Tử Mẫu Đồng Thi
Chương 1: Chương 1
Tôi chưa từng thấy ai c.h.ế.t rồi mà lại... đẹp đến như vậy.
Cô ấy nằm ngửa, khoác trên người một bộ hỉ phục đỏ chót, yên tĩnh như chỉ là đang ngủ trong quan tài cổ ngàn năm tuổi.
Nhưng điều kỳ lạ nhất là..
Đã c.h.ế.t bao nhiêu năm trời mà t.h.i t.h.ể vẫn không hề hư nát.
Làn da ấy vẫn sáng bóng như ngọc, má đầy đặn mềm mại, giữa trán còn có một nốt chu sa đỏ rực.
Đẹp đến mức khiến người ta sững sờ, hồn vía treo ngược.
Làng tôi nổi tiếng nghèo nàn, đàn ông thì nhiều mà đàn bà lại ít.
Mấy ông mở quan tài đều trợn tròn mắt, như bị thôi miên.
Hơn chục người vây quanh bờ sông.
Cuối cùng, ba tôi là người gan nhất.
Ông thò tay ra, thử đặt dưới mũi của cô ấy.
"Đúng là c.h.ế.t rồi... Nhưng sao giống người sống thế?"
"Đẹp quá…"
"Nếu được cưới cô vợ đẹp thế này, có làm ma tôi cũng cam lòng!"
Trưởng thôn là người đầu tiên tỉnh táo lại, lập tức ra lệnh đóng quan tài:
"Chuyện bất thường là do có yêu quỷ. Mai tao gọi đạo sĩ đến xem thử!"
Nhưng đúng vào khoảnh khắc quan tài sắp bị đóng lại.
Tôi bỗng cảm thấy một ánh nhìn lạnh buốt xuyên qua sống lưng.
Ngay sau đó, tôi nín thở.
Vì qua khe nắp quan, tôi thấy cô t.h.i t.h.ể đó… quay mặt sang nhìn tôi.
Cô đội mũ phượng, hai hốc mắt tối om, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười quái dị đến rợn người.
Tôi hoảng loạn, vội nắm c.h.ặ.t t.a.y ba.
“Ba… cô ấy mở mắt nhìn con!” Tôi lắp bắp.
Nhưng ba tôi chẳng thèm để ý.
Hay đúng hơn là, cả đời này ông chưa từng thật sự nhìn tôi cái đứa con gái này, bằng ánh mắt tử tế.
Ông chỉ chăm chăm nhìn vào quan tài, ánh mắt si mê như bị hút hồn.
Bộ dạng lưu luyến không nỡ rời ấy khiến mấy gã đàn ông xung quanh phá lên cười.
“Con nhóc à, mẹ mày bỏ nhà đi nửa năm rồi. Ba mày thèm đàn bà đến sắp phát điên rồi đấy!”
“Thấy mỹ nhân thì quên trời đất, cũng đúng thôi!”
Tối hôm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Trời mưa như trút nước, không có dấu hiệu dứt mưa.
Cơn mưa kéo dài như muốn nhấn chìm cả cái làng nhỏ này.
Tôi ghét những ngày mưa…
Bởi nửa năm trước, cũng vào một ngày mưa như thế, mẹ tôi mất tích.
Cả làng đều né tránh nhắc đến bà.
Ai cũng nói bà theo người đàn ông ngoài làng mà bỏ trốn.
Nhưng tôi biết, mẹ không phải người như vậy.
Bà từng nói: “Nếu mẹ bỏ đi thật, mẹ nhất định sẽ đưa con theo.”
Tôi rút từ trong cổ ra miếng ngọc Phật nhỏ là kỷ vật mẹ để lại cho tôi.
Không hiểu sao, lúc nữ thi trong quan tài nhìn tôi, miếng ngọc bỗng nóng ran.
Nóng đến mức cổ tôi phồng rộp lên một vết đỏ.
Tôi siết chặt miếng ngọc, khẽ gọi tên mẹ trong lòng… rồi dần thiếp đi.
Lũ lụt đã chặn đường vào làng.
Phải đến hơn nửa tháng sau, đạo sĩ mới đến nơi.
Vừa thấy quan tài cổ, ông đã kinh hãi thốt lên:
“Các người hồ đồ quá! Quan tài chìm trong nước, t.h.i t.h.ể ngàn năm không thối rữa là nhờ oán khí, sát khí tụ lại.”
“Dám tự ý mở nắp? Không sợ bị phản phệ sao!”
Ngay sau đó, ông cho người mang đến mấy con gà trống già, đã nuôi 5–6 năm. Chém lấy m.á.u đổ đầy một chậu lớn.
“Gà trống thuần dương chuyên dùng để khắc âm, càng hung dữ thì càng có thể trừ tà, xua đuổi quỷ quái.”
Trước khi mở lại quan tài, ông bắt tất cả những người từng chạm vào nắp quan tài đều phải thắp ba nén nhang vái lạy.
Sau đó, ông dội cả chậu m.á.u gà lên quan tài.
Đốt phù chú, niệm chú trừ tà.
“RẦM! RẦM!”
Vài tiếng vang nặng nề, quan tài bật mở.
Cảnh tượng bên trong khiến tất cả c.h.ế.t lặng.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi!
Nữ thi vẫn xinh đẹp như lúc ban đầu.
Nhưng... bụng cô ta phình to như người sắp sinh.
Rất to, như mang thai chín tháng.
Dưới lớp da trắng tái, có thứ gì đó... đang ngọ nguậy.
Thi thể bị phong ấn suốt nghìn năm...
Lại đang mang thai.
Người chết… sao lại có thai được?
Làm sao mà có thể chứ?
Ai khiến cô ta mang thai?
Đạo sĩ mồ hôi vã ra như tắm, sắc mặt tái nhợt, hoảng hốt hét lên:
“Gà trống chỉ trấn được linh hồn âm khí, không áp nổi yêu vật!”
“Yêu thi sinh quỷ thai, sẽ diệt đi tất cả người trong làng này!”
Ông nghiêm giọng, nhìn quanh đám đông:
“Lúc mở quan tài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từng chi tiết một nói rõ ra, không được giấu diếm!”
Trưởng thôn sợ đến mức chân run như nhũn, không dám giấu giếm nữa, kể hết mọi chuyện.
Thì ra lúc mở quan, trên mặt nữ thi có dán một tờ bùa vàng.
Nhưng ông còn chưa kịp ngăn, mấy người trong làng đã không chờ được, vội vàng gỡ xuống.
Đạo sĩ nghe xong chỉ lắc đầu, giọng đầy u ám:
“Cả quan tài và phù chú đều dùng để trấn sát khí. Cô ta phải mang oán khí rất lớn, mới cần dùng cách này phong ấn!”
Dù vậy, dân làng vẫn thấy khó tin:
“Chết bao nhiêu năm rồi, sao mà còn mang thai được?”
Đạo sĩ họ Trương cười lạnh:
“Nhìn xem thân thể cô ta từ trang phục đến đồ dùng, đều là của nhà quyền quý.”
“Mặc hỉ phục, chứng tỏ c.h.ế.t vào đêm tân hôn. Nhiều khả năng là bị làm nhục rồi bị chôn không được vào từ đường.”
“Bụng cô ta vốn đã có một âm thai chưa thành hình.”
“Mấy ngày nay lại có người… đưa tặng dương khí cho cô ta. Vậy thì quỷ thai chẳng phải có cơ hội phát triển sao?”
Tôi nghe mà rùng cả mình, nổi hết da gà.
Từng lời từng chữ đều như búa tạ, nện thẳng vào lòng tôi.
Từ hôm mở quan tài đến giờ, bụng nữ thi càng lúc càng to.
Mà trong làng cũng bắt đầu xuất hiện những chuyện quái lạ.
Đầu tiên là hai cha con lò mổ ở đầu làng…
Nửa đêm bỗng dưng biến mất không dấu vết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương