Tử Mẫu Đồng Thi
Chương 2: Chương 2
Cuối cùng phát hiện họ c.h.ế.t trên giường, trên người không một vết thương, toàn thân khô quắt như bị hút sạch m.á.u một giọt cũng không còn.
Chưa dừng lại ở đó, con trai độc nhất của ông lão Hồ nhà ngay sát vách nhà tôi cũng biến mất.
Lúc tìm được, t.h.i t.h.ể của cậu ta... cũng giống hệt như hai cha con kia.
Khô khốc, teo tóp lại thành xác khô.
Tôi bỗng nhớ ra đã vài lần tôi thấy họ lén lút kéo quần bước ra khỏi nơi đó… vẻ mặt hả hê, nhưng cũng đầy chột dạ.
“Đạo trưởng, xin ngài cứu lấy bọn tôi với!”
“Con nữ quỷ đó hại cả làng hóa thành goá phụ, trẻ con cũng mồ côi rồi!”
Một đám người quỳ rạp xuống đất, khóc lóc dập đầu van xin.
Đạo sĩ lạnh lùng quay mặt đi, cười nhạt:
“Nhân quả tuần hoàn. Ai bảo các người không kính trọng người chết?”
Lúc này, cả ngôi làng rơi vào hoảng loạn tột độ.
Đôi mắt tam bạch (ba phần trắng) của đạo sĩ như mắt diều hâu, quét qua từng người đàn ông trong làng.
“Muốn nuôi thai quỷ lớn nhanh như vậy… Chỉ ba người thì chưa đủ.”
Câu nói ấy như sấm nổ giữa trời quang.
Nổ tung trong lòng tất cả những kẻ đang ôm bí mật.
Chẳng lẽ...
Tim tôi đập thình thịch, bất giác liếc sang nhìn ba.
Mặt ông tái mét, da ngăm đen ngày thường giờ chẳng còn chút huyết sắc.
Bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng hai nắm tay siết chặt đến run rẩy.
Tôi thậm chí nghe được tiếng “rắc rắc” khe khẽ từ khớp ngón tay ông.
Tôi biết, ông đang hoảng sợ.
Bởi vì... ông cũng từng chạm vào nữ thi đó.
Nữ thi có thể mê hoặc lòng người.
Từ sau hôm nhìn thấy cô ta, ba tôi liền thay đổi hẳn.
Cả người như bị rút mất hồn vía.
Ánh mắt lúc nào cũng ngây dại si mê, không thiết ăn uống, gầy rộc đi từng ngày.
Gần đây, cứ đến nửa đêm, ông lại vội vã ra khỏi nhà.
Đi một lúc là cả tiếng đồng hồ, lúc trở về thì vẻ mặt... thoả mãn đến rợn người.
Tôi từng hỏi ông đi đâu.
Ông khó chịu phẩy tay, đáp qua loa:
“Qua nhà chú Hai ở phía đông làng chơi bài.”
Tôi không dám vạch trần ông, sợ bị đánh.
Nhưng tôi biết rõ..
Nhà chú Hai tháng trước vừa bị cháy rụi.
Cả nhà c.h.ế.t trong biển lửa.
Ông... đánh bài với ai?
Đêm hôm đó, tôi lại nghe tiếng động khe khẽ ngoài sân.
Tôi rón rén bước xuống giường, lấy hết can đảm bám theo ông.
Thật ra, tôi vẫn luôn nghi ngờ…
Ba đã giấu mẹ ở đâu đó.
Có lẽ... để trừng phạt vì mẹ muốn bỏ trốn.
Ông từng nói:
“Tao nuôi mẹ mày mà nó không nghe lời tao, mua về cả chục năm rồi mà còn vọng tưởng đến thằng khác bên ngoài.
“Phụ nữ thành phố đều là đồ gian xảo, lòng dạ khó dò.”
Ông lặp đi lặp lại như lời tự trấn an.
Ông nghĩ, chỉ cần mẹ sinh con trai thì sẽ không nỡ rời bỏ ông nữa.
Nửa đêm trong làng vắng lặng như tờ.
Không có tiếng côn trùng, không tiếng gió, thậm chí cả bóng chim đêm cũng không.
Tôi nín thở, lặng lẽ đi theo sau.
Bóng ông dẫn tôi đến trước nghĩa trang của làng nơi đặt cỗ quan tài chưa chôn.
Ông đưa mắt nhìn quanh vài lần, chắc chắn không ai thấy, rồi nhanh chóng chui vào trong.
Nửa đêm vào nghĩa trang... để làm gì?
Tôi hoang mang, lặng lẽ nhón chân đến bên cửa sổ, hé mắt nhìn vào.
Và đúng khoảnh khắc ấy tim tôi như ngừng đập.
Ông... đẩy nắp quan tài ra.
Rồi như kẻ phát cuồng, nhào tới hôn lấy hôn để nữ thi bên trong.
Chẳng bao lâu sau, những âm thanh thở dốc đáng ghê tởm bắt đầu vang ra từ bên trong.
Tôi bịt chặt miệng, trượt ngồi xuống đất, toàn thân run rẩy, ghê tởm đến mức muốn nôn.
Chẳng lẽ mỗi đêm... ông đều...
Nhưng đó là xác chết!
Một cái xác đã nằm im suốt cả nghìn năm!
Trong nghĩa trang ấy hoàn toàn không có người sống, vậy mà ba tôi lại lẩm bẩm như đang tâm tình:
“Bảo bối à... anh nhớ em đến phát điên... Em chờ anh sốt ruột rồi đúng không?”
Bên ngoài nghĩa trang, đầy rẫy quạ đen đậu kín trên những cành cây khô, lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm.
“Được, anh sẽ nghe lời em. Chỉ cần em ngoan ngoãn...”
“Sau này, gia đình ba người chúng ta sẽ không bao giờ phải chia lìa nữa...”
Gia đình ba người...
Tôi không dám nghĩ tiếp.
Cảm giác như sắp phát điên, tôi bật dậy, quay đầu chạy thục mạng về nhà.
Gió đập vào mặt lẫn với nước mắt, trong đêm tối vô tận ấy, tôi cảm giác như có hàng ngàn ánh mắt đang dõi theo mình, chế giễu, giễu cợt, muốn kéo tôi xuống cùng bùn nhơ.
Chỉ đến khi chui tọt vào chăn, quấn chặt lấy cơ thể mình, tôi mới dám thở ra một hơi.
Nhưng đúng lúc ấy...
Có một cánh tay, từ bên ngoài chăn, ôm lấy tôi.
Lạnh toát.
Lạnh như vảy rắn, lạnh đến thấu xương.
Chỉ trong tích tắc, m.á.u trong người tôi như đông lại.
Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, khe khẽ, lạnh lẽo:
“Đừng sợ... bảo bối. Có mẹ đây rồi.”
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng…
Là giọng mẹ!
Chỉ mẹ mới gọi tôi là bảo bối.
Trong mắt ba, tôi là đồ vô dụng.
Trong mắt ông bà nội và cô dì chú bác, tôi là thứ con gái chỉ biết tốn tiền.
Nhưng với mẹ… Tôi là báu vật của mẹ.
Mẹ tôi là người duy nhất trong làng từng học đại học.
Từ khi tôi có ký ức, tôi chưa từng thấy mẹ cười.
Mẹ cao ráo, thanh mảnh, nói năng nhẹ nhàng.
Dù sống trong điều kiện thiếu thốn, bà vẫn luôn giữ mái tóc dài sạch sẽ, gọn gàng, mượt mà như lụa.
Bà không giống với bất kỳ người phụ nữ nào trong làng.
Sau này tôi mới biết..
Mẹ bị bắt cóc rồi bị bán đến đây
Năm ba đại học, trên đường đi hỗ trợ giảng dạy ở vùng núi, mẹ bị bắt và bán về đây.
“Mẹ ơi…”
Tôi bật khóc.
Nước mắt tuôn ra như đứt đê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương