Diệp Vọng nhìn cái móng hồ ly xù lông đang đặt trên máy tính bảng của mình, trầm mặc một lát, sau đó đưa tay nhấc cái móng hồ ly đấy lên, đặt sang một bên.
Thư Thời còn tưởng rằng hắn vẫn muốn xem tài liệu, đang định giơ móng vuốt lên lần nữa, giây tiếp theo lại thấy đại mỹ nhân đặt máy tính bảng lên bàn trà, sau đó liếc mắt nhìn mình một cái.
Thư Thời dừng lại một giây, nhận ra, nhanh chóng nhào lên đùi của đại mỹ nhân, nằm sấp xuống.
Nhưng chưa ngoan ngoãn được vài giây cậu lại đứng lên, thử dùng cái móng hồ ly sờ sờ đuôi tóc sau gáy của đại mỹ nhân.
Cậu nghĩ, cậu phải bảo vệ mái tóc của của đại mỹ nhân!
Vì thông cảm được chuyện hôm nay đại mỹ nhân không có khả năng xem máy tính bảng nên Thư Thời săn sóc mà bật kênh thời sự trên TV, sau đó nằm trên đùi đại mỹ nhân xem. Bộ dáng chẳng khác nào tư thái của đế vương thời cổ đại nằm trên đùi sủng phi xem kịch.
Tuy nhiên, tư thế có hạn nên cái đuôi của Thư Thời cũng chỉ có thể đặt trên sô pha, thi thoảng nhúc nhích một chút.
[Hiện nay, các nhà khoa học đã chứng minh qua nghiên cứu rằng nghe nhạc và nuôi dưỡng tình cảm với vật nuôi có thể giúp vật nuôi sinh trưởng và phát triển, thậm chí ảnh hưởng đến việc thụ thai. Hôm trước, chúng tôi đã phỏng vấn một nhân viên nuôi gà. Được biết, công việc nuôi dưỡng gà của anh ấy không chỉ cho gà nghe nhạc mỗi ngày, còn cho gà ăn thức ăn cao cấp như thịt bò, thịt cừu để thịt gà có chất lượng tốt hơn...]
Khi Thư Thời nhìn thấy tin tức này, cậu lại có thêm hiểu biết hoàn toàn mới về khả năng dày vò của con người.
Nghe nhạc thì cậu còn có thể hiểu được, nhưng cho gà ăn thịt bò là cái khỉ gì vậy? Chẳng lẽ gà ăn thịt bò xong thì vị của nó cũng nhiễm được vị thịt bò chắc?
Đúng là làm hồ ly khó hiểu.
Trong khi Thư Thời còn đang thầm oán, sự chú ý dần dần bị phân tán. Ánh mắt di chuyển lên, thấy được đường cong xương cằm sắc bén của đại mỹ nhân thì hâm mộ.
Cậu luôn cảm thấy hồ ly cậu mềm quá, không đủ cứng rắn, mặn mà. Như đại mỹ nhân mới là hình tượng lý tưởng của cậu, vừa đẹp vừa ngầu.
Có thể là do ban ngày quan tâm đến tóc của đại mỹ nhân quá, cũng có thể do bản tin buổi tối quá thôi miên. Tóm lại, lúc Thư Thời không hề hay biết, cậu đã chìm vào giấc ngủ say.
Diệp Vọng nghe thấy tiếng khò khè có quy luật kia thì biết hồ ly ngốc này lại đang ngủ.
Sau khi tắt TV, Diệp Vọng cúi đầu nhìn thoáng qua. Không tồi, lần này không thè lưỡi ra nữa.
Nhưng Diệp Vọng nhìn một hồi, bỗng duỗi tay kéo cái miệng của Thư Thời xuống một chút, làm Thư Thời còn đang ngủ mơ lại phải duỗi móng hồ ly ra đánh tay hắn một cái, rồi tự khép miệng mình lại.
Diệp Vọng đợi một lúc, không thấy hồ ly ngốc có động tác gì khác mới hạ mắt đưa cậu về ổ.
Nửa đêm, vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời, ánh trăng từ bên cửa sổ chưa kéo rèm tràn vào trong, trải một lớp ánh bạc lên nền gạch.
Tư thế của Thư Thời cũng không tính là tao nhã gì cho cam. Lúc này mới tới nửa đêm, cái đuôi đã rớt từ trong ổ xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Nhưng cũng không lâu sau, dường như cảm nhận được điều gì đó, hàng mi trên đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của Thư Thời rung rung. Tựa hồ cảm thấy hơi thở uy áp, cái đuôi cũng bắt đầu không an phận. Đuôi quấn quanh thân, không còn tư thế thoải mái đặt trên sàn nhà nữa.
Không khí trong phòng không biết khi nào đã trở nên áp lực, những chiếc hộp gỗ được xếp ngay ngắn trên giá dường như cũng đang rung động. Ở nơi mà Thư Thời không nghe thấy được, đều là tiếng kêu khổ sở và giãy dụa của dã thú.
Đột nhiên, Thư Thời mở bừng mắt, bị đánh thức.
Sau khi tỉnh lại, cậu nhìn ánh trăng tràn vào đến nửa phòng khách, rồi lại liếc nhìn căn nhà yên tĩnh với đôi mắt ngái ngủ. Trái tim trong lồng ngực cũng dần dần bình ổn.
Quả nhiên là ác mộng.
Cậu đã nói mà, làm sao có thể có uy áp khiến cho yêu quái, thân là đồng loại cũng phải phủ phục trên mặt đất. Chắc chắn chỉ là ác mộng thôi.
Thời tiết tháng ba, ban đêm vẫn còn se se lạnh. Thư Thời nhấc nửa thân mình ngó ra ngoài trở về ổ, sau đó ôm chăn bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc:
Rốt cuộc thứ cậu thấy trong mộng là gì?
Mà có thể khiến cho yêu quái sợ hãi như vậy?
Hơn nữa, dường như trong mộng cậu còn nghe thấy tiếng tiếng kêu khàn giọng của yêu quái khác, thanh âm thê lương.
Đoán chừng là do đại yêu thượng cổ tạo nên đi?
Tuy vậy, cậu đang yên đang lành, mơ thấy đại yêu thượng cổ làm gì cơ chứ?
Cất giấu ý nghĩ này trong đầu, Thư Thời ôm lấy chăn lại lăn ra ngủ.
Dù sao tất cả cũng chỉ là một giấc mộng, có nhớ được hay không, cũng không quan trọng hơn là bao.
Sáng hôm sau, lúc Thư Thời tỉnh lại còn mơ hồ nhớ tối hôm qua mình gặp ác mộng rồi bị thức giấc, nhưng chi tiết như thế nào thì hoàn toàn không nhớ được.
Nhưng lâu lắm rồi cậu không có gặp ác mộng, lúc này hẳn là cần một cái ôm an ủi.
Diệp Vọng nhìn hồ ly ngốc bổ nhào lên người mình, lại dung túng cho cậu ở trên người vài giây rồi mới không chút biểu cảm bế cậu xuống.
Sau đó dùng thuật pháp tẩy trần cho chính mình, phòng ngừa để lọt lông hồ ly dính vào như lần trước.
Sau khi Thư Thời bị đặt xuống thì đoan trang ngồi dưới đất chờ ăn, nhân tiện l**m l**m móng vuốt, trong lúc chờ dành thời gian quan sát trạng thái của đại mỹ nhân.
Hôm qua, cậu đã đặt nhiều hoa cỏ an thần bổ trợ giấc ngủ như thế, hẳn cũng nên có tác dụng chứ?
Nhưng vừa nhìn, cậu đã không còn tâm trạng nào để l**m móng nữa.
Tinh thần của đại mỹ nhân thoạt nhìn không sao, nhưng dưới mắt vậy mà lại có một màu xanh nhạt, có phải là quầng thâm không?!
Mới mất ngủ hai ngày mà đã có quầng thâm rồi!
Trong phút chốc, Thư Thời ngay cả tâm trạng ăn sáng cũng không có, miệng chóp chép, trong lòng lại không yên.
Khóe mắt Diệp Vọng liếc thấy, không nói gì, sau khi ăn sáng xong chỉ kêu Cô Hoạch Điểu làm cho cậu một bữa ăn nhẹ rồi đi ra ngoài.
Chờ đại mỹ nhân ra khỏi nhà xong, Thư Thời quay về ổ suy nghĩ năm phút đồng hồ. Cảm thấy thế này là không được, cứ như vậy sẽ nguy hiểm đến tóc của đại mỹ nhân trên đầu hắn đó.
Sau khi suy nghĩ xong, cậu quyết định tìm kiếm sự trợ giúp bên ngoài.
Vì thế, cậu nhảy ra khỏi cửa sổ về nhà một cách lưu loát, gọi điện thoại cho ông nội.
Cuộc gọi được kết nối xong, giọng nói còn chưa nghe được đã nghe thấy tiếng chim hót từ phía bên kia, tiếng hót còn rất nhịp nhàng, ba dài một ngắn.
"Ông ơi, Tiểu Nhị lại xin ăn rồi, ông nói xem, chim của ông sao mà thông minh thế!"
Nghe vậy, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hùng hậu: "Cháu vừa nói ông đã biết là có việc. Nói đi, có chuyện gì?"
Thư Thời nghe nói như thế cũng không vòng vo: "Ông nội à, ở chỗ ông có cái gì... giúp người ta ngủ ngon hay không?"
Vừa nghe đến đây, lão không bình tĩnh: "Hả? Cháu muốn làm chuyện xấu gì à?" Còn muốn làm người ta ngủ say.
"...Không phải, ông nghĩ cái gì vậy ông nội! Là cháu có, có một người bạn, hắn bị mất ngủ, cháu muốn giúp hắn ngủ ngon hơn, nhưng mấy hoa cỏ kia của ông hình như không có tác dụng ý."
"Vậy được, lúc về nhà mang cho ông một ít bánh đậu đỏ với nước đường ở phố phía Nam, nhân tiện mua ít bánh hoa mai ở phố Du Dương phía Tây, với giúp Tiểu Nhị đến chợ Hoa Điểu mua cho nó ít đồ ăn cho chim. Về rồi ông sẽ chỉ cách cho cháu."
Thư Thời: ...Cậu biết mà
Khi còn nhỏ, cậu đã tự hỏi một lần có phải vì nguyên thân của ông nội không thích di chuyển, làm ông sau khi biến thành hình người cũng lười ra khỏi cửa, nên mới thường xuyên để cậu chạy vặt.
Khi lớn lên cậu mới biết, chỉ đơn giản là do lười biếng, không liên quan gì đến chủng tộc.
