Vòng thứ nhất đại bỉ kết thúc, ba người Trần Khinh Dao vừa mới nhảy xuống đài tỷ thí, liền có một đám người ùa tới.
Triệu Thư Bảo mặt đầy sùng bái: “Tỷ tỷ thật sự lợi hại, ta về sau cũng phải cố gắng lợi hại giống như ngươi!”
Tần Hữu Phong vui mừng nói:“Tiểu hữu và Tiểu Tấn, đánh còn xuất sắc hơn cả ta.”
“Tỷ tỷ, ngươi không bị thương chứ?” Tô Ánh Tuyết lo lắng vây quanh quan sát nàng.
Chu Thuấn lại dùng ánh mắt nhìn tân đối thủ mà nhìn hai người, nói lời chúc mừng thăng cấp, rồi lập tức tiếp lời: “Lần sau phải cùng ta lên đài luận bàn.”
Triệu Thư Hữu thì cảm khái: “Cứ thế này mà đi xuống, hai người các ngươi thật có khả năng tiến vào nội môn.”
Hắn dùng ba năm thời gian mới đạt được Trúc Cơ rồi được nhập nội môn, liền bị người khác coi như thiên tài, chính hắn cũng cảm thấy đắc ý thế nhưng mấy người trước mắt này, bái nhập tông môn chưa đến ba tháng mà thoạt nhìn đã có hi vọng tiến vào nội môn, thật sự là hậu sinh khả úy.
Mấy người tranh nhau nói, Trần Khinh Dao suýt nữa ứng phó không xuể. Nàng vốn thắng trận đầu không cảm thấy hưng phấn bao nhiêu nhưng thấy mọi người vui vẻ như vậy, nàng mới vui lây theo.
Nàng quay sang Tần Hữu Phong và Chu Thuấn nói: “Cũng chúc mừng hai ngươi thăng cấp.”
Sau đó lại vòng qua để Tô Ánh Tuyết kiểm tra, cười nói: “Yên tâm, ta không có bị thương.”
Rồi quay sang Triệu Thư Hữu, mượn lời chúc của hắn, cuối cùng lại xoa má Triệu Thư Bảo, nói: “Chí hướng của ngươi chưa đủ lớn, phải nói về sau muốn lợi hại hơn cả ta mới đúng.”
“Tỷ tỷ là lợi hại nhất!” Triệu Thư Bảo kiên trì đáp, hoàn toàn không để ý tới tâm tình của ca ca mình.
Bên kia, Trịnh Thanh Nghi cũng bị không ít người vây quanh, tiếng nói lanh lảnh của Hứa Giai Linh thỉnh thoảng vang lên.
Hắn gạt mọi người ra, đi đến trước mặt Trần Khinh Dao cùng Tiêu Tấn, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại trịnh trọng: “Đa tạ.”
Nếu không có lời mời hợp tác từ Trần Khinh Dao, một mình hắn đối mặt đám đệ tử cũ kia, nhất định sẽ thua.
Trần Khinh Dao khoát tay: “Đều là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.”
Nếu không có sức chiến đấu của Trịnh Thanh Nghi, nàng và Tiêu Tấn hẳn cũng đánh rớt được một ít người nhưng kết quả cuối cùng tám phần sẽ thua, cho nên ba người bọn họ ai cũng không cần nói lời cảm tạ ai.
Trịnh Thanh Nghi hơi gật đầu, xoay người rời đi.
Hứa Giai Linh bước đến, trong trẻo nói câu chúc mừng: “Ngươi còn mạnh hơn so với ta tưởng tượng.”
Trần Khinh Dao cười nói: “Ta còn tưởng trong mắt ngươi chỉ có một người khác, nhìn không thấy ta.”
Hứa Giai Linh lè lưỡi với nàng rồi đuổi theo Trịnh Thanh Nghi rời đi.
Vòng thứ nhất kết thúc, ngay sau đó là vòng thứ hai, số đệ tử tham gia đúng 300 người.
Vị Kim Đan chân nhân kia lại xuất hiện trên không, tuyên bố quy tắc kế tiếp.
Từ vòng thứ hai trở đi, tỷ thí sẽ là hai người đối chiến. Ba trăm đệ tử nhận phù lệnh, trên phù lệnh có số, hai số liền kề thành đối thủ, như số một đấu số hai, số ba đấu số bốn…
Ba trăm người chia thành một trăm năm mươi cặp, trong sân có hơn ba mươi đài tỷ thí, đồng loạt tiến hành nên cũng sẽ nhanh chóng kết thúc.
Trong bọn họ, Chu Thuấn được xếp số sớm nhất, là số bốn mươi lăm nên ngay từ đầu đã lên đài.
Đối thủ của hắn là một nữ tu sĩ, tu vi Luyện Khí tầng chín cũng dùng kiếm. Thân hình uyển chuyển, phi kiếm linh hoạt, hành động nhẹ nhàng như tiên tử.
Đáng tiếc gặp phải Chu Thuấn, kiếm khí lạnh lẽo như băng, sắc bén cuồng mãnh, vừa khắc chế hẳn phong cách của nàng. Đánh đến mức nàng gần như không có lực hoàn thủ, chỉ đành tức giận nhận thua.
Chu Thuấn trở lại khán đài, mọi người chúc mừng nhưng hắn lại không mấy hài lòng, nói: “Nàng quá yếu.”
Trần Khinh Dao không khỏi cạn lời. Nàng xem ra đã hiểu rõ, tên này tham gia đại hội, không phải vì thắng thua mà là để đánh nhau cho đã.
Kế tiếp là Tần Hữu Phong lên đài.
Đối thủ của hắn dùng một đôi lưu tinh chùy, khi vung lên như muốn làm đất rung núi chuyển, lực đạo cường đại đến mức có thể nhấc đỉnh.
Tần Hữu Phong tu luyện thể pháp đến nay, thân thể đã vô cùng mạnh mẽ, một thanh trọng kiếm càng thêm chính diện cường mãnh, đại khai đại hợp.
Hai người giao thủ, động tĩnh như thú dữ gào thét, một số tu sĩ nhát gan nghe còn thấy hoảng hốt trong lòng.
Lực đối lực, cuối cùng là nhờ kinh nghiệm phong phú hơn, Tần Hữu Phong chiếm ưu thế, đánh rớt đối phương khỏi đài.
Đối mặt với lời chúc mừng, hắn ngượng ngùng nói: “Chỉ là chiếm tiện nghi tuổi tác thôi.”
Đệ tử tham gia đại hội không được vượt quá 25 tuổi mà thể tu lại không hợp với quy tắc này. Năm nay tân đệ tử tu thể chỉ có hai người, một là hắn, còn một thiếu niên khác. Nhưng nhìn qua thì ngoài hắn ra không ai qua nổi vòng một nên hắn chính là người lớn tuổi nhất trong sân.
Đến lượt Trần Khinh Dao.
Triệu Thư Hữu nhìn đối thủ của nàng, nhắc nhở: “Cẩn thận, đó là Luyện Khí tầng mười.”
Qua vòng loại đầu, số người tu vi Luyện Khí tầng tám còn chưa đến năm người, còn lại hơn hai trăm người đều là tầng chín và tầng mười, chiếm gần một nửa.
Vừa rồi Chu Thuấn và Tần Hữu Phong đều đấu với đối thủ Luyện Khí tầng chín, còn nàng thì đối thủ hiển nhiên khó chơi hơn.
Tuy nàng từng đánh bại một tu sĩ tầng mười nhưng cũng có phần vì đối phương khinh địch. Có vết xe đổ, lần này đối thủ chắc chắn coi trọng hơn, sẽ càng khó đối phó.
Trần Khinh Dao gật đầu, nhảy lên đài.
Khác với những người khác, ngay từ đầu nàng tham gia đại hội chỉ muốn kiểm chứng thực lực của bản thân, thắng thua đều không quá để ý.
Bởi vậy, dù đối thủ là Luyện Khí tầng mười, nàng cũng không hề nản chí. Thắng thì thắng, thua thì nhận, chẳng mất mát gì.
“Xin sư huynh chỉ giáo.” Nàng chắp tay nói.
Đối thủ là một nam tử gầy gò, cũng chắp tay đáp lễ. Dù đối diện chỉ là Luyện Khí tầng tám, kém mình hai cảnh giới nhỏ, hắn cũng không hề khinh thường.
Sự tích về nhóm Trần Khinh Dao đã sớm lan truyền, chẳng ai dám xem nhẹ mấy tân đệ tử này.
Hai người đồng thời xuất thủ. Trần Khinh Dao cầm chủy thủ, còn nam tử gầy gò kết ấn niệm chú, mặt đất dưới chân lập tức nứt toác, một khe dài hiện ra chắn trước mặt.
Trần Khinh Dao nhún chân, mượn tác dụng tật phong phù, thân thể bay vọt lên trời.
Giữa không trung, một sợi dây đằng bất ngờ quất tới đối phương hẳn là có thổ mộc linh căn, có thể thôi động cây cỏ sinh trưởng.
Nàng xoay người, đồng thời đánh ra một luồng hỏa diễm, ngọn lửa lập tức nuốt chửng dây đằng, nhanh chóng lan về phía nam tử.
Đối phương vội vàng lùi lại, dựng lên một bức tường đất ngăn ngọn lửa, còn Trần Khinh Dao thừa cơ vượt qua khe nứt, ép sát từng bước.
Hai người qua lại mấy hiệp, nam tử gầy tuy có nhiều thủ đoạn, nhưng công kích của hắn liên tiếp bị khắc chế, nhất thời không làm gì được Trần Khinh Dao.
Mà vì phòng ngự của hắn rất mạnh, Trần Khinh Dao cũng không thể bắt lấy sơ hở, chỉ có thể cùng hắn giằng co, tiêu hao linh lực lẫn nhau.
“Người mới không phá nổi phòng ngự, nếu cứ đánh tiếp thế này chỉ sợ sẽ thua.” Dưới đài có người nhận định.
Dạng tiêu hao này, tu vi càng cao thì càng chiếm lợi thế.
Người khác lại có ý kiến bất đồng: “Trên người tân đệ tử này còn có rất nhiều trận pháp bùa chú chưa dùng tới, ai thua ai thắng chưa chắc đâu.”
Nam tử gầy cũng nhớ rõ điểm này. Hắn biết Trần Khinh Dao có nhiều thủ đoạn chưa tung ra nên muốn tốc chiến tốc thắng, nếu kéo dài, trong cơ thể hắn sẽ càng tiêu hao linh lực đến lúc đó càng khó đối phó những trận pháp kia.
Chỉ là trước mắt hai bên giằng co, đánh càng lâu, hắn càng trở nên nóng nảy, chiêu thức cũng dần mất đi sự ổn định ban đầu.
Trần Khinh Dao nhạy bén phát hiện, lại càng không dám sơ suất, vừa phá giải từng chiêu vừa tìm cơ hội.
Một lát sau, nam tử gầy ra chiêu hụt, chưa kịp thu thế đã bị nàng nắm lấy sơ hở. Chân nàng xê dịch, thân ảnh lao thẳng đến gần, chủy thủ kề ngay yết hầu đối phương.
Nam tử ngẩn ra, cười khổ: “Tại hạ thua.”
Trần Khinh Dao thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng nàng tu luyện thiên giai công pháp, linh lực so với người khác hùng hậu hơn nhưng đối mặt kẻ cao hơn hai cảnh giới, nếu hắn không tự loạn trận tuyến, kết quả thắng bại còn khó nói.
Nàng cũng không ngờ, nguyên nhân đối thủ mất bình tĩnh là do bị chính những thủ đoạn nàng còn chưa dùng tới đè nén trong lòng.
Khi thấy nàng nhẹ nhàng nhảy xuống đài, có người khen ngợi: “Không dựa ngoại vật, chỉ bằng tu vi Luyện Khí tám tầng mà thắng được Luyện Khí mười tầng, thật sự bất phàm.”
Có người phản bác: “Cái gì mà không dựa ngoại lực? Nếu bản thân nàng vốn là một trận pháp sư, dùng trận bàn cũng tính là ngoại lực sao?”
Người khác nói: “Nói vậy cũng đúng nhưng ta thấy nàng thi thuật pháp thuần thục, công kích lưu loát, hẳn là một pháp tu. Nếu là trận tu hay đan tu, chỉ sợ không có thân thủ như vậy.”
Khi mọi người còn đang bàn luận, Trần Khinh Dao đã trở lại khán đài, nuốt một viên Tụ Linh Đan, ngồi xuống tĩnh tọa, hấp thu hết dược lực, sau đó cùng mọi người tiếp tục xem các trận khác.
Không bao lâu, đến lượt Tiêu Tấn. Hắn là một trong số ít người cuối cùng lên đài. Vừa thấy đối thủ của hắn, mọi người liền trầm xuống.
Ngay cả Chu Thuấn cũng nhíu mày: “Tào Dương, Luyện Khí đại viên mãn.”
Luyện Khí đại viên mãn tuy vẫn là tầng mười nhưng đã sát ngưỡng Trúc Cơ, có thể dễ dàng thắng hai tu sĩ mười tầng bình thường. Nói cách khác, Tiêu Tấn chẳng những phải vượt cấp, mà còn như một chọi hai.
Trần Khinh Dao trong lòng run lên. Nàng càng tin chắc nghi ngờ của mình rằng Tiêu Tấn chính là nam chủ bản văn bị “ngược”, bởi vì cái gì khó, cái gì thảm, hắn đều phải gánh.
Nàng vỗ vai hắn: “Cố lên, cứ làm hết sức.”
Vốn định khuyên đừng liều mạng nhưng biết hắn chắc chắn sẽ không nghe thế nên dứt khoát im lặng, chỉ nhét thêm mấy bình đan dược vào tay hắn.
Tiêu Tấn vẫn mỉm cười gật đầu, từng bước đi lên đài. Mỗi bước đi, chiến ý trong mắt càng mạnh, cuối cùng gần như ngưng tụ thành thực chất.
Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm hắn nhất định phải thắng. Bởi vì A Dao thắng, nàng sẽ có cơ hội vào nội môn, vậy hắn tuyệt đối không thể bị bỏ lại.
Tào Dương đứng trên đài, thản nhiên nhìn tân nhân đi tới.
Hắn là một trong số ít Luyện Khí đại viên mãn của lần đại hội lần này, tự thấy thực lực không kém ai. Một tên Luyện Khí tầng tám, từng thắng được mấy tu sĩ mười tầng thì đã sao? Đám đó vốn chỉ là phế vật đến tân nhân còn không đấu lại, thật mất mặt.
“Cho ngươi một cơ hội nhận thua, tránh lát nữa đao kiếm vô tình.” Hắn khinh miệt nói.
Tiêu Tấn chỉ khẽ cười: “Thỉnh.”
“Hảo!” Tào Dương chưa dứt lời, thân ảnh đã biến mất, nháy mắt xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Tấn, trường kiếm đâm thẳng tới, kiếm khí sắc bén cuồn cuộn như muốn xé trời.
Tiêu Tấn vung thương ngang chặn, hai binh khí chạm nhau, rồi nhanh chóng tách ra.
Tào Dương lùi một bước, Tiêu Tấn thì lùi ba bước. Hắn cười lạnh: “Ngỡ là lợi hại thế nào, cũng chỉ vậy mà thôi.”
Nói xong, hắn lại xuất kích, một tay cầm kiếm, tay kia niệm chú, lập tức một thanh hắc kiếm ngưng tụ sau lưng Tiêu Tấn, hai bên giáp công.
Người xem thấy vậy đều cho rằng Tiêu Tấn chỉ có thể phòng ngự, hầu như không có khả năng phản công. Trên người hắn dần xuất hiện những vết thương chằng chịt.
Có người thở dài: “Chênh lệch cảnh giới quá lớn. Giữa Luyện Khí tầng tám và đại viên mãn là một vực sâu không thể vượt.”
Trần Khinh Dao cũng nhíu mày. Tiêu Tấn mới vào tầng tám, đan điền chỉ chứa chừng 150 vòng linh khí, trong khi Tào Dương có tới 1024 vòng, chênh lệch sáu bảy lần. Cho dù hắn có công pháp nghịch thiên, cũng không thể bù lại hết.
“Ân?” Nhìn kỹ thêm một lúc, nàng bỗng nhận ra gì đó, nghiêng đầu hỏi Tần Hữu Phong: “Tiền bối cũng nhìn ra rồi?”
Tần Hữu Phong cười gật đầu.
Họ đều phát hiện từ đầu tới giờ, Tiêu Tấn vẫn chưa dùng linh lực! Bộ thương pháp hắn dùng, cũng chỉ là bộ pháp luyện ở phàm giới. Nói cách khác, hắn cố ý dùng thân thể và kỹ xảo để tiêu hao thực lực Tào Dương, chờ thời cơ phản kích.
Quả nhiên, sau khi lại bị đâm thủng vai, máu phun trào, Tiêu Tấn vẫn không nhăn mày, thản nhiên lùi lại.
Tào Dương cười khoái trá, giống như mèo vờn chuột, “Ta lại cho ngươi cơ hội, có chịu nhận thua không?!”
Miệng thì nói, tay thì công kích không ngừng, căn bản không cho cơ hội đầu hàng.
Người dưới đài nhìn thấy thân thể Tiêu Tấn đẫm máu, không khỏi kêu lên: “Nhận thua đi! Thua trong tay đại viên mãn cũng đâu mất mặt!”
Nhưng ngay lúc này Tiêu Tấn đột nhiên phản kích! Thương thế cuồng bạo, chiêu pháp dồn dập, khí thế hung mãnh khiến người xem lạnh sống lưng.
“Cái gì?! Sao hắn có thể mạnh thế này?!”
Tào Dương bị bất ngờ, suýt nữa bị xuyên thủng yết hầu. Mồ hôi lạnh chảy ròng, vừa kinh vừa giận: “Dám giấu chiêu?! Vậy đừng trách ta không nương tay!”
Hắn ra chiêu càng tàn độc nhưng Tiêu Tấn lúc này lại như hóa điên, hoàn toàn không phòng thủ, chỉ lấy công kích đổi công kích. Cả người hắn máu chảy đầm đìa nhưng ánh mắt và nụ cười lại càng đáng sợ.
Tào Dương càng đánh càng run. Khi hắn phân tâm một khắc, mũi thương đã kề ngay yết hầu, da thịt rách toạc, máu chảy thành hạt, chỉ cần tiến thêm một phân là xuyên thủng.
“Sư huynh đa tạ.” Tiêu Tấn mỉm cười, giọng bình thản.
Tào Dương phẫn hận nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo kia ép tới không dám nhúc nhích, cuối cùng nghiến răng: “Tính ngươi lợi hại!”
Từ lúc Tiêu Tấn phản kích đến khi Tào Dương nhận thua, tất cả chỉ diễn ra trong thoáng chốc, tựa như cuồng phong bạo vũ, khiến người xem không kịp thở.
“Thắng rồi…”
“Trên người toàn thương tích, hắn không thấy đau sao?”
“Tân nhân này… thật đáng sợ.”
Đây chính là tiếng lòng của tất cả mọi người.
Một thiếu niên ưu nhã, nho nhã như thế, nhưng khi chiến đấu lại cuồng bạo máu lạnh, đối địch thì tàn nhẫn, đối với bản thân còn độc ác hơn, người như vậy thực sự khiến người ta sợ hãi.
Tiêu Tấn uống đan dược, chờ vết thương khép miệng, mới quay lại khán đài, cười nói: “Ta không sao.”
Trần Khinh Dao bĩu môi, nhéo một lỗ thủng trên áo hắn: “Có giỏi thì ngươi đừng để lại lỗ nào, rồi hẵng nói câu đó.”
Nhưng ngay sau đó, nàng lại gật đầu: “Thực sự lợi hại, ngay cả Luyện Khí đại viên mãn cũng đánh bại được.”
Nghe nàng nói, ý cười trên mặt Tiêu Tấn càng sâu, trong mắt lộ ra vui mừng thật sự.
Sau vòng thứ hai, còn lại 150 người, lập tức bắt đầu vòng ba.
Lúc này, trên đại điện của chủ phong, các phong chủ và trưởng lão đều đã tập trung, cùng chú ý đến tình hình đại bỉ.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền vào tiếng cãi vã: “Ngươi có ý gì? Sao lại nói coi trọng đệ tử của ta?!”
Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy Trận Phong phong chủ đang lôi kéo Đan Phong phong chủ, một bộ không chịu bỏ qua.
Đan Phong phong chủ bất đắc dĩ: “Người ta còn đang ở ngoại môn, sao có thể nói là đệ tử của ngươi?”
Ông ta hối hận, vốn không nên lỡ lời. Nhưng quả thật rất kinh ngạc ba đạo phù, trận, khí vốn có liên hệ, một người vừa làm trận pháp sư, vừa biết họa phù, luyện khí thì không lạ. Nhưng đan đạo lại khác hẳn, khó dung hòa. Một tân đệ tử, sao có thể cùng lúc tinh thông cả bốn đạo?
Mà quan trọng hơn, nàng biểu hiện trong cả đan đạo lẫn những mặt khác đều cực kỳ ưu tú.
Nghe vậy, Trận Phong phong chủ liền ngang ngược: “Ngoại môn cũng sớm muộn gì thành đệ tử ta! Ngươi dám tranh với ta thử xem!”
Đan Phong phong chủ lắc đầu, không muốn đôi co nhưng cũng không chịu bỏ.
Thấy vậy, Trận Phong phong chủ càng không bỏ qua.
Người khác tuy chưa rõ nội tình nhưng đều thích thú xem kịch vui.
Chưởng môn cuối cùng ho nhẹ: “Huyền Tương, có chuyện gì?”
Trận Phong phong chủ giận đến râu dựng cả lên: “Mọi người đều ở đây, ta muốn công bằng! Vài ngày trước, có đệ tử tặng ta hộp linh trà, ta thấy nàng thiên phú không tồi, tính sau này thu vào Trận Phong. Chuyện này ai cũng biết đúng không?”
Quả nhiên, mọi người gật đầu, ai chẳng từng bị ông ta khoe khoang? Ngay cả chưởng môn cũng không ngoại lệ.
“Nhưng vừa rồi, tiểu tử này lại bảo hắn cũng coi trọng nàng, muốn thu làm đồ đệ! Đạo lý gì thế?!”
Đan Phong phong chủ thở dài. Đường đường Nguyên Anh chân nhân, đáng lẽ người người phải xưng một tiếng lão tổ, trong miệng Trận Phong phong chủ lại biến thành “thằng nhãi này”…
Chưởng môn hứng thú nhìn sang: “Thiếu Dương, có đúng thế không?”
Đan Phong phong chủ bất đắc dĩ đáp: “Chưởng môn minh giám, khi chúng ta còn ở ngoài tông, tam đồ nhi của ta đã truyền tin mấy lần, nói ở ngoại môn phát hiện một đệ tử có thiên phú đan đạo cực tốt. Nói đến thời điểm, so với Huyền Tương sư huynh còn sớm hơn chút.”
“Ha! Nếu thế, vậy tính từ lúc thí luyện leo thềm đá, ta đã nhìn trúng nàng! Chính là vì ta tâm trạng không tốt hôm ấy thôi!” Trận Phong phong chủ dậm chân, chẳng thèm giữ thể diện, nói thẳng.
Lời này vừa dứt, mọi người càng thấy thú vị.
Ai cũng nhớ rõ hôm ấy ông ta mặt mày khó chịu, thế mà giờ lại quay ngoắt 180 độ, tranh giành đệ tử.
Một đệ tử thế nào, lại khiến hai phong chủ tranh nhau đến vậy?
Chưởng môn cười: “Theo ta được biết, đại hội mới đến vòng hai, còn chưa chắc nàng vào được nội môn. Các ngươi tranh thế này, e hơi sớm.”
“Ta tin chắc nàng sẽ vào!” Trận Phong phong chủ đắc ý: “Vòng một, nàng dẫn hai tân đệ tử, ba người vượt cấp đánh bại chín lão đệ tử. Thực lực như thế, nếu không vào nội môn, những kẻ khác sao xứng?”
Chưởng môn gật gù: “Nếu quả thật vậy, cũng không tệ.”
Mọi người đều gật đầu tán thành.
Lúc này, Khí Phong phong chủ bỗng thấy bất an, chậm rãi ngồi thẳng: “Đệ tử ta từng nói, trong nhóm tân nhân có một người…”
Chưa nói hết, Trận Phong phong chủ đã trừng mắt: “Đừng bảo cả ngươi cũng nhắm nàng, muốn đánh nhau thì nói thẳng!”
Khí Phong phong chủ đành nhỏ giọng: “Ta còn chưa nói xong đâu…”
Mọi người lập tức tò mò cực độ rốt cuộc nữ đệ tử kia có bản lĩnh gì, mà khiến cả ba phong chủ cùng tranh?
Chưởng môn cũng đầy hứng thú: “Thế thì lấy lưu ảnh phù ra xem.”
Ngay sau đó, một đệ tử mang lưu ảnh phù đến. Chưởng môn nhéo trong tay, vung ra giữa không trung, hình ảnh vòng một lập tức hiện lên.
Mọi người dõi theo trận đấu của nàng, vừa xem vừa gật đầu.
Khi kết thúc, Kiếm Phong phong chủ than: “Nữ oa này tính tình dứt khoát, không tu kiếm đạo thì thật đáng tiếc.”
Phù Phong phong chủ thong thả: “Nếu những lá bùa thượng phẩm kia là tự tay nàng họa, thì thiên phú phù đạo cũng cực cao.”
Trận Phong phong chủ lập tức cãi nhau ầm ĩ với bọn họ.
Người ngoài cuộc tuy cười xem kịch nhưng trong lòng đều chấn động mấy vạn năm lịch sử Thiên Nguyên Tông, có khi nào từng xảy ra chuyện các phong chủ tranh nhau một tân đệ tử?
Nữ oa kia, tương lai thành tựu tất sẽ phi phàm.
Sau một hồi ồn ào, chưởng môn ho nhẹ: “Ta biết các ngươi quý người tài nhưng tranh giành thế này không phải cách. Đệ tử chỉ có một, không thể bái nhiều sư. Cần phải tìm cách thích đáng.”
Trận Phong phong chủ hừ lạnh: “Ta mặc kệ, nếu không để ta thu làm đồ đệ, các ngươi cũng đừng hòng!”
Chưởng môn mỉm cười: “Ý của Huyền Tương, vừa hay lại trùng với ý của ta.”
“Có ý tứ gì?” Trận Phong phong chủ đột nhiên cảnh giác, hắn đâu có cho rằng suy nghĩ của mình sẽ giống với chưởng môn, lão hồ ly này trong lòng không chừng lại đang tính toán ý xấu gì đó.
Đan Phong phong chủ và những người khác trong lòng cũng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Chỉ thấy chưởng môn mỉm cười, chậm rãi nói:“Nếu bái ai làm sư phụ cũng đều có người bất mãn, vậy chi bằng để nàng nhập Nguyên Phong ta, tránh cho trong tông môn trên dưới sinh ra bất hòa.”
Nguyên Phong chính là chủ phong, gốc rễ của Thiên Nguyên Tông cũng là nơi ở của các đời chưởng môn.
Mọi người thầm nghĩ Quả nhiên là thế!
Lão hồ ly này, chỉ sợ đã sớm tính sẵn chủ ý, vừa rồi còn giả vờ xem kịch vui để mặc bọn họ tranh cãi, hóa ra chỉ đợi cơ hội để một đao chém xuống!
Mà khổ nỗi chẳng ai có thể phản bác, rốt cuộc, đã mang cái mũ “gây bất hòa trong tông môn” úp xuống rồi, bọn họ còn có thể nói được gì?
Chưởng môn thấy thế, nụ cười càng thêm thảnh thơi.
Đúng lúc đó, ngoài điện bỗng vang lên một giọng nói: “Tiểu Kê à, chuyện gì mà vui thế, nói ra cho sư thúc nghe với, ta cũng cao hứng chung.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt chưởng môn lập tức cứng đờ.
Các phong chủ thì ngoài dự đoán mà lại vô cùng sung sướng, kẻ thì bắt chéo chân, kẻ thì nâng chén trà, ai nấy mặt mày hớn hở, giấu không nổi vẻ vui sướng khi thấy người gặp nạn.
Trận Phong phong chủ càng hung hăng mắng thầm trong lòng
Đáng đời, có người tới trị ngươi rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Chưởng môn: Ta thật khờ quá. Rõ ràng biết bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, vậy mà lại quên mất, trên chim sẻ còn có kẻ lợi hại hơn.
Trận Phong phong chủ: Ha ha ha ha!