Các môn phái thế lực muốn từ Thiên Nguyên Tông giao dịch Tẩy Tủy Đa, thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị Quý chưởng môn moi ra những thứ càng tốt hơn từ trong tay họ.
Bất quá, chuyện phía sau Trần Khinh Dao đã không còn để ý nữa. Lễ bái sư đã dâng ra,thì người kia chính là sư tôn, xử lý thế nào là chuyện của lão nhân gia.
Chỉ cần nhìn việc ông ta có thể tùy ý ra vào kho của chưởng môn, lấy ra hai mươi vạn linh thạch cho nàng, liền biết Quý chưởng môn sẽ không bạc đãi tiểu sư thúc này.
Trần Khinh Dao trong lòng phình phình mang theo nhẫn trữ vật, bái biệt sư tôn, dẫn mấy đồng bạn, cưỡi phi chu một đường hướng bắc mà đi.
Đồng hành ngoài nàng và Tiêu Tấn bốn người, còn có Chu Thuấn cùng Triệu Thư Hữu. Hai người này chưa từng đi qua Bắc Nguyên Phủ, nghe nói bọn họ muốn đi rèn luyện, liền lập tức thỉnh cầu gia nhập.
Triệu Thư Bảo cũng muốn đi nhưng lần này bọn họ dự định tới nơi cực kỳ nguy hiểm, tự nhiên không thể dẫn hắn. Tiểu hài tử khóc nháo một trận, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ.
Hiện tại hắn là ngoại môn đệ tử của Thiên Nguyên Tông, lại có Triệu bá ở đó, Triệu Thư Hữu còn thỉnh vài vị sư huynh đệ quen biết hỗ trợ chăm sóc nên không lo ở trong tông xảy ra chuyện gì.
Bắc Nguyên Phủ cách Thiên Nguyên Tông hơn mười vạn dặm, phi chu ngày đêm không nghỉ cũng phải bay nửa tháng. Mấy người ngoài ngày đầu còn hưng phấn, về sau ngắm cảnh mãi cũng chán, đều quay về phòng tu luyện.
“Phanh” cùng một tiếng nổ lớn, phi chu run rẩy dữ dội.
Trần Khinh Dao mở mắt, bất đắc dĩ nói: “Lại nữa rồi.”
Từ lúc xuất phát đến giờ, bọn họ đã gặp không ít lần chặn đường. Những kẻ có thể dám cướp giữa không trung, thực lực đều không thấp, ít nhất cũng là Trúc Cơ trở lên. Mấy người bọn họ đánh không lại, nhưng phi chu phòng ngự cực mạnh, đến cả công kích Kim Đan kỳ cũng chịu được, cuối cùng đều hữu kinh vô hiểm.
Chỉ là như thế hết lần này đến lần khác, phiền phức chẳng khác gì ruồi nhặng, cực kỳ quấy nhiễu.
Trần Khinh Dao trong tay có ngọc kiếm Hàn Sơn chân quân ban cho, có thể đuổi bọn chúng, nhưng đó là phù bảo mệnh, chỉ có thể dùng ba lần, đem phí lên mấy tên đạo chích thì đúng là lãng phí của trời.
Nàng bước ra khỏi phòng, mấy người khác cũng đi ra, cùng nhau nhíu mày nhìn ra ngoài.
Phi chu đang bay qua một vùng núi non hẻo lánh, có bốn năm tu sĩ đang công kích kết giới phòng ngự. Chỉ ở nơi hoang vắng này, bọn chúng mới dám ban ngày ngang nhiên càn rỡ.
Trần Khinh Dao nhìn một lát, lấy vài viên đan dược từ trong nhẫn trữ vật, đi tới mép phi chu.
“A Dao.”
Mấy người Tiêu Tấn định lại gần nhưng nàng giơ tay ngăn, cười nói: “Đây là đan độc trước kia cho Ngô Thắng dùng, các ngươi muốn thử xem không?”
“……”
Vừa nghĩ tới cảnh Ngô Thắng khi đó bị nàng làm cho mất mặt, mọi người bên cạnh lập tức im bặt.
Kết giới phòng ngự của phi chu, từ ngoài công phá rất khó nhưng từ trong đi ra lại dễ.
Trần Khinh Dao bấm niệm pháp quyết, mở một khe nhỏ trên kết giới, ném mấy viên đan dược ra ngoài rồi nhanh chóng lui về.
Đan dược vừa rời tay liền hóa thành mảnh vụn, nổ tung thành từng mảng bột phấn. Mấy viên hợp lại, phạm vi bao phủ càng lớn. Bọn tu sĩ chặn đường cố sức né tránh nhưng vẫn trúng phải, tức thì từng kẻ kêu thảm ngã rớt giữa không trung.
Phi chu hóa thành một đạo lưu quang, chớp mắt đã đi xa. Vài ngày sau, bọn họ thuận lợi tới đích.
Họ không vào phủ thành Bắc Nguyên, mà chọn đến Sơn Hải Thành, nơi giáp ranh yêu thú lãnh địa.
Sơn Hải Thành đất rộng thành cao, cả tòa thành nhìn thô cuồng hào phóng. Tuy là biên thành, nhưng không giống Hoàng Võ Thành nơi phàm nhân là chủ, ở đây tu sĩ qua lại như nước, tu vi chưa chắc cao, nhưng ai nấy đều tràn ngập sát khí, hẳn đều từng trải máu lửa.
Trong thành còn có không ít người dắt linh thú, thậm chí có yêu thú huyết mạch nhân loại, trên người lộ rõ dị tướng, khác hẳn người thường. Nhưng bọn họ cứ thản nhiên đi lại, chẳng ai thấy lạ.
Dù mới trải qua thú triều vài tháng trước, nhưng trong thành vẫn trật tự ngay ngắn, phố phường nhộn nhịp, cửa hàng, sạp hàng la liệt, thậm chí còn náo nhiệt hơn nơi khác.
“Sơn Hải Thành nguyên lai là như thế này sao?” Trần Khinh Dao mới lạ cảm thán, vốn tưởng sẽ thấy một chỗ hoang tàn vắng vẻ, ai ngờ ngoài dự đoán.
Mấy người men theo phố đi một đoạn, tìm được tửu lâu, định bụng ăn uống trước, rồi tìm nơi dàn xếp, sau đó mới dò hỏi tin tức.
Thức ăn ở đây cũng khác hẳn nơi khác, toàn là thịt yêu thú, linh thú, bưng ra cả bàn lớn, hương vị thô cuồng đầy dã tính.
Đang ăn, bỗng nghe có tiếng hô: “Yêu tộc lại tới khiêu chiến! Tuyên bố khiêu chiến Ô Vũ tướng quân!”
Trần Khinh Dao và mọi người lập tức cảnh giác, nắm vũ khí chuẩn bị nghênh địch.
“Chúng ta xui xẻo vậy sao, ngày đầu tiên đã gặp yêu tộc tập kích?” Nàng nhịn không được phun tào trong lòng.
Trên đường, người người nô nức chạy về phía cửa thành, nhưng không phải cửa nam mà bọn họ vừa vào, mà là cửa bắc giáp yêu thú lãnh địa.
“Đi mau, chiếm chỗ đẹp!”
“Lại có yêu tộc khiêu chiến Ô Vũ tướng quân, đúng là càng thua càng đánh, không chịu từ bỏ.”
“Ta cược Ô Vũ tướng quân thắng, ngươi thì sao?”
“Cược cái rắm! Ngươi tin nổi hắn thắng thì cược đi, ta cược kiểu gì đây?”
Trần Khinh Dao căng thẳng đứng ở cửa tửu lâu, tính quan sát trước tình hình, ai ngờ lại phát hiện dân trong thành chẳng chút sợ hãi, trái lại hưng phấn, hò hét rủ nhau chạy tới xem.
Nói là đánh giặc, sao mà giống họp chợ đi xem tuồng thế này?
Tiểu nhị trong quán thấy bọn họ nghi hoặc, cười nói: “Mấy vị khách chắc mới từ ngoại phủ tới phải không?”
“Đúng vậy, bọn ta là sư huynh muội xuống núi rèn luyện, hôm nay mới đến Sơn Hải Thành. Xin hỏi vừa rồi là chuyện gì vậy?” Trần Khinh Dao lấy ra một khối hạ phẩm linh thạch đưa hắn.
Tiểu nhị được linh thạch, càng thêm nhiệt tình, lập tức giải thích rõ ràng.
Thì ra, yêu thú và nhân tộc tuy tổng thể là thế lực đối địch, nhưng cũng không phải lúc nào cũng giao chiến. Ngoài thú triều ra, phần lớn thời gian hai bên yên ổn vô sự, chỉ thỉnh thoảng mới có Yêu tộc đến thành trì nhân tộc khiêu chiến.
Ở đây, cái gọi là Yêu tộc là chỉ những con yêu thú đã khai linh trí, thậm chí có thể hóa hình người. Chúng tự nhận khác biệt với yêu thú thấp kém, không coi chúng làm đồng loại, mà tự xưng là Yêu tộc.
Mặc kệ là tới khiêu chiến Yêu tộc hay là nghênh chiến Nhân tộc bên này, tu vi đều ở Luyện Khí, Trúc Cơ kỳ, hai bên định ra điều ước, Nhân tộc Kim Đan trở lên tu sĩ, Yêu tộc tam giai trở lên đại yêu không được ra tay, chỉ coi như luyện binh.
Nếu có đại nhân vật tự tiện can thiệp, thậm chí có ý đồ công thành, liền coi như là hai tộc tuyên chiến.
Yêu tộc bên kia mấy đại Yêu Vương cũng không hòa thuận, không thể hợp lại thành một sợi dây thừng, Nhân tộc cũng không muốn đại động can qua, bởi vậy không có phương nào phá vỡ thế cục hiện giờ.
Còn như vừa rồi mọi người trong miệng nhắc tới Ô Vũ tướng quân, thì căn bản không phải là nhân loại, mà là tọa kỵ linh thú của thành chủ, một con thực lực ở nhị giai hậu kỳ, cực kỳ….
Nói nghiêm khắc, linh thú cũng là thành viên của Yêu tộc, nhưng Yêu tộc cho rằng linh thú dựa vào Nhân tộc, vô cùng khinh thường; linh thú thì chán ghét yêu thú hung tàn vô lý trí, không muốn làm bạn, mâu thuẫn giữa hai bên thậm chí còn lớn hơn cả Nhân tộc cùng Yêu tộc.
Ô Vũ tướng quân thân là tọa kỵ của thành chủ, kiêu dũng thiện chiến, danh tiếng truyền xa, thường xuyên có Yêu tộc chỉ đích danh khiêu chiến, thua dưới trảo của hắn lại càng nhiều không đếm xuể.
Trần Khinh Dao nghe xong liền nổi hứng thú, hỏi đồng bạn: “Chúng ta cũng đi xem thử?”
“Đang có ý này.” Tiêu Tấn cười nói, những người khác cũng đều đồng ý.
Bọn họ theo đám đông hứng thú bừng bừng, một đường chen ra ngoài bắc thành, nhìn thấy hai bên nhân mã đang giằng co.
Nhân tộc bên này, đi đầu quả nhiên là một con hắc ưng cực kỳ thần tuấn, sau lưng hắn tả hữu, đứng không ít tu sĩ Trúc Cơ, Luyện Khí.
Bên kia thì trông có chút quái dị, có hình người, có hình thú, ngoài vị dẫn đầu hóa hình khá hoàn chỉnh, còn lại thì hoặc là người nhưng đầu thú, hoặc là người nhưng tay chân thú trảo, tóm lại đủ loại đều có.
Cách khá xa, Trần Khinh Dao nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, đoán không ngoài mấy lời khiêu khích mắng chửi, rồi chỉ chốc lát, Ô Vũ tướng quân cùng Yêu tộc dẫn đầu đồng thời ra tay, nháy mắt giao chiến.
Hắc ưng lông vũ dưới ánh mặt trời, phảng phất từng dãy cương đao đen, gió vỗ cánh thổi qua, cát bay đá chạy, tiếng gió gào rít.
Yêu tộc dẫn đầu cũng không yếu thế, nguyên hình hắn dường như là một loại mãnh thú, tiếng gầm trầm thấp trong cổ họng rung động lòng người, làm tim người không nhịn được đập nhanh.
Hai bên qua lại trăm chiêu, chợt tách ra, trên ngực bụng Yêu tộc đầu lĩnh thêm một vết trảo sâu thấy xương, Ô Vũ tướng quân thì trên cánh mất mấy chiếc lông, rõ ràng đã phân thắng bại.
Sau đó Yêu tộc đầu lĩnh lùi về, một tên Yêu tộc khác tiến lên, phía Nhân tộc cũng có một tu sĩ bước ra, hai bên tiếp tục giao thủ.
Liên tiếp đánh mười mấy lượt, hai bên có thắng có thua, nhưng Nhân tộc bên này nhỉnh hơn một chút.
Yêu tộc dẫn đầu lớn tiếng nói vài câu gì đó, toàn bộ Yêu tộc hóa thành nguyên hình, lao vào mênh mông hoang dã, rất nhanh biến mất không còn thấy.
Ô Vũ tướng quân vỗ cánh chấn động bỗng từ mặt đất bay vút lên, nháy mắt cũng biến mất khỏi mắt mọi người.
Đám tu sĩ vây xem nhao nhao cao giọng reo: “Ô Vũ tướng quân lại thắng!”
“Đánh cho Yêu tộc tè ra quần luôn rồi!”
Trần Khinh Dao nhìn, cũng thấy mở mang tầm mắt, nàng lần đầu tiên phát hiện, một con chim ưng cũng có thể dùng hai chữ lạnh lùng soái khí để hình dung.
Bất quá, nhìn theo phương hướng Yêu tộc rút lui, nàng hơi nhíu mày, hỏi: “Các ngươi có thấy, đám Yêu tộc này thực lực so với yêu thú cùng giai thì mạnh hơn không?”
Nói đúng ra, yêu thú vốn không biết công pháp, võ kỹ, linh trí cũng chẳng bao nhiêu, tiến công chỉ dựa vào bản năng, cho nên so với tu sĩ cùng giai thì yếu hơn, bình thường một tu sĩ Luyện Khí chín tầng, có thể đối phó với yêu thú nhị giai sơ cấp.
Nhưng vừa rồi đám Yêu tộc này thì khác, đừng nói vượt cấp đối kháng, ngay cả tu sĩ cùng cảnh giới đối chiến với bọn chúng cũng không chắc thắng, kết quả chỉ bốn sáu mà thôi.
“Xác thực như vậy.” Tiêu Tấn gật đầu, trong số bọn họ, hắn cùng Tần Hữu Phong xem như là người giết yêu thú nhiều nhất, vừa liếc mắt đã nhìn ra sự khác biệt.
Giống như một bên là đệ tử được đại tông môn bồi dưỡng công pháp cao cấp, còn một bên chỉ là tán tu học mấy chiêu ba lăng nhăng, sức chiến đấu chênh lệch rõ ràng, Yêu tộc cùng yêu thú chính là như vậy.
Khai linh trí hay không khai linh trí, có huyết mạch truyền thừa hay không, chênh lệch rất lớn.
“Khó trách Yêu tộc không coi yêu thú là đồng loại.” Triệu Thư Hữu cảm khái.
Trần Khinh Dao liếc nhìn mấy người đồng hành, vốn ngoài trừ Tô Ánh Tuyết ra, bọn họ đều có thể đơn độc đối phó nhị giai yêu thú nhưng giờ đổi thành Yêu tộc, thì khó mà nói.
Triệu Thư Hữu Trúc Cơ sơ kỳ, lấy thiên phú và thực lực của hắn, đối phó Yêu tộc nhị giai sơ cấp chắc không vấn đề.
Tiêu Tấn vốn có thể miễn cưỡng đánh ngang ngửa với yêu thú nhị giai hậu kỳ, nay có lẽ chỉ có thể cùng Yêu tộc nhị giai sơ cấp đấu thôi.
Còn lại nàng, Tần Hữu Phong, Chu Thuấn, Tô Ánh Tuyết… xem ra nàng phải cân nhắc lại sức chiến đấu của cả đội.
Nghĩ nghĩ, nàng nói: “Chúng ta đi bái kiến thành chủ Sơn Hải thành một chút đi?”
Sơn Hải thành thành chủ là đệ tử được Thiên Nguyên Tông phái tới trấn thủ, là một vị Kim Đan chân nhân. Vốn dĩ bọn họ tạm thời không tính toán đi gặp, dù sao cũng là đi rèn luyện, yên ổn tự rèn là được, không cần thiết quấy rầy ai.
Nhưng giờ phát hiện mình và đồng bạn so với Yêu tộc thì có phần yếu thế, nếu mạo muội ra khỏi thành thì e rằng quá liều lĩnh, nàng thấy tốt nhất vẫn nên nghe qua lời khuyên của tiền bối.
Triệu Thư Hữu nói: “Cũng được, theo ta biết thì thành chủ xuất thân từ Pháp Phong sư thúc, nói theo lý thì ta nên đi bái kiến.”
Hắn cũng là nội môn đệ tử Pháp Phong, lại là đồ tôn của phong chủ Pháp Phong, cùng thành chủ là cùng một mạch.
Đồng thời hắn cũng ám chỉ, thân phận Trần Khinh Dao là đệ tử thân truyền của Hàn Sơn chân quân thì tốt nhất đừng bại lộ, dù sao nơi này là chỗ giao giới với Yêu tộc, ai biết được nếu dị tộc biết tin, có nảy sinh tâm tư gì hay không.
Trần Khinh Dao gật đầu: “Triệu sư huynh suy xét rất đúng.”
Sau đó cả nhóm liền lấy Triệu Thư Hữu làm người dẫn đầu, cùng nhau đến Thành Chủ phủ.
Thành chủ Phi Lam chân nhân là một nữ tu dáng người cao gầy cường kiện, khí chất mạnh mẽ dứt khoát, vừa nhìn đã biết là người dày dạn chém giết.
Nghe bọn họ đến rèn luyện, nàng lập tức nhíu mày.
Mấy người này thiên phú không tệ, sáu người có bốn đã là nội môn đệ tử, nếu ở nơi khác thì tu vi này cũng không tính là yếu, nhưng ở Sơn Hải thành – nơi giết chóc liên miên, thì trông hơi non nớt.
Nhưng Phi Lam chân nhân cũng rõ, thiên tài trẻ tuổi thường hay tự phụ, nếu trực tiếp nói thẳng thực lực bọn họ không đủ, chắc chắn sẽ khiến họ không phục, thậm chí nổi tính khí mà tự ý chạy ra ngoài thành, nếu có chết hoặc bị thương thì nàng cũng khó ăn nói với tông môn, vẫn nên giữ bọn họ trong tầm mắt mới an tâm.
Vì vậy nàng nói: “Các ngươi tạm thời gia nhập một tiểu đội dưới trướng Ô Vũ vệ, nếu sau này có Yêu tộc khiêu chiến, có thể tùy ý xuất chiến, nhưng nếu có kẻ không phục quản giáo, đừng trách ta không lưu tình.”
“Dạ, sư thúc.”
Sáu người được dẫn đến ra mắt Ô Vũ tướng quân, con □□ này, đến gần nhìn càng thêm uy vũ, hơn nữa cực kỳ cao lãnh, chỉ liếc mắt vài cái, sau đó chẳng buồn để ý tới.
Phi Lam chân nhân sắp xếp cho bọn họ ở trong Thành Chủ phủ, tuy không hạn chế ra vào, nhưng bọn họ cũng không dám chạy loạn, thành thật tu luyện, khiến nàng cũng hài lòng đôi chút.
Mấy ngày sau, Trần Khinh Dao bỗng nghe thấy một tiếng huýt gió, biết là tín hiệu Yêu tộc xâm phạm, lập tức ra cửa, cùng mọi người chạy tới ngoài thành.
Lần này tới không phải Yêu tộc lần trước nhưng cũng là một đám hình thù quái dị.
“Ô Vũ, ngươi cái Nhân tộc chó săn này, lại dám xuất hiện trước mặt ta!” Tên dẫn đầu hét.
Ô Vũ tướng quân không nói gì, một tu sĩ Nhân tộc bên cạnh lên tiếng: “Độc nhãn quái! Chỉ biết hò hét thì tính là gì? Đã quên là ai đánh mù một mắt ngươi sao!”
Tên dẫn đầu bị chọc trúng chỗ đau, tức giận gầm lên, nhưng vẫn nhịn, để một thủ hạ bước ra khiêu chiến.
Rất nhanh, một Yêu tộc cùng một tu sĩ Nhân tộc giao thủ.
Lần trước khoảng cách khá xa nên không thấy rõ, lần này Trần Khinh Dao dán mắt quan sát, không bỏ sót một chi tiết nào.
Xem vài lượt giao phong, nàng phát hiện, khác với yêu thú chỉ dựa vào bản năng công kích, Yêu tộc ra chiêu càng giống Nhân tộc, dường như mỗi chủng tộc đều có công pháp riêng, chỉ khác là bọn chúng không dùng pháp khí, phù chú gì cả, mà răng nanh vuốt trảo chính là vũ khí.
Đang suy nghĩ, bỗng phát giác ánh mắt mọi người đều đổ về phía mình, nàng ngẩng đầu, hóa ra là một tên Yêu tộc đã chỉ định nàng.
Đó là một con yêu thú đã hóa hình thành người, đôi mắt thú đồng tràn đầy khinh miệt: “Nhân tộc, ngươi có dám cùng ta chiến một trận không?”
Trần Khinh Dao tạm gác ý nghĩ sang bên, bước ra, ngẩng cằm: “Có gì mà không dám?”
Triệu Thư Hữu tu vi cao hơn đối phương, nhìn ra thực lực hắn, nhắc nhở: “Hắn đã tiếp cận nhị giai rồi.”
Tiêu Tấn cau mày, tuy hắn muốn thay Trần Khinh Dao ra trận nhưng biết nàng tuyệt đối không đồng ý, đành nói: “A Dao cẩn thận.”
Trần Khinh Dao gật đầu, đi ra giữa.
Đối thủ tứ chi cường tráng, trên người còn hoa văn da thú, hiển nhiên khinh thường vóc dáng mảnh khảnh của Trần Khinh Dao, cười khẩy: “Đừng trách ta ỷ lớn h**p nhỏ, ngươi có thể nhận thua ngay bây giờ.”
Trần Khinh Dao bấm quyết, hỏa long phóng ra, lạnh lùng: “Các ngươi Yêu tộc nhiều lời vô nghĩa như vậy sao?”
“Tìm chết!” Đối phương lao tới, đầu ngón tay b*n r* trảo nhọn, dưới ánh mặt trời lóe lên tia sáng lạnh, chụp thẳng xuống.
Đối với yêu thú, lửa xưa nay vốn là khắc tinh, dù trở thành Yêu tộc thì thiên tính ấy vẫn còn, nên Trần Khinh Dao không dùng quá nhiều chiêu thức, vừa né tránh, vừa liên tiếp phóng hỏa cầu.
Tên Yêu tộc nhiều lần công kích hụt, lại bị cháy xém mấy chỗ, giận đến gầm rú, phát ra tiếng huýt gió khác hẳn Yêu tộc thường, thế nhưng có thể cản lại lửa của nàng.
Trần Khinh Dao lập tức rút chủy thủ, lách người áp sát, dao bén đối trảo nhọn, vang lên tiếng chói tai.
Đánh vài chiêu, nàng phát hiện Yêu tộc thân thể cường tráng dẻo dai, sức mạnh dồi dào, đấu cận chiến rất khó chiếm ưu thế, liền thối lui, kết chú bủa một tấm lưới lớn phủ xuống đầu hắn.
Yêu tộc giơ trảo xé một lỗ hổng, cười âm u: “Nhân tộc các ngươi chỉ giỏi hoa hòe loè loẹt, còn có chiêu nào thì cứ dùng! Nếu không, ngươi chỉ có thể cầu xin ta, có lẽ ta còn tha cho ngươi một mạng.”
Trần Khinh Dao giương cung mà chưa bắn, nhướn mày: “Các ngươi Yêu tộc chẳng phải là có thù tất báo sao, cầu ngươi thì có ích gì?”
“Cầu xin ta tất nhiên không đủ” Đối phương nhếch môi, giọng lấc cấc, “Đem nữ nhân đứng bên cạnh ngươi kia tặng cho ta, ta có thể suy xét.”
Trần Khinh Dao: “……”
Rõ ràng đang ở trên chiến trường, mà nàng lại cảm thấy muốn ngoáy tai, chắc chắn rằng mình không nghe lầm, sao phong cách lại đổi xoành xoạch thế này?
Nàng liếc qua đồng bạn, thấy bọn họ cũng đồng loạt nhìn về chỗ mình vừa đứng nơi đó chính là Tô Ánh Tuyết sắc mặt tái nhợt.
Tên Yêu tộc ngửi ngửi trong không khí, cười tà: “Ta ngửi rađược trên người nàng có huyết mạch gì đó, tuy không thuần nhưng cũng tạm cho ta sinh con được. Chỉ là nữ nhân Nhân tộc luôn muốn chạy, ta xem, phải nhốt lại mới xong.”
…… Cái tên này rốt cuộc đang nói mấy lời hoang đường gì thế?! Chẳng lẽ còn muốn diễn trò cường chế tình ái sao?
Trần Khinh Dao không nói một lời, từ trong nhẫn trữ vật móc ra một cái trận bàn, vỗ tay đánh ra.
Ngoại trừ lần vòng thứ nhất đại bỉ ngoại môn, còn lại lúc giao thủ với người khác, nàng chưa từng dùng đến trận bàn, chủ yếu là muốn luyện tập tay nghề của mình nhưng lúc này thì không nhịn được nữa.
Muốn chơi cưỡng chế ái? Muốn chơi trò cầm tù? Đã thế bồi ngươi chơi đủ một trận!
Trận bàn ở giữa không trung đột nhiên phóng to, đem đối phương bao phủ vào trong.
Yêu tộc đột nhiên rơi vào một mảnh mê trận, xung quanh tất cả đều biến mất, bất kể là Yêu tộc hay Nhân tộc, chỉ còn lại vô tận sương trắng.
Hắn biết đây là thủ đoạn của Nhân loại, đi vài bước phát hiện không ra đường, bèn không tìm nữa, mà chỉ phá hủy bốn phía.
Người bên ngoài trận nhìn vào, chỉ thấy Yêu tộc kia bị vây trong một mảnh không gian nhỏ, không ngừng đánh đập, xé toạc, ý đồ phá trận.
Trần Khinh Dao trên tay cũng không rảnh, Yêu tộc này thực lực không thấp, nếu cứ mặc hắn phá, trận bàn không thể vây hắn được lâu. Vì vậy nàng liên tục bù vào, thay đổi bố cục, biến hóa trận thế, thường thường khiến đối phương vừa tưởng mình đã phá được, ngay sau đó liền phát hiện lại bị kéo vào mê cục mới.
Hai bên rơi vào giằng co, giờ chỉ xem là Yêu tộc phá trận mà thoát ra hay nàng vây đến khi hắn kiệt sức.
Phía Nhân tộc vừa cảnh giác đám Yêu tộc khác, vừa khe khẽ bàn luận: “Nghe nói mấy người mới tới này là đệ tử Thiên Nguyên Tông, không ngờ còn có trận pháp sư.”
“Luyện Khí tầng tám mà có thể giằng co với Yêu tộc gần nhị giai đến bây giờ, quả không hổ là cao đồ đại tông môn.”
“Chiêu thức trận pháp này thật sự cao minh, không cần đánh mà vẫn bắt được địch nhân, các ngươi xem kia Yêu tộc, vừa rồi còn kiêu ngạo, giờ rõ ràng đã chậm lại.”
Mọi người nhìn lại, quả nhiên Yêu tộc kia sau một hồi phá hủy, động tác đã chậm chạp hơn trước.
Trần Khinh Dao cũng phát hiện nhưng nàng không hề buông lỏng, bởi chính nàng từng dùng kế giả yếu để che mắt người khác.
Thế nên, thay vì thả lỏng, nàng càng vẽ thêm từng lá trận phù, bỏ chồng chất giam cầm bên ngoài mê trận.
Làm xong, sắc mặt nàng so với trước lại trắng hơn một chút, khống chế trận cục cũng tiêu hao rất nhiều linh lực. Nếu chỉ ném ra trận bàn rồi mặc kệ, trận pháp căng không được bao lâu, cũng không thể mài hao nhiều thực lực của địch nhân.
Qua mười lăm phút, Yêu tộc kia vẫn chưa ngã xuống, hóa ra chậm chạp vừa rồi chỉ là thủ đoạn che mắt.
“Thật là xảo trá!” Có Nhân tộc tu sĩ mắng.
“May mà đạo hữu cảnh giác, không mắc mưu.”
Trần Khinh Dao lúc này không muốn dây dưa thêm, lại rút ra linh lực, vẽ thành một trận phù phức tạp, thật mạnh chụp xuống.
Trong trận bỗng phát ra một tiếng nổ lớn, mặt đất trống rỗng bị oanh nát, Yêu tộc vốn đã hao hơn nửa thực lực, giờ dù cố né tránh cũng không kịp, liền bị đánh trúng, ngất đi ngay tại chỗ.
Trần Khinh Dao lập tức phát động giam cầm trận, năm ngón tay chộp lấy, nhanh chân hướng Nhân tộc một bên chạy tới.
“Dừng tay! Thả tộc nhân của ta xuống!” Yêu tộc cầm đầu giận dữ gào, lập tức ra tay ngăn trở.
Chỉ thấy Ô Vũ tướng quân tung cánh chắn ngang, thoáng chốc cắt đứt thế công.
“Ô Vũ!” Yêu tộc cầm đầu phẫn nộ “Ngươi dám!”
“Hắn là tù binh của ta.” Ô Vũ tướng quân nói, mặc đối phương gào thét, hắn chỉ lù lù bất động.
Yêu tộc tức giận mắng một hồi nhưng không còn cách nào. Tộc nhân đã bị bắt, chỉ có thể chuộc lại hoặc trao đổi tù binh. Nếu muốn cướp về, bằng thực lực hiện tại, bọn họ không thắng nổi.
Trần Khinh Dao nhìn Yêu tộc bị mình chộp trong tay, lạnh lùng cười.
Tù binh thì phải có đãi ngộ của tù binh, sau khi trở về trước tiên tìm một cái lồng sắt nhốt hắn lại.
Không phải thích chơi mạnh ép ái sao, tiên tử ngọn nến đều có sẵn, hắn muốn nói gì, thì cứ để hắn hảo hảo thể nghiệm cho rõ.
Tác giả có lời muốn nói:
A Dao: Người ta tu tiên, ngươi lại chơi trò cưỡng ép, thật đúng là một dòng chảy hắc ám của Tu chân giới.