Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi
Chương 537: Tôi Không Biết Xấu Hổ Thật Mà!
*“Không phải đã đưa điện thoại cho cậu rồi sao, cậu còn muốn thế nào nữa?” Hoàng Hữu Danh không nhanh không chậm nói xong, trong lời nói mang theo vài ý chế nhạo. “Tôi đã gọi rồi, nhưng người ta không cho kết nối.” Lục Tam Phong cười khổ nói. “Cậu có nhiều bản lĩnh lắm mà, lừa họ thôi, cậu cứ nói cậu ở viện nghiên cứu là được!” “Tôi nói rồi, nhưng người ta bắt phải có thư giới thiệu, ông đừng đánh tôi đó. Có thể nối thẳng đến điện thoại văn phòng của ông ấy, hoặc điện thoại trong nhà cũng được.” Lục Tam Phong cười hì hì hỏi. “Cậu xem, đến lúc mấu chốt cậu mới biết ai đối xử tốt với cậu đúng không? “Đúng đúng đúng, nếu không có ông thì tôi sẽ không có ngày hôm nay. Chỉ khi có ông bên cạnh thì mới cảm nhận được sự vẫy gọi của trí tuệ. Điện tử Thủy Hoàn đi đến hôm nay, tôi cũng chỉ làm một số việc bé nhỏ không đáng kể thôi..." “Dừng dừng dừng, cậu nịnh bợ quá rồi đó. Tôi cho cậu số điện thoại, đừng nói là tôi cho, cậu nhớ dãy số này... Sau khi Lục Tam Phong ghi nhớ dãy số lại bắt đầu nịnh bợ thổi phồng một chút, mới ngắt điện thoại, rồi lại cầm điện thoại gọi tiếp. Trong văn phòng tổng giám đốc, có ba cái điện thoại bàn màu đỏ trên bàn. Một cái là gọi nội bộ, một cái là kết nối, một cái là nối thẳng đến tổng giám đốc. “Reng reng reng!” Điện thoại vang lên. Một người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ quốc, thần sắc nghiêm túc, mang đến cảm giác không giận mà uy, cầm lấy điện thoại nói: “Xin chào, văn phòng tổng giám đốc Thẩm Phiên, tôi là Đường Càn!” “Xin chào tổng giám đốc Đường, tôi là chủ tịch Điện tử Thủy Hoàn, Lục Tam Phong. Xin ông đừng ngắt điện thoại, tôi có một chút việc muốn nói với ông.” Lục Tam Phong vội vàng làm rõ thân phận của mình. “Điện tử Thủy Hoàn? Doanh nghiệp của cậu ở đâu?” Đối phương hỏi. “Là ở Giang Mạn. Hiện tại tôi đang có một việc này. Tôi đang có một số lượng vật liệu gang của Bắc Cương, có thể chuyển nhượng với giá thấp một chút. Vật liệu thép cũng không vấn đề, lấy vật liệu gang thì có thể lấy liền thép, tôi còn có thể giảm giá ba trăm sáu mươi triệu nữa!” Lục Tam Phong trực tiếp nói ra, bởi vì anh biết, chỉ cần mình lừa đảo một chút thôi, đối phương lập tức có thể ngắt điện thoại. “Vật liệu thép là trong hợp đồng hợp tác của doanh nghiệp chúng tôi, chuyện này không cho phép có kẻ thứ ba nhúng tay. Cậu từ chỗ nào lấy được số điện thoại của tôi?” Tổng giám đốc Đường hỏi. “Tôi có được từ một người bạn cũ. Là như vậy, tôi không phải nói tôi muốn nhúng tay vào, mà những vật liệu thép này bình thường doanh nghiệp cũng không dùng đến, tôi lại đang thiếu vốn nên có thể thuận tiện giới thiệu một chút.” Lục Tam Phong giải thích. "Ồ, vậy ai cho cậu số điện thoại?” Đối phương hỏi. “Cái này..." Lục Tam Phong đã hiểu được rồi. “Tôi còn có ít việc bận, phải đi trước rồi, liên hệ sau. Đối phương nói xong đã ngắt điện thoại. Lục Tam Phong buông điện thoại, thở dài. Có một số việc vẫn không thể giải quyết gấp gáp, xem ra còn phải chậm rãi tiếp xúc. Buổi tối ở nơi này đến sớm hơn một chút so với phía nam, hơn sáu giờ đã tối mịt. Lục Tam Phong gọi điện cho Giang Hiểu Nghi, hỏi vài chuyện trong nhà. Trên cơ bản vẫn giống như cũ, chẳng qua mỹ phẩm Hoa Sa đã đi vào quỹ đạo hoạt động, lượng tiêu thụ bắt đầu ổn định hơn. Gần nhất là vì Trương Phượng Tiên đặt không ít đơn hàng, quản lý cửa hàng có tặng một ít quà mừng lễ, đa phần là mỹ phẩm. Thứ hai là vì mới mở cửa hàng một thời gian, đã trải qua những ngày khó khăn nhất, mở ra được một nguồn tiêu thụ trong thị trường mỹ phẩm. Chuyện kinh doanh của cửa hàng phát triển không ngừng, Giang Hiểu Nghi cũng tự tin không ít, trên điện thoại gần đây đều xem sách về kinh doanh, cũng đã có thêm hiểu biết về cách cửa hàng hoạt động, quan hệ với đối tác, tiêu thụ, vị trí của sản phẩm. Đến lúc ngắt điện thoại, Giang Hiểu Nghi lại khôi phục bộ dạng cũ, nói Lục Tam Phong phải ăn cơm đúng giờ, uống nhiều nước, bên này thời tiết lạnh thì phải mặc thêm quần áo. Mấy ngày nay cô xem dự báo thời tiết ở Quảng Ninh, sắp đến rét tháng ba, mỗi ngày đều sẽ có gió lạnh, đừng để bị cảm. Lục Tam Phong nghe cô nói trong điện thoại, đáp một câu đã biết, sau khi ngắt điện thoại, trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười tươi như cũ. Ngoài cửa vang lên thanh âm của Phùng Chính Anh: “Anh Phong, tổng giám đốc Hác đến rồi.” Mở cửa ra, Lục Tam Phong nhìn Phùng Chính Anh, hỏi: “Những người khác đâu rồi?” “Ở đại sảnh đó, nói là muốn đi karaoke.” Phùng Chính Anh nhìn Lục Tam Phong, nói: “Anh Phong, tôi không đi đâu, tôi không thể làm quen với những tình huống này được.” “Được, anh cứ ở khách sạn đi. Gọi điện thoại cho ba anh, tâm sự nhiều vào, anh đang ra ngoài, ông ấy sẽ rất quan tâm đến” Lục Tam Phong vỗ bả vai anh ta, lấy áo khoác đi xuống tầng. Lúc đi xuống tầng, tổng giám đốc Hác đã chờ ở đại sảnh, nhìn thấy Lục Tam Phong đến, đứng lên chỉnh lại quần áo một chút, nói: “Hai người chúng ta tới trước đi, đã sắp xếp ổn rồi, tổng giám đốc Tiêu xong việc sẽ qua.” “Anh yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn cho anh rồi. Tôi hiểu anh mà, gái Tây, phải có gái Tây đúng không!” Lục Tam Phong nói với ông ta. Tổng giám đốc Hác nhếch miệng nở nụ cười, nhìn về phía Lục Tam Phong nói: “Tên nhóc cậu cũng không ngốc nhỉ, có triển vọng. Cậu đã gọi điện thoại cho thành viên hội đồng quản trị bên cậu chưa?” “Anh, chuyện này anh yên tâm, đã gọi xong hết rồi. Buổi chiều tôi đã gửi fax bản hợp đồng nợ mới rồi. Hôm nay là thứ sáu, ngân hàng không làm việc, cũng phải cần một chút quan hệ để thực hiện được, bảo cuối tuần sẽ ổn thỏa hết.” Lục Tam Phong cam đoan. “Có những lời này của cậu, anh yên tâm rồi!” Tổng giám đốc Hác vỗ lưng Lục Tam Phong, ra khỏi cửa gọi xe taxi tới, đi đến karaoke Kim Phấn. Nơi này không có nhiều người tới lắm, nhưng mà vẫn khó để đỗ xe. Có không ít người tới sớm nên cửa đi vào bãi đỗ xe đều chật kín. Trước mặt mấy người Lục Tam Phong là một chiếc xe BMW thể thao, một người phụ nữ đi ra từ trong xe, nhìn qua tầm ba mươi tuổi. Phong cách toát lên khí chất nồng đậm, casual vest của nữ làm bằng nhung màu trắng, chân đi giày cao gót, tay cầm một điếu thuốc lá của nữ, trên vai khoác chiếc áo khoác ngoài, nghiễm nhiên là bộ dạng của một chị đại. “Anh giúp tôi đỗ xe đi!” Người phụ nữ ném chìa khóa qua, đi cùng với chìa khóa là một cọc tiền tầm trăm tờ. Bảo vệ vội vàng cong người, nói: “Cảm ơn chị Nguyệt Long Bưu và quản lý karaoke Hiểu Tĩnh cũng đi ra, gương mặt mang tươi cười hỏi: “Chị Nguyệt đến rồi, đã chuẩn bị cho chị ổn thỏa hết rồi ạ.” Lục Tam Phong nhìn chị Nguyệt kia đi vào, hỏi: “Người nào vậy nhỉ? Có cảm giác rất lợi hại.” “Tới nơi này vui chơi đều là người có tiền, được mấy người đơn giản đâu?” Lái xe taxi thuận miệng nói một câu, sau khi nói xong cảm giác lời này không đúng lắm, quả nhiên thấy thần sắc hơi lạnh của tổng giám đốc Hác khi nhìn về phía ông ta. “Tôi cũng không biết, chắc chắn là đơn vị lớn nào đó.” Tổng giám đốc Hác tùy tay đẩy cửa xe ra, nói: “Xuống xe đi qua thôi.” Lục Tam Phong hỏi lái xe: “Bao nhiêu tiền vậy?” “Chín trăm đồng là được rồi. Vừa rồi tôi không phải nói đến xe của mọi người. Anh giải thích với vị lãnh đạo kia một chút, tôi không có ý đó. Lái xe vội vàng nói với Lục Tam Phong. “Anh không cần phải quan tâm đến anh ta. Loại chuyện khó nói này, có giải thích cũng giải thích không rõ. Cho anh một nghìn rưỡi luôn!” Lục Tam Phong nói xong xuống xe. Lái xe nhìn thấy một nghìn rưỡi, trong lúc đó không biết được quan hệ của hai người là gì. Anh ta cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, đạp chân ga chạy nhanh đi. Tổng giám đốc Hác ngồi ở đại sảnh nói chuyện với một người phụ trách nhỏ, thuê một căn phòng tốt, trong chốc lát quản lý karaoke đi ra, khi thấy tổng giám đốc Hác lại tới nữa, trên mặt treo nụ cười tươi: “Tổng giám đốc Hác, ngài đã tới rồi. Ngày hôm qua thật sự ngại quá.” “Không cần thấy ngại. Tôi đến tiêu tiền thì các cô tươi cười đón chào, xảy ra chuyện thì đuổi ra bên ngoài. Nếu không mời khách thì tôi cũng không muốn đến” Tổng giám đốc Hác hừ lạnh nói. “Là chúng tôi cư xử không đúng. Hôm nay tôi làm chủ, tặng ngài hai bình rượu Tây. Với lại cô gái tối qua bây giờ vẫn chưa có ai định đoạt. Ngài yên tâm đi, đều đã sắp tốt cả.” Quản lý karaoke phá nguyên tắc phục vụ. Long Bưu cũng ở bên cạnh hòa giải, vẫn là cái phòng ngày hôm qua. Quản lý karaoke dẫn người đi vào bên trong, Lục Tam Phong đi phía sau, song song với Long Bưu. “Nên xưng hô với anh thế nào?” Lục Tam Phong hỏi anh ta. “Mọi người đều gọi là anh Long, tùy cậu!” Long Bưu khách khí nói. “Anh Long, người phụ nữ đi vào trước đó là ai vậy?” Lục Tam Phong bắt đầu tìm hiểu. “Chị Nguyệt cũng không phải là người bình thường, thường xuyên đến đây tiêu tiền.” Vẻ mặt Long Bưu thần bí nói. “Thân phận là gì?” Long Bưu nhích người lại gần, thấp giọng nói: “Người tình của giám đốc, hiểu rồi chứ? Nghe nói là doanh nghiệp to lắm, liên quan đến hàng không, còn lại tôi không thể nào nói hơn được nữa.” “Họ Đường?” “Chậc!” Long Bưu tặc lưỡi một cái, nói: “Họ Triệu, chắc là tay ba rồi.” “Đã hiểu đã hiểu!” Lục Tam Phong cảm giác cơ hội của mình tới rồi, đây không phải là đang buồn ngủ có liền cái gối sao. Khi đi đến phòng, anh nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy ở phòng nào vậy?” “Ngay đổi diện, Động Thiên Nguyệt!” Long Bưu chỉ cái phòng đối diện. Vào phòng thuê, vẫn giống như ngày hôm qua, căn bản không uống rượu trắng, tất cả đều là rượu Tây, Lục Tam Phong ngồi ở kia thấy có chút không yên lòng. Đợi qua nhiều tiếng, tổng giám đốc Hác ngồi ở kia kể với Lục Tam Phong đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nói năm đó ông ta lợi hại như thế nào, lãnh đạo của bữa tiệc này đó là người nào, Lục Tam Phong ngồi một bên chỉ gật đâu. Anh kiên trì chống cự nhiều tiếng, không uống lấy một ngụm nước, tổng giám đốc Tiêu cuối cùng cũng tới rồi. Một đám người đi ra ngoài nghênh đón tổng giám đốc Tiêu tiến vào, khi đi ngang qua phòng Động Thiên Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương