Sau khi Diệp Vọng hỏi vấn đề kia, đầu dây còn lại không có âm thanh. Một lúc lâu sau mới nghe thấy Bạch Trạch nhẹ nhàng nói một câu: "Cậu chờ chút."
Sau đó điện thoại bị ngắt.
Diệp Vọng không để ý lời nói không đầu không đuôi của anh, mặt không đổi sắc tắt điện thoại rồi ra khỏi phòng làm việc, đi vào phòng khách đọc sách.
Thư Thời vốn đang nằm trên sô pha, nghĩ rằng đêm nay chỉ có duy nhất một hồ ly là cậu, lại không ngờ không lâu sau đại mỹ nhân cũng ra đây.
Chóp đuôi cậu dựng lên trong chớp mắt, xem ra đại mỹ nhân còn rộng lượng hơn mình nghĩ nhỉ.
Sau khi người đến gần, Thư Thời nhảy lên đầu gối của Diệp Vọng một cách quen thuộc, tìm một vị trí tốt để bắt đầu nằm xem TV.
Mà Diệp Vọng vẫn một tay đọc sách, một tay vuốt lông như trước.
Thư Thời chưa từng được ai chăm sóc như vậy. Lúc được đại mỹ nhân nuôi, cậu mới biết, thì ra được vuốt lông thoải mái đến vậy, sau đó cũng vui vẻ mặc đại mỹ nhân, lâu dần thành thói.
Một người một hồ ly ở chung cũng coi như là hòa hợp.
Không biết có phải do bị ảnh hưởng bởi cái kết quả tìm kiếm vừa rồi hay không, Diệp Vọng chợt nhớ ra, dường như hắn chưa từng xem qua bụng của hồ ly ngốc. Lần trước cũng là Cô Hoạch Điểu nói cho hắn biết giới tính của nó.
Dần dần, Thư Thời cảm thấy có gì đó không ổn.
Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không mà cậu cảm thấy tay đại mỹ nhân đang chậm rãi vuốt xuống dưới...
Bàn tay dừng ở sườn của cậu, vẫn như lời vừa nãy, v**t v* thoải mái.
Vì thế mà suy nghĩ không ổn trong đầu Thư Thời nháy mắt đã biến mất.
Nhưng đến khi phần bụng mềm mại, mẫn cảm bị sờ đến, Thư Thời lập tức bật khỏi đầu gối của Diệp Vọng, nhìn về phía Diệp Vọng với vẻ mặt khó tin.
Mình tin tưởng hắn như vậy, hắn lại ngang nhiên muốn sờ bụng của mình, lòng người đúng là hiểm ác.
Diệp Vọng mắt to trừng mắt nhỏ với hồ ly ngốc, nhìn không thấu sự lên án trong mắt cậu, chỉ cảm thấy không thoải mái lắm.
Vì thế, hắn lại bế hồ ly đặt lên đùi, "An phận chút đi, đừng có nhúc nhích."
Bụng dưới của tộc hồ ly là một nơi cực kỳ mẫn cảm và yếu ớt, không được tùy tiện chạm vào, chưa kể còn có chỗ đó.
Thư Thời vừa thấy đôi tay muốn chạm vào bụng ở dưới của mình kia, làm sao có thể để yên cho hắn sờ, vì thế lại lần nữa lủi ra khỏi tay Diệp Vọng. Lúc này, cậu không nhảy lên lưng sô pha nữa mà nhảy thẳng lên trên TV, nhe răng như đe dọa với Diệp Vọng, định hù dọa hắn.
Nhưng ai ngờ rằng đại mỹ nhân mặt không đổi sắc, sau một hồi trầm ngâm còn có ý định bàn điều kiện với cậu.
"Xuống đi, ta không sờ bụng của ngươi nữa."
Thư Thời ngó ngó khuôn mặt của đại mỹ nhân, trong phút chốc có chút hoảng hốt, nghĩ đến việc vừa rồi bọn họ mới cãi nhau xong, mới làm hòa lại, còn giận dỗi nữa thì thật sự không ổn, nên đành chậm rãi nhảy từ TV xuống đi đến gần.
Cậu nghĩ, nếu đại mỹ nhân còn lật lọng một lần nữa, tính tình mình sẽ không tốt như thế nữa.
Diệp Vọng nhìn thấy hồ ly ngốc trở lại trên đùi mình cả người cứng ngắc, trên mặt hơi trầm tư.
Hôm sau, Thư Thời tu luyện ở nhà, có thể là do thân thể đã thích ứng với tốc độ vận chuyển linh khí nên hiệu suất tu luyện của cậu bây giờ đã tăng lên rõ rệt so với ngày trước. Đại khái không lâu sau cậu sẽ có thể biến hóa giữa hình người và hồ ly một cách tự nhiên.
Lúc đó có thể về nhà rồi!
Thư Thời nghĩ nghĩ, vừa cảm thấy vui mừng, trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt của đại mỹ nhân, bỗng buồn bã.
Về sau sẽ không còn người chuẩn bị sườn cừu nướng, bít tết rượu vang và vịt tái chanh cho mình nữa, còn cả thịt bò khô, hoa quả sấy, cùng các loại hạt, nghĩ lại vẫn cảm thấy hơi lưu luyến.
Tuy vậy, cậu ở ngay bên cạnh, về sau nếu không có việc gì cậu cũng có thể đến nhỉ?
Không biết đại mỹ nhân có cho cậu ăn chực hay không nữa...
Hầy, hồ ly thật buồn.
Buổi chiều tới, Thư Thời hẵng còn đang tu luyện chợt cảm giác được hơi thở của đại yêu, vì thế mà cảnh giác đứng lên, dừng tu luyện.
Chưa tới một phút sau, chuông cửa vang lên, Thư Thời thở gấp, nhảy lên giá leo trèo, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng.
Đại yêu này, cực kỳ lợi hại, cậu đánh không lại.
Hiện giờ trong nhà chỉ có một con hồ ly là cậu. Đại mỹ nhân chưa về, Cô Hoạch Điểu hình như còn đang chơi mạt chược, cho nên đại yêu này chắc chắn tới vì cậu.
Nhưng đừng nói hiện tại mình đang bị thương, dù cho ở trạng thái bình thường chưa chắc cậu đã đánh bại được đối phương.
Trong phút chốc Thư Thời cũng không nghĩ ra cách nào ổn cả, chỉ đành tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa, vận linh khí chờ phát động. Cùng lắm thì đến khi đối phương vừa tiến vào mình cho hắn một cào ngay, không chừng còn có thể khiến hắn bị mù.
Tuy nhiên, Thư Thời không ngờ rằng, chuông cửa vang lên hai lần, sau đó không còn động tĩnh gì nữa. Nhưng yêu quái ngoài cửa vẫn chưa đi, không biết có phải đang suy nghĩ biện pháp khác để đi vào hay không.
Cậu cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì đấy trong chốc lát, nhưng hiện tại căng thẳng, cậu cũng không rảnh suy nghĩ nhiều đến thế.
Nhưng ngay sau đó, chợt Thư Thời nghe thấy tiếng nói chuyện từ ngoài cửa truyền vào, cậu cẩn thận lắng nghe, vừa nghe rõ, biểu cảm đang căng thẳng hơi nứt ra rồi...
"... À, là tôi, tôi đang ở ngoài cửa, không vào được, cậu về đây mở cửa cho tôi phát được không?"
Nghe vậy, cả người hồ ly Thư Thời cũng muốn nứt ra rồi, rốt cuộc cậu cũng nhớ đến chuyện đã quên...
Nào có chuyện yêu quái có ý đồ xấu muốn đánh nhau, ăn thịt còn phải ấn chuông cửa!!
Chuyện này mất mặt quá, may mà không ai biết.
Sau khi Thư Thời phát hiện chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió thì tức giận nhảy từ trên giá xuống, về lại ổ.
Đợi khoảng mười phút, cửa lớn cuối cùng cũng mở ra. Thư Thời nhấc mắt liếc qua, thấy Cô Hoạch Điểu ăn diện váy hoa giày cao gót như trước đang vội vàng đi vào, còn cả người đàn ông mảnh khảnh theo sau.
Gầy, làn da cũng rất trắng, ngoại hình cũng đẹp đấy, nhưng so ra thì cậu vẫn thích đại mỹ nhân hơn.
Chỉ có điều đây là lần đầu tiên cậu thấy có người đến thăm đại mỹ nhân, cảm giác rất mới lạ.
Cậu vẫn nghĩ, tính cách kia của đại mỹ nhân sẽ dọa mấy người xung quanh muốn kết bạn với hắn đi hết, bây giờ xem ra vẫn chưa đến mức đấy.
Thư Thời chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi, cũng không định đi ra ngoài.
Mà dường như người kia liếc mắt một cái đã nhìn thấy cậu, "Hử" một tiếng, rồi sau đó đi tới đây, ngồi xổm xuống trước ổ của Thư Thời, hình như hơi kinh ngạc, "Vậy mà là hồ ly?"
Thư Thời nghe xong không hiểu được, chỉ là nuôi hồ ly thôi, có gì kỳ quái à?
Sao yêu quái này lại làm như to tát lắm ấy?
Mũi Thư Thời giật giật, cơ thể căng cứng vì bị đối phương áp sát cũng dần thả lỏng.
Mùi trên người đại yêu này coi như dễ ngửi, không có mùi máu hay sát khí, hẳn không phải yêu quái đại ác gì.
Ngẫm lại thì cũng đúng thôi, yêu quái quen biết với một nhân loại như đại mỹ nhân hẳn sẽ không xấu.
Nhưng giây tiếp theo, Thư Thời đã thu lại đánh giá ban đầu gặp mặt.
Con yêu quái này, vậy mà dám cả gan sờ mình!
Thư Thời nhìn bàn tay đang thò vào kia, lông tơ trên người đều dựng đứng, nom chẳng khác con nhím là bao, đồng thời nhìn về phía người kia với vẻ mặt cảnh giác.
Có lẽ đã nhận ra kháng cự của cậu, người đàn ông ôn hòa kia cười cười một cái rồi thu tay lại.
Lúc này, Cô Hoạch Điểu cũng từ phòng bếp ra ngoài, "Bạch tiên sinh, mời ngài uống trà."
Nghe xong, người đàn ông đứng dậy đi về phía sô pha, đồng thời hàn huyên với Cô Hoạch Điểu: "Lâu rồi không thấy, Cô phu nhân gần đây có ổn không?"
Cô Hoạch Điểu nghe vậy có phần thụ sủng nhược kinh, vội đáp: "Nhận được sự quan tâm của Bạch tiên sinh, mọi chuyện đều ổn."
Sau khi người đàn ông nhận được câu trả lời thì hỏi về Thư Thời: "Sau tự nhiên cậu ấy lại nuôi hồ ly?"
Cô Hoạch Điểu mỉm cười: "Chuyện này tôi cũng không rõ, lúc tôi đến đã thấy con hồ ly này, lúc đó tiên sinh đã muốn nuôi tiểu tiên sinh khi ấy còn đang bị thương ở chân."
"Tiểu tiên sinh?"
Nghe vậy Cô Hoạch Điểu có chút ngượng ngùng: "Chúng tôi đều gọi cậu ấy là tiểu tiên sinh."
Bạch Trạch im lặng nhấp một ngụm trà, trong mắt hiện lên một tầng ý cười nhàn nhạt.
Điều này thật là hiếm có đấy.
Bên kia, Diệp Vọng, người còn không biết mình đang có khách đến nhà, đột nhiên hỏi Diệp Tứ: "Vì sao hồ ly không cho sờ bụng?"
Diệp Tứ chưa từng nuôi hồ ly, sau khi trầm ngâm một lúc, gửi một liên kết đến cho Diệp Vọng.
Chạng vạng, lúc Diệp Vọng xuống xe ở cổng, động tác dừng lại một chút, dường như đã phát hiện ra điều gì đó.
Về đến nhà, quả nhiên thấy được một người đang ngồi trên sô pha.
Thư Thời đã ở cùng phòng với người đàn ông này cả một buổi chiều. Người kia luôn nhìn cậu, làm cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Giờ nhìn thấy đại mỹ nhân đã về, cậu lập tức thả lỏng, hưng phấn tiến lên, cái đuôi nhỏ phía sau cũng đúng lúc lắc lư.
Bạch Trạch tình cờ thấy được cảnh này, anh cười trêu, nói: "Hồ ly này xem ra coi cậu như cái đĩa đồ ăn thành tinh, chứ không phải thật sự thành tinh ấy nhỉ?"
Diệp Vọng liếc nhìn Thư Thời, không đáp mà hỏi lại: "Sau cậu lại đến đây?"
Bạch Trạch buông sách trên tay xuống, xoay người trả lời hắn: "Đến xem thú cưng của cậu, thuận tiện xem cho cậu một quẻ."
Sau khi nghe được nửa câu sau, Diệp Vọng cùng Thư Thời đều ngẩng đầu lên.
Diệp Vọng chờ anh mở miệng, còn Thư Thời lại nghi nghi, người hay tay không mang gì, cũng không có vật bói toán nào mà.
Giây tiếp theo, một người một hồ ly nhìn thấy Bạch Trạch cầm điện thoại từ trong túi quần ra, bấm vào album ảnh: "Tôi chụp cái quẻ bói rồi."
Thư Thời: "..." Đây là yêu quái không đáng tin gì vậy?
