất đau lòng.
——Giản Thư rất muốn nói những lời này, muốn nói cho Lê Hành biết nỗi sợ hãi của anh, muốn được hắn xoa dịu, muốn nghe hắn nói, anh sẽ không để em rời đi.
Nhưng đều vô ích. Lời hứa của A Hành chỉ có thể an ủi anh ở hiện tại, nhưng lại không thể thay thế sự thật cuối cùng. Nói ra, chẳng qua là tạo thêm gánh nặng cho Lê Hành, khiến hắn mỗi ngày đều rơi vào cảnh lo lắng, hoảng sợ giống như mình.
Giản Thư kín đáo thu thập cảm xúc, siết chặt tay Lê Hành: "Nhưng thật sự rất nhàm chán, còn có... ở bệnh viện, chúng ta phải ngủ riêng..."
Lê Hành im lặng một lúc, đột nhiên nói:
" A Thư, em đang có tâm sự gì đúng không?"
Giản Thư kinh ngạc ngước mắt lên, thấy biểu hiện của Lê Hành đã có mấy phần bình tĩnh, trong lòng thầm nghĩ không ổn.
A Hành đã quá hiểu anh, dù không biết ngọn nguồn nhưng làm sao hắn lại không nhận ra cảm xúc rõ ràng như vậy?
"Ai, lại bị phát hiện rồi." Giản Thư nhanh chóng nghĩ ra chủ ý, lục lọi điện thoại di động đặt ở đầu giường một hồi, đưa cho Lê Hành xem, "Dự án chúng ta nghiên cứu kia sẽ lập tức có bước đột phá lớn, dữ liệu trong tay em có thể là chìa khóa, dự án này đang chờ được công bố đây, phòng thí nghiệm đang thúc em..."
Lê Hành nghi ngờ cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn hiển thị đúng là do một vị giáo sư chủ trì dự án gửi tới, đại ý là hy vọng Giản Thư nhanh chóng đưa ra kết luận, nghiên cứu đẩy mạnh dữ liệu. Tin nhắn được gửi đến hai ngày trước, tính toán thời gian cũng tương ứng với trạng thái của Giản Thư những ngày này.
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, Lê Hành cảm thấy những lời của Giản Thư nửa câu cũng không đáng tin cậy.
Hắn đã mơ hồ đoán được Giản Thư đang nghĩ gì, chỉ cần chút manh mối này thôi cũng khiến hắn cảm thấy nặng nề, có lẽ Giản Thư cũng đã đoán được nên mới nghĩ nát óc mà tìm lý do, không nói ra sự thật.
Đây có lẽ là đoạn đường cuối cùng - ý nghĩ này, dù là cố ý hay vô tình, Lê Hành đã tránh né rất lâu, nhưng cho đến giờ phút này, cuối cùng không nói lời nào đột nhập vào tâm trí của hắn, có khả năng trở thành cơn ác mộng thực sự.
Giản Thư không quen nói dối Lê Hành, thấy hắn mãi không trả lời, anh bắt đầu cảm thấy chột dạ. Lý do dù sao cũng là do mình tạm thời bịa ra, nếu có sơ hở và bị Lê Hành phát hiện ra thì sao?
Giản Thư định nói thêm hai câu nữa thì nghe Lê Hành nói:
"Được rồi, để anh nói với bác sĩ ngày mai cho em xuất viện. Nhưng chúng ta phải ước pháp tam chương (*), khi về nhà em phải ngoan ngoãn dưỡng sức, không được vất vả."
(*) Ước pháp tam chương (约法三章): Chỉ việc lập ra những quy ước đơn giản
Giản Thư thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng lần này xem như che giấu trót lọt.
"Được, em hứa sẽ ngoan ngoãn." Giản Thư cười cười, giả vờ nhẹ nhàng mà cam kết.
Lê Hành mỉm cười, gãi gãi sau gáy của Giản Thư:
"Tóc em dài rồi, để anh cắt cho em."
Giản Thư gật đầu, buông bàn tay đang nắm chặt ra.
Lê Hành quay người đi vào phòng tắm tìm dụng cụ cắt tóc, vừa đi được hai bước liền bị Giản Thư phía sau gọi lại.
"Em sẽ cố gắng hết sức." Giản Thư không đầu không đuôi nói, "Anh tin em."
Em sẽ cố gắng sống sót, nỗ lực ở lại bên cạnh anh, dù chỉ có một tia hy vọng.
Lê Hành sững sờ một lúc, sau đó ôn nhu cười rộ lên, gật đầu với Giản Thư. A Thư không hẳn sẽ hy vọng hắn nghe ý nghĩa của câu này, nhưng hắn hiểu - không chỉ hiểu, mà hắn sẽ hết lòng tin theo.
Bác sĩ không tỏ rõ ý kiến, vẫn như cũ nhắc lại lời khuyên của bác sĩ: Để đảm bảo an toàn cho giai đoạn mang thai cuối, tốt nhất là nên ở lại bệnh viện để theo dõi quá trình vân vân, Giản Thư không nói gì nữa, ngoan ngoãn phối hợp nghe bác sĩ dặn dò mấy chuyện cần chú ý trong thời gian này, không còn nhắc đến vấn đề xuất viện nữa.
Kết quả là, khi Lê Hành tiễn bác sĩ ra cửa, lúc quay đầu lại thì thấy người ngồi trên giường bệnh đang lom lom nhìn mình.
"Làm sao thế? Giống như con thỏ đang chờ được cho ăn vậy?" Lê Hành xoa sau gáy của Giản Thư, hỏi đùa.
"A Hành, em muốn xuất viện..."
Lê Hành bất đắc dĩ né tránh ánh mắt chân thành của Giản Thư, một mặt ở dưới đáy lòng tự chửi mình tâm địa sắt đá, một mặt tiếp tục tâm địa sắt đá mà khuyên nhủ:
"Không phải bác sĩ đã nói thời gian mấu chốt này vẫn nên ở lại bệnh viện quan sát mới tương đối an toàn sao. Lần này em gặp nguy hiểm như vậy, khoảng thời gian này không đùa được đâu."
"Nhưng bây giờ em thật sự không sao rồi mà..." Giản Thư thấy nói không được, ngữ khí mềm nhũn, vừa làm nũng vừa thăm dò "đường biên giới" của Lê Hành.
Lê Hành thầm thở dài, cảm thấy sắp không kiên trì được nữa.
"Sao đột nhiên em lại nghĩ đến chuyện xuất viện? Vội vã ra ngoài đào vàng hửm?"
"Chỉ là... không muốn ở lại bệnh viện..."
Sợ rằng nếu ở lại bệnh viện, những ngày cuối cùng có thể ở bên anh đều phải bị giam cầm tại căn phòng nhỏ này, sợ rằng không thể nhìn thấy nơi chúng ta đã sống cùng nhau lần nào nữa, sợ rằng lần này đi không có đường về, nhưng lại có quá nhiều tưởng niệm không thể nào gạt bỏ.
"Ở trong bệnh viện cũng không thành vấn đề, em ở đâu anh sẽ đều ở bên cạnh em." Lê Hành không biết gánh nặng tâm lý của Giản Thư, vì vậy chỉ nhẹ nhàng an ủi anh.
Anh mãi mãi ở bên cạnh em, nhưng em lại không nhất định có thể đồng hành cùng anh suốt đời, nếu sau này em rời đi, kí ức cuối cùng của anh về em chỉ là bức tường trắng đơn điệu và không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, em sẽ rất đau lòng.
——Giản Thư rất muốn nói những lời này, muốn nói cho Lê Hành biết nỗi sợ hãi của anh, muốn được hắn xoa dịu, muốn nghe hắn nói, anh sẽ không để em rời đi.
Nhưng đều vô ích. Lời hứa của A Hành chỉ có thể an ủi anh ở hiện tại, nhưng lại không thể thay thế sự thật cuối cùng. Nói ra, chẳng qua là tạo thêm gánh nặng cho Lê Hành, khiến hắn mỗi ngày đều rơi vào cảnh lo lắng, hoảng sợ giống như mình.
Giản Thư kín đáo thu thập cảm xúc, siết chặt tay Lê Hành: "Nhưng thật sự rất nhàm chán, còn có... ở bệnh viện, chúng ta phải ngủ riêng..."
Lê Hành im lặng một lúc, đột nhiên nói:
" A Thư, em đang có tâm sự gì đúng không?"
Giản Thư kinh ngạc ngước mắt lên, thấy biểu hiện của Lê Hành đã có mấy phần bình tĩnh, trong lòng thầm nghĩ không ổn.
A Hành đã quá hiểu anh, dù không biết ngọn nguồn nhưng làm sao hắn lại không nhận ra cảm xúc rõ ràng như vậy?
"Ai, lại bị phát hiện rồi." Giản Thư nhanh chóng nghĩ ra chủ ý, lục lọi điện thoại di động đặt ở đầu giường một hồi, đưa cho Lê Hành xem, "Dự án chúng ta nghiên cứu kia sẽ lập tức có bước đột phá lớn, dữ liệu trong tay em có thể là chìa khóa, dự án này đang chờ được công bố đây, phòng thí nghiệm đang thúc em..."
Lê Hành nghi ngờ cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn hiển thị đúng là do một vị giáo sư chủ trì dự án gửi tới, đại ý là hy vọng Giản Thư nhanh chóng đưa ra kết luận, nghiên cứu đẩy mạnh dữ liệu. Tin nhắn được gửi đến hai ngày trước, tính toán thời gian cũng tương ứng với trạng thái của Giản Thư những ngày này.
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, Lê Hành cảm thấy những lời của Giản Thư nửa câu cũng không đáng tin cậy.
Hắn đã mơ hồ đoán được Giản Thư đang nghĩ gì, chỉ cần chút manh mối này thôi cũng khiến hắn cảm thấy nặng nề, có lẽ Giản Thư cũng đã đoán được nên mới nghĩ nát óc mà tìm lý do, không nói ra sự thật.
Đây có lẽ là đoạn đường cuối cùng - ý nghĩ này, dù là cố ý hay vô tình, Lê Hành đã tránh né rất lâu, nhưng cho đến giờ phút này, cuối cùng không nói lời nào đột nhập vào tâm trí của hắn, có khả năng trở thành cơn ác mộng thực sự.
Giản Thư không quen nói dối Lê Hành, thấy hắn mãi không trả lời, anh bắt đầu cảm thấy chột dạ. Lý do dù sao cũng là do mình tạm thời bịa ra, nếu có sơ hở và bị Lê Hành phát hiện ra thì sao?
Giản Thư định nói thêm hai câu nữa thì nghe Lê Hành nói:
"Được rồi, để anh nói với bác sĩ ngày mai cho em xuất viện. Nhưng chúng ta phải ước pháp tam chương (*), khi về nhà em phải ngoan ngoãn dưỡng sức, không được vất vả."
(*) Ước pháp tam chương (约法三章): Chỉ việc lập ra những quy ước đơn giản
Giản Thư thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng lần này xem như che giấu trót lọt.
"Được, em hứa sẽ ngoan ngoãn." Giản Thư cười cười, giả vờ nhẹ nhàng mà cam kết.
Lê Hành mỉm cười, gãi gãi sau gáy của Giản Thư:
"Tóc em dài rồi, để anh cắt cho em."
Giản Thư gật đầu, buông bàn tay đang nắm chặt ra.
Lê Hành quay người đi vào phòng tắm tìm dụng cụ cắt tóc, vừa đi được hai bước liền bị Giản Thư phía sau gọi lại.
"Em sẽ cố gắng hết sức." Giản Thư không đầu không đuôi nói, "Anh tin em."
Em sẽ cố gắng sống sót, nỗ lực ở lại bên cạnh anh, dù chỉ có một tia hy vọng.
Lê Hành sững sờ một lúc, sau đó ôn nhu cười rộ lên, gật đầu với Giản Thư. A Thư không hẳn sẽ hy vọng hắn nghe ý nghĩa của câu này, nhưng hắn hiểu - không chỉ hiểu, mà hắn sẽ hết lòng tin theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương