Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 28: Lộ tẩy



Ngay khi nhân viên cửa hàng tra khóa vào ổ, cửa phòng thay đồ bỗng bị mở ra từ bên trong.

Một người đàn ông đội mũ bullet màu vàng bất ngờ bị đẩy ra từ bên trong, thậm chí suýt chút nữa bị ngã, hơi loạng choạng.

Sau đó, cánh cửa phòng thay đồ lại "rầm" một tiếng đóng lại.

Tiếng động quá lớn, mắt của Diệp Vọng cũng di chuyển từ tài liệu trong tay đến mặt Liêu Hàng. Ánh mắt hắn bình tĩnh không một gợn sóng nhưng lại khiến Liêu Hàng toát mồ hôi lạnh.

Liêu Hàng chợt bị đẩy ra đối diện với ánh mắt như vậy, còn trong cái nhìn chăm chú của mấy chục người khác, suýt nữa thì tự cắn phải lưỡi. Anh trừng mắt nhìn cửa phòng thay đồ đang đóng chặt, trong đầu là một đoàn thảo nê mã(*) chạy qua.

(*): Thảo nê mã (草泥马): Đây là từ cư dân mạng hay dùng để thay thế cho từ 肏你妈 (đ* mẹ mày) do có cách đọc gần giống nhau để tránh kiểm duyệt trên mạng, cũng là tên của loài lạc đà Alpaca Nam Mỹ.

Anh nghiến răng, biết rõ hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng, há miệng nói: "Ngại quá, bạn gái tôi bất chợt có chút vấn đề... ngoài ý muốn, anh biết đấy, cô gái nào cũng có ngày ấy trong tháng..."

Diệp Vọng thu lại ánh mắt, tiếp tục lật tài liệu trong tay.

Khi lời này nói ra, Liêu Hàng đang bực mình vì bị đẩy ra khỏi cửa làm người chịu tội thay, ầy, bỗng lại cảm thấy đỡ hơn một chút.

Nghe vậy, vẻ mặt của nhân viên cửa hàng trở nên đầy nghi ngờ và dò xét. Nếu hắn nhớ không nhầm thì người đi cùng vị khách này rõ ràng là nam.

Nhân viên cửa hàng do dự, bèn hỏi về phía phòng thay đồ: "Quý khách có ổn không ạ?"

Thư Thời trong phòng thay đồ nghe được lý do thoái thác của Liêu Hàng đã nắm chặt tay lại, nhưng lúc nãy vẫn phải cố gắng bóp cổ trả lời: "Tôi, tôi không sao..."

Sau khi bóp cổ nói câu này xong, Thư Thời âm thầm niệm "Giết người là phạm pháp" ba lần, "Xã hội hòa bình" năm lần và "Giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội" bảy lần mới miễn cưỡng ức chế được h*m m**n đấm vào mặt Liêu Hàng.

Mà lúc này Liêu Hàng còn chưa đã ghiền, đành phải nhiều lời thêm vài câu: "Bạn gái của tôi... có sở thích khá lạ. Cô ấy thích mặc quần áo của nam. Khiến cho mọi người hiểu lầm rồi, thật ngại quá..."

Nửa giờ sau, Thư Thời bước ra khỏi phòng thay đồ đè lại vành mũ, nhìn Liêu Hàng nói sâu xa: "Anh thật sự nên biết ơn ngàn lần vì sự tồn tại của pháp luật hiện đại đi." Nó ngăn chặn thành công sự phát triển của một hành vi bạo lực.

Mà Diệp Vọng lúc về văn phòng sau khi kiểm tra xong, đã nhận được báo cáo điều tra ngày hôm qua.

Hắn cầm lấy đống tư liệu trong tay Diệp Tứ, liếc mắt cái đã thấy được đôi mắt hồ ly quen thuộc ở ngay trang đầu, long lanh trong sáng.

Đôi mắt đó gần như giống hệt khi cậu ở dạng hồ ly, ngoại trừ tinh xảo, xinh đẹp lạ thường còn có vẻ ngơ ngác không rõ sự đời.

Đôi mày vốn đang cau lại của Diệp Vọng dẫn giãn ra, chậm rãi lật xấp tài liệu mỏng.

Trang tiếp theo là tấm ảnh Thư Thời chụp hôm trước, có nửa người, có toàn thân, cũng có ảnh đặc tả mắt cá chân nọ.

Tuy hình dáng cơ thể thay đổi nhưng dường như ấn ký kia không hề bị ảnh hưởng, vẫn là hình giọt nước, đỏ đến diễm lệ.

Diệp Vọng lật xem tư liệu trong tay, trong lòng có chút tính toán.

Diệp Tứ đứng trước bàn làm việc, thắt lưng hơi hạ xuống, thấp giọng hỏi: "Thưa ngài, có cần tôi đưa tiểu tiên sinh về hay không?"

Động tác lật trang của Diệp Vọng ngừng lại một chút: "Không cần."

Hồ ly ngốc đã nhịn lâu ngày, hơi ham chơi cũng có thể hiểu được. Hắn tự nhận mình là một chủ nhân khoan dung rộng lượng.

Trên trang giấy đặt trên bàn nọ, Thư Thời đang nhìn về phía máy ảnh, đôi mắt cong cong, bên môi nụ cười có lúm đồng tiền nho nhỏ.

Trong văn phòng chủ tịch của Kim Thượng Entertainment, Thái Kim Thượng đang đọc tài liệu về hạng mục của IP (internet property) "Giang Nhược truyền kỳ" sắp được phê duyệt. Gã rất có tự tin vào IP này, muốn chuyên tâm nâng nó lên thành hạng mục cấp S.

Nhưng bất đắc dĩ là vốn lưu động(*) hiện nay không đủ.

(*): Vốn lưu động (Working capital) là một thước đo tài chính thể hiện nguồn lực sẵn có, phục vụ cho các hoạt động diễn ra hằng ngày của doanh nghiệp.

Đúng lúc này, tiếng điện thoại vang lên, Thái Kim Thượng nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại thì hai mắt sáng lên, vừa kết nối được điện thoại đã nóng lòng hỏi: "Diệp tổng, ngài đổi ý rồi?"

Đầu bên kia trả lời cực kỳ lạnh nhạt, chỉ có một từ "Ừ".

Nhưng thái độ lạnh nhạt hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của Thái Kim Thượng: "Diệp tổng, có ngài và tôi cùng đảm bảo, IP "Giang Nhược truyền kì" này chắc chắn năm sau sẽ hot, chỉ cần ngài gật đầu, thì chắc chắn chúng ta sẽ..."

Giọng nam lạnh nhạt bên kia cắt ngang lời thuyết trình của Thái Kim Thượng, lời ít ý nhiều: "Đổi cái khác."

Thái Kim Thượng còn chưa kịp phản ứng: "...Hả?"

Diệp Vọng kiên nhẫn lặp lại: "Đổi cái khác."

Tay cầm tài liệu hạng mục của Thái Kim Thượng run lên, nuốt nước miếng: "Cũng được, nhưng bên Kim Thượng chúng tôi chưa có dự án cấp S nào khác..."

Những bộ khác hoặc đã bấm máy, hoặc bản quyển còn đang được bàn giao, chỉ có "Giang Nhược truyền kì" là đang tìm đầu tư.

Chẳng lẽ cứ thế trơ mắt nhìn miếng thịt béo treo trên miệng này bay đi?

Diệp Vọng nhìn thoáng qua tờ A4 trong tay, môi mỏng khẽ mở, dùng giọng nói cứng rắn mà bình thản đọc cái tên phim truyền hình đạo đức giả: "Ánh nắng rực rỡ không đổi, thanh xuân hãy còn ở đây."

Lời này vừa nói ra, Thái Kim Thượng ở đầu bên kia sửng sốt, này là cái của nợ gì vậy?

"...Diệp tổng, ngài chờ tôi một lát."

Nói xong, Thái Kim Thượng vội vàng gọi đường dây nội bộ cho giám đốc quản lý, sau đó che mic điện thoại lại, nhỏ giọng hỏi: "Công ty chúng ta có cái phim gì mà... gì mà mặt trời với thanh xuân à?"

Giám đốc quản lý thoáng nghe cũng sửng sốt, nhưng dù sao cũng là hạng mục qua tay cô, nhanh chóng phản ứng lại: "Ý ngài là Ánh nắng rực rỡ không đổi, thanh xuân hãy còn ở đây?"

Thái Kim Thượng gật đầu: "Ờ ờ ờ, đúng rồi. Ngân sách dự toán bao nhiêu?"

"Chỉ mười triệu."

Sau khi thấy con số, Thái Kim Thượng im lặng vài giây.

Một bộ phim mười triệu, cấp B cũng không đến. Cấp hạng mục không cao, mức độ quảng bá cũng không mạnh, cảm giác không có gì cần đầu tư lắm, rốt cuộc Diệp tổng nghĩ gì vậy?

Nhưng quên đi, mặc kệ ngài ấy nghĩ gì, đầu tư đưa tới cửa chẳng có lý nào lại không cần, hơn nữa, bước đầu hợp tác thành công, bước tiếp theo chắc chắn c*̃ng phải có chứ?

Nghĩ vậy, Thái Kim Thượng nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, tiếp tục cuộc gọi: "Diệp tổng, là như này, công ty chúng tôi quả thật có hạng mục này, ngài định đầu tư bao nhiêu?"

Diệp Vọng nhìn thoáng qua báo cáo khảo sát hạng mục điện ảnh và truyền hình Diệp Tứ mới đưa qua, suy nghĩ một chút: "Một trăm triệu đi."

Thái Kim Thượng: "!!!" Này đủ mười cái mặt trời và thanh xuân rồi!

Gã vừa định nói tiếp nhưng giọng nói lạnh nhạt ở đầu bên kia lại vang lên.

"Bộ phim này, ngày mai sẽ có một hoạt động gọi là cùng đọc kịch bản đúng không?"

"À vâng, ngày mai sẽ có đọc kịch bản. Đúng rồi, Diệp tổng liệu có muốn cân nhắc bộ khác của chúng tôi là "Giang Nhược..."

Nhưng đáp lại gã là tiếng "bíp, bíp" lạnh lùng ở đầu bên kia điện thoại.

Trên chiếc ghế lô nào đó ở Quân Duyệt, sau khi đạo diễn Lưu Tức của "Thanh xuân hãy còn ở đây" nhận được cuộc gọi đến, mặt không nhịn được lộ vẻ vui mừng.

Trương Đồng Hâm ngồi bên cạnh đúng lúc rót một tách trà cho ông, cười hỏi: "Đạo diễn Lưu, có tin gì khiến ngài vui vậy?"

Lưu Tức cười ha hả: "Nghe nói bộ phim của chúng ta có thêm nhà đầu tư góp vốn vào, hơn nữa còn là một khoản cực lớn. Đúng rồi, thời gian đọc kịch bản ngày mai đẩy lên đi, tôi muốn nói với những nhà sáng tạo(*) khác một tiếng."

(*): Bao gồm nhà đầu tư, đạo diễn, biên kịch, v.v của đoàn phim.

Trương Đồng Hâm phối hợp nở nụ cười: "Vậy xin chúc mừng đạo diễn Lưu trước tiên. Đúng rồi, tôi cũng có quan hệ khá tốt với những người khác, chút nữa tôi giúp ngài liên lạc nhé."

Nghe vậy, Lưu Tức đặt điện thoại trên tay xuống: "Nếu thế thì việc này giao cho cậu đi."

Buổi tối trước ngày đọc kịch bản, Thư Thời nhận được điện thoại từ Trương Kỳ.

"Tiểu Thời, ngày mai là lần gặp mặt chính thức đầu tiên với các nhà sáng tạo, cậu đừng có đến muộn đấy. Nhớ kỹ mười giờ sáng. Không dậy được thì đặt thêm mấy cái báo thức vào."

Thư Thời luôn miệng vâng dạ: "Yên tâm đi anh Trương, em chắc chắn sẽ không đến muộn!"

Bình thường mười giờ sáng, cậu đã cho chim đi dạo về rồi, sao mà không dậy được.

Hôm sau, Cô Hoạch Điểu bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho tiên sinh như thường lệ, chợt nghe thấy ngài ấy dặn dò.

"Làm một phần sườn cừu trang trí đẹp chút, lát nữa ta mang đi."

Cô Hoạch Điểu nghe được yêu cầu như vậy thì sửng sốt, chưa từng nghe nói đến tiên sinh có thói quen tự mình mang cơm trưa đâu.

Dù không rõ nhưng bà cũng không định hỏi nhiều, chỉ việc làm theo.

Gần đây, tâm trạng tiên sinh không tốt, bà vẫn là không nên tự nhảy vào nòng súng thì hơn.

Ở phố cổ bên kia...

Thư Thời dậy sớm, mở tủ quần áo của mình ra, nhìn vào đống quần áo mới mua thêm vào hôm qua, vừa chọn vừa cảm thán.

Tuy rằng tên Liêu Hàng kia hơi thiếu đánh nhưng vẫn có mắt chọn đồ không tồi.

"Vào những lúc này, thích hợp để mặc quần lửng màu tối trên mắt cá, vừa mát vừa năng động."

Thư Thời nhớ đến lời Liêu Hàng nói hôm qua, đưa tay cầm lấy một cái quần trên mắt cá chân.

Nhưng nghĩ đến tình cảnh lúng túng ngày hôm qua khi phải trốn trong phòng thay đồ, hai tay cậu đặt trên móc quần áo liền dừng lại.

Tuy nhiên,... hẳn cậu sẽ không thể ngã hai lần cùng một chỗ chứ?

Huống chi, loại hoạt động như đọc kịch bản này đại mỹ nhân chắc chắn sẽ không đến!

Nghĩ vậy, Thư Thời yên tâm lấy ra chiếc quần lửng màu xanh lá trà, tự tin mặc vào.

Đồng hồ trên tường điểm chín rưỡi, tất cả mọi người ở hội trường đều cúi đầu, không dám thở mạnh.

Chỉ có người đàn ông tuấn tú ngồi ở ghế trung tâm hay tay đan vào nhau đặt trên bàn là có vẻ thanh thản.

Đã hơn nửa tiếng sau thời gian thỏa thuận nhưng vẫn chưa đủ người.

Hai tay đạo diễn Lưu Tức ngồi bên cạnh không ngừng xoắn vào nhau, do dự hồi lâu vẫn là mở miệng dưới áp lực: "Diệp tổng, không thì tôi gọi điện thúc giục diễn viên chưa đến? Chỉ sợ đợi lâu sẽ lãng phí thời gian của ngài."

Hơn nữa cũng chẳng biết phải đợi thêm bao lâu nữa.

Diệp Vọng liếc nhìn ông: "Không cần, tôi không vội."

Hồ ly ngốc kia, làm việc luôn không đầu không đuôi như vậy, hắn biết mà.

Thư Thời lần theo địa chỉ tìm được hội trường, nhìn cánh cửa hội nghỉ đóng chặt, chợt hơi bối rối.

Sao im ắng quá vậy, chẳng lẽ mọi người chưa tới?

Ôm tâm trạng vui sướng vì là người đầu tiên tới, Thư Thời "cạch" một tiếng mở cửa phòng hội nghị.

Sau đó... thì đối mắt với đại mỹ nhân đang ngồi ở bàn trung tâm đối diện với cửa phòng hội nghị.

Đối diện với đôi mắt phượng nọ, da đầu Thư Thời như muốn nổ tung, ngay sau đó mắt cá chân cậu chợt lạnh.

Rồi trước mấy chục con mắt chăm chú trong phòng, Thư Thời nghiêm thẳng lưng như cọc gỗ, bước đi hình chữ T, giấu mắt cá chân bên phải có ấn ký về sau gót chân trái.

Đệt mợ, quần lửng hại tui!! Tui thề từ nay về sau không bao giờ mặc quần lửng nữa!

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...