Tân Diệu tiến về phía Hạ Thanh Tiêu và Vĩnh An Bá, các quần thần liền lặng lẽ dõi mắt nhìn theo, đồng thời dựng tai lắng nghe.
Khi nghe nàng mời hai người uống trà, mọi người lập tức kinh ngạc đến sững sờ.
Nàng lại dám đường đường chính chính như vậy?
Hạ Thanh Tiêu mỉm cười gật đầu: “Có thời gian.”
Tân Diệu nhìn sang Vĩnh An Bá.
Đây là lần đầu tiên Vĩnh An Bá đối thoại với Tân Diệu. Khác với sự dứt khoát đồng ý của Hạ Thanh Tiêu, hắn hơi do dự rồi uyển chuyển từ chối:
“Ta sắp phải xuất hành, trong tay còn nhiều việc cần xử lý. Đợi khi từ phương Bắc trở về, ta sẽ mời Tân Đãi chiếu.”
Hắn chủ động xin nhận nhiệm vụ, là do nghe lời khuyên từ tỷ phu, nhưng trong lòng vẫn không muốn gắn bó quá sâu với một tiểu cô nương.
Hiện tại, nàng tuy vẻ vang, nhưng ai biết sau này ra sao? Tình cảm giữa huynh đệ với muội muội không giống như phụ thân với nữ nhi. Tương lai, khi một vị Hoàng tử nào đó đăng cơ, vận mệnh của nàng là rực rỡ hay lụi tàn sẽ phụ thuộc vào thái độ của tân quân.
“Vậy chúc Bá gia mọi việc thuận lợi.” Tân Diệu không để tâm đến lời từ chối của Vĩnh An Bá, chỉ khẽ gật đầu với Hạ Thanh Tiêu, rồi sải bước đi tiếp.
Khi tan nha, Tân Diệu đi đến trà lâu đã hẹn trước.
Hạ Thanh Tiêu đã đến trước, Cẩm Y Vệ đứng gác ở cửa mở cửa mời Tân Diệu vào.
Tân Diệu ngồi xuống đối diện Hạ Thanh Tiêu, tiện tay nhận lấy chén trà đối phương đưa tới.
Trà đủ độ nóng, vừa vặn để uống.
“Hạ đại nhân lại phải đón năm mới ở phương Nam rồi.”
Năm ngoái, trước đêm giao thừa, Hạ Thanh Tiêu đã xuống phía Nam. Khi hồi kinh, đã là mùa xuân tháng ba.
“Nơi nào đón năm mới cũng đều giống nhau.” Hạ Thanh Tiêu buột miệng, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo của nàng, hắn bỗng cảm thấy chột dạ.
Không phải giống nhau. Ít nhất, từ khi quen biết A Diệu, tất cả đã không còn giống như trước.
Tân Diệu cúi mắt, nhấp một ngụm trà.
Nàng biết mình không nên suy nghĩ đến tình cảm nam nữ, nhưng khi nghe hắn nói vậy, trong lòng nàng vẫn cảm thấy có chút chua xót.
“Đến lúc đó, tiến triển của tân chính, ta sẽ lập tức truyền tin về.”
“Phương Nam là vùng đất giàu có, quan lại, sĩ phu tụ họp, việc thúc đẩy tân chính hẳn sẽ gặp không ít trở ngại. Hạ đại nhân hãy bảo trọng.”
Những người cải cách thường chịu tổn thất vì đổi mới, từ xưa đến nay đều như vậy. Ai nấy đều khiếp sợ trước sự lạnh lùng của Cẩm Y Vệ, nhưng nàng biết người trước mắt cũng sẽ chảy máu, sẽ đau đớn, không phải làm bằng sắt thép.
“Tân cô nương cứ yên tâm, ta sẽ tự bảo trọng. Kinh thành này cũng khó mà yên bình, nàng cũng phải cẩn thận.”
Chương Thủ phụ cùng cháu trai đã lấy cái giá cả gia tộc bị tru diệt để làm gương cho bá quan và công khanh trong kinh thành. Hẳn sẽ không còn ai ngu ngốc đến mức trực tiếp ra tay với Tân Diệu. Nhưng cần cảnh giác là cạm bẫy chính trị, bởi đó mới chính là đấu tranh thường thấy nơi quan trường.
Tân Diệu gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ:
“Ta đã chuẩn bị một số người, sẽ theo Hạ đại nhân xuống phía Nam.”
Hạ Thanh Tiêu lập tức nhớ tới tờ cáo thị chiêu mộ học trò bên ngoài Thư quán Thanh Tùng.
“Hạ đại nhân chắc cũng đoán được, chính là những người kể chuyện ta chiêu mộ mấy ngày trước. Đến lúc đó...”
Sau khi nghe nàng giải thích công dụng của những người kể chuyện, Hạ Thanh Tiêu chân thành tán thưởng:
“Có những người này, nếu kẻ khác muốn dùng lời đồn để che mắt dân chúng cũng không dễ dàng nữa.”
Tân Diệu đứng bên đường, nhìn theo bóng dáng thanh niên trên lưng ngựa dần đi xa.
Nếu nàng mở miệng, không khó để khiến người ấy đồng ý để nàng xuống phía Nam, nhưng nàng sẽ không làm vậy.
Cải cách thường đi kèm với máu, và việc có thực hiện được hay không, điều quan trọng nhất là quyết tâm của Hoàng đế. Nàng phải ở lại bên cạnh người ấy, không để kẻ khác thừa cơ làm lung lay ý chí của Hoàng đế.
“Thiên Phong, đi dắt ngựa, chúng ta đến nông trang ngoại thành.”
Giờ đây, mỗi khi ra ngoài, Tân Diệu đều mang theo Thiên Phong và Bình An, không còn tỏ vẻ mạnh mẽ như trước.
Rất nhanh, Thiên Phong dắt tới một con tuấn mã, ba người cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Nông trang mà Tân Diệu muốn đến không phải Ô Vân Trang, mà là trang viên dưới danh nghĩa của Khấu Thanh Thanh, nơi an nghỉ của nàng ấy.
Khấu Thanh Thanh được truy phong thành Thanh Ninh Quận chúa, quy cách mai táng theo lễ chế dành cho Quận chúa, nhưng nơi chôn cất vẫn không thay đổi, là ở ngay trang viên thuộc sở hữu của nàng ấy.
Tiếng vó ngựa vang lên, những người trong trang viên vội vã báo tin, Tiểu Liên và Phương ma ma chạy ra đón.
“Tiểu thư!” Tiểu Liên và Phương ma ma đồng loạt hành lễ.
Việc xây dựng phần mộ cho Quận chúa không phải ngày một ngày hai mà xong. Tân Diệu đề nghị Tiểu Liên cùng Phương ma ma ở lại trông coi, cũng là để trọn vẹn tình chủ tớ với Khấu Thanh Thanh.
“Không cần đa lễ, trước tiên đến thăm Khấu tiểu thư đã.”
Đến trước mộ Khấu Thanh Thanh, Tân Diệu bày lễ vật mang theo, thắp hương cúng bái.
Từ xa, tiếng động xây mộ vang lại, có thể thấy không ít người đang hăng say làm việc.
“Trời càng lúc càng lạnh, mỗi ngày đưa chút canh nóng cho họ, tiến độ cũng sẽ nhanh hơn.” Tân Diệu dặn dò Tiểu Liên.
“Vâng.”
Phương ma ma bất chợt quỳ xuống.
“Phương ma ma làm gì vậy?” Tân Diệu vội đỡ bà dậy.
Phương ma ma mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “Lão nô có nằm mơ cũng không dám nghĩ Thanh Thanh tiểu thư của chúng ta lại được phong Quận chúa…”
Tân Diệu trầm mặc giây lát.
Nàng hiểu được sự xúc động của Phương ma ma.
Với người đời, trong gia tộc có kẻ đỗ Cử nhân, Tiến sĩ đã là rạng rỡ tông môn, phải long trọng ghi vào gia phả, huống hồ lại được phong Quận chúa.
Nhiều người lúc c.h.ế.t đi danh tiếng còn vang dội hơn khi sống, nhưng Tân Diệu, chịu ảnh hưởng từ Tân Hoàng hậu, suy nghĩ có phần khác biệt, trở thành kẻ dị loại trong mắt thế nhân.
Tân Diệu an ủi Phương ma ma một phen, sau khi xem qua tiến độ xây mộ liền định rời đi.
“Tiểu thư, bên người không có ai cũng bất tiện, để Tiểu Liên theo về đi.”
“Ta ban ngày đều ở ngoài, Tiểu Liên cứ ở lại trang, các ngươi làm bạn với nhau.”
“Ở đây có lão nô trông chừng là đủ. Tiểu thư về nhà cũng cần có người bưng trà rót nước, người khác sao bằng Tiểu Liên tâm ý.” Phương ma ma kéo Tiểu Liên một cái.
Tiểu Liên cũng nói: “Nô tỳ ở đây hai ngày, nhìn qua công việc của mọi người cũng yên tâm rồi, hôm nay xin theo tiểu thư trở về. Trong nhà bọn nha hoàn phần nhiều từ trong cung ra, tiểu thư cũng chưa quen thuộc.”
Tân Diệu bèn gật đầu.
Đã ra khỏi thành, nàng quyết định ghé qua Ô Vân trang xem sao.
Lục đương gia nghe tin Tân Diệu đến, liền vội vã chạy ra: “Tiểu thư tới rồi!”
Nhìn quanh quất, Lục đương gia lòng hơi chột dạ: sao không thấy Tiểu Bát? Hay là gây chuyện rồi?
“Ta vừa ghé Khấu trang, nhân tiện qua đây nhìn một chút.”
“Tiểu Bát không theo tiểu thư ư?”
“Ta quyết định đến đây bất chợt, Tiểu Bát còn ở Tân trạch.”
“Ồ, ồ.” Lục đương gia thở phào, định gõ trống khua chiêng báo mọi tiểu thư đã đến.
“Không cần đâu, Lục ca dẫn ta đi quanh xem là được.”
Nghe Tân Diệu nói muốn đi quanh, Lục đương gia phấn khởi hẳn, lập tức đưa nàng đến diễn võ trường.
Tân Diệu trông thấy từng đội từng đội đang huấn luyện.
“Trời lạnh, việc đồng áng ít đi, các huynh đệ phần lớn thời gian đều luyện tập.”
Những người trước kia vốn là sơn tặc, nay trở thành trai tráng trong trang, khi thấy Tân Diệu, tuy ánh mắt lộ vẻ kích động nhưng động tác vẫn không chút rối loạn.
“Lục ca quả thực giỏi luyện binh.” Tân Diệu không tiếc lời khen.
Lục đương gia cười ngượng ngùng, không giấu diếm trước mặt nàng: “Cũng là học từ đám phản tặc ấy.”
Ý là nói đám tướng phản loạn từng chiếm Ô Vân trại.
“Chịu học, biết học đã là rất đáng quý.” Tân Diệu nhìn những nam nhân đang miệt mài luyện tập, lòng chợt động, hỏi: “Lục ca có biết bơi không?”
Lục đương gia cười lớn: “Chúng ta người miền Nam lớn lên bên sông, sao lại không biết bơi.”
“Vậy thì đừng để phí mất bản lĩnh này, sau này nói không chừng sẽ có lúc cần dùng đến.”