Lúc Thư Thời cầm theo bánh đậu đỏ, nước đường, bánh hoa mai với thức ăn cho chim trở về nội thành cũ thì đã gần giữa trưa.
Cậu đi vào trong ngõ với một đống đồ, thỉnh thoảng chào hỏi hàng xóm. Khi gần đến nhà, cậu còn gặp con dâu của hàng xóm đối diện, cách ăn mặc của cô không khác Cô Hoạch Điểu là bao, cả người ăn vận đẹp đẽ.
Cậu mỉm cười chào đối phương rồi đi hai bước đến trước cửa nhà mình. Sau khi tiến vào cửa lớn, đi qua bức tường bình khắc phù điêu(*) ở cổng, lại đi qua cửa thùy hoa(**) rồi mới đến nội viện.
Vừa vào đến nội viện, Thư Thời liếc mắt một cái đã thấy được ông lão đang phơi nắng dưới mái hiên.
Tóc muối tiêu, khuôn mặt trông chỉ khoảng 50-60 tuổi, trong tay cầm cái quạt hương bồ, nhắm mắt nằm trên ghế phơi nắng.
Ngoài hiên treo một chiếc lồng chim, bên trong là con chim họa mi múp míp, lông ở mắt màu trắng nhìn rất nổi bật cùng với con ngươi đen láy lúng liếng. Thấy được gói thức ăn cho chim to trong tay Thư Thời thì nó hót lên mấy tiếng, âm thanh ba dài một ngắn.
Thư Thời nhìn con chim mập kia, thầm nói: cứ ăn mãi rồi sẽ có ngày vỡ bụng cho coi.
Nhưng cậu quyết định không nói ra điều này.
Khi nghe thấy động tĩnh, ông lão mở mắt, ngồi dậy.
Thư Thời xách đồ tiến lên: "Ông nội, cháu mua đồ về rồi đây."
Nghe vậy, ông lão phất tay, một cái bàn gỗ vuông nhỏ xuất hiện trước mặt: "Nào, ăn trước đã rồi nói sau."
Thư Thời đặt thức ăn trên tay xuống bàn, sau đó quen thuộc mở lồng chim ra, cho Tiểu Nhị đang không ngừng kêu gào ăn.
Sau khi hai người một chim đều đã ăn no, ông nội Thư mới lại lắc cái quạt hương bồ, hỏi Thư Thời: "Bạn mới của cháu kia là người hay yêu?"
Thư Thời ngồi trên xích đu trong viện, hai chân cách một khoảng so với mặt đất lắc lư: "Là nhân loại, chỉ có điều hình như áp lực công việc của anh ấy khá lớn, hoa cỏ cháu đặt dưới nệm anh ấy đều không có tác dụng."
Nghe đến đây, ông nội Thư nhướng mi liếc cậu: "Sao cháu có thể không xin ý kiến người ta đã đặt đồ dưới nệm như thế rồi, rất bất lịch sự."
Thư Thời xua tay: "Không đâu, cháu với anh ấy chẳng phân chia hẹp hòi như vậy."
Thấy cậu nói vậy, ông nội Thư cũng không tiếp tục hỏi nữa mà nói sang chuyện khác: "Trước kia chẳng phải đã đưa cho cháu một bản Thanh Tâm Kinh để học rồi à?"
Thư Thời mắc tại sao ông nội lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng lại có chút chột dạ.
Ông nội Thư vừa thấy vẻ mặt của cậu liền hiểu ra, tức giận nói: "Chắc chắn là chưa hoàn thành, không thì cũng quên rồi. Chương thứ hai của Thanh Tâm Kinh có tác dụng giúp ngủ ngon và xoa dịu thần kinh, cháu thật sự rất đáng xấu hổ khi còn quay lại hỏi ông."
Thư Thời im lặng, chột dạ sờ sờ mũi, sau đó hỏi: "Thế Thanh Tâm Kinh kia đâu ạ?"
Ông nội Thư nhắm hai mắt, lại nằm xuống: "Lần trước cháu chuyển nhà ông để trong hành lý."
Thư Thời: "..." Vậy mà còn hối mình đi một vòng lớn như thế, rõ ràng là cố ý sai vặt mình mà...
Sau khi biết mình bị lừa, Thư Thời không vui, nhổ một cây rau nhỏ trong sân cho vào túi ni lông, còn làm hỏng mấy cây rau mầm trong vườn.
Ông nội Thư quý trọng nhất là rau, thấy vậy thì thổi râu trừng mắt nhìn: "Nghịch đủ rồi thì nhanh về nhà đi, đừng có làm hại rau của ông!"
Thư Thời lúc này mới sảng khoái, "Cháu không hiểu, ông không phải yêu quái ăn rau, sao lại trồng nhiều rau thế?"
"Trẻ con biết cái gì? Cái này gọi là tu thân dưỡng tính."
Sau khi đi về với một túi nhựa đựng rau, Thư Thời đã gặp rắc rối, nên làm gì với rau này bây giờ? Chẳng lẽ mình luộc nó lên?
Nhưng nhà bếp của mình còn chưa từng dùng, hơn nữa còn phải bật lửa. Chỉ có rau xanh cũng không ăn được, phải mua gạo và thịt về nấu.
Nghĩ đến lại thấy rắc rối.
Sau khi nghĩ xong, cuối cùng Thư Thời mở tủ lạnh nhà đại mỹ nhân ra, cho rau vào cùng với đống đồ Cô Hoạch Điểu đã mua, tính lừa qua cửa.
May mà lúc tối Cô Hoạch Điểu nấu cơm cũng không phát hiện ra có điều gì sai sai.
Giữa trưa Thư Thời về nhà, lấy Thanh Tâm Kinh trong tủ ra, tự mình học thuộc lòng một lần. Nhưng bộ kinh này thật sự rất khó đọc, khó thuộc lắm, nên Thư Thời chỉ có thể đưa cuốn kinh tới cho đại mỹ nhân. Cậu rạch cái nệm của mình thêm một đường, nhét thêm cuốn kinh vào chung với điện thoại.
Muốn niệm kinh có tác dụng thì không thể chỉ dùng miệng đọc mà còn phải dùng linh lực. Chuyện này đối với Thư Thời có chút khó khăn. Cậu nhìn thời gian, đoán chừng đại mỹ nhân sẽ sớm về thôi bèn cất cuốn kinh đi, định bụng đợi tối đến đại mỹ nhân về phòng rồi sẽ luyện thêm.
Ôm ý nghĩ này trong đầu, buổi tối lúc xem TV, Thư Thời lại không tích cực ngoài ý muốn. Vốn bộ phim phải xem ngày hai tập, nay chỉ xem một tập đã giả vờ ngáp, còn lấy móng đẩy đẩy đại mỹ nhân, giục hắn mau về phòng ngủ.
Diệp Vọng liếc mắt nhìn hồ ly ngốc ngáp đến ứa nước mắt kia, tắt TV, đi thẳng về phòng theo ý muốn của Thư Thời.
Chờ đại mỹ nhân đi rồi, Thư Thời lén lút đi đến chỗ đèn bàn nhỏ, học thuộc dưới ánh sáng của đèn.
Lúc gặp khó khăn khi học thuộc, Thư Thời chợt có cảm giác như đang trở lại hồi năm ba trung học.
Kim đồng hồ quay một vòng đến hai giờ sáng, Thư Thời chống móng vuốt dưới cằm chợp mắt, vừa mới tỉnh lại.
Cậu nhìn thời gian, lắng nghe động tĩnh của phòng ngủ chính... không có gì xảy ra.
Không biết đã ngủ hay chưa.
Nhưng dù sao ngủ hay không cũng không quan trọng, Thư Thời cũng chỉ niệm kinh ngoài cửa, làm phép nhỏ mà thôi.
Thư Thời vươn người bước ra khỏi ổ, bốn móng vuốt ước chừng cuốn kinh, đến trước cửa phòng ngủ chính.
Sau đó tĩnh tọa, bắt đầu điều tức.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, ngay lúc Thư Thời lắc đuôi chuẩn bị làm việc, bỗng cảm giác linh lực dao động bất thường. Cậu lập tức vểnh tai lên, khép chặt đuôi lại.
Cậu phát hiện còn có một con yêu quái ở gần đây ngoại trừ cậu, có thể là ai đây?
Là bạn hay thù?
Thư Thời nín thở chờ đợi, nhưng sau vài phút cậu không còn cảm thấy dao động linh lực như trước nữa.
Cậu bắt đầu tự hỏi, chẳng lẽ mình học thuộc mệt quá nên gặp ảo giác à?
Sau một hồi lâu chờ đợi không thấy động tĩnh khác, Thư Thời thu hồi cảnh giác, có thể là động tĩnh của yêu quái nào đi ngang qua mà thôi.
Cậu mở cuốn kinh trên mặt đất, bắt đầu điều tức, hít một hơi thật sâu bắt đầu niệm kinh. Miệng hồ ly đóng mở nhưng không phát ra âm thanh, chỉ có linh lực vô hình xuyên vào bên trong cửa phòng theo tiếng niệm của Thư Thời.
Nhưng chỉ niệm được ba câu, Thư Thời chợt nhận ra điều gì đó, nhanh chóng dừng lại, bày ra tư thế cảnh giác lần nữa.
Không đúng.
Thật kỳ lạ.
Lúc nàyThật, cho dù yên tĩnh đến đâu cũng sẽ không im lặng như vậy. Không có một tiếng động, giống như trong chân không, ngoại trừ giọng nói của chính mình, cái gì cũng không nghe thấy.
Điều này chắc chắn không bình thường.
Ngay khi cậu cảnh giác nhìn cửa phòng và cửa sổ gần đó, lực lượng uy áp to lớn lại truyền ra từ phía phòng ngủ chính trước mặt cậu.
Thư Thời tự nhận ở phương diện huyết mạch chưa từng thua kém, dù sao Cửu Vĩ Hồ cũng là một trong số những đại yêu thượng cổ, nhưng cỗ uy áp cậu cảm nhận được lúc này lại làm lông hồ ly dựng đứng lên cả.
Hơn nữa, sự xuất hiện đột ngột của huyết tinh khí và sát khí ngay lập tức tràn ngập khắp ngôi nhà.
Sắc mặt Thư Thời thay đổi ngay. Cậu không thể quan tâm đến chuyện gì khác, thẳng tay dùng sức đập vỡ cánh cửa phòng ngủ chính.
Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ: Đại mỹ nhân không thể xảy ra chuyện gì!!!
Mặc dù chỉ là một con Cửu Vĩ Hồ yếu ớt chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng xét về năng lực huyết mạch mà nói, cậu còn có thể đỡ được khoảng hai chiêu của đại yêu kia, cũng không biết có thể mang theo đại mỹ nhân vẹn toàn thoát ra không...
Rất nhiều ý nghĩ bật lên trong đầu cậu, nhưng chưa từng nghĩ đến việc rút lui.
Chẳng nề chi việc khi đi vào thì xương cốt cũng có thể không thoát ra được.
"Cạch" một tiếng, Thư Thời phá mở cửa phòng ngủ chính, nhưng chỉ thấy được đại mỹ nhân đứng một mình giữa khoảng không rộng lớn trong phòng.
Cậu không có thời gian để suy nghĩ nhiều, chỉ muốn xông vào mang đại mỹ nhân ra, sau đó chạy mất hút.
Nhưng cảnh tượng mà cậu nhìn thấy trong giây tiếp theo khiến Thư Thời ớn lạnh cả người, toàn thân hồ ly chết lặng tại chỗ.
(*): bức tường bình khắc phù điêu = tường xây làm bình phong
