Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 15: Ân huệ



Bạch Trạch thản nhiên giơ hình ảnh trên di động đến trước mặt Diệp Vọng, một lúc sau hỏi: "Thế nào?"

Diệp Vọng cũng thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, môi mỏng thốt ra ba chữ: "Xem không hiểu."

Bạch Trạch xua tay: "Tôi biết, tôi chỉ muốn cậu thấy thôi. Đây là tinh tú trận mà tôi bày ra. Hạt châu đại diện cho ngôi sao ở giữa kia sáng lên rồi biến mất vào hai ngày trước, chứng tỏ đã thấy được người mà cậu muốn tìm, nhưng hẳn là trên người cậu ta có cách để che giấu chân thân, tôi không thể tìm được vị trí cụ thể."

Sau khi nghe anh nói xong, Diệp Vọng gật gật đầu rồi đến chỗ ổ hồ ly kia bế Thư Thời ra.

Có lẽ không thấy được phản ứng như anh mong đợi, Bạch Trạch gặng hỏi: "Tôi vẫn chưa hỏi, sao cậu lại muốn tìm người này, rồi tìm được thì làm gì?"

Anh quen biết Diệp Vọng đã hơn vạn năm, lại chưa từng thấy hắn có giao tình với ai kể từ khi Sơn Hải Cảnh vẫn còn tồn tại.

Diệp Vọng khẽ vuốt lông Thư Thời, động tác không nặng không nhẹ. Thư Thời thoải mái nheo mắt lại.

Khi nghe thấy câu hỏi kia, tay hắn cũng không dừng lại, giọng điệu bình thản, giống như việc chẳng liên quan gì đến hắn: "Tôi nợ cậu ta một ân huệ, phải trả."

"Ân huệ gì?" Bạch Trạch hỏi.

Trước kia, Bạch Trạch chưa từng hỏi về vấn đề này. Ban đầu, lúc Diệp Vọng tìm đến anh cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ hắn không muốn nhiều lời. Nhưng hôm nay nhìn thấy con hồ ly mà Diệp Vọng nuôi, anh cảm thấy có lẽ thật ra Diệp Vọng cũng không né tránh chuyện này lắm thì thuận theo hỏi, chẳng ngờ có thể hỏi ra.

Nhưng với câu hỏi thứ hai, Diệp Vọng không trả lời anh, chỉ tập trung vuốt lông của hồ ly.

Sau khi xuống xe, Diệp Vọng đã nhận ra trong nhà có khách, vì vậy trước khi vào cửa đã bảo Diệp Tứ về trước. Lúc này không có công việc, cơm tối cũng chưa làm xong, hai người với một hồ ly chỉ đành ngồi đợi trong phòng khách.

Ban đầu, Bạch Trạch nhìn thấy Diệp Vọng vuốt lông tiểu hồ ly này còn cảm thấy bất ngờ. Nên biết rằng kiểu như này, một vạn năm trước Diệp Vọng có thể ăn trọn mười con trong một ngụm.

Thoạt nhìn cảnh này, anh hoảng hốt như thấy được Diệp Vọng đang vuốt lông cho lương thực dự trữ của hắn.

Hơi thái quá.

Sau khi kinh ngạc qua đi, Bạch Trạch bình tĩnh hơn nhiều khi thấy Diệp Vọng cho tiểu hồ ly ăn.

Đúng là đi không uổng chuyến này.

Tuy vậy, hồ ly này chưa thành tinh, sao có cảm giác như hơi thông minh quá.

Nghĩ vậy, Bạch Trạch hỏi: "Hồ ly này thích ứng với cậu có vẻ khá đấy, nuôi bao lâu rồi?"

"Khoảng ba tuần."

Nghe vậy, vẻ mặt Bạch Trạch hơi sượng. Anh nhớ rõ hồ ly không dễ thuần hóa như vậy: "Hay là trước kia từng được người khác nuôi?"

Động tác Diệp Vọng ngừng lại: "Thì sao?"

Bạch Trạch nhún vai, quả thật cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao giờ cũng đã thuộc quyền sở hữu của hắn.

Thư Thời phát hiện sau câu nói kia, dường như đại mỹ nhân không vui lắm. Nghĩ kỹ mà nói thì cậu từng được người khác nuôi lớn, trước kia là ông nội nuôi, lời này cũng không sai.

Thư Thời ngoan ngoãn cọ cọ cổ tay đang cầm lược của Diệp Vọng, sau đó vươn đầu lưỡi nhỏ ra nhẹ nhàng l**m, đợi đến khi Diệp Vọng tiếp tục chải lông mới nằm sấp lại.

Bạch Trạch nhìn thấy cảnh này, trong lòng hơi đề phòng, đứng dậy đi về phía một người một hồ ly kia.

Thư Thời cảm giác được sự khó chịu khi bị người khác nhìn chằm chằm phía trước, toàn thân hồ ly căng thẳng đứng lên. Cậu luôn cảm giác trong lòng đại yêu này không có ý tốt.

Bạch Trạch tiến lên phía trước, đứng sau Diệp Vọng, nói với hắn: "Tiểu hồ ly này của cậu nhìn ngoan thật, hay là để tôi ôm một cái nha?"

Tuy hỏi Diệp Vọng nhưng ánh mắt Bạch Trạch vẫn luôn nhìn Thư Thời.

Thư Thời: "!!!" Cậu biết mà!

Vì thế, lúc Diệp Vọng còn chưa kịp đáp lại, Thư Thời đã đứng lên phía trước. Sau đó, hồ ly nhảy lên trên TV, nhìn chằm chằm Bạch Trạch từ trên cao.

Nhưng ngay sau đó cậu phát hiện, độ cao của TV không đủ... ít nhất là không đủ để đem lại cảm giác uy phong lẫm liệt khi nhìn từ trên cao xuống cho cậu. Thế nên, khi Diệp Vọng đưa tay ra muốn đỡ cậu xuống, Thư Thời mượn lực nhảy lên giá trang trí bên cạnh.

Trên giá trang trí có rất nhiều hộp với kích thước và hoa văn khác nhau. Thư Thời không để ý kĩ hoa văn ở phía trên, cậu chỉ điểm nhẹ một cái rồi nhảy lên phía kệ trên cùng, nơi đó chỉ cách trần nhà một mét.

Nhìn thấy nơi Thư Thời đáp xuống, sắc mặt Diệp Vọng lập tức thay đổi, lạnh giọng quát: "Nguy hiểm, xuống dưới."

Nếu là bình thường, Thư Thời sẽ mềm lòng ngay khi nhìn thấy dáng vẻ này của đại mỹ nhân. Nhưng lúc này, cậu cũng không có thời gian để ý sắc mặt của hắn, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên khối gỗ màu nâu sẫm trên tầng trên cùng.

Trên tấm gỗ có khắc họa hoa văn màu đỏ sẫm, vừa thần bí vừa kỳ lạ, nhìn qua rất có quy luật. Hơi quen mắt, nhưng Thư Thời không nhớ được mình đã nhìn thấy nó ở đâu.

Nhưng họa tiết này đúng là rất quái gở, màu đỏ thẫm của hoa văn nhìn như vết máu khô. Hơn nữa, điều làm Thư Thời khó hiểu nhất là tại sao lại phải vẽ hoa văn lên nóc kệ, người khác không nhìn thấy, đương nhiên sẽ không thưởng thức được.

Thư Thời tò mò, vươn móng muốn thử kiểm tra hoa văn trên đó, kết quả là bị hoảng sợ bởi tiếng quát thứ hai của đại mỹ nhân. Móng vuốt duỗi ra kia dừng lại giữa chừng trên không trung.

Cậu quay đầu lại nhìn, đại mỹ nhân lúc này đang duỗi tay ra, Thư Thời hoảng hốt trong phút chốc, cứ như vậy mà bị ngã xuống.

Lúc Thư Thời bị ngã, muốn dùng linh lực để bay lên theo bản năng. Nhưng nghĩ đến việc có thể bị đại yêu bên cạnh nhìn thấy thì cố chịu đựng không nhúc nhích, sau đó cảm giác được mình được một cơn gió nâng vào lòng bàn tay của đại mỹ nhân.

Thư Thời ngẩn ngơ, liếc nhìn sang Bạch Trạch bên cạnh cũng thấy thuận mắt hơn một chút.

Cậu nghĩ, đại yêu này hình như cũng không tệ như cậu nghĩ, còn biết nâng mình lên.

Sau khi đáp xuống, Thư Thời bị đại mỹ nhân ôm vào lòng, tinh ý nhận ra tâm trạng của đại mỹ nhân lúc này không tốt cho lắm. Vì thế, cậu lại giở trò cũ, dán vào người hắn rầm rì làm nũng.

Chuyện như này, trước lạ sau quen, giờ cậu đã quen lắm rồi.

Cuối cùng, đại mỹ nhân cũng chỉ khấu trừ đồ ăn vặt tối nay của cậu thôi.

Bạch Trạch bên cạnh quan sát được toàn bộ quá trình, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tỳ Hưu trên WeChat, kêu hắn nếu rảnh thì qua chỗ Diệp Vọng chơi, có tin vui.

Tỳ Hưu vẫn còn đang công tác: ???

Sau khi ăn tối, Bạch Trạch rời đi. Thư Thời lập tức cảm thấy sảng khoái, ở cùng với đại yêu kia cậu chỉ sợ sẽ bị lộ tẩy.

Giờ yêu quái đó đi rồi, Thư Thời cũng vô cùng nhàn nhã nằm trên đùi đại mỹ nhân, chuẩn bị coi phim.

Nhưng tối nay đại mỹ nhân có chút kỳ lạ. Trước giờ, tay hắn không cầm sách thì cũng cầm máy tính bảng, hôm nay lại lướt di động, quả thật hiếm có.

Không lâu sau, Thư Thời lại cảm giác được tay hắn đặt trên lưng mình, hơi ấn vào cơ lưng, lực vừa phải, huyệt vị chuẩn xác, thoải mái hơn hôm qua nhiều.

Thoải mái đến mức Thư Thời hơi buồn ngủ.

Nhưng không lâu sau khi cậu chợp mắt, lại cảm thấy tay của đại mỹ nhân hình như không an phận...

Cậu định lật người nhảy lên, nhưng kỹ thuật mát xa của đại mỹ nhân tốt quá, cậu bỗng sa vào hưởng thụ, không cưỡng lại được viên đạn bọc đường này.

Cuối cùng tay của Diệp Vọng cũng thuận lời xoa xoa được cái bụng mềm mại của hồ ly ngốc nhà mình.

Còn Thư Thời cũng nhận ra được tay đại mỹ nhân không có ý tiếp tục xuống dưới nên cũng không tiếp tục truy cứu nữa.

Xoa bụng cũng có thể giúp tiêu hóa thức ăn đó.

Aa... Thoải mái quá đi.

Mà điện thoại di động của Diệp Vọng ở bên kia, màn hình hiển thị trang web có tiêu đề: [Hướng dẫn huấn luyện chó cao cấp - Cách để cún cưng show bụng cho bạn]

Ngày hôm sau, Thư Thời đợi đến khi đại mỹ nhân ra ngoài thì trở về nhà bên, lấy điện thoại di động ra, bấm vào WeChat thì thấy Trương Kỳ gửi cho mình một tin nhắn:

[Nay anh đang có một kịch bản của một web drama kinh phí thấp trong tay. Đây là một bộ phim thanh xuân vườn trường, nhà sản xuất đang tìm nam thứ. Anh thấy vai này đơn giản, yêu cầu của đạo diễn với sản xuất cũng không cao, cậu có muốn thử không?]

Mắt Thư Thời sáng lên ngay lúc nhìn thấy tin nhắn, nhưng chỉ sáng trong chốc lát rồi tắt. Nếu thời gian khởi động máy của đoàn phim kia nhanh như hắn nói này thì cậu muốn đi cũng lực bất tòng tâm.

[Anh Trương, khi nào đoàn phim thử vai, với khi nào quay vậy?]

[Bên tôi còn có chuyện, không biết có kịp không.]

Trương Kỳ rất nhanh đã trả lời tin nhắn: [Anh hỏi rồi, khởi động quay vào ngày 22/4, thử vai vào thứ sáu, cậu xem có thời gian không.]

Thư Thời tỉnh thời gian, còn có gần một tháng nữa mới tiến tổ, hẳn lúc đó cậu cũng khôi phục hoàn toàn rồi.

Nhưng nếu thử vai vào thứ sáu như hắn nói thì cũng hơi khó cho cậu.

Cậu không xuất thân chính quy, trước đó cũng chưa từng có kinh nghiệm diễn xuất, cứ hấp tấp đi như vậy, khả năng thất bại rất cao.

Ban đầu, cậu dự định đợi đến khi khôi phục hoàn toàn mới đi học lớp diễn xuất, nhưng hiện tại có vẻ kế hoạch này phải đẩy lên rồi.

Nghĩ vậy, Thư Thời gọi điện cho Trương Kỳ: "Anh Trương, trước đó anh nói sẽ tìm giáo viên dạy diễn xuất cho em đúng không?"

"Sao thế? Đổi ý à?"

Nghe thấy cậu chủ động liên hệ, Trương Kỳ vẫn rất vui. Nếu đứa nhỏ này có thể để tâm, kỹ năng diễn xuất không bị đám người chế giễu, lại không có vấn đề đạo đức như cậu nói, chỉ dựa vào khuôn mặt cũng có thể hot một thời gian dài.

Thư Thời ngoan ngoãn: "Anh Trương, em cảm thấy lời anh nói lúc trước rất đúng, em không nên bị đánh bại bởi khó khăn trước mắt. Thời gian vẫn còn, từng chút một cố gắng nắm bắt, vậy nên anh xem lúc nào thì em có thể đi học?"

Trương Kỳ bật cười, đứa nhỏ này còn biết làm bộ làm tịch.

"Để anh hỏi giáo viên diễn xuất một chút, lát nữa gửi cho cậu, nhớ đọc đấy."

"Vâng, không vấn đề gì!"

Không lâu sau, Thư Thời đã nhận được tin nhắn của Trương Kỳ. Từ thứ Hai đến thứ Sáu, thời gian học buổi sáng với buổi chiều đều có thể đến học, còn phải đặt lịch hẹn với giáo viên vào cuối tuần.

Trương Kỳ còn tiện tay đưa cậu WeChat của giáo viên.

Đầu tiên, Thư Thời chào hỏi giáo viên diễn xuất trước, sau đó hẹn thời gian gặp mặt vào hôm sau.

Sau đó cậu bắt đầu lo lắng, ngày mai có thể ra khỏi cửa hay không thì không sao cả, vấn đề là làm sao để ra ngoài mà không làm ai để ý?

Cô Hoạch Điểu sẽ đến nấu cơm trưa cho cậu mỗi ngày, đến lúc đó nếu như không tìm thấy cậu thì phải làm sao giờ?

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...