Tu Chân Giới Yêu Cầu Nhân Tài Như Tôi

Chương 40



Tông môn có quy định, tham gia đại hội đệ tử, tuổi tác cần ở dưới hai mươi lăm tuổi, tu vi đạt tới Luyện Khí hậu kỳ.

Bởi vậy, lần này hơn ba nghìn danh đệ tử, đều là Luyện Khí tám tầng đến Luyện Khí viên mãn tu vi.

Đến nỗi đệ tử hai mươi lămtuổi trước đã tiến vào Trúc Cơ thì trực tiếp được vào nội môn, như Triệu Thư Hữu chính là như vậy.

Những đệ tử này, mỗi một người đều có thể nói là tinh anh của ngoại môn, lúc này tụ tập cùng một chỗ, hơn ba nghìn người tranh đoạt mười cái danh ngạch, cạnh tranh kịch liệt, bầu không khí căng thẳng, có thể tưởng tượng.

Sân lôi đài luận bàn của đệ tử trước kia, nay đã biến thành Diễn Võ Trường, giữa sân phân bố hơn ba mươi cái đài chiến đấu thật lớn, mỗi cái đài chiến đấu có thể chứa được mấy trăm người.

Ngoài Diễn Võ Trường, phân bố cao thấp khác nhau các đài xem, để cung cho mọi người vây xem. Lúc này mỗi tòa đài đều chen đầy đệ tử nội ngoại môn. Phía đông có một tòa đài cao, là vị trí của các trọng tài tu sĩ.

Đại hội còn chưa bắt đầu, trong sân đã là biển người đông nghịt. Trần Khinh Dao cùng mấy người, với huynh đệ Triệu Thư Hữu, còn có Chu Thuấn, đứng cùng một chỗ.

Nói cũng lạ, Chu Thuấn tuy xuất thân thế gia nhưng từ trước đến nay không cùng những thế gia công tử kia đi lại, ngay cả người Chu gia cũng không thấy hắn giao hảo, lại không giống như có khúc mắc gì, dường như chỉ là ưa thích độc lai độc vãng.

Hiện giờ hắn cũng chỉ là cùng Tần Hữu Phong cả ngày luận bàn, hơn nữa lần trước thăm dò bí cảnh, cùng Trần Khinh Dao bọn họ chín người kết giao, mới dần dần thân cận hơn chút.

Triệu Thư Bảo sờ sờ tiểu ngực, nói: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta khẩn trương quá.”

Trần Khinh Dao buồn cười nói: “Lại không phải ngươi lên đài, khẩn trương cái gì. Chờ lát nữa nhớ reo hò cho ta là được, biết không?”

“Ân ân!” Triệu Thư Bảo liên tục gật đầu.

Đang nói, một vị Kim Đan chân nhân bay lên không, cất giọng nói: “Vòng thứ nhất ngoại môn đại hội, trăm người hỗn chiến! Chư vị đệ tử dựa theo tin phù trong tay, đi đến đài chiến đấu tương ứng.”

Vòng thứ nhất quy tắc mỗi đài chiến đấu một trăm người, hỗn chiến lẫn nhau, sau hai canh giờ, chỉ còn mười người đứng trên đài là thắng, tiến vào vòng tiếp theo.

Nếu đến lúc đó vẫn còn nhiều hơn mười người thì tất cả trên đài sẽ bị đào thải.

Đệ tử giao thủ không thể tùy ý đả thương tính mạng, lấy việc đánh đối thủ rơi xuống lôi đài làm chuẩn. Một bên nhận thua, bên kia không thể tiếp tục hạ thủ, nếu đối phương thà chết không nhận thua, lì lợm không chịu xuống thì có thể chọn dùng thủ đoạn đặc thù.

Lời này khiến các đệ tử trong lòng run lên. Cái gọi là thủ đoạn đặc thù, chính là có thể ra tay tàn nhẫn, trọng thương, thậm chí g**t ch*t đối thủ.

Theo giọng nói Kim Đan chân nhân rơi xuống, trong tay hắn phát ra vô số quang điểm, chuẩn xác rơi vào trong tay hơn ba nghìn danh đệ tử tham gia đại hội.

Trần Khinh Dao cũng được một quả tin phù, phía trên biểu hiện con số hai mươi ba, nói cách khác, nàng phải lên đài chiến đấu thứ hai mươi ba.

Một trăm người lên đài, chỉ có mười người được thăng cấp, phương pháp đơn giản thô bạo, lập tức loại bỏ chín phần mười đệ tử.

Trong hơn ba trăm người còn lại, dù có kẻ đục nước béo cò may mắn thắng thì sau này qua từng vòng, cũng có thể loại bỏ dần.

Nếu hắn thật sự vận khí tốt, gặp toàn đối thủ yếu hoặc bằng vào may mắn mà cười đến cuối cùng, thì đó cũng là một loại bản lĩnh. Rốt cuộc tu hành chi đạo, cơ duyên vận khí cũng trọng yếu như thực lực.

“A Dao, ta là hai mươi ba, còn ngươi?” Tiêu Tấn hỏi nàng.

Trần Khinh Dao có chút bất ngờ, nói: “Trùng hợp, ta cũng là hai mươi ba.”

Tiêu Tấn cũng sửng sốt, rồi mừng rỡ cười: “Vậy ta cùng A Dao có thể chiếu cố cho nhau.”

Hơn ba mươi đài chiến đấu, hai người tình cờ được phân cùng một chỗ, đúng là vừa khéo. Như vậy, khả năng bọn họ trụ lại đến cuối cùng đại đại tăng lên.

Tần Hữu Phong cùng Chu Thuấn thì một ở đài chiến đấu thứ chín, một ở đài thứ mười lăm.

Giống như lúc trước tham gia nhập môn khảo hạch, Trần Khinh Dao vỗ vỗ vai từng người, nói: “Cố lên!”

Tiêu Tấn cùng Tần Hữu Phong cười, vỗ lại. Chu Thuấn hơi ngẩn ra, động tác có chút lạ lẫm, tuy không rõ ý tứ nhưng cũng nói: “Cố lên.”

“Vậy xuất phát thôi.” Bốn người lần lượt nhảy lên đài chiến đấu.

Trần Khinh Dao cùng Tiêu Tấn đứng yên phía sau, liền dựa lưng vào nhau mà đứng, ở gần đó, các đệ tử khác cũng đều đề phòng.

Theo tiếng chuông báo hiệu bắt đầu vang lên, bên cạnh một người Luyện Khí chín tầng lập tức đánh về phía Trần Khinh Dao, Tiêu Tấn cũng gặp một đối thủ.

Những người này tựa hồ có sự ăn ý nào đó, đồng loạt chọn tấn công các đệ tử Luyện Khí tám tầng, đại khái muốn trước hết loại bỏ tu vi thấp nhất.

Lập tức có một đệ tử không kịp phòng ngự, bị đánh bay xuống đài, trở thành người đầu tiên bị loại.

“Đinh!”

Trần Khinh Dao dùng chủy thủ ngăn cản đại đao chém tới, một tay nhanh chóng bấm niệm chú, một cây gai nhọn hiện ra trong tay, đâm thẳng về phía đối thủ.

Đối phương lùi lại né, tay vung xuống một cái, một bức tường đất từ trên cao áp xuống nàng.

Gai nhọn thoáng chốc chia làm hai, xuyên thủng bức tường đất, hung hăng xé rách, bụi đất mù mịt khiến Trần Khinh Dao hơi nheo mắt, chờ đến khi thấy rõ, lưỡi đao đã đến trước mắt.

Người kia trên mặt mang khoái ý một đao này, đối với kẻ chỉ có Luyện Khí tám tầng tuyệt đối không thể tránh, chỉ có thể tự mình nhảy xuống đài, nếu không nhận thua bị hắn chém trọng thương cũng đáng đời.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười hắn cứng lại. Khi bị đá văng lên không trung, hắn vẫn không thể tin được: “Sao có thể!”

Trần Khinh Dao dùng một loại bộ pháp quỷ dị, nháy mắt tránh khỏi đao, vòng ra sau lưng hắn, nghiêng người nhảy lên, vận linh lực toàn lực quét một cước, đá người bay khỏi đài.

Nàng thầm may mắn vì đã tìm thấy công pháp thân pháp ở Tàng Thư Các, lại chăm chỉ luyện tập, nếu không, vừa rồi quả thực khó tránh khỏi một đao kia.

Cùng lúc đó, Tiêu Tấn cũng giải quyết xong đối thủ, một thương đánh bay xuống đài.

“Làm tốt lắm.” Trần Khinh Dao nói.

Hai người lại lập tức dựa lưng vào nhau, đề phòng công kích tiếp theo.

Trong sân mấy nghìn người, tiếng chiến đấu vang dội đinh tai nhức óc. Bên ngoài đài, Tô Ánh Tuyết cùng huynh đệ Triệu Thư Hữu căng thẳng theo dõi đài chiến đấu.

“Tỷ tỷ thật lợi hại!” Nhìn thấy Trần Khinh Dao lại đánh rơi một người, Triệu Thư Bảo hưng phấn vỗ tay.

Triệu Thư Hữu nhập nội môn không trải qua đại hội, giờ nhìn mọi người đánh đến kịch liệt, trong lòng có chút tiếc nuối vì bản thân không được tham gia.

Nhìn Trần Khinh Dao cùng Tiêu Tấn liên tục đánh bại đối thủ có tu vi cao hơn, thậm chí ra tay thành thục, hắn cũng không thấy ngạc nhiên bởi vì hai người này vốn đã có thực lực vượt cấp khiêu chiến, huống chi hiện tại phối hợp cùng nhau, lại càng thêm lợi hại.

Hắn nhìn sang hai lôi đài khác, chỉ thấy Tần Hữu Phong vẫn còn đứng trên đài. Tuy thân mang thương tích nhưng càng đánh lại càng hăng, thanh trọng kiếm trong tay quét ngang, nơi đi qua không ai dám ngăn cản.

Chu Thuấn thì càng kinh người hơn, trong phạm vi ba thước quanh thân hắn, cơ hồ không một ai dám bước vào.

Nửa canh giờ trôi qua, lôi đài thứ nhất đã phân ra mười người thắng cuộc. Lần lượt các lôi đài khác cũng dần kết thúc trận đấu.

Đài số hai mươi ba nơi Trần Khinh Dao đang ở đã vơi đi rất nhiều người, chỉ còn lại mười hai kẻ, ai nấy đều th* d*c, sắc mặt mệt mỏi.

Ngay lúc đó, chín người bên phía đối diện lập tức liên thủ, nhìn về phía ba người còn lại, lạnh giọng nói: “Ba kẻ các ngươi, là tự mình nhảy xuống, hay là để chúng ta đánh xuống?”

Vòng đầu tiên quy định rõ trên đài không được nhiều hơn mười người. Nếu ít hơn mười thì vẫn tính hợp lệ, nhưng nếu nhiều hơn mười thì toàn bộ bị loại.

Trần Khinh Dao liếc qua đối diện, hơi nhướng mày, lập tức hiểu nguyên nhân vì sao ba người bọn họ bị nhằm vào.

Bởi vì cả ba đều là đệ tử mới nhập môn năm nay, còn chín kẻ kia đều là đệ tử lâu năm.

Nàng chậm rãi nói: “Các ngươi đã đủ chín người, vừa khéo còn một suất trống. Vì sao muốn chúng ta đều phải nhận thua?”

Đối phương hừ lạnh: “Chỉ vì các ngươi là người mới! Người mới thì ngoan ngoãn xuống dưới đi, về nhà tìm nương mà uống sữa thôi!”

Lời vừa dứt, đám lão đệ tử liền phá lên cười đầy châm chọc.

Trần Khinh Dao không để tâm, xoay đầu nhìn về phía một nam tử khác, hỏi: “Bên này là Hứa Giai Linh… Thanh Nghi ca ca, ngươi tính toán nhận thua sao?”

Nam tử kia toàn thân dính máu, trên mặt còn có vết thương, quần áo hỗn độn nhưng lưng vẫn thẳng tắp, như cây tùng đơn độc đứng bên vách núi. Nghe nàng hỏi, hắn chỉ lạnh nhạt đáp: “Ta tên là Trịnh Thanh Nghi.”

“Được, Trịnh Thanh Nghi.” Trần Khinh Dao gật đầu, rồi chỉ sang Tiêu Tấn: “Ta là Trần Khinh Dao, hắn là Tiêu Tấn. Chúng ta chuẩn bị đánh lại chín kẻ kia, còn ngươi muốn đứng bên nào, thì tùy ý chọn.”

Trong lòng nàng thầm nghĩ mình giống như một “đại tỷ xã hội”, lời nói ra đầy khí thế.

Kỳ thật, bản thân nàng cũng không chắc có thể thắng. Vừa rồi giao thủ với Luyện Khí chín tầng, nàng cảm thấy vượt cấp không quá khó nhưng nếu đối phương đồng thời nhiều người, thì lại khác. Có điều, dù sao đi nữa, khí thế tuyệt đối không thể yếu.

Huống chi trong chín kẻ kia, rõ ràng cũng có vài người nhìn qua đã thấy yếu, không đủ tư cách tranh suất, vậy mà còn dám ỷ đông h**p ít, lấy thân phận “lão đệ tử” để chèn ép.

Trịnh Thanh Nghi hơi ngẩn người, rồi chậm rãi bước lại gần. Không cần mở miệng, hành động đã nói rõ lựa chọn.

Thấy thế, Trần Khinh Dao liền lấy ra mấy viên đan dược, đưa cho hắn và Tiêu Tấn, đồng thời bản thân cũng nuốt một viên Tụ Linh Đan: “Thời gian có hạn, khôi phục được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”

Từ khi bước lên đài đến giờ, nàng vẫn chưa dùng đan dược hay bùa chú, chủ yếu muốn thử xem thực lực bản thân. Nhưng lúc này đối diện đã không nói đến đạo lý, tất nhiên nàng cũng chẳng cần khách khí.

Trịnh Thanh Nghi nhìn viên đan trong tay, hơi sững lại, sau đó trầm giọng nói: “Đa tạ.”

Đối diện chín người thấy ba kẻ người mới này chẳng những không chịu sợ hãi, ngược lại còn ngạo nghễ nuốt đan, lập tức giận dữ quát lớn: “Đã muốn tìm chết, vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí!”

Trên Diễn Võ Trường, đa số lôi đài khác đều đã phân thắng bại. Đúng lúc ấy, bỗng có người hét to: “Đài số hai mươi ba, ba tân nhân khiêu chiến chín lão đệ tử!”

Cả sân náo động, vô số ánh mắt đổ dồn về phía đó. Quả nhiên thấy hai bên đang giằng co.

Khi hiểu được nguyên do, có người chê cười mấy người mới này quá ngông cuồng, dám khiêu khích lão nhân. Cũng có người mắng lão đệ tử ỷ đông h**p yếu. Nhưng bất kể thế nào, trong lòng ai cũng đã nhìn rõ cục diện.

Chín lão đệ tử kia bao gồm ba kẻ Luyện Khí tầngmười , sáu kẻ Luyện Khí tầng chín.

Còn ba người mới chỉ có một tầng chín , hai người còn lại đều là tầng tám.

Chênh lệch rõ ràng như vậy, muốn thắng quả thực là chuyện hoang đường.

Chín người hùng hổ xông tới. Tiêu Tấn và Trịnh Thanh Nghi lập tức chuẩn bị nghênh địch, nhưng bất ngờ thấy Trần Khinh Dao ném ra một trận bàn.

“Vù!”

Trận bàn xoay chuyển, ánh sáng bùng lên, trong nháy mắt bao phủ sáu người đối diện, khiến chúng như lạc vào mê trận, xoay vòng không thể thoát ra.

“Đó là cái gì?” Có đệ tử trên khán đài kinh ngạc kêu lên.

“Hình như là một loại mê tung pháp trận. Thảo nào mấy người mới kia dám ngạo mạn như thế.”

“Cho dù có pháp trận, cũng khó lòng thủ thắng. Các ngươi xem kìa, ba kẻ còn ngoài trận đều là Luyện Khí tầng mười. Đủ để nghiền ép ba người mới.”

Trần Khinh Dao bỏ lại một câu: “Chỉ có thể cầm chân trong mười lăm phút, phải tốc chiến tốc thắng!”

Dứt lời, nàng là người đầu tiên lao lên.

Tiêu Tấn và Trịnh Thanh Nghi lập tức theo sát.

Ngay chiêu đầu tiên, Trần Khinh Dao liền đối mặt một Luyện Khí tầng mười. Sau va chạm, nàng bị chấn lui ba bước mới đứng vững. Trong lòng âm thầm kinh hãi thì ra cảnh giới chênh lệch một tầng đã khó chống đỡ đến vậy.

Đối thủ nhìn nàng, cười khinh miệt: “Nho nhỏ Luyện Khí tầng tám cũng dám múa rìu qua mắt thợ.”

Hắn rung tay, một cây roi dài phủ đầy gai nhọn đỏ sậm quất thẳng tới. Nếu trúng, e rằng thân thể nàng sẽ nát bấy.

Trần Khinh Dao không dám đối cứng, lập tức thi triển thân pháp, né tránh trong sát na.

Bên kia, Tiêu Tấn đối mặt một đối thủ cầm song chùy. Đòn đầu tiên nện xuống đất nổ vang, thế lực khủng khiếp. Hắn dùng trường thương hóa giải, song lực chấn động khiến cánh tay rớm máu.

Nhưng Tiêu Tấn không lùi, ngược lại còn lao tới, lấy công làm thủ.

Trịnh Thanh Nghi thì quần áo càng rách tả tơi, trường kiếm trong tay vung lên, vô số kiếm quang giao nhau thành võng, ngăn chặn đao cương hung hãn của đối phương.

Cả sáu người đều đánh đến long trời lở đất,khiến người xem phải biến sắc.

Có đệ tử trên khán đài không khỏi thốt lên:“Mấy tân đệ tử này, tuy thoạt nhìn yếu thế nhưng thực lực tuyệt đối không tầm thường.”

“Đúng vậy, chỉ riêng việc có thể chống lại Luyện Khí tầng mười đến giờ phút này, đã hơn xa vô số người rồi.”

Lại có người chỉ tay: “Các ngươi xem nữ tử kia, chẳng phải đã sắp kiệt sức sao?”

Mọi ánh mắt liền đổ dồn vào Trần Khinh Dao. Quả nhiên thấy động tác né tránh của nàng càng lúc càng chậm, nhiều lần suýt nữa bị roi dài quất trúng.

Tu sĩ cầm roi nhìn thấy, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn: “Lúc trước còn muốn tha cho các ngươi một con đường sống không ngờ là cố tình chính mình tìm chết. Vậy đừng trách ta độc ác!”

Hắn giơ roi cao lên, động tác còn mạnh mẽ hơn trước, định bụng một roi đánh phế đối thủ.

Quanh thân roi đỏ đặc quánh khí thế, chỉ khựng lại trong chớp mắt. Đó chính là cơ hội Trần Khinh Dao chờ đợi. Nàng bỗng thay đổi nhịp điệu, từ chậm chạp biến thành chớp nhoáng, đánh ra hai lá bùa Phong Nhận. Tia sáng sắc bén cắt ngang không khí, tựa lưỡi dao cắt qua da thịt. Đối thủ kêu thảm một tiếng, roi dài rơi bịch xuống đất, hai tay lập tức phun máu đỏ tươi.

Trần Khinh Dao không để cho hắn có cơ hội thở, thân hình mềm mại lao tới, liên tục tung mấy cú đá, cuối cùng một cú xoay người quét ngang, trực tiếp hất hắn xuống đài.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt. Khán giả còn chưa kịp phản ứng, đã thấy nữ tu sắp thua khi nãy bất ngờ xoay chuyển cục diện.

“Vừa rồi… vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?!” Có người kinh ngạc xen lẫn hoài nghi.

Rất nhanh, có kẻ đã nghĩ ra, tán thưởng: “Nữ tu kia giả vờ không chống nổi, mê hoặc đối thủ, rồi thừa cơ tung chiêu trí mạng. Ra tay dứt khoát, tuyệt không cho kẻ kia cơ hội lật lại. Quả thật không tầm thường. Khó trách chỉ tu vi Luyện Khí tầng tám mà còn có thể bám trụ tới giờ.”

“Nhìn đi, vừa trận bàn, vừa bùa chú, lại còn dùng đan dược, tám phần là người từ thế gia ra. Nếu không sao có nhiều thủ đoạn thế.” Một người khác chêm giọng đầy chua chát.

“Hừ, thế gia thì sao? Muốn trách thì chỉ trách ngươi không biết chọn cha mẹ. Có bản lĩnh thì kiếp sau cũng đầu thai vào thế gia đi!” Một tiếng nói ngang ngược chen ngang.

“Ngươi…” Người kia vừa định tức giận, thấy rõ là ai thì nghẹn họng.

“Hừ!” Hứa Giai Linh trừng hắn, rồi gấp gáp nhìn lại đài chiến đấu.

Sau lưng nàng, hai cô bạn thì thầm bội phục: “Không ngờ Trần sư tỷ không chỉ biết luyện đan, mà giao đấu cũng không hề kém.”

Trần Khinh Dao đang Luyện Khí tầng tám, bọn họ mới vừa vào tầng bảy bởi vậy gọi nàng là sư tỷ.

Một người khác gật đầu: “Ừ, với thực lực này, cho dù lần này chưa vào nội môn, lần sau chắc chắn cũng vào được.”

Trên đài, Trần Khinh Dao cố gắng bình ổn hơi thở. Trận vừa rồi cũng chẳng dễ dàng gì. Chỉ để tránh roi dài, nàng đã tiêu hao bảy tám phần linh khí. Nếu đối thủ không mắc bẫy, nàng còn phải nghĩ cách khác.

Phía bên kia, Tiêu Tấn và Trịnh Thanh Nghi cũng kết thúc trận đấu. Trên người cả hai dính đầy vết thương nhưng đối thủ của họ cũng chẳng khá hơn, cuối cùng vẫn bị đánh bại. Khác với Khinh Dao, hai người họ đánh cực kỳ trực diện, từng chiêu từng thức đều cứng chọi cứng.

Người xem vừa kinh ngạc vừa thán phục: “Tên tân nhân cầm thương kia, Luyện Khí tầng tám mà dám đối kháng trực diện với Luyện Khí tầng mười, cuối cùng còn thắng hiểm! Ngoại môn từ khi nào xuất hiện thiên tài thế này?”

“Người kia cũng chẳng kém, nghe nói là công tử Trịnh gia, quả nhiên danh bất hư truyền.”

“Ba tân nhân này, ai nấy đều cứng cỏi cả!”

Trần Khinh Dao tiến đến chỗ hai người, nhìn vết thương chồng chất trên người họ rồi liếc sang trận pháp bên kia, hỏi:“Có đánh tiếp không?”

Trận pháp sắp hết, mấy kẻ bên trong sẽ ra ngay. Hiện giờ trên đài chỉ còn chín người. Không đánh thì bọn họ vẫn được giữ danh ngạch thắng.

Tiêu Tấn cười: “A Dao vừa bảo muốn hạ hết cả chín tên. Giờ mới loại được ba, sao mà dừng được?”

Trịnh Thanh Nghi lạnh giọng: “Đánh.”

“Được.” Khinh Dao cũng nghĩ thế. Nàng móc ra vài viên đan dược thượng phẩm Hồi Xuân Đan và thượng phẩm Tụ Linh Đan chia cho họ mỗi người hai viên. Vừa đưa vừa cười: “Đánh trước thì cũng phải vá mấy cái lỗ thủng trên người các ngươi đã.”

Bản thân nàng không bị thương, chỉ cần một viên Tụ Linh Đan là đủ.

Đan dược thượng phẩm vốn để cả tu sĩ Trúc Cơ dùng, với Luyện Khí kỳ thì hiệu quả càng rõ rệt. Chỉ thoáng chốc, ba người đã hồi phục hoàn toàn.

Đúng lúc ấy, pháp trận tan vỡ. Sáu tên bên trong còn choáng váng chưa kịp định thần, liền bị cơn công kích như vũ bão quét tới, tiếng kêu thảm vang dậy.

Dưới khán đài, có tiếng chê trách: “Chín người đã đủ danh ngạch thăng cấp, còn muốn đánh nữa. Bọn tân nhân này chẳng phải quá hung hăng, nhỡ thua thì mất sạch!”

“A, khi nãy bọn kia lấy đông h**p ít, sao ngươi không lên tiếng? Theo ta, đánh cho chúng một trận là đúng. Kẻ bản lĩnh chẳng ra gì mà chỉ biết bắt nạt tân nhân, đáng đời!” Nói câu này là một tân đệ tử, ánh mắt nhìn ba người trên đài đầy nhiệt huyết.

Các đài khác đều đã phân thắng bại, giờ toàn bộ ánh mắt dồn về đài số hai mươi ba. Ngay cả những kẻ không định tới xem cũng kéo nhau đến vì nghe tin tức nóng hổi.

Tân nhân khiêu chiến lão nhân vốn không hiếm. Vượt cấp khiêu chiến cũng không lạ. Nhưng ba tân nhân thách thức chín lão nhân, lại còn toàn là vượt cấp, chuyện này quả thật xưa nay chưa từng có.

“Ngụy sư huynh, ngươi nói tiểu sư muội chúng ta vòng này thắng không?” Vài nội môn đệ tử tụ lại hỏi.

Ngụy Trí Lan nhìn trận chiến kịch liệt, vẻ mặt vui mừng:“Sắp thắng rồi.”

Người hỏi càng ngờ vực: “Ở đâu? Chẳng phải đều đánh xong cả rồi sao?”

Nói xong, hắn mới chợt nhận ra, nhìn về phía đài duy nhất còn chiến đấu, thần sắc trở nên quái lạ: “Tiểu, tiểu sư muội… vẫn đang đánh?!”

Trên đài chỉ có ba tân nhân. Trong đó nữ tử kia đánh ác liệt chẳng kém hai nam nhân, hoàn toàn không giống dáng vẻ hiền hòa thông tuệ như lời sư huynh miêu tả.

Có chút… khác xa tưởng tượng thì phải…

Ở một góc khác, Tần Hữu Phong, Chu Thuấn và Triệu Thư Hữu cùng đứng xem. Cả Tần Hữu Phong lẫn Chu Thuấn đều đã thắng, giờ nhìn về phía đài kia.

“Đáng tiếc ta không được phân chung nhóm với họ. Nếu không cũng có thể đánh cho đã tay.” Tần Hữu Phong tiếc nuối.

Chu Thuấn gật đầu: “Đúng vậy, đáng tiếc thật.”

Tô Ánh Tuyết cũng hâm mộ: “Nếu ta có thể cùng tỷ tỷ sóng vai chiến đấu thì hay biết mấy.”

Nghe bọn họ nói, Triệu Thư Hữu giật khóe miệng. Những người này… từng người đều thích gây chuyện đánh nhau sao? Làm nội môn đệ tử, hắn bỗng thấy áp lực nặng nề.

“Tỷ tỷ giỏi quá! Đánh bẹp chúng nó đi!” Triệu Thư Bảo nắm chặt nắm tay hét vang, mặt đỏ bừng vì phấn khích, còn mệt hơn cả người trên đài. Thật đúng là tiềm chất một kẻ hiếu chiến sau này.

Triệu Thư Hữu bực mình, đưa tay nhéo một cái lên mặt đệ đệ.

Trên đài, Trần Khinh Dao tung một cú đá, hất văng thêm một tên Luyện Khí tầng chín xuống. Nàng lạnh lùng cười, lặp lại chính lời đối phương khi nãy: “Các ngươi tự xuống, hay muốn chúng ta đánh tiếp?”

“Trên đài còn chưa đủ mười người, chúng ta đã đủ điều kiện thăng cấp!” Một kẻ chật vật quát lên.

Khinh Dao giả bộ lấy tay ngoáy tai: “Ngươi nói gì? Gió to quá, ta chẳng nghe rõ.”

Lời vừa dứt, nàng cùng Tiêu Tấn và Trịnh Thanh Nghi đồng loạt lao lên. Thế công như bão táp, dữ dội không kìm nén. Đám kia dù tu vi Luyện Khí tầng chín nhưng vốn thực lực tầm thường, bằng không đã chẳng cần dựa vào số đông để ức h**p tân nhân. Giờ ý chí chiến đấu đã tan, căn bản chống đỡ không nổi, chỉ trong chốc lát đã bị quét sạch khỏi đài.

Hai canh giờ vừa vặn kết thúc. Vòng một ngoại môn đại hội chính thức khép lại.

Ở các đài khác, người thắng nhiều thì đủ mười, ít cũng tám chín. Chỉ riêng đài số hai mươi ba, ba tân nhân lại chọn cách quét sạch toàn bộ lão đệ tử, cười đến phút cuối cùng!

Ngoại môn đại hội mới bắt đầu nhưng tên tuổi Trần Khinh Dao cùng hai người đồng hành đã vang xa.

Không ít tân đệ tử máu sôi sục, coi họ làm mục tiêu phấn đấu. Một số lão đệ tử tuy chướng mắt, nhưng đa phần cũng phải tâm phục khẩu phục.

Dù sao, tu chân giới xưa nay đều lấy thực lực lên tiếng, chứ chẳng phải tuổi tác hay bối phận.

Tại Thiên Nguyên Tông, vòng một ngoại môn đại hội chỉ là khởi đầu, tầng cao chóp bu tông môn vốn không quá chú ý, trừ vài vị muốn tuyển đồ đệ thì đặc biệt dặn dò đệ tử.

Lúc này, Phong chủ Trận Phong lắc lư sang Đan Phong, mặt đầy đắc ý: “Ta vừa nhận tin, đồ đệ ta xem trúng đánh một trận oanh liệt, một mình quét cả đám người. Quả nhiên có phong thái của lão phu năm xưa!”

“Ồ?” Đan Phong phong chủ mỉm cười tao nhã: “Ta cũng vừa nghe tin. Đệ tử mà Trí Lan tiến cử nhập Đan Phong cũng thắng rất nhiều, biểu hiện không tầm thường.”

Phong chủ Trận Phong không phục: “Đệ tử ngươi sao so với ta? Người ta vừa chọn đã quét sạch chín kẻ!”

Đan Phong phong chủ vốn luôn cười nhã nhặn, nay nụ cười khựng lại: “Ba tân đệ tử khiêu chiến chín lão đệ tử?”

“Đúng vậy, ngươi cũng nghe rồi sao? Ha, quả nhiên mắt lão phu không sai mà.” Trận Phong phong chủ cười hể hả, mặt mày hân hoan.

Đan Phong phong chủ lại truy vấn: “Đệ tử ngươi là nữ tử?”

“Trùng hợp thay, đúng là một nha đầu. Ba người trong nhóm, chỉ mình nàng là nữ, thế mà nửa phần không kém nam nhân.”

Đan Phong phong chủ bất giác ngồi thẳng dậy. Hồi lâu sau, khẽ lẩm bẩm: “Thật… trùng hợp…”

Tác giả có lời muốn nói:

Phong chủ Khí Phong: “Muốn ra tay à? Đợi ta một lát, đồ đệ ta còn chưa gửi tin về.”

Phong chủ Phù Phong: “Ngồi uống trà thôi.”

Chưởng môn: “Ngồi xem diễn.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...