Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi
Chương 536: Lời Nói Dối Mất Đi Hiệu Lực
*********** Bầu không khí ở đây không cần Lục Tam Phong phải lôi kéo, bởi vì người có thể tới đây ăn cơm đều là người khôn khéo, khỏi cần hỏi cũng biết là người nắm giữ chức vị quan trọng trong phòng ban, là quỷ chuyên nịnh hót lãnh đạo. Một bữa cơm ăn tới hơn ba giờ chiều, tổng giám đốc Tiêu ăn uống vô cùng vui vẻ, tay ông ta nắm lấy tay Hiểu Tư Lệ, cả khuôn mặt tràn đầy ý cười. Đoàn người nối nhau xuống lầu, Lục Tam Phong kéo tổng giám đốc Tiêu sang một bên, bày ra vẻ khó xử, nói: “Tổng giám đốc Hác, trong túi em không đủ tiền!” “Một bữa cơm thôi mà cậu cũng không đủ tiền?” Tổng giám đốc Hác trợn mắt nhìn Lục Tam Phong, ông ta chưa từng gặp người nào như anh, hạ giọng nói: “Trên người cậu không có tiền vậy chạy tới đây làm gì? Còn dám ra ngoài làm việc, không phải chuyện cười sao?” “Anh à, em thật sự không có tiền, nếu không cũng sẽ không quản đường xa tới đây đòi tiền. Lần này vốn là định nằm trước cửa Bắc Cương để nghỉ ngơi đó. Em đã nghĩ sổ sách sẽ không dễ kết toán rồi, không ngờ anh lại có chiều hay như vậy.” Lục Tam Phong kéo kéo tay tổng giám đốc Hác, nói: “Anh, anh à, chỉ cần một tỷ năm trăm triệu kia vừa tới tay, em sẽ lập tức trả lại anh gấp đôi, tuyệt đối không để anh chịu thiệt!” Tổng giám đốc Tiêu còn đang đứng đằng kia kìa, chả lẽ đây không phải đang vả mặt cấp trên sao? Tổng giám đốc Hác cũng bị ép đến đường cùng, chỉ có thể nói: “Cậu mau mau gom đủ tiền cho anh, anh thấy cậu trẻ người non dạ nên mới giúp một tay, trước ghi nợ cho cậu.” “Cảm ơn anh, em nhất định sẽ báo đáp anh!” Lục Tam Phong rối rít cảm ơn: “n tình này suốt đời khó quên, anh đúng là người tốt!” Tổng giám đốc Tiêu lấy một cây bút ra khỏi túi, đi tới quầy tiếp tân ký tên, rồi bước ra cửa nhà hàng, chuẩn bị về công ty. Ông ta thấy Lục Tam Phong và Phùng Chính Anh đi theo sau lưng thì vẫy tay ra hiệu bảo anh đi theo. Tới trước tòa nhà công ty Bắc Cương, Lục Tam Phong theo chân ông ta lên lầu. Trong công ty, tổng giám đốc Tiểu vẫn khá là có máu mặt, dọc đường đi có không ít người lên tiếng chào hỏi. Bước vào phòng làm việc, ông ta ngồi xuống chỗ của mình, quan sát Lục Tam Phong một hồi. Hai tay Lục Tam Phong nắm chặt lấy nhau, đặt ở trước người, bộ dạng trông vô cùng e lệ, tựa như cậu nhóc chưa trải sự đời. Tổng giám đốc Tiêu nở nụ cười, chỉ cái ghế dựa đối diện ông ta, nói: “Ngồi đi, đừng quá căng thẳng, cậu cũng là ông chủ một công ty mà.” “Sao mà tôi so được với ngài, công ty tôi chỉ là doanh nghiệp tư nhân thôi.” Lục Tam Phong ngồi xuống. “Tất nhiên là không so sánh được rồi, doanh nghiệp ngoài nhà nước mà cũng được gọi là doanh nghiệp sao? Tổng giám đốc Tiêu hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên ông ta cực kỳ khinh thường doanh nghiệp ngoài nhà nước. Ông ta đốt một điếu thuốc, nói: “Chàng trai trẻ, tôi nói cho cậu hay, có tiền không bằng có quyền, cậu hiểu không?” “Không hiểu lắm!” Lục Tam Phong vội vàng lắc đầu, tán tụng đối phương một câu: “Ngài nói quá cao thâm." “Vừa nhìn là biết thiếu kinh nghiệm, vậy tôi hỏi cậu một câu, có người vì muốn gia nhập công ty của cậu nên cầm tiền mời cậu ăn một bữa cơm, thậm chí quỳ xuống dập đầu với cậu không?” Tổng giám đốc Tiêu ngẩng đầu nhìn Lục Tam Phong, ra vẻ bề trên. “Sao mà có chuyện đó được, hằng năm tôi đều đang thông báo tuyển dụng, lúc bận rộn còn phải tìm công nhân tới đi làm kìa.” Lục Tam Phong trả lời. “Đây là chênh lệch, cậu không cần lo lắng tôi không trả tiền cho cậu, cậu nghĩ người đứng phía sau công ty nhà nước này là ai?” Tổng giám đốc Tiêu đã hơi say, ông ta rít một hơi thuốc, khói trắng lượn lờ trước mặt hai người. “Lúc đó tôi cũng nghĩ thế, nên mới chịu cho nợ, công ty nhỏ sao mà gánh nổi chứ.” Lục Tam Phong bày ra vẻ mặt ưu sầu. “Công ty này của cậu tôi thấy quen quen, dường như đã nghe ở đâu rồi. Cảm giác không giống công ty nhỏ, nhưng nhớ không ra. Thấy cậu cũng còn trẻ, tôi không làm khó cậu, nên nói, cậu Hác đã nói hết cho cậu nghe rồi, cậu hiểu không?” Tổng giám đốc Tiêu hỏi. “Tôi hiểu, chỉ cần bên phía ban giám đốc đồng ý, mọi chuyện sẽ dễ nói hơn nhiều.” Lục Tam Phong gật đầu như giã tỏi. “Người trẻ tuổi nên rèn luyện nhiều hơn, đừng mãi ngây ngô như vậy, phải biết quan sát một chút, người như cậu, sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt lớn.” Tổng giám đốc Tiêu bắt đầu lấy thân phận của một người bề trên ra, lẩm bà lẩm bẩm dạy bảo anh một hồi. Vừa nói, ông ta vừa mở ngăn kéo, lấy ra một bản hợp đồng, đặt lên bàn, hỏi: “Có thể làm xong trong ba năm ngày không?” “Tôi sẽ tận lực!” Lục Tam Phong nhìn bản hợp đồng, nói: “tổng giám đốc Tiêu, phần hợp đồng này là đã đổi sổ sách kế toán TV thành sổ sách kế toán nguyên vật liệu, đúng không?” “Đúng thế, đây không phải thứ cậu muốn sao?” Tổng giám đốc Tiêu ngẩng đầu, hỏi. “Tôi sợ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, ngài có thể trực tiếp viết lên rằng đổi phần sổ sách kế toán này thành nguyên vật liệu thép không? Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn trấn an thành viên hội đồng quản trị thôi, chứ mọi chuyện đã có tiến triển rồi.” Lục Tam Phong hỏi dò. “Chuyện này không được, sổ sách là sổ sách, một khi viết lên nó tương đương với vật liệu thép cấp mấy, vậy thì đó sẽ trở thành chuyện vô cùng lớn, tôi đã cho cậu mặt mũi quá rồi đấy.” Tổng giám đốc Tiêu nhìn Lục Tam Phong đầy cảnh giác. “Ngài đừng nghĩ nhiều, không phải viết vào điều khoản hợp đồng, ngài lấy bút viết một hàng chữ xuống phía dưới là được. Tôi chỉ muốn làm cho hội đồng quản trị nhìn thôi. Hơn nữa, cho dù tôi muốn đổi thành vật liệu thép, cũng phải qua bên ngài mua, mọi chuyện không phải vẫn nằm trong lòng bàn tay ngài sao?” Lục Tam Phong làm bộ như đang suy nghĩ cho ông ta. Tổng giám đốc Tiêu ợ một hơi rượu, nghĩ rằng một người trẻ tuổi như Lục Tam Phong cũng không đấu lại ông ta. Trước mặt Lục Tam Phong, ông ta giống như một tòa núi lớn, chỉ cần một cái liếc mắt đã xem thấu cậu thanh niên này. Dù đối phương có đang bàn tính chuyện gì thì ở trước mắt ông ta chỉ như một con khỉ mà thôi. “Nhớ gom đủ một tỷ năm trăm triệu nhanh nhanh đấy!” Tổng giám đốc Tiêu cầm cây bút máy lên, viết xuống một hàng chữ: bản hợp đồng các khoản sổ sách có thể đổi lấy sản phẩm tương ứng của Bắc Cương, sau đó cầm lấy con dấu, ấn Ông. Sau một hồi bận rộn, ông ta quay sang hỏi: “Phần số sách ban đầu đâu?” Lục Tam Phong vội vàng đặt một đống giấy tờ, biên lai gốc trước mặt đối phương. Sau khi đối phương kiểm tra cẩn thận một hồi, xác nhận không sai sót gì thì thẳng tay xé nát chúng ném vào thùng rác, rồi vất hợp đồng mới ra trước mặt Lục Tam Phong, nói: “Xong rồi.” “Cảm ơn tổng giám đốc Tiêu, tổng giám đốc Hác nói buổi tối tới phiên anh ấy mời khách ở karaoke Kim Phấn, hy vọng ngài nể mặt tới.” Lục Tam Phong khách khí mời. “Không thành vấn đề!” Tổng giám đốc Tiêu đáp ứng rất sảng khoái, còn việc ai mời khách, người ta vốn không hề quan tâm. Ra khỏi cửa Bắc Cương, Lục Tam Phong nhìn bản hợp đồng trong tay, thở phào một hơi. Thời gian qua không uổng phí rồi, chuyện sổ sách này, cuối cùng vẫn phải dựa vào đầu óc mới được. “Thế nào rồi? Thành công?” Tổng giám đốc Hác bước tới, hỏi. “Có anh ở đây, chuyện gì mà không làm được chứ?” Lục Tam Phong nhếch miệng cười với ông ta: “tổng giám đốc Tiêu bảo, tối nay muốn tới karaoke Kim Phấn.” “Đây là chuyện nhỏ, bình thường ông ấy hiếm khi đi karaoke, nhớ nắm bắt cơ hội đấy. Còn nữa, một tỷ năm trăm triệu kia nhớ phải nhanh lên đấy, lỡ mà lại có khoản tiền nào lớn xuất hiện, thì khoản nợ của cậu lại bị đẩy ra sau!” Tổng giám đốc Hác nhắc nhở. “Em biết, anh cứ yên tâm. Còn một chuyện nữa, tối nay tới karaoke Kim Phấn chơi, em đã nói để em mời, nhưng tổng giám đốc Tiêu không cho, tổng giám đốc Tiêu nói để anh biểu hiện một lần. “Để anh biểu hiện?” Tổng giám đốc Hác kêu lên, tại sao luôn là ông ta tổn tiền chứ? “Đúng thế, em cũng buồn bực lắm. Bằng không anh đi hỏi tổng giám đốc Tiêu một chút, xem xem có chuyện gì xảy ra vậy” Lục Tam Phong tỏ vẻ u sầu, nói. Tổng giám đốc Hác nào dám đến hỏi, mà chuyện này cũng không có cách nào khác để hỏi thăm. Tổng giám đốc Hác liếc nhìn Lục Tam Phong một cái, ông ta luôn cảm thấy cái tên ngốc nghếch trẻ tuổi này không phải người tốt! “Thế này đi, cậu đưa anh ba triệu, tối anh mời khách.” Tổng giám đốc Hác nói với Lục Tam Phong. “Anh này, bây giờ em nghèo rớt mùng tơi, chỉ còn mỗi cái này.” Lục Tam Phong giơ bản hợp đồng ra trước mặt ông ra, khổ sở bảo: “Anh cứ ghi nợ về em trước, tới lúc đó tính một lần luôn, người em trai này không để anh thua thiệt đâu.” “Trên người cậu còn bao nhiêu tiền?” Tổng giám đốc Hác bất đắc dĩ nói. "Anh xem anh kìa, lại không tin em!” Lục Tam Phong khoát tay ngăn ông ta nói tiếp: "mấy ngày nay em chịu đủ phiền phức rồi, ăn nói khép nép khắp nơi. Thôi, tiền này em từ bỏ, tạm biệt!” “Cậu còn thiếu tiền anh đấy!” Tổng giám đốc Hác vội vàng đuổi theo, sao có thể để anh chạy được? “Em không nói là không trả lại tiền cho anh. Bắc Cương thiếu tiền em, đợi em lấy lại năm tỷ bốn trăm triệu kia rồi, anh nghĩ em còn quan tâm dăm ba đồng bạc kia của anh sao. Em đã không giỏi giao tiếp, lại phải đi ăn cơm, đi ca hát với đám người kia” Lục Tam Phong nhìn ông ta, nói năng hùng hồn: “Em đây là loại người nợ tiền không trả sao?” Tổng giám đốc Hác cảm thấy vô cùng hoảng hốt, ông ta luôn có cảm giác là lạ ở đâu đó. Lúc đầu Lục Tam Phong còn phải gọi dạ bảo vâng với ông ta, bởi vì Lục Tam Phong muốn sổ sách thì phải xem ông ta như ông nội. Năm tỷ bốn trăm triệu có thể rút về hay không, không có tí quan hệ gì với tổng giám đốc Hác cả, nhưng mà dạo gần đây, mỗi lần đều là ông ta phải tự bỏ tiền túi ra trả! “Đừng manh động, người trẻ tuổi à, đã đi đến bước này rồi, đừng vì chút tiền cỏn con..." “Không phải vì tiền, mà là vì em cảm thấy uất ức.” Lục Tam Phong cắt ngang lời ông ta. “Người trẻ tuổi đừng có nóng nảy như vậy, không có chuyện gì hết, tối nay tính cho anh, cậu mau chạy về thương lượng với ban giám đốc đi, tốt nhất là mau chóng gom đủ một tỷ năm trăm triệu.” Tổng giám đốc Hác nhỏ nhẹ khuyên bảo một hồi, Lục Tam Phong mới miễn cưỡng đồng ý, cất bước đi về phía nhà hàng. Tổng giám đốc Hác thấy anh đã đi xa, đứng nguyên tại đó buông lời mắng chửi: “Mày làm mình làm mẩy cho ai xem? Nếu không vì một tỷ năm trăm triệu, tao đã sớm quất mày nằm bò ra đất rồi. Chậc, càng nghĩ càng tức..." Sau khi trở lại khách sạn, còn chưa kịp bước vào cửa phòng, Phùng Chính Anh đã chạy qua nói: “Anh Phong, thư ký Thôi gọi điện tới, để lại một dãy số điện thoại, nói là số của tổng giám đốc Đường nào đó." “Được, tôi biết rồi.” Lục Tam Phong mở cửa bước vào phòng, trên bàn có đặt một tờ giấy, phía trên ghi chú một dãy số. Sau khi Lục Tam Phong cất kỹ hợp đồng, bèn gọi tới dãy số kia, đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên tiếng trả lời: “Xin chào, đây là văn phòng của tổng giám đốc Thẩm Phi, xin hỏi ngài tìm ai?” Từ đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của điện thoại viên. Lục Tam Phong cảm thấy nếu anh
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương