Sau khi thử vai, Thư Thời xoay người bước ra khỏi phòng, mà sau khi hỏi xong nhà sản xuất và đạo diễn cũng ghé đầu thì thầm với nhau.
Thật ra Thư Thời không muốn nghe đâu, nhưng ai bảo tai quá thính, lời nói tự động chui vào tai.
"Tôi cảm thấy cũng ổn, ngoại hình đẹp, diễn xuất cũng tốt, sao không được?" Đây là giọng của nhà sản xuất.
"Nhưng vấn đề là cậu ta đẹp quá! Đẹp như thế, mọi người chỉ xem nam thứ, ai còn để ý đến nam nữ chính của phim nữa, đến lúc đấy nam nữ chính khác gì thứ đâu, đây là đầu đuôi lẫn lộn!" Lời này của đạo diễn.
"...Tôi nói ông cổ hủ quá đấy, phim sợ nhất là gì, là không nổi tiếng! Khuôn mặt như thế, chỉ cần thả ra ngoài, ít nhiều cũng có fan ngoại hình chạy tới, đến lúc đấy cậu ta hot lên, phim cũng ra khỏi vòng, chẳng phải một mũi tên trúng hai con chim luôn à..."
Đóng cửa lại, Thư Thời chậm rãi bước ra ngoài, đeo lại khẩu trang.
Mấy người đứng bên ngoài nhìn thấy cậu đi ra đều cố gắng soi mặt cậu, như kiểu muốn xuyên qua lớp khẩu trang kia nhìn khuôn mặt thật.
Mặc dù đeo khẩu trang, cũng không nhìn thấy toàn bộ, nhưng chỉ đôi mắt Thư Thời lộ ra ngoài cũng đủ hấp dẫn mắt nhìn, nốt ruồi lệ chí màu đỏ ở khóe mắt, đẹp đẽ, quyến rũ người ta.
Nhưng đối lập trong đôi mắt mê hoặc đến vậy của Thư Thời lại là một mảng sạch sẽ và trong sáng.
Thư Thời đi thẳng tới thang máy, bấm nút.
Im lặng một lúc, cậu lấy di động ra gọi cho Trương Kỳ. Vừa kết nối cuộc gọi, phía đầu kia truyền đến tiếng ồn ào dồn dập, dường như không hề yên ổn.
Nhưng không lâu sau, tạp âm yên tĩnh đi nhiều.
"Tiểu Thời, thử vai thế nào?" Trương Kỳ cố gắng làm cho giọng nói của mình thật bình tĩnh hòa ái, không khác bình thường, nhưng Thư Thời vẫn nghe được sự mệt mỏi trong lời nói của hắn.
Thư Thời mím môi, báo cáo tóm tắt với Trương Kỳ: "...Em diễn màn 3 của cảnh 42, lúc nam thứ bị từ chối. Sau đó sản xuất và đạo diễn hỏi em mấy câu... Cũng không biết là qua được hay không." Đại khái chắc không được rồi, nhưng câu này cậu không nói ra.
Nghe Thư Thời nói vậy, tâm trạng phiền muộn của Trương Kỳ cũng tốt hơn một chút: "Sau khi diễn xong rồi cậu cũng không cần lo lắng việc gì nữa, yên tâm về nhà nghỉ ngơi đi. Đợi đến khi phía đoàn phim có kết quả là được, thời gian này cậu vất vả rồi."
Trương Kỳ nói xong, trong lòng Thư Thời có chút chua xót, cậu hạ mắt nhìn cạnh cửa thang máy, nhỏ giọng uyển chuyển nói với Trương Kỳ: "Không vất vả, nhưng anh Trương à, em cảm thấy... có khi lần này em không qua được..." Giọng điệu của đạo diễn nói về ngoại hình của cậu, 8 phần là không chấp nhận được, còn lại 2 phần là thiện cảm mà ông đối với cậu.
Trương Kỳ nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó bật cười một tiếng. Đây là nụ cười đầu tiên của hắn sau một loạt mấy thứ tồi tệ của ngày hôm nay.
"Làm gì có người diễn viên nào đã thuận buồm xuôi gió ngay từ đầu. Đường còn dài, lần này không được thì còn lần sau, không cần gấp gáp."
Sau khi cúp máy, tâm trạng Thư Thời tốt hơn một chút.
Dường như Anh Trương không quan tâm kết quả lắm, vậy thì mình cũng không cần có áp lực quá lớn cho bản thân.
Cậu đã cố gắng hết sức, không làm... chính mình thất vọng.
Sau thứ sáu là đến cuối tuần.
Là chủ tịch, Diệp Vọng chưa bao giờ cần tăng ca vào cuối tuần. Bình thường hắn không xong việc gì, cùng lắm chỉ làm việc đến bữa tối.
Một tấm gương tốt của chế độ 955. (9h sáng - 5h chiều, 5 ngày/ tuần)
Cũng bởi vậy mà Diệp thị không phải một trong, mà là công ty đáng mơ ước nhất đối với người trong ngành.
Cuối tuần này, Thư Thời đặt móng lên điều khiển từ xa, đổi kênh liên tục.
Cậu muốn xem cái gì đấy k*ch th*ch chút!
Diệp Vọng cầm sách trong tay, không quen nhìn bộ dáng gào rú của Thư Thời, dùng gáy sách nhẹ nhàng gõ đầu hồ ly nhà mình.
Thư Thời trừng hắn một cái, chẳng có chút khí thế, lại còn dùng móng hất sách của hắn ra, tiếp tục đổi kênh.
À há! Tìm được rồi!
Đối lập với đôi mắt sáng trong của Thư Thời là nền tối u ám trên màn hình LCD rộng lớn. Một ngôi làng âm u đáng sợ nằm phía bên phải của nền tối, bên trái hơn nửa là tên của bộ điện ảnh... Ký sự thôn kinh dị.
Để làm tăng thêm bầu không khí kinh dị, còn thêm cả hiệu ứng máu đỏ chảy xuống.
Thư Thời xem mà trong lòng sục sôi, vừa kích động lại vừa sợ hãi.
Mở đầu phim là hình ảnh theo phong cách của những năm 90, mơ hồ thấy được tuyết rơi trên chiếc TV đã cũ.
Sau đó lời tự thuật vang lên... Nơi đây tên là thôn Lạc Thủy, nằm trong một vùng núi hẻo lánh, trong vòng 10km không còn thôn xóm nào khác, nhưng dù vậy dân trong thôn vẫn sống rất vui vẻ, hạnh phúc. Lại chẳng biết từ khi nào, trong thôn bắt đầu xảy ra những việc kỳ lạ...
Cái đuôi Thư Thời trên sô pha không ngừng đung đưa, cảm thấy bộ phim kinh dị này cũng không có gì đáng sợ lắm.
Nhưng theo sự phát triển của tình tiết phim, chiếc đuôi nhỏ của Thư Thời cũng không còn vẫy nữa, thậm chí bắt đầu ngoan ngoãn quây quanh người, không nhúc nhích nữa.
Đột nhiên, trên phim cắt đến một cảnh, chiếu đến hình ảnh đã bị đánh mosaic, hồ ly Thư Thời bị dọa ngẩng đầu lên, thậm chí tỉnh bơ lại gần Diệp Vọng không có phản ứng gì.
Hình như đại mỹ nhân chẳng sợ chút nào luôn! Lợi hại thật!
Thư Thời vừa nghĩ vậy, vừa từ từ lại gần Diệp Vọng, cho đến khi lông của cậu chạm vào quần của Diệp Vọng, cảm nhận được sự tồn tại của đại mỹ nhân mới dừng lại.
Như vậy xem mấy cái kia cũng không còn đáng sợ như thế nữa... mới là lạ!
Ngay giây phút khuôn mặt quỷ xuất hiện trên màn hình TV, Thư Thời nhảy dựng lên, thành công đánh bay sách trong tay Diệp Vọng, sau đó cả người hồ ly chui vào trong lồng ngực của Diệp Vọng.
Đụ má đụ má đụ má, cái gì thế cái gì thếee!
Đây là thứ có thể chiếu trên TV àaa!
Diệp Vọng xoa mũi, nhịn lại xúc động muốn ném hồ ly ngốc này về trên sô pha, tùy ý vươn tay, chẳng biết cuốn sách vừa nãy bị văng rớt đến chỗ nào rồi.
Sau khi mặt quỷ xuất hiện, màn ảnh chiếu theo góc nhìn thị giác của mặt quỷ, lia trái lia phải, trong phim lúc này đang là đêm khuya, mọi thứ đều chìm vào yên lặng.
Ngay trong lúc im lặng chỉ nghe được tiếng gió thổi qua này, chợt vang lên tiếng chuông cửa!
Thư Thời sợ tới suýt nữa nhảy dựng lên trong lòng Diệp Vọng. Đương nhiên không nhảy lên được vì cái đầu hồ ly của cậu đã bị bàn tay của Diệp Vọng đè xuống.
Thư Thời sau khi hoảng sợ thì phản ứng lại, là chuông cửa trong nhà vâng lên.
Ai lại đến lúc thanh thiên bạch nhật này?
Trên sô pha một người một hồ ly không ai nhúc nhích. Ngay sau đó, cửa tự mở, Diệp Tứ từ bên ngoài bước vào.
Trên tay hắn cầm một hộp quà và một hộp gỗ bước vào.
Khi Thư Thời nhìn thấy hắn mở cửa bước vào, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ oán hận.
Cửa có đóng đâu, nhấn chuông làm gì, quá dọa hồ ly rồi...
Diệp Tứ bước tới, lúc nhìn mặt quỷ trên màn hình cố ý hóa trang xấu xí dọa người, vẻ mặt có chút tế nhị, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, khôi phục vẻ bình tĩnh không gợn sóng, không sợ hãi, ổn trọng đáng tin cậy thường ngày.
Đầu tiên, hắn đưa hộp gỗ trong tay cho Diệp Vọng: "Thưa ngài, mọi việc đã xong."
Diệp Vọng biếng nhác dựa vào ghế sô pha cầm lấy, cái đầu Thư Thời cũng ngó ra nhìn.
Hộp có hoa văn màu đỏ trên nền đen, có vẻ là cùng xuất xứ với mấy cái hộp trên giá trang trí của đại mỹ nhân, chẳng biết bên trong là gì.
Diệp Vọng mở hộp lấy đồ bên trong ra... một viên dương chi ngọc to bằng 1/4 bàn tay người trưởng thành, toàn thân sáng trắng, không có một tia tạp chất.
Thư Thời trợn tròn mắt lúc nhìn thấy thứ đồ được lấy ra. Không phải cậu chưa từng thấy thứ tốt, chỉ là chưa từng thấy khối dương chi ngọc nào chất lượng cao như thế.
Hơn nữa, tuy thứ này nhìn như ngọc bội bình thường, Thư Thời lại luôn cảm thấy mặt ngoài dương chi ngọc phủ một lớp màu trắng sữa nhẹ, nhìn kỹ lại không thấy.
Diệp Vọng cầm thấy khối ngọc, xem xét một lúc, nói: "Cũng được."
Sau đó hắn cho Thư Thời xem mặt kia của ngọc bội, trên đó khắc hai chữ "Diệp Thời", kiểu chữ nhìn rất gợi cảm, cuồng ngạo bất kham, lại ẩn ẩn sắc bén.
Sau khi Thư Thời nhìn thấy, cảm giác sư phụ khắc hai chữ này hẳn rất có cá tính, người bình thường không viết ra được chữ như vậy.
Hai chữ được dát vàng, khắc trong một khối ngọc bội hoàn chỉnh, nhìn tổng thể vừa đẹp vừa bắt mắt.
Thư Thời không khỏi dùng móng vuốt chạm vào ngọc bội, cảm xúc nhẵn bóng, còn có cảm giác mát mẻ thấm nhuần. Cậu không nhịn được sờ sờ, đồng thời cảm thán: Tiếc thật, miếng ngọc bội tốt như thế lại dùng làm bảng tên cho mình, không biết khối ngọc này có tủi thân không.
Diệp Vọng xỏ ngọc bội bằng một sợi dây đỏ, thắt một nút đeo lên cổ Thư Thời.
Chẳng biết là trùng hợp hay cố ý mà khối ngọc bội kia trên thảm lông mềm mại dưới cổ Thư Thời lại rất nổi bật, người khác rất dễ thấy.
Lần đầu tiên Thư Thời mang bảng tên, cảm thấy mới mẻ, không ngừng dùng chân trước gảy gảy miếng ngọc, để nó lộ ra rồi lại vùi vào lông, vùi vào rồi lại lộ ra, không biết mệt.
Đúng lúc này, cậu nghe được giọng nói trầm thấp của đại mỹ nhân, nghiêm túc: "Từ nay về sau, ngươi tên Diệp Thời."
Nghe vậy, Thư Thời sửng sốt, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy chột dạ.
Về sau cậu ở nhà là Diệp Thời, ra ngoài là Thư Thời.
Hồ ly ngốc không đáp, Diệp Vọng coi như cam chịu, sau đó vươn tay về phía Diệp Tứ: "Đồ."
Diệp Tứ vội vàng mở ra hộp quà trong tay, bên trong xếp ngăn nắp... thịt khô.
Diệp Vọng nhìn vậy, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: "Gì đây?"
Diệp Tứ cụp mắt, thấp giọng giải thích: "Trang trại Anh Chiêu trước đó vẫn luôn cung cấp đồ ăn cho con non của các tộc lớn. Chúng ta không đặt trước, thời gian ngài đưa ra lại ngắn, nơi đó không có hàng tích trữ, chỉ có thể lấy ra từng này."
Diệp Tứ không nói, những gì hắn cầm trong tay bây giờ, là Anh Chiêu sợ tiên sinh mất hứng sẽ biến gã thành lương thực dự trữ, vì thế can thiệp vào các đơn đặt hàng của những người khác để bù vào, nếu không thì sẽ không có. Hơn nữa, ngài ấy yêu cầu chất lượng thịt phải tốt, ví dụ như Nhiễm di ngư, Phì di xà, Phì di điểu, Thông lung, Mao ngưu, Văn diêu ngư các thứ. Mấy con này vốn đã chậm lớn, có thể cầm đến trong tay đã tốt lắm rồi.
Con non của mấy tộc lớn trong nửa năm cũng không được cấp nhiều như này.
Nhưng sau khi nghe giải thích xong, Diệp Vọng vẫn không hài lòng.
Hắn thản nhiên ném cho Diệp Tứ một túi gấm: "Đưa thứ này cho gã, bảo gã giữ riêng một mảnh đất cho tôi, nhân tiện đưa cho gã năm hộp ở hàng thứ ba bên trái tính từ dưới lên trên kệ, để gã luyện hóa thành thịt khô mang đến đây."
Hắn đưa tay gầm lấy một miếng thịt khô trong hộp quà: "Phần còn lại để vào phòng làm việc."
Thư Thời vừa nghe, hiểu được một nửa, chỉ biết thịt này dường như rất khó lấy, còn phải nuôi dưỡng tư nhân, chỉ phục vụ một số ít, vừa nghe đã thấy cực kỳ cao cấp.
Vì vậy, sau khi Diệp Vọng xé bao bì, Thư Thời nóng lòng cắn một miếng trong tay hắn, thịt vừa vào miệng, mắt cậu tròn xoe.
Tuy đã được chế biến thành thịt khô nhưng thịt này không hề dai, rất dễ cắn, thịt trong miệng mềm mềm, còn có mùi thơm của cỏ, ngon đến nỗi Thư Thời nheo mắt lại.
Trong lòng cậu không khỏi nghĩ, nếu có thể ở bên đại mỹ nhân mãi thì tốt biết mấy.
