Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 19: Kiểm tra sức khỏe



Sau thử vai lần trước, Thư Thời cảm thấy 80% là trượt rồi nên nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu, cũng không hỏi Trương Kỳ về chuyện sau đó nữa.

Thậm chí sau ngày thử vai còn vứt luôn điện thoại ở nhà, cũng chẳng về xem một chuyến.

Đợi đến khi cậu về đến nhà thì đã là vài ngày sau đó.

Mấy ngày nay ở chỗ đại mỹ nhân, ngày nào cũng được ăn thịt khô không biết từ động vật gì, không chỉ ngon mà ăn xong còn cảm thấy cả người.. à là cả thân hồ ly ấm áp hẳn lên, thoải mái cực kỳ, chuyện tu luyện của cậu làm ít mà lợi nhiều, tâm trạng theo đó cũng vui đến quên cả trời đất.

Việc đầu tiên sau khi cậu về nhà là bật di động lên. Vừa mở lên thì bàng hoàng, trên màn hình hiện lên một đống cuộc gọi nhỡ, trong đó có hơn chục cuộc từ số lạ, năm sáu cuộc từ Trương Kỳ.

Thư Thời nhìn đống thông báo, luống cuống tay chân. Theo bản năng, cậu nghĩ hôm đó mình đi thử vai không đắc tội với ai chứ?

Dù sao thì đó cũng là lần cuối cùng cậu ra ngoài.

Nghĩ vậy, Thư Thời thấp thỏm mở WeChat lên sau đó bắt đầu xem từ tin nhắn chưa đọc đầu tiên.

[Tiểu Thời, sao gọi cậu không nghe máy thế?]

[Đoàn phim bên kia gửi mail tới, kêu cậu đã thông qua thử vai nam thứ! Đã định là cậu!]

[Nhưng bọn họ không gọi được cho cậu nên liên lạc với anh.]

...

[Tiểu Thời, cậu đang ở đâu thế? Trả lời anh đi!]

[Đoàn phim bên kia còn đang chờ ký hợp đồng đấy!]

Sau khi đọc xong tin nhắn trên màn hình, vẻ mặt Thư Thời từ thấp thỏm đến kinh ngạc, cuối cùng là mừng như điên!

Thư Thời ngay lập tức gọi lại cho Trương Kỳ. Vừa lúc cuộc gọi được kết nối, cậu hưng phấn hỏi: "Anh Trương, là thật ạ? Em đã qua thử vai thật á?"

Trương Kỳ tức giận cười: "Tên nhóc này giỏi, ba ngày trước anh gọi rồi nhắn tin WeChat cho cậu, giờ cậu mới gọi lại. Cậu lên núi tu tiên không màng thế gian hay gì mà không có tín hiệu?"

Thư Thời ngoan ngoãn nghe mắng, dù sao chuyện này cũng chẳng có vấn đề gì với cậu: "Anh Trương, em sai rồi, thật sự biết sai rồi. Lúc trước, em để di động trong nhà, không mang theo người, mấy ngày nay toàn ở bên ngoài! Anh yên tâm, sau này em nhất định sẽ luôn nhét điện thoại vào lưng quần luôn. Dù cho mất chứng minh thư cũng không mất được điện thoại di động!"

Sau khi nhận lỗi xong, cậu hỏi lại: "Những gì anh nói trên WeChat không lừa em thật chứ?"

Trương Kỳ khịt mũi cười: "Sao? Lừa được cậu thì cậu có thể chia anh một nửa à? Anh đây cũng không rảnh đến thế."

Nhận được câu trả lời khẳng định, tảng đá trong lòng Thư Thời cũng rơi xuống, hưng phấn đứng dậy, miệng thiếu chút nữa thì cười rách luôn.

Vậy mà cậu qua rồi!

Lúc đạo diễn nói thế, cậu còn đinh ninh không qua được!

Thật sự không ngờ đó!

Thư Thời trong giây phút hưng phấn đến mức lộ ra cả hai cái tai hồ ly nhọn, giật giật không ngừng vì vui sướng.

Sau khi liên hệ được với Thư Thời, lo lắng của Trường Kỳ cuối cùng cũng buông được xuống. Nếu cứ không liên hệ được người, hắn cũng không có cách nào bàn chuyện với đoàn phim bên kia.

Lúc này, nếu tiến độ đoàn phim nhanh như đã nói, không chừng hôm sau cũng đổi người được, làm sao có thể chờ tới bây giờ.

Nhớ tới đây, Trương Kỳ vẫn còn nơm nớp lo sợ, hắn dặn dò Thư Thời: "Sau này không được rời di động. Không nói đến chuyện bật máy rồi trả lời 24/24, nhưng không thể để mất liên lạc quá 24 giờ biết không! Hiện giờ đoàn phim không vội, không để ý việc phải chờ thêm vài ngày, nhưng lần sau chưa chắc đã may mắn như thế, hiểu chứ?"

"Hơn nữa, mấy chuyện như vậy sau này cũng có thể khiến cậu đắc tội mấy người có tên tuổi lớn, không tốt cho thanh danh của cậu. Nhớ cho kỹ đấy, đừng có quên."

Thư Thời biết mình đuối lý nên ngoan ngoãn nghe mắng: "Vâng, em đã hiểu, sau này sẽ không như thế nữa. Anh đừng lo..."

Sau khi nói xong, Trương Kỳ nhắc đến việc chính: "Đoàn phim đã gửi hợp đồng cho anh rồi, cậu xem lúc nào rảnh thì nhanh chóng qua đây ký. Đúng rồi, cậu có tài khoản Weibo chứ? Đổi tên Weibo rồi chứng thực đi. Cậu diễn nam thứ rồi sau này cũng phải tuyên truyền giúp đoàn phim đấy."

"Nhân tiện thì lịch trình trước mắt của đoàn phim đã gửi đến chỗ anh rồi. Đến lúc đó anh sẽ gửi đến di động của cậu, nhớ xem đấy."

Sau khi cúp điện thoại, Thư Thời mở Weibo trước, vừa đăng ký xác thực xong thì tin nhắn WeChat của Trương Kỳ đã gửi đến.

Trương Kỳ gửi một văn bản, bên trong là lịch hoạt động trong khoảng thời gian sắp tới, 18/4 chụp poster, 20/4 đọc kịch bản, 22/4 khởi động quay...

Thư Thời thấy vậy thì cả người ngẩn ra, hai tai trên đầu vốn đong đưa cũng cứng lại.

Giờ đã là cuối tháng ba, tức là mình sẽ chỉ có thể ở nhà bên nhiều nhất một tháng nữa...

Nghĩ vậy, hai cái tai nhọn trên đầu Thư Thời cụp lại, mắt cũng không còn sáng rỡ như trước.

Mặt khác, sau khi báo cáo công việc xong, Diệp Tứ suy nghĩ một hồi rồi vẫn là lên tiếng nhắc nhở: "Thưa ngài, nếu ngài muốn nuôi tiểu tiên sinh lâu dài, có lẽ phải làm giấy chứng nhận."

Diệp Vọng ngẩng đầu lên khỏi tài liệu, hỏi: "Giấy chứng nhận?"

Diệp Tứ giải thích: "Xã hội hiện nay rất chú trọng đến các thủ tục pháp lý. Đối với hồ ly như tiểu tiên sinh, nếu muốn nuôi dưỡng hợp pháp thì phải dẫn đi kiểm tra sức khỏe. Sau khi xác nhận tình trạng thân thể của tiểu tiên sinh thích hợp với việc nuôi dưỡng thì liên hệ với Cục Lâm nghiệp, xin cấp phép thuần dưỡng và gây giống động vật hoang dã."

"Phiền."

Diệp Tứ hạ mắt không dám trả lời.

Nhưng khi hắn vừa định xoay người rời đi, chợt nghe thấy tiếng phân phó từ phía sau: "Dời lại lịch trình trong sáng mai, nhân tiện hẹn khám sức khỏe với bên thú y."

Tối hôm đó về nhà, sau khi vào nhà thì Diệp Vọng thấy hồ ly ngốc kia không lăn qua lăn lại mà ngoan ngoãn ngồi xem TV trên sô pha, tư thế đoan trang hiếm thấy.

Chân mày cau lại, hay là gặp rắc rối gì rồi.

Nhưng cả đêm nay cũng không phát hiện có gì kỳ lạ, ngoại trừ việc hồ ly ngốc bỗng chốc trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.

Ngày hôm sau, Thư Thời dùng bữa sáng với đại mỹ nhân xong đang định về ổ ngủ tiếp, lại không ngờ vừa ra khỏi phòng bếp đã bị đại mỹ nhân xách gáy lên.

Cậu muốn giãy giụa theo bản năng, nhưng nghĩ đến việc không còn mấy ngày được ở đây, lại rút móng vuốt về.

Chỉ còn hai mươi ngày ở bên đại mỹ nhân thôi đấy, đành chiều hắn vậy.

Diệp Vọng nhìn hồ ly ngốc ngoan ngoãn nằm trong lòng mình không nhúc nhích, thậm chí còn có phần đau khổ như có thâm cừu đại hận, cảm thấy kiểm tra sức khỏe đúng là cực kỳ cần thiết.

Sau khi tới bệnh viện thú y, việc đầu tiên là kiểm tra toàn thân, chủ yếu là xem trên người thú cưng có vết thương bên ngoài, bên trong hay ký sinh trùng như rận các thứ hay không.

Thư Thời bị đặt trên bàn, không kêu tiếng nào, cực kỳ phối hợp, ngoan ngoãn đến nỗi bác sĩ cũng phải khen: "Tôi chưa từng thấy con hồ ly nào ngoan ngoãn đến thế đâu."

Diệp Vọng nghe xong liếc mắt nhìn qua hồ ly ngốc, không nói gì.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong mặt và lưng, bắt đầu xem bốn chân.

Móng trước không sao, chỉ có một bên có vết sẹo mờ đến gần như không rõ.

Tiếp đó bác sĩ xem chân sau, đầu tiên dùng tay sờ một lúc, có lẽ cảm thấy sai sai, vì thế kéo kéo chân sau, cẩn thận xem kỹ thì thấy một vết sẹo hình giọt nước màu đỏ, nhìn như bị lửa đốt cháy, thậm chí còn không mọc lông trên đó.

Bác sĩ nhìn ấn ký này, nói nghiêm túc: "Nếu đã quyết định nuôi thú cưng thì phải trông coi cẩn thận, không được cho nó đến gần nguồn lửa, máy sưởi cũng không nên đến quá gần. Lần này chỉ để lại một vết sẹo nhỏ, sau này mà xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào khác thì phiền lắm."

Diệp Vọng hạ mắt nhìn vết sẹo màu đỏ, không phản bác lại lời của bác sĩ mà chỉ gật đầu.

Sau khi khám ngoại khoa xong, trừ vết sẹo ở chân trước và mắt cá chân sau thì không có vấn đề gì khác.

Bác sĩ tháo găng tay, đăng ký đơn giản xong thì chuẩn bị cho hạng mục kiểm tra kế tiếp, chỉ để lại một người một hồ ly.

Mà Thư Thời trên bàn bị sờ nắn một hồi đã vùi mặt vào hai chân trước, vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết.

Vết sẹo đó không hề liên quan đến đại mỹ nhân mà!

Lần đầu cậu thấy ấn ký này trên mắt cá chân của mình là lúc 4 tuổi. Lúc đó cậu sợ hãi, chạy tới hỏi ông nội chuyện gì thế này.

Lúc ấy, ông nội nhìn xong thì xua tay: "Này, cháu là con trai đấy, sợ gì vết thương nhỏ này, quan trọng nhất là lớn lên cao to mạnh mẽ!"

Hồi ấy, cậu tuổi nhỏ không rõ nghệ thuật nói chuyện của người lớn, trưởng thành rồi mới biết, vết sẹo này hẳn là do lúc nhỏ không cẩn thận làm ra, hình như ông nội chẳng biết chuyện gì xảy ra nên nói qua loa như thế.

Bây giờ, bác sĩ thấy đây là do sự thất trách của đại mỹ nhân, trong lòng Thư Thời thật sự áy náy. Dù sao tự nhiên ụp cái nồi cho người ta như thế đúng là không ổn.

Nghĩ vậy, Thư Thời lại rút đầu ra khỏi móng, cọ cọ cánh tay đại mỹ nhân.

Diệp Vọng nhìn hồ ly ngốc, cũng không đè cái đầu hồ ly xuống mà để cậu tiếp tục cọ, chỉ duỗi tay trái ra v**t v* vết sẹo nhỏ trên mắt cá chân cậu, nhẹ nhàng xoa hai cái.

Thư Thời không biết hắn đang làm gì, nhưng vì chột dạ nên cũng không giãy dụa, để mặc hắn vuốt như thế.

Cậu còn chẳng nhớ được vì sao lại có vết sẹo này, đại mỹ nhân sẽ không nghĩ rằng mình có vấn đề gì chứ?

Ngón trỏ và ngón giữa của Diệp Vọng đặt lên vết sẹo, trên tay tụ một tia linh lực, định nhẹ nhàng lau đi.

Nhưng chưa kịp di chuyển đã bị Thư Thời vắt ngang. Thư Thời duỗi chân trước của mình ra, kéo bàn tay của đại mỹ nhân ra khỏi chỗ mắt cá chân, không cho hắn nhìn nữa. Chuyện này không liên quan đến hắn, không cần phải để ý như vậy.

Nếu không có lần kiểm tra sức khỏe này, thậm chí cậu còn không nhớ mình còn một vết sẹo như thế.

Toàn bộ bàn tay của Diệp Vọng bị hai chân trước Thư Thời ôm, trầm mặc một hồi mới thu lại linh lực treo trên đầu ngón tay.

Thôi, hồ ly ngốc này ngây ngốc như vậy, để lại một vết sẹo nhỏ làm bài học cũng không sao.

Đêm hôm đó, sau khi chìm vào giấc ngủ, Diệp Vọng, sau một thời gian dài, có một giấc mơ.

Trong mơ, khung cảnh vốn dĩ thuần một màu đen bỗng biến thành một màu đỏ rực, đỏ đến chói mắt.

Nhiệt độ nóng cháy làm không khí xung quanh cũng phải vặn vẹo biến dạng, biển lửa bốc cao tận trời tựa như muốn thiêu đốt hết thảy mọi thứ xung quanh.

Hắn mặc áo trong đỏ đậm, khoác ngoài bào đen, đứng trên cổng vào của sơn môn, nhìn nét chữ trên cổng bị ngọn lửa cắn nuốt, dường như đã bị một lực lượng vô hình xóa sạch, không còn dấu vết.

Rối hắn chậm rãi bước chân vào biển lửa ngập trời kia, tư thái thong dong.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...