Tu Chân Giới Yêu Cầu Nhân Tài Như Tôi

Chương 49



Sau khi tộc nhân bị bắt giữ, Yêu tộc ước chừng là muốn hiện trường bắt lấy một Nhân tộc để lập tức trao đổi, vì vậy những vòng sau đánh đến mười phần kịch liệt.


Trong đám Nhân tộc tu sĩ có người bị thương, cũng may tạm thời chưa ai bị bắt.


Lại trải qua thêm mấy lượt, đối phương chọn trúng Tiêu Tấn.


“Hắn tu vi tiếp cận nhị giai” Triệu Thư Hữu nói, rồi rất nhanh nhíu mày, “Không đúng, hình như đã là nhị giai rồi?”


Bên cạnh có môn khách của Thành chủ phủ giải thích: “Yêu tộc này từng là nhị giai, sau bị thương nên thực lực rớt xuống, nhưng so với nhất giai hậu kỳ thì vẫn cường đại hơn nhiều, có thể nói là vô địch dưới nhị giai. Vị đạo hữu này mới Luyện Khí tầng tám, hắn như vậy tính ra là ỷ lớn h**p nhỏ, có thể không nên.”


Một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ khác hừ lạnh:“Yêu tộc vì muốn giữ mặt mũi thắng lợi mà bất chấp, vừa rồi nhất giai hậu kỳ còn bị trận pháp sư của chúng ta bắt lấy, bây giờ lại càng trắng trợn, khi dễ kẻ tu vi thấp thì có gì là bản lĩnh? Có giỏi thì đến đánh với ta!”


Tiêu Tấn nghe xong, mỉm cười nói: “Đa tạ chư vị hảo ý, tại hạ muốn thử một lần.”


Người khác biết bọn họ là đệ tử Thiên Nguyên Tông, khác với những kẻ nương nhờ thành chủ, trong lòng tất nhiên là kiêu hãnh hơn. Nghe hắn nói vậy, có người lo lắng, có kẻ thì bĩu môi, trong lòng đều nghĩ để hắn nếm chút khổ, rồi sẽ tự biết tốt xấu.


Tiêu Tấn bước lên, đi đến khu vực giao thủ.


Hắn đã hơn 16 tuổi, lúc mới quen Trần Khinh Dao vẫn còn vài phần non trẻ, nay hơn một năm đã trưởng thành rất nhanh, dần dần có dáng vẻ thanh niên, dáng người cao dài, vai rộng eo thon. Nhưng gương mặt lại tái nhợt, có vẻ hơi gầy yếu, đặc biệt đứng cạnh đối thủ cả người cơ bắp cuồn cuộn, lại càng lộ rõ sự đối lập.


Yêu tộc kia l**m môi, trong mắt lóe lên vài phần thị huyết: “Ngươi thế này giống y như tiểu bạch kiểm, da thịt non mềm ăn là ngon nhất, chỉ tiếc quá gầy, không đủ nhét kẽ răng lão tử.”


Tiêu Tấn phảng phất như không nghe thấy, trên mặt mỉm cười, thản nhiên chắp tay: “Xin chỉ giáo.”


Vừa dứt lời, hai chân phát lực, cả người như mũi tên rời cung, trong nháy mắt biến mất tại chỗ. Đừng nói đối thủ của hắn, ngay cả những người đứng ngoài có tu vi cao hơn cũng suýt chút không thấy được hành động của hắn.


Về phần tu vi thấp hơn thì chỉ thấy hoa mắt, bóng người biến mất, ngay sau đó khi xuất hiện lại đã ở cạnh Yêu tộc, trường thương trong tay xuyên thẳng vai đối phương.


Chỉ nghe “băng” một tiếng, thân thể như tiểu sơn của Yêu tộc bị hất ngược ra sau, chặt chẽ bị đóng đinh xuống đất, bụi đất tung lên mù mịt.


“A!” Yêu tộc lúc này mới kịp phản ứng, hét to định vùng thoát.


Nhưng Tiêu Tấn và thương của hắn như thiên cân trụy, vững chắc đóng chặt, mặc hắn giãy giụa cũng không thể thoát, giống như con chuột bị đinh chặt trên thớt, vô ích mà giương nanh múa vuốt.


Màn này xảy ra quá nhanh, xung quanh thoáng chốc tĩnh lặng, có tu sĩ kinh ngạc há hốc: “Hắn, hắn thật sự chỉ là Luyện Khí tầng tám?”


Một lực bạo phát kinh người như vậy, tích lũy hồn hậu như vậy, Luyện Khí tầng tám có thể làm được sao?!


“Đệ tử Thiên Nguyên Tông đều là thiên tài như thế sao?” Có người lẩm bẩm.


Vừa rồi một Luyện Khí tầng tám, thân thủ lợi hại lại là trận pháp sư. Bây giờ thêm một Luyện Khí tầng tám khác, lại khiến người ta khiếp sợ không nói nên lời.


Trước đây đối với đệ tử đại tông môn, có người còn âm thầm ghen ghét, mang lòng coi thường. Nhưng giờ tất cả đều á khẩu không nói nổi.


Triệu Thư Hữu nghe xong, sờ sờ mũi, rất muốn nói đệ tử thiên tài Thiên Nguyên Tông chỉ có ta mới gọi là bình thường, Tiêu Tấn, Trần Khinh Dao loại này thì tính là yêu nghiệt, không tính là thiên tài.


Hắn kiên quyết không thừa nhận là do mình không đủ thiên tài!


Tiêu Tấn còn đỡ, Trần Khinh Dao lại biết luyện đan, biết trận pháp, chẳng lẽ còn muốn để người khác đường sống? Rõ ràng cùng bái nhập tông môn một năm, hắn Triệu Thư Hữu vẫn luôn là người xuất sắc vậy mà từ khi quen mấy người này, luôn có cảm giác bản thân sẽ bị chụp chết trên bờ cát.


Ai, làm sư huynh mà muốn giữ thể diện, thật là khó a.


Tiêu Tấn vận lực nơi cánh tay, rút thương ra, máu nóng theo mũi thương nhỏ giọt.


Hắn nói: “Đa tạ.”


Rồi xoay người định trở về.


“Cẩn thận!” Có người vội nhắc.


Phía sau, Yêu tộc mặt mày vặn vẹo điên cuồng, không duy trì nổi hình người, biến thành một con cự thú dữ tợn, gầm thét lao đến.


Ô Vũ tướng quân giương cánh chuẩn bị cứu người.


Tiêu Tấn quay đầu, động tác thoạt nhìn thong thả nhưng lại ẩn chứa bóng chồng mơ hồ, xoay người một thương, mũi thương đâm thẳng vào mắt cự thú, ngăn đám răng nanh tanh hôi lại một bước xa.


Yêu tộc thân thể lần nữa nặng nề ngã xuống đất, lần này không sao bò dậy được nữa.


Ngay lúc Yêu tộc muốn làm khó dễ, Ô Vũ tướng quân lạnh giọng quát: “Đánh lén như chuột nhắt, chết chưa hết tội!”


Yêu tộc cầm đầu nghẹn lời, oán hận trừng mắt nhìn Nhân tộc một cái, lạnh lùng quát: “Đi!”


Thế cục hôm nay bất lợi với bọn chúng, đánh tiếp cũng vô ích, chỉ có thể rút lui.


Phía Nhân tộc lập tức nhẹ nhõm, không ít người khen Tiêu Tấn:


“Thân thủ thật lợi hại.”


“Hậu sinh khả úy.”


Tiêu Tấn cười, khách khí nói quá khen, rồi đi đến bên Trần Khinh Dao, lộ ra một câu: “A Dao, lần này ta không bị thương.”


Trần Khinh Dao nhìn ánh mắt hắn sáng lấp lánh, trong lòng hơi bất đắc dĩ.


Thế nào, chơi xong một trận oai phong, được người khác khích lệ còn chưa đủ, còn muốn chạy tới chỗ nàng nghe thêm lời khen nữa?


Nhưng nàng cũng không nỡ đả kích lòng tự tin của hắn. Soái một chút chung quy vẫn tốt hơn bị thương. Vì vậy nàng dựng ngón tay cái, nói: “Làm rất tốt, tiếp tục giữ vững.”


Tiêu Tấn ý cười càng thêm rạng rỡ.


Yêu tộc đã lui, mọi người cũng trở về thành. Lần này tuy có người bị thương, nhưng không ai bị bắt, lại còn giết một Yêu tộc, bắt được một cái khác, thu hoạch quả thực không tồi.


Khi Trùy Nha tỉnh lại, phát hiện toàn thân mình bị trói, tay chân mở rộng bị cột chặt, chỉ có thể cử động đầu.


Hắn nhớ rõ trước đó cùng nữ nhân Nhân tộc kia giao thủ, bị vây trong mê trận, sau đó một chuỗi nổ lớn chấn động, rồi không còn ấn tượng gì nữa. Đây là nơi nào, tộc nhân của hắn chẳng lẽ không cứu hắn về sao?


“Ồ, tỉnh rồi à.” Trần Khinh Dao nghịch một đống lông chim, định bó thành chổi lông gà, chỉ là cái việc này xem ra phức tạp hơn nàng nghĩ, buộc mãi không thành, lông lại bay tứ tung khắp đất.


Trùy Nha lập tức cảnh giác ngẩng cổ, khó nhọc nhìn quanh.


“Là ngươi!” Con ngươi hắn chợt trợn to, trong mắt bốc lên hừng hực lửa giận, “Đồ Nhân tộc xảo quyệt!”


Trần Khinh Dao thổi thổi một cọng lông dính ngay chóp mũi, suýt hắt xì nhưng cố nhịn, bèn bỏ luôn ý định làm chổi, chỉ chọn mấy cọng dài nhất bó lại thành một cây “gậy đậu mèo” dài dài.


Nàng vung vẩy gậy lông, nhìn con Yêu tộc không động đậy nổi, chỉ có thể mở miệng chửi, bèn nhướng mày cười nhạt: “Làm gì mà nổi nóng thế, chẳng phải ta giữ ngươi lại làm khách thôi sao. Các ngươi Yêu tộc giống đực, hình như rất thích đuổi chạy theo người ta, đành phải trói lại vậy.”


Nàng lấy chính lời Trùy Nha từng nói mà chặn họng hắn, rồi ngoắc tay: “Ánh Tuyết, lại đây.”


Tô Ánh Tuyết vẫn thu mình nơi góc, nghe gọi mới rụt rè bước ra. Thấy Yêu tộc bị trói cứng, sắc mặt nàng vẫn còn trắng bệch: “Tỷ tỷ…”


Ánh mắt Trùy Nha dừng ngay trên người nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười tà, “Ngươi—”


“Bốp!” Trần Khinh Dao vỗ thẳng một chưởng lên đầu hắn, mắt trợn trắng: “Đã thành miếng thịt đặt thớt còn muốn giở trò phong lưu hả?”


Trùy Nha bị đánh đến méo mặt, tức giận phát điên, hận không thể nhào tới cắn nàng: “Nhân tộc, ngươi đừng quá đáng quá thể!”


Trần Khinh Dao làm như không nghe, quay sang Tô Ánh Tuyết: “Ta thấy tên này tám phần không thích tắm, người đầy ve chó, ngứa lắm. Hay là… ta với ngươi giúp hắn gãi hộ.”


Tô Ánh Tuyết còn chưa hiểu ra đã thấy nàng cầm gậy lông quét nhẹ một chỗ, rồi cào chỗ khác trên người Yêu tộc.


“Ngươi định làm gì? Tránh ra!” Trùy Nha quát, nhưng nghe ra giọng hơi chột dạ.


Trần Khinh Dao cứ thế gãi dọc người hắn, đến chỗ eo thì rõ ràng thấy cả người Yêu tộc cứng lại, co quắp run rẩy.


“Cút! Ha… ha ha ha ha! Lăn ngay!” Trùy Nha vừa hung ác gào, vừa không kìm nổi bật cười, rồi lại tức giận đến xanh cả mặt.


Trần Khinh Dao đưa gậy lông cho Tô Ánh Tuyết: “Chỗ đó đấy, ngươi tới làm tiếp. Cứ gãi mạnh, đừng dừng.”


Sắc mặt Trùy Nha biến hẳn, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi dám! Nhân tộc, ngươi dám!”


Tô Ánh Tuyết nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn Trần Khinh Dao, sau đó nghe lời tiến lên, cúi đầu mím môi, tay run run đưa gậy lông chạm vào eo Yêu tộc.


Lực của nàng so với Trần Khinh Dao nhẹ hơn, nhưng cảm giác ngứa ngáy này lại càng khiến Trùy Nha không chịu nổi.


Mặt hắn đỏ bừng, gân xanh nổi đầy cổ, giãy giụa điên cuồng mà không thể thoát: “Ha ha ha ha! Cút! Ha ha ha ha ——”


“Đúng rồi, cứ thế.” Trần Khinh Dao gật đầu, quay sang Ánh Tuyết: “Thằng nhãi này chẳng phải lớn lối đòi bắt muội về sinh con sao, vậy muội cứ gãi cho hắn, gãi đến khi thấy muội là chân mềm run lẩy bẩy, xem còn dám giở trò nữa không.”


Nhìn Yêu tộc cười đến nước mắt giàn giụa, bộ dạng chật vật, Tô Ánh Tuyết chợt ngộ ra, gật đầu thật mạnh: “Tỷ tỷ, ta hiểu rồi.”


Rồi nàng càng gãi hăng, không ngừng tay.


Ngoài trại giam, Tiêu Tấn cùng vài người thấp giọng bàn tán, Thành chủ phủ môn khách cũng hiếu kỳ nhìn quanh.


Khi trước, Trần Khinh Dao bắt sống Yêu tộc coi như lập công nhưng nàng lại xin Ô Vũ tướng quân cho mình xử lý tù binh. Ô Vũ chỉ dặn không được giết, còn lại mặc kệ.


Trần Khinh Dao muốn dạy hắn một bài học. Đánh đập thì không tiện, mà roi hay nến thì dễ làm hư hỏng Tô Ánh Tuyết, thế là nàng nghĩ ra trò “gậy lông gãi ngứa”.


Các nàng rõ ràng không phải hành hạ, chỉ “tốt bụng giúp hắn gãi thôi”.


Ngoài cửa, chỉ nghe Yêu tộc lúc đầu chửi mắng, rồi cười gằn, sau lại cười đến thở không nổi, biến thành kêu khóc cầu xin.


Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khỏi rùng mình. Yêu tộc vốn nổi tiếng xương cứng gan lì, thế mà thủ đoạn gì khiến chúng phải khóc van như vậy?


Có người nuốt khan: “Không hổ là đệ tử Thiên Nguyên Tông…”


Không chỉ trận pháp cao siêu, ngay cả thủ đoạn đối phó địch cũng khiến người ta run rẩy.


Tiêu Tấn cùng Tần Hữu Phong liếc nhau, càng tò mò hơn, chỉ tiếc Trần Khinh Dao không cho ai khác vào xem, bọn họ đành kiên nhẫn chờ.


“Dừng… dừng lại…” Trùy Nha thở hổn hển.


Người hắn ướt đẫm mồ hôi, lông dính bết lại, giãy giụa chẳng nổi, chỉ run rẩy yếu ớt.


Trần Khinh Dao liếc qua, thấy Ánh Tuyết vẫn còn hăng say, mới khẽ ho khan: “Ánh Tuyết, tạm nghỉ chút đi.”


“Ừm?” Ánh Tuyết ngẩng lên, mặt đỏ hồng, mắt long lanh: “Không gãi nữa sao?”


“Khụ… cho hắn nghỉ chút. Ngươi xem, hắn chẳng còn phản ứng gì, gãi cũng không vui. Đợi hắn hồi sức, rồi tiếp tục.”


Nguyên bản Trùy Nha im phăng phắc, nghe vậy thì lại bùng nổ, giãy dụa gào: “Các ngươi! Rốt cuộc muốn gì?”


Tra khảo tù binh thì chí ít cũng hỏi han thông tin gì đó. Đằng này không hỏi gì, chỉ hành hắn thì là ý gì?!


Trần Khinh Dao lắc ngón tay, lạnh nhạt: “Chẳng muốn gì cả, chỉ là gậy ông đập lưng ông. Ngươi chẳng khoái bắt nữ nhân Nhân tộc sinh con sao? Vậy cũng nên nếm thử cảm giác bị cưỡng ép một chút.”


“Ta căn bản chưa từng bắt nhân tộc nữ nhân!” Đôi mắt Trùy Nha đỏ rực gào lên.


Trần Khinh Dao khẽ rủ mi, không quá tin tưởng, “Xem ngươi lúc trước nói trôi chảy như vậy, thật sự chưa từng cưỡng bách người khác sao?”


Trùy Nha cắn răng cúi đầu không nói, hắn chỉ là thích nói khoác mà thôi, nói miệng thì sao, nói miệng thì sao chứ?!


“Tỷ tỷ,” Tô Ánh Tuyết bỗng nhiên ghé sát tai nàng, khẽ nói, “Ta có thể cảm giác được, huyết mạch hắn dường như cũng không thuần, có huyết thống Nhân tộc.”


Trần Khinh Dao nghe vậy thì hơi kinh ngạc, nàng quan sát Trùy Nha, đặc trưng Yêu tộc trên người hắn rất rõ ràng, hoàn toàn khác với những người chỉ mang một chút huyết mạch yêu thú hoặc linh thú. Chẳng lẽ cha mẹ hắn, một là Nhân tộc, một là Yêu tộc?


Liên tưởng đến việc hắn luôn miệng kêu gào muốn bắt Nhân tộc nữ tử sinh con, còn nói Nhân tộc nữ tử thích chạy trốn này nọ, trong lòng nàng nảy ra một suy đoán có khi nào mẫu thân hắn vốn là nhân loại bị phụ thân hắn cướp đi, sau đó mới trốn thoát?


Nhưng cho dù thân thế hắn thế nào, cũng chẳng liên quan đến nàng. Nàng chỉ muốn cho hắn một bài học, đã dạy dỗ xong rồi thì sau đó chỉ việc chờ Yêu tộc đến chuộc người.


Nàng tính đứng dậy rời đi nhưng vừa mới động một chút, Trùy Nha liền như chim sợ cành cong, cảnh giác trừng mắt nhìn nàng.


Trần Khinh Dao chỉ liếc hắn một cái, chẳng buồn để ý, kéo tay Tô Ánh Tuyết đi ra ngoài.


Ngoài phòng, mọi người lập tức nhìn sang, trong ánh mắt mang theo vài phần kiêng kỵ. Nàng không hiểu sao lại như vậy nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu với họ, rồi cùng Tiêu Tấn và những người khác trở về sân viện tạm trú.


Trên đường đi, Chu Thuấn nhịn không được tò mò, hỏi: “Các ngươi đã làm gì Yêu tộc kia vậy? Hắn kêu thảm đến thế.”


Trần Khinh Dao ngạc nhiên, nghĩ một lúc rồi bỗng hiểu ra, lập tức cảm thấy oan ức: “Chúng ta không đánh hắn, chỉ là gãi ngứa cho hắn một lát thôi.”


Nhìn thái độ mọi người, hệt như nàng đã dùng đến mười đại khổ hình vậy, thật oan uổng quá đi.


Tiêu Tấn cùng mấy người khác liếc nhìn cây lông chim trong tay nàng, trong lòng đồng loạt nghĩ có lẽ Yêu tộc đó thà bị đánh một trận ra trò, còn hơn bị tra tấn thế này, sống dở chết dở.


“A Dao, bọn ta vừa rồi từ chỗ môn khách phủ Thành chủ nghe ngóng được, ngoài thành có vài nơi thí luyện.” Sau khi về đến nơi, Tiêu Tấn nói.


Yêu tộc khiêu chiến không phải lúc nào cũng diễn ra, thường mười ngày nửa tháng mới có một lần. Bọn họ không thể cứ ngồi chờ, nếu chỉ dựa vào một hai lần giao thủ với Yêu tộc để nâng cao bản thân thì chi bằng ở lại Thiên Nguyên Tông, ít nhất linh khí còn nồng hơn nhiều.


Lần trước giao chiến cùng Yêu tộc, Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn đã thắng to, khiến mọi người thêm vững tin Yêu tộc tuy mạnh hơn yêu thú nhưng cũng không phải không thể đối phó.


Qua đó, họ cũng quen thuộc hơn với người của Thành chủ phủ, thu thập được càng nhiều tin tức.


Phía bắc Sơn Hải Thành không trực tiếp giáp ranh Yêu tộc, mà có một vùng đệm rộng vài trăm dặm, nơi đây có không ít yêu thú sinh sống, cũng có mấy chỗ hiểm cảnh, thường là nơi để tu sĩ trong thành rèn luyện.


Trong vùng đệm ấy, đôi khi khó tránh khỏi gặp Yêu tộc. Thông thường hai bên đều không quấy rầy nhau, nhưng nếu tranh đoạt cơ duyên, thì phải dựa vào bản lĩnh.


Chuyện tử thương khó tránh khỏi, nhưng chỉ cần không phải kẻ tu vi cao cố ý tàn sát kẻ tu vi thấp, thì cả Nhân tộc lẫn Yêu tộc cao tầng đều sẽ không can thiệp.


Trần Khinh Dao gật đầu: “Vậy ngày mai chúng ta đến một trong những hiểm cảnh ấy xem sao?”


Tiêu Tấn đã hỏi thăm từ trước, nói: “Đông bắc Sơn Hải Thành có ngọn Diễm Sơn, cách chưa đầy hai trăm dặm, chúng ta đi bộ một ngày là tới nơi.”


Con người hắn như cái la bàn sống, Trần Khinh Dao rất yên tâm, liền quay sang hỏi những người khác: “Lần đầu đi ra ngoài, ta thấy nên cẩn thận một chút, cả nhóm cùng hành động. Sau này quen rồi, muốn phân công hay tách riêng thì tùy ý. Các ngươi thấy sao?”


“Ta đồng ý.” Tần Hữu Phong đáp, những người khác cũng gật đầu.


Hôm sau, sáng sớm, mấy người tập hợp lại, đi trước tới bái kiến Thành chủ Phi Lam chân nhân, nói rõ ý định.


Nghe họ muốn đi Diễm Sơn gần đây, Phi Lam chân nhân chỉ dặn phải cẩn trọng, chứ không ngăn cản.


Bọn họ rời cửa bắc, hướng đông bắc đi nhanh. Pháp khí phi hành thích hợp để đi xa, còn nơi này chưa đến hai trăm dặm, đi bộ là được.


Tu vi yếu nhất trong nhóm cũng đã đạt Luyện Khí tầng sáu, gần đến tầng bảy, tuy chiến lực không mạnh nhất nhưng đường đi thì không vấn đề. Rất nhanh đã tới phụ cận Diễm Sơn.


Diễm Sơn, danh như thực, là một ngọn núi rực lửa, sóng nhiệt cuồn cuộn, lửa trên đỉnh núi quanh năm bất diệt. Tương truyền trong núi có hỏa tinh nhưng chưa từng ai tìm thấy.


Trần Khinh Dao cảm giác, so với hỏa tinh thì càng giống núi lửa đang hoạt động. Nhưng núi lửa nào có thể cháy quanh năm không dứt? Hay là có khí thiên nhiên rò rỉ? Nếu đi thẳng qua, liệu có bị trúng độc?


Nàng lắc đầu, tự cười nhạt đây là Tu chân giới thần kỳ, không phải nơi mà khoa học thường thức có thể giải thích.


Nhiệt độ đất cực cao, dù mang giày và dùng linh lực ngăn cách, vẫn khó lòng đặt chân.


Đã dự tính từ trước, Trần Khinh Dao lấy từ nhẫn trữ vật ra một tấm da thú đỏ lửa là quà Tiêu Tấn tặng khi nàng bái sư, cắt ra nhiều mảnh, phân phát cho mọi người:


“Mau dùng cái này bọc chân.”


Da thú Hỏa Viêm vốn chịu được lửa nước, có thể ngăn nhiệt dưới chân.


Mấy người trang bị xong, theo đội hình do Triệu Thư Hữu dẫn đầu, Tiêu Tấn đi cuối, bắt đầu leo lên Diễm Sơn.


Trên núi có không ít linh thảo hệ hỏa cùng yêu thú, bán được giá không tồi, nên dù khắc nghiệt vẫn có nhiều tu sĩ tới hái dược, săn thú.


Bọn họ gặp vài nhóm Nhân tộc lẫn Yêu tộc nhưng đều chỉ vội vã lướt qua, không quấy rầy.


Triệu Thư Hữu đột ngột giơ tay, mọi người lập tức dừng lại, nấp sau tảng đá lớn. Trước mắt, có mấy người đang vây công một con yêu thú khổng lồ.


Trong tình cảnh này, dừng lại hay đi tiếp đều dễ bị hiểu lầm là muốn “hôi của”. Vì thế, cả nhóm lập tức đổi hướng, vòng qua.


Đi được một lát, Trần Khinh Dao chợt nói: “Đợi một chút.”


Nàng phát hiện một gốc linh dược, trông như lá khô héo, nếu không quen sẽ dễ bỏ lỡ.


Nàng tiến lên hái thuốc, những người khác cảnh giác quan sát xung quanh.


Đột nhiên, tiếng xé gió vang lên. Không quay đầu lại, Trần Khinh Dao vẫn chăm chú hái, khóe mắt lại thấy một cây thương quen thuộc lao vút qua, cắm sâu xuống đất cách đó vài bước.


Một con yêu thú ẩn nấp chưa kịp kêu, đã hóa thành hồn dưới thương.


Tiêu Tấn tiến nhanh, rút thương lên, một con Hỏa Thằn Lằn bị đâm xuyên đầu, cái đuôi vẫn run rẩy.


“Thương pháp không tệ.” Trần Khinh Dao khen.


Nhưng vừa dứt lời, từ chỗ con yêu thú mai phục, lại lao ra hơn chục con Hỏa Thằn Lằn, có nhất giai lẫn nhị giai, giương nanh lao tới.


Hóa ra bọn họ đã lọt vào ổ phục kích. Cả nhóm không hoảng, lập tức lấy pháp khí chống đỡ, ánh đao lóe sáng, lửa nổ tung trời.


Hỏa Thằn Lằn đơn lẻ không đáng sợ, nhưng thường đi đàn, biết phun lửa, biết chia quân vây giết. Một khi bị cả đàn nhắm vào, khó mà thoát thân.


Nhưng lần này chúng xui xẻo, gặp phải sắt cứng. Sau khi Tần Hữu Phong chém chết con đầu đàn, bầy còn lại liền tan rã, bỏ chạy tán loạn, lại bị từng con truy giết, không thoát được mấy.


Mỗi người đều giết được vài con, ngay cả Tô Ánh Tuyết lần đầu động thủ cũng hạ được hai con nhất giai. Nàng nắm chặt cây kim pháp khí, vẫn còn run run.


Trần Khinh Dao vỗ vai nàng trấn an, rồi hỏi: “Có ai bị thương không? Nanh vuốt Hỏa Thằn Lằn có độc, không tự lành được, lâu ngày sẽ thối rữa.”


Vốn chỉ coi là vết thương nhỏ, nghe nàng nói vậy, Tần Hữu Phong và Chu Thuấn mới chỉ ra vài vết xước.


Trần Khinh Dao ném cho họ hai viên Thanh Linh Đan giải độc rồi cả nhóm thu chiến lợi phẩm.


Những ngày tiếp đó, họ liên tục hái thuốc, giết yêu thú trên Diễm Sơn. Yêu thú nơi này đa phần đều biết phun lửa, qua hàng chục trận, mọi người đã có thêm kinh nghiệm đối phó tu sĩ hỏa linh căn.


Vài ngày sau, cả nhóm mang đầy chiến lợi phẩm trở về Sơn Hải Thành. Tuy không thu được bảo vật quý hiếm, nhưng thu hoạch cũng chẳng nhỏ.


Vừa mới thu dọn xong, người của Thành chủ phủ đã đến mời Trần Khinh Dao.


Thì ra Yêu tộc đến chuộc người. Vì tù binh là do Trần Khinh Dao bắt nên lễ vật họ mang tám phần thuộc về nàng.


“Còn có chuyện tốt thế này?” Trần Khinh Dao vui mừng với khoản tiền ngoài ý muốn.


Khi nàng chạy tới, Yêu tộc đã sắp rời đi. Nàng liếc mắt một cái đã thấy Trùy Nha ỉu xìu, lập tức nhiệt tình gọi: “Đi thong thả nhé, lần sau nhớ tới chơi nữa!”


Trùy Nha quay đầu, hung hăng trừng nàng.


Trần Khinh Dao huýt sáo, rút từ nhẫn trữ vật ra cây gậy lông chim, khẽ gãi cằm.


Thân thể Trùy Nha lập tức cứng đờ, mặt xanh trắng xen kẽ, ngực phập phồng dữ dội.


Thấy hắn như sắp tức ngất, Trần Khinh Dao nghĩ nghĩ, vẫn cất cây gậy đi.


Dù sao hắn cũng là khách đã trả tiền, chọc chết thì không hay, sau này còn mong hắn tiếp tục “làm ăn lâu dài” nữa.


Tác giả có lời muốn nói:


Trùy Nha: Lão tử chỉ biết nổ mồm thôi mà, nổ mồm thì phạm pháp chắc?! Phạm pháp chắc?!


A Dao: Không phạm pháp, phạm tiện.

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...