“Bao nhiêu?”
Hai chữ này không chỉ vang lên trong lòng quần thần, mà không ít người đã buột miệng nói ra.
Hưng Nguyên Đế cũng lộ vẻ ngạc nhiên:
“Ái khanh nói muốn quyên bao nhiêu?”
Chúng thần đồng loạt bĩu môi.
Vừa rồi còn gọi là “Đoạn Thiếu khanh,” bây giờ đã đổi thành “Ái khanh” rồi. (~^^~)
Đoạn Thiếu khanh, giữa muôn vàn ánh mắt chăm chú, cất cao giọng nói:
“Bốn mươi vạn lượng bạc trắng.”
Dù sao cũng không giữ được, quyên hết cho xong.
Tiếng nghị luận rầm rì vang lên, tai Đoạn Thiếu khanh thính, nghe thấy không ít lời mắng mình.
Y hiểu. Nếu đổi lại người khác đứng ra tự nguyện quyên số tiền lớn như vậy, y cũng muốn mắng.
Nhưng chẳng còn cách nào khác!
Ánh mắt liếc qua nữ tử sắc mặt bình thản, Đoạn Thiếu khanh âm thầm thở dài.
Hưng Nguyên Đế lộ vẻ cảm động:
“Đoạn ái khanh vì nước vì dân như vậy, trẫm rất an ủi!”
“Chia sẻ nỗi lo với quân vương là bổn phận của thần tử. Hơn nữa, đây là gia tài mà cháu gái thần để lại, có thể dùng để cứu trợ nạn dân, chính là phúc khí của nàng và cả gia đình thần.”
Đoạn Thiếu khanh miệng thì nói lời hay ý đẹp, trong lòng lại cạn lời.
Thần tử đề nghị quyên số tiền khổng lồ, Hoàng thượng làm sao có thể từ chối.
Hưng Nguyên Đế dĩ nhiên sẽ không từ chối.
A Diệu đã nói rồi, Khấu Thanh Thanh chính vì khối tài sản khổng lồ này mà mất mạng ở ngoại tổ gia. Nghĩ rằng cô nương đáng thương ấy dưới suối vàng có biết, hẳn cũng bằng lòng để gia tài được dùng vào việc thiện, chứ không phải lưu lại cho Đoạn gia.
Huống hồ Đoạn Văn Tùng thức thời như vậy, vào lúc Hoàng thượng đau đầu vì cứu trợ biên trấn lại đứng ra, về sau cũng có thể nhận được chút sắc mặt tốt từ Hoàng thượng.
“Có khoản thiện ngân này, dân chúng biên trấn chịu nạn tuyết sẽ được an trí chu toàn.” Hưng Nguyên Đế mỉm cười hài lòng, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Đoạn ái khanh thay mặt cháu gái quyên gia tài, tuy không vì danh lợi, nhưng trẫm cũng không thể không có biểu thị. Như vậy đi, truy phong cháu gái của Thiếu khanh Đoạn Văn Tùng, Khấu Thanh Thanh, làm Thanh Ninh Quận chúa, lấy lễ Quận chúa an táng.”
Đoạn Thiếu khanh ngẩn người, sau đó quỳ xuống:
“Tạ long ân của bệ hạ.”
Không ngờ lại có niềm vui bất ngờ.
Cháu gái đã qua đời được truy phong làm Quận chúa, phủ Thiếu khanh thoạt nhìn không được lợi ích gì, nhưng kỳ thực lại khác.
Khấu gia đã không còn ai, người trong kinh thành biết đến tiểu thư Khấu gia, cũng là nhờ phủ Thiếu khanh. Cháu gái nhận được ân sủng của Hoàng thượng, người đời dẫu sao cũng sẽ kính trọng phủ Thiếu khanh thêm vài phần.
Hư danh cũng là danh, so với bốn mươi vạn lượng bạc quyên đi mà chẳng để lại dấu tích gì thì vẫn tốt hơn.
“Chư khanh có dị nghị gì không?” Hưng Nguyên Đế chậm rãi quét mắt qua quần thần.
Mọi người vội cúi đầu:
“Bệ hạ thánh minh.”
Ai dám có dị nghị lúc này, lỡ bị Hoàng thượng ép quyên tiền thì sao?
Tân Diệu cất lời hưởng ứng, khóe môi khẽ nhếch.
Hôm qua, nàng đã tìm Đoạn Thiếu khanh, đề nghị hắn sáng nay dâng lên gia tài của Khấu Thanh Thanh. Một là để nhanh chóng giải quyết vấn đề trước mắt, từ đó tập trung đẩy mạnh tân chính, hai là để nhiều người biết đến Khấu Thanh Thanh hơn, dành cho nàng một cái danh tiếng sau khi mất.
Đoạn Thiếu khanh lui về hàng ngũ, lén nhìn Tân Diệu một cái.
Hoàng thượng truy phong Thanh Thanh, chẳng lẽ cũng nằm trong tính toán của cô nương này?
Tân Diệu nghiêng đầu, mỉm cười với hắn.
Đoạn Thiếu khanh vội vàng thu ánh mắt lại.
“Sau này phải tránh xa nha đầu này một chút mới được!”
Việc cứu trợ thiên tai nơi biên trấn tạm thời đã hoàn tất, Hưng Nguyên Đế khẽ hắng giọng, mở lời:
“Hôm qua, trẫm vì chuyện quốc khố trống rỗng mà đau đầu, Tân Đãi chiếu đã đưa ra một sách lược trị tận gốc.”
Quần thần lập tức tập trung tinh thần, nín thở chờ đợi.
Hưng Nguyên Đế quay sang nhìn Tân Diệu:
“Tân Đãi chiếu, ngươi hãy nói đi.”
Chính sách mới không nghi ngờ gì sẽ làm mất lòng quan viên và phú hộ. Ban đầu, ông vốn không muốn đẩy A Diệu ra trước đám đông một cách trực tiếp như vậy. Nhưng nghĩ lại, đây là việc A Diệu muốn làm, từ đầu nàng đã không hề che giấu, vậy cớ gì ông phải lo trước tính sau?
Bên Tây Thị, đầu người rơi như rạ. Có kẻ nếu muốn làm tổn thương A Diệu, thì hãy suy xét kỹ càng.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tân Diệu đường hoàng bước ra:
“Vi thần hôm qua đã tâu rõ, muốn làm đầy quốc khố, giảm gánh nặng cho bách tính, có một biện pháp khả thi, đó là ‘san đinh nhập mẫu’, hủy bỏ thuế thân…”
Trong hàng ngũ, Hạ Thanh Tiêu chăm chú lắng nghe, ánh mắt không rời khỏi nữ tử đang nói một cách lưu loát.
Từng lời nàng thốt ra đều nặng nề rơi vào lòng các đại thần. Có kẻ phẫn nộ, có kẻ trầm tư. Đợi nàng nói xong, trong điện im lặng như tờ.
Hưng Nguyên Đế lên tiếng:
“Hôm qua, trẫm đã triệu tập các trọng thần của các bộ tại Càn Thanh Cung để bàn bạc. Việc cấp bách trước mắt là đo đạc ruộng đất, chọn vài nơi phì nhiêu ở Nam Bắc để thử nghiệm chính sách mới.”
Quần thần nghe vậy, ánh mắt liếc về phía các quan lại thuộc Lục bộ và Cửu khanh.
Những đại nhân này chẳng lẽ không có ai có khí phách hay sao?
Những đại thần được triệu hôm qua chỉ đành câm nín.
Hoàng thượng có thể nói rõ ràng hơn được không? Làm như họ đang sốt sắng muốn thực hiện chính sách mới lắm vậy!
“Thực thi chính sách mới là việc trọng đại của quốc gia, không thể qua loa. Không biết ái khanh nào nguyện gánh vác trọng trách này?” Hưng Nguyên Đế ôn tồn hỏi.
Trong lòng ông dĩ nhiên đã có người được chọn.
Thực thi chính sách mới không chỉ là đại sự mà còn là nan sự, khi ấy ắt sẽ gặp muôn vàn khó khăn, thậm chí xảy ra đổ máu.
Người được phái đi tốt nhất là công thần và võ tướng. Những người này từng ra chiến trường, thấy m.á.u chảy đầu rơi, nếu gặp phải kẻ cố chấp không chịu thay đổi, thì chỉ cần xử lý một trận là xong. Hơn nữa, công thần và võ tướng phần lớn xuất thân giống ông, không có quá nhiều lợi ích dây dưa với những nơi thí điểm chính sách mới.
Một Ngự sử thanh liêm cũng không thể thiếu.
Lời vừa dứt, đại điện lập tức trở nên tĩnh lặng.
Phần lớn quan viên trong lòng đều trăm lần không muốn. Nếu không phải vì lời răn c.h.é.m đầu, họ đã nhảy dựng lên phản đối. Ai lại tự nguyện đi thực hiện chính sách mới chứ?
Số ít người không phản đối chính sách mới cũng lo ngại hậu quả đắc tội với đồng liêu và phú hộ.
Để những kẻ này ghi thù, không biết lúc nào sẽ bị dâng tấu vạch tội. Như vậy chẳng phải sống trong nỗi sợ hãi từng ngày sao?
Hạ Thanh Tiêu bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nói:
“Vi thần nguyện thử sức một lần.”
Hưng Nguyên Đế thấy Hạ Thanh Tiêu đứng ra, khóe môi liền nở nụ cười:
“Trường Lạc Hầu nguyện thay trẫm gánh lo, trẫm vô cùng an tâm.”
Hạ Thanh Tiêu vừa là công thần, lại quản lý Bắc Trấn Phủ Ty, trong mắt Hưng Nguyên Đế, chính là ứng viên thích hợp nhất.
“Thần cũng nguyện góp một phần sức lực cho chính sách mới.” Người thứ hai bước ra là Hà Ngự sử.
Hưng Nguyên Đế gật đầu hài lòng:
“Chuẩn.”
Việc thí điểm chia Nam Bắc, ít nhất cần hai vị chủ quan. Hưng Nguyên Đế liếc nhìn những người còn lại.
Vĩnh An Bá bước ra:
“Thần cũng nguyện đi.”
Hành động tự nguyện xin đi của Vĩnh An Bá khiến quần thần không giấu được vẻ kinh ngạc.
Vĩnh An Bá là em rể của Tạ Chưởng viện, từng là một tiểu tướng xuất chúng trong nhóm võ tướng theo Hưng Nguyên Đế dựng nghiệp. Hiện giờ, ông ta đã ngoài bốn mươi, từ một tiểu tướng ngày nào nay trở thành một trong những công thần, đang ở thời kỳ mạnh mẽ nhất.
Tân Diệu không kìm được, liếc nhìn Tạ Chưởng viện một cái.
Tạ Chưởng viện khẽ cúi đầu, không để lộ chút cảm xúc nào.
“Tốt, tốt lắm. Trường Lạc Hầu phụ trách mấy thành phía Nam, Vĩnh An Bá phụ trách mấy thành phía Bắc. Ba ngày sau khởi hành.”
Ba ngày sau?
Hoàng thượng quả thật gấp gáp.
Tiếp đó, Hưng Nguyên Đế bổ nhiệm một vài phó quan, rồi tuyên bố bãi triều.
Quần thần lặng lẽ rời điện, rõ ràng cố ý giữ khoảng cách với Hạ Thanh Tiêu, Vĩnh An Bá và những người khác.
Tân Diệu lại bước thẳng tới, mở lời mời:
“Hạ đại nhân, Bá gia, nếu hôm nay hai vị hạ triều rảnh rỗi, ta mời hai vị uống trà.”